Hoàng Kim Đồng

Chương 598: Bối cảnh

/1160


Mọi người thấy vậy mà thầm lắc đầu, tên Nghiêm Khải này thật sự không có tương lai.

- Tôi nói sai sao? À, thôi bỏ đi, không có gì hay để nói với loại ngu ngốc này, chị Tề Châu, bây giờ chúng đã đi được chưa?

Trang Duệ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Nghiêm Khải, hắn cũng lười so đo với đối phương, hắn đã nửa ngày cắt đá mệt mỏi, bây giờ muốn rời khỏi chỗ này, về Trung Hải tắm rửa, ngủ một giấc cho thoải mái.

- Mày...Mày chạy đi đâu? Dượng?

Nghiêm Khải cũng không nhịn được nữa, Trang Duệ mắng hắn thì không có vấn đề, nhưng cái nhìn khinh miệt và xem thường lại làm cho hắn cảm thấy tự tôn của mình bị ảnh hưởng. Hắn tiến lên chụp lấy tay của Trang Duệ, sau đó quay đầu nhìn Lam Hải Bối, Hắn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao dượng bị mắng mà vẫn thờ ơ như vậy?

Lúc này Lam Hải Bối nhìn Trang Duệ bằng ánh mắt nghi ngờ, lão khoát tay áo cho Nghiêm Khải thả Trang Duệ ra, sau đó đi đến hỏi:

- Cậu họ Trang phải không? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi thì phải?

- Tôi họ Trang, tôi chưa từng gặp ông...

Trang Duệ lắc đầu, hắn thật sự không có ấn tượng với đối phương.

- Trang tiên sinh có phải đang ở Bắc Kinh?

Lam Hải Bối lại hỏi.

- Đúng vậy, có gì sao?

Trang Duệ gật đầu đáp.

Mọi người thấy tình hình như vậy thì không khỏi cảm thấy khó hiểu, người ta đã chỉ vào mặt nói nhà anh không có giáo dục, thế mà Lam Hải Bối còn chạy đến làm thân sao?

Chỉ có chú Đức là hiểu khá rõ, tuy không biết vì sao Lam Hải Bối lại biết Trang Duệ, nhưng nhìn tình huống lúc này thì hiểu Lam Hải Bối hình như có hiểu về bối cảnh của Trang Duệ, cho nên mới hỏi như vậy.

- Trang tiên sinh ở Ngọc Tuyền Sơn phải không?

Lam Hải Bối càng hỏi thì vẻ mặt càng thêm cung kính.

- Không phải, đó là chỗ ở của ông ngoại tôi, Lam tiên sinh hỏi điều này làm gì?

Trang Duệ thuận miệng đáp, nhưng hắn chỉ nói một nửa câu, chuyện nhà của mình cần phải nói cho đối phương biết sao?

- Trang tiên sinh, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi, chuyện này là chúng tôi không đúng...

Lam Hải Bối nghe được lời của Trang Duệ thì nghi hoặc trong lòng cuối cùng đã biến mất, nhưng cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.

Khi đến gần tết thì Lam Hải Bối từng đại diện cho Nghiêm gia đến thủ đô mừng thọ một đại nhân vật, tuy chỉ là đến đặt lễ vật rồi đi nhưng cũng từng gặp mặt Trang Duệ, chẳng qua Lam Hải Bối không biết Trang Duệ có quan hệ với Âu Dương gia.

Vừa rồi thấy Trang Duệ thì Lam Hải Bối cũng cảm thấy có chút quen mắt, chỉ sau hai ba câu hỏi thăm thì mối quan hệ giữa Trang Duệ và Âu Dương gia đã không còn gì là bí mật trong mắt lão.

- Dượng, sao lại phải xin lỗi nó? Chính nó đánh cháu trước...

Chưa nói đến bầu không khí quái dị trong phòng vào lúc này, Nghiêm Khải đứng bên cạnh đã nhịn không được, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn bị người ta đánh, dù là mình động tay động chân trước nhưng lại phải ăn quả đắng, thế cho nên tự cho rằng Trang Duệ ra tay đánh mình.

- Bốp.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Lam Hải Bối cho Nghiêm Khải một tát, dùng sức rất mạnh, làm cho Nghiêm Khải thiếu chút nữa thì xoay một vòng ngay tại chỗ.

Xem như đây là lần thứ hai trong đời Nghiêm Khải bị đánh, lúc này trên mặt hắn hiện ra dấu một bàn tay năm ngón đỏ ửng, mà hắn cũng đã hoàn toàn choáng váng, không ngờ vị cứu tinh mà mình ngóng chờ lại đến đây để đánh mình sao?

- Ông...Ông dám đánh tôi? Tôi về nói cho cô biết, nói cho mẹ tôi biết...

Một phút sau thì Nghiêm Khải mới kịp phản ứng, điều làm cho người ta không ngờ chính là hắn lại khóc rống lên như một đứa bé, chỉ còn kém vùng vẫy ngã lăn xuống đất ăn vạ mà thôi.

- Được rồi, hai người bắt hắn đưa lên xe, thu điện thoại, quay về tôi sẽ trực tiếp đưa hắn đến gặp ông cụ...

Lam Hải Bối nhắc đến ông cụ Nghiêm gia làm cho Nghiêm Khải sợ đến mức ngừng khóc, trong nhà hắn sợ nhất là ông nội, nổi sợ hãi còn mạnh hơn cả Âu Dương Quân sợ ông nội Âu Dương Cương, vì Âu Dương Quân sợ chủ yếu là vì tôn kính.

Mà Nghiêm Khải thì ở bên ngoài chủ yếu lấy danh tiếng của ông nội mình ra hù người khác, trong lòng lại chỉ mong sao cho ông cụ nhanh chóng chết đi, như vậy sẽ không còn ai quản được hắn.

- Trang tiên sinh, thật sự xin lỗi, nhà chúng tôi quản giáo không nghiêm, tôi quay về sẽ báo với ông cụ...

Lam Hải Bối sở dĩ đuổi Nghiêm Khải đi là có ý bảo vệ, vì người thanh niên trước mắt mới chính thức là con cháu nhà quan, Nghiêm Khải căn bản không thể nào so sánh được, người ta nếu thật sự muốn làm gì Nghiêm Khải thì ông cụ Nghiêm gia có ra mặt cũng không làm gì được.

Nghiêm gia ở Trung Hải có sự đối lập lớn với Âu Dương gia ở thủ đô, thật sự giống như bè gỗ so với hàng không mẫu hạm, nếu không thì Lam Hải Bối cũng không ăn nói cung kính như vậy.

- Đó là việc trong nhà của ông, không cần nói với tôi...

Trang Duệ nhàn nhạt nói một câu, sau đó hắn xoay mặt nở nụ cười nhìn Tề Châu đang trợn mắt há mồm ở một bên nói:

- Chị Tề Châu, lần này thật sự làm phiền chị rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó dùng cơm, tôi mời chị một bữa cơm, từ chiều đến giờ cũng đói bụng lắm rồi...

Nhóm Trang Duệ định dùng cơm trên đường cao tốc về Trung Hải, bây giờ bị sự việc này chen ngang nên đến bây giờ là bảy giờ mà chưa một hột cơm vào bụng.

- Được, được, đã đến đây thì tôi nên làm chủ mới đúng...

Tề Châu nghe thấy vậy thì chợt phản ứng, một chuyên gia đồ cổ chưa đến ba mươi lại có thể làm cho Lam Hải Bối cung kính như vậy sao? Xem ra thầy Trang này cũng không đơn giản, Tề Châu lúc này đầy mò mò về Trang Duệ.

- Cảnh sát Phạm, sự việc đã rõ ràng, xin hỏi còn chuyện gì nữa không? Chúng tôi có thể đi được chưa?

Trang Duệ nhìn về phía anh Phạm, tuy hắn đã biết rõ sự việc trước đó xảy ra như thế nào nhưng bây giờ cũng không nên đập vỡ bát cơm của người ta, xã hội này phát triển cũng không dễ dàng gì, hơn nữa anh Phạm này cũng là kẻ biết sửa sai nhanh chóng.

- Điều này...Điều này...

Bây giờ nào đến lượt anh Phạm làm chủ, vì thế hán không khỏi đưa mắt nhìn cục trưởng Lỗ, thấy cục trưởng Lỗ gật đầu thì mới mở miệng:

- Trang tiên sinh, thật sự xấu hổ quá, ngài có thể rời khỏi đây...

- Huyên Băng, chú Đức, chúng ta đi thôi, hôm nay không biết có thể chạy về Trung Hải được không nữa...

Trang Duệ lên tiếng mời mọi người đi ra khỏi đồn công an, chỉ để lại nhóm Lam Hải Bối và cục trưởng Lỗ ở trong phòng mà thôi.

- Giám đốc Lam, có chuyện gì xảy ra vậy?

Cục trưởng Lỗ sau khi đuổi nhóm đồn trưởng Giang ra khỏi phòng thì hỏi Lam Hải Bối, bây giờ hắn rất hồ đồ, hai bên đã tìm quan hệ khắp nơi, nhưng giám đốc Lam vừa thấy bên bị hại thì thái độ đã chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.

- Cục trưởng Lỗ, chuyện này...Ôi, thật sự là làm phiền ngài, đều là con cháu trong nhà không hiểu chuyện mà ra, ngài cũng đừng hỏi, địa vị của người thanh niên kia thật sự lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ngài...

Lam Hải Bối cười khổ một cái, tuy Trang Duệ đã đi nhưng lão cũng không biết sự việc đã giải quyết tốt đẹp chưa. Việc này lão cần quay về báo với ông cụ, nếu chẳng may đối phương tìm hướng trả thù Nghiêm gia thì cũng còn có thể phòng bị một chút.

Lam Hải Bối cũng không biết Trang Duệ căn bản không thèm quan tâm đến Nghiêm Khải, đặc biệt là thấy bộ dạng khóc rống của Nghiêm Khải thì càng không muốn cùng so đo, như vậy thì cũng làm ảnh hưởng đến chính mình mà thôi.

Sau khi nghe được lời của Lam Hải Bối thì cục trưởng Lỗ cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà mình ôm thái độ dĩ hòa vi quý, nếu không lỡ tay chọc vào người không nên trêu vào, chỉ sợ khi đó bí thư Lý cũng làm rùa đen rút đầu mà chẳng bảo vệ mình làm gì.

Sau khi rời khỏi đồn công an thị trấn Xương Hóa thì Lam Hải Bối chạy xe cả đêm về Trung Hải, sau khi lão nói sự việc cho ông cụ Nghiêm gia thì Nghiêm Khải thiếu chút nữa phải vào nằm viện, ông cụ dùng trượng dạy bảo cho đứa cháu hư một trận nên thân, sau đó hạ lệnh cấm túc, không cho phép hăn bước ra khỏi nhà một bước.

Nghiêm lão gia tử cũng đi tìm hiểu ý tứ của lãnh đạo ở thủ đô, sau khi nghe nói lãnh đạo không có biểu hiện gì khác thường thì mới yên lòng, nhưng sau đó lại tập trung cả gia tộc lại dạy bảo một lượt, vì thế mà bầu không khí của gia tôc có chuyển biến, tất nhiên đây cũng là chuyện sau này...

...

- Chị Tề Châu, hôm nay thật sự phải cảm ơn chị...

Trong một khách sạn ở Lâm An, Trang Duệ bưng một ly rượu lên mời Tề Châu, dù thế nào thì người ta nhận được điện thoại của chú Đức và chạy đến ngay lập tức, phần nhân tình này không những là chú Đức mắc nợ, ngay cả Trang Duệ cũng phải gánh.

- Cậu Tiểu Trang, dù tôi không đến thì bọn họ cũng không dám làm gì mọi người...

Tề Châu ý thức được Trang Duệ không đơn giản, vì thế mà cũng có toan tính kết giao, câu xưng hô thầy Trang biến thành cậu Tiểu Trang, xem như kéo quan hệ lại gần hơn.

- Như vậy cũng khó nói cho chính xác, mỗi lần ra khỏi nhà hình như đều có chuyện xui thì phải...

Trang Duệ lắc đầu, hắn cũng đã gặp rất nhiều con cháu nhà quan, nhưng đó lại là những kẻ chỉ biết gây chuyện, nhưng bối cảnh lại không quá lớn, động vào là nói cha ta thế này chú ta thế kia, loại người này thật sự không biết trời cao đất rộng.

Tề Châu cười cười, nàng do dự một chút rồi nói:

- Cậu Tiểu Trang, có chuyện chẳng biết có nên hỏi không, nếu như cậu không muốn nói cũng không có vấn đề...

- Chị Tề Châu, chị cứ nói...

- Cậu Tiểu Trang, Lam Hải Bối kia cũng là người rất có thân phận ở Trung Hải, vì sao vừa thấy cậu thì lại tỏ ra cung kính như vậy?

Đây là một phương diện hiếu kỳ của Tề Châu, thứ hai là nàng muốn biết bối cảnh của Trang Duệ, vì có thể làm cho Lam Hải Bối dùng thái độ khiêm tốn như vậy để đối đãi thì tuyệt đối không phải có tiền mà được.

- Điều này...

Trang Duệ có chút sững sốt, không ngờ Tề Châu lại hỏi như thế, nói cho bạn bè biết chuyện về ông ngoại của mình cũng chẳng là vấn đề, nhưng nói ra lại có ý khoe khoang, vì thế hắn không khỏi nhìn qua chú Đức.

Chú Đức hiểu ý của Trang Duệ, vì vậy lão mở miệng nói:

- Tiểu Tề, ông ngoại của Trang Duệ là Âu Dương Cương lão gia tử, nhưng đứa bé này không thích rêu rao, cháu biết là được, cũng không cần nói ra cho ai khác biết...

- Sao? Là ông ấy à?

Tề Châu nghe vậy thì giật mình lấy tay che miệng, có lẽ những người sinh sau những năm chín mươi sẽ không biết, nhưng đối với thế hệ những người như Tề Châu thì sẽ không xa lạ gì cái tên này, vì trên chương trình thời sự thường xuất hiện hình bóng của ông cụ này.

Bây giờ Tề Châu xem như hiểu rõ Lam Hải Bối có thế lực ở Trung Hải nhưng nếu so với Trang Duệ thì thật sự là không đáng nhắc đến, chưa nói đến uy danh hiển hách của Âu Dương lão gia tử, dù là bây giờ thế hệ thứ hai thứ ba của Âu Dương gia kéo ra một người cũng không phải là đối tượng mà Nghiêm gia có thể chọc vào.

Tề Châu coi như là người có kiến thức, sau khi nghe được tin tức về thân phận của Trang Duệ thì cũng không có biểu hiện gì khác thường, vẫn mở miệng gọi là cậu Tiểu Trang, nhưng trong lúc lơ đãng thì kéo quan hệ rất tốt với Tần Huyên Băng, đợi đến khi kết thúc bữa tiệc thì đã xưng hô chị em với Tần Huyên Băng.

Trang Duệ ở lại Lâm An một buổi tối, sáng sớm hôm sau chạy về Trung Hải, sau khi tiễn chân chú Đức về nhà thì đi ra sân bay gửi vận chuyển kê huyết thạch, sau đó mới bay về Bắc Kinh.

Tháng ba ở Bắc Kinh là trăm hoa đua nở, tứ hợp viện của Trang Duệ càng bừng lên hương hoa thơm ngát, khắp nơi là màu xanh dào dạt. Hơn nữa có Tiểu Niếp Niếp và nha đầu Nha Nha thật sự làm cho tâm tình đè nén của Trang Duệ tốt hẳn lên.

Khi nghe được âm thanh của Trang Duệ thì Tiểu Bạch Sư cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, sau khi đẩy Trang Duệ ngã xuống đất lăn qua lăn lại một lúc mới chịu bỏ qua.

Đến tối sau khi cùng dùng cơm nước với Trang Mẫu thì Trang Duệ cùng Tần Huyên Băng về phòng, bắt đầu kiểm kê được mất sau chuyến đi đến Xương Hóa.

Thật ra hành trình đến Xương Hóa lần này thì Trang Duệ thu hoạch rất lớn, có hơn vài chục ký kê huyết thạch chất liệu kém đã đủ cho Tuyên Duệ Trai có thể chèo chống kinh doanh con dấu được vài năm.

Quang trọng là hai khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương và đại hồng bào, đây thật sự là khó thể có được.

Đại hồng bào thì Trang Duệ quyết định giữ lại làm con dấu cho mình, còn khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương thì Trang Duệ chuẩn bị đưa cho Cổ lão gia tử nhìn xem thế nào.

Lần trước đổ thạch ở Myanmar được một cây phỉ thúy, Trang Duệ muốn để cho Cổ lão gia tử tạo hình, cuối cùng lại bị Hào Vinh giữ lại. Bây giơ hắn có khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương, nếu không đưa đến cho Cổ lão gia tử, nếu để cho Cổ lão gia tử biết được, sợ rằng sẽ bị mắng cho khổ sở.

- Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên đi chuyện này rồi...

Trang Duệ đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn lấy điện thoại gọi ra ngoài.

/1160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status