- Anh Hoàng Phủ, em là Trang Duệ, không quấy rầy anh đấy chứ?
Trang Duệ vừa rồi nhớ đến mọt vấn đề, đó là trước đó nửa tháng Hoàng Phủ Vân có nói đến một cuộc đấu giá đồ cổ Trung Quốc ở Anh, hình như vài nga nữa sẽ được cử hành, nếu hắn đã đi đến Anh thì tiện đường luôn một lượt, vì vậy mới gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Vân để xác định thời gian.
- Ôi, cậu Trang Duệ, tôi vừa thức dậy, không có gì cả, sao bây giờ lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi? Có phải muốn bán Định Quang Kiếm cho tôi với giá rẻ không?
Hoàng Phủ Vân bây giờ cũng không phải ở London, hắn đang ở Paris, mà Paris thì có chênh lệch bảy giờ với Hongkong, lúc này bên kia là sáu bảy giờ sáng. Hoàng Phủ Vân đưa tay khẽ bóp cặp ngực trắng của người đẹp trên giường, lại thầm trách trang duệ, làm cho mình mất hứng vận động buổi sáng.
Hoàng Phủ Vân xem như là một du học sinh Trung Quốc khác loại, vì hắn cao lớn, tướng mạo nho nhã, rất hấp dẫn các cô gái.
Cô gái nằm trên giường vào lúc này quen Hoàng Phủ Vân trong một quán bar tối qua, sau một đêm sung sướng, sáng hôm nay định làm thêm một hiệp thì nhận được điện thoại của Trang Duệ.
Trang Duệ ở bên kia tất nhiên sẽ không biết Hoàng Phủ Vân đang oán mình, hắn cười nói:
- Anh Hoàng Phủ Vân, nếu anh muốn thanh kiếm kia, chúng ta tìm một người định giá, tôi sẽ bán lại cho anh với giá sáu phần, thế nào? Xem như đã rẻ chưa?
Thanh Định Quang Kiếm được giáo sư Mạnh giám định ra đã tạo nên sóng to gió lớn trong nước, khoảng thời gian qua Trang Duệ đã nhiều lần đưa kiếm đi thảo luận, Định Quang Kiếm cũng được nhận định là "Đệ nhất kiếm thời Ân Thương" được khai quật lên vào thời điểm này.
Còn giá cả của thanh kiếm, có một điều có thể kăẳng định đó là giá sẽ không thấp hơn hai trăm triệu.
Cuối cùng là ba hay năm trăm triệu thì Trang Duệ không quan tâm, hắn dù thê nào cũng không bán, mà các món đồng xanh thì nhà nước cũng cấm mua bán tư nhân.
- Sáu phần? Cậu cũng không hiền hậu gì, buổi sáng đã gọi điện thoại đến chọc anh, đừng nói là sáu phần, hai ba phần cũng không mua nổi...
Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì bức bối đến mức không có phản ứng với cô gái đang mặc quần áo ở bên cạnh, những năm qua hắn chỉ tiết kiệm được năm sáu triệu, mà sáu phần của thanh Định Quang Kiếm kia cung phải cả trăm triệu, chính mình chỉ có thể nhìn thèm mà thôi.
- Ha ha, anh Hoàng Phủ Vân, thanh kiếm kia cũng không phải thứ mà anh có thể động vào được, sau này nó sẽ là đồ gia truyền của nhà tôi...
Khoảng thời gian này có không ít người động viên Trang Duệ hiến tặng thanh kiếm cho quốc gia, dựa vào cái quái gì phải hiến tặng? Thứ này là của mình, sao lại phải hiến? Mình chỉ là một thị dân, cũng không có giác ngộ cao như vậy, mình chơi chán sẽ chuyển cho con, con mình có quyên cho nhà nước hay không thì mình chẳng quan tâm.
Hoàng Phủ Vân khoát tay với cô gái đang mở cửa đi ra ngoài, lạ nói vào trong điện thoại:
- Được rồi, hôm nay cậu gọi điện thoại đến làm gì vậy?
- Chính là muốn hỏi thời gian cụ thể của đấu giá các vật phẩm Trung Quốc ở bên Anh là khi nào?
Trang Duệ mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười, xem ra mình quấy nhiễu chuyện tốt của đối phương.
- Còn năm ngày nữa, chỉ là địa điểm đấu giá sẽ sửa lại, không phải ở Anh mà là ở Paris, thế nào, cậu muốn đến sao?
Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì có hào hứng lớn, tuy hắn không phải người có tư tưởng lớn nhưng cũng mong những món bị lưu lạc ở nước ngoài được người Trung Quốc thu về, nhưng hắn không có nhiều tiền, Trang Duệ thực lực mạnh hơn thì khác.
So với ở London thì Paris càng có không khí hơn, vì thế mà ban tổ chức đã quyết định đổi sang Paris, đặt đấu giá ở Pháp, hơn nữa còn tổ chức nhiều hoạt động đấu giá vật phẩm của các nước khác.
- Ở Paris?
Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, một tuần sau sẽ là hội chợ châu báu quốc tế, chẳng biết có kịp không?
- Anh Hoàng Phủ Vân, anh chờ chút...
Trang Duệ xoay sang hỏi Tần Huyên Băng:
- Huyên Băng, Paris có xa London không? Chúng ta đến Paris trước rồi sang London sau được không?
Trang Duệ nghĩ rằng hai thủ đô của hai nước sẽ khó thể nào gần nhau được.
Nói thật ra thì Trang Duệ cũng không hiểu nhiều về địa lý, hắn nói ra lời này làm cho Hoàng Phủ Vân và Tần Huyên Băng đều nở nụ cười.
Tần Huyên Băng vừa cười vừa nói:
- Trang Duệ, Paris chỉ cách London ba bốn trăm km, đừng nói là đi máy bay tư nhân, dù là ngồi xe lửa cũng chỉ mất ba bốn giờ mà thôi, anh lo lắng cái gì?
- Ôi, máy bay tư nhân, Trang Duệ, cậu có cả thứ này sao?
Hoàng Phủ Vân ở bên kia nghe mà giật mình, hắn nói tiếp:
- Cậu Trang, đấu giá lần này có không ít thứ tốt, có những món trong nước không có được, cậu nếu có đủ tài chính thì mang theo nhiều một chút...
- Mang nhiều tài chính?
Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, vài ngày trước còn dễ nói, ai ngờ công ty Raytheon sẽ đưa ra một chiếc máy bay cho mình thu vào? Bây giờ tính cả tiền mua máy bay, thuê sân bay, thuê nhân viên và các thứ tương quan, Trang Duệ cũng không còn lại được bao tiền.
- Anh Hoàng Phủ Vân, anh gửi những tư liệu liên quan đến đấu giá vào email của tôi, tôi sẽ lựa chọn và xem xét...
Trang Duệ suy nghĩ một lúc và quyết định xem vật phẩm đấu giá trước, để xem có những thứ gì.
Sau khi nói rõ địa chỉ email của mình cho Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ cúp điện thoại ngồi suy tư trên giường.
Bây giờ Trang Duệ chỉ có một số tiền sáu bảy chục triệu mà thôi, tương đương với chục triệu Euro, tính ra thì chỉ co thể mua được một phần mười tác phẩm của Picasso hay Van Gogh mà thôi.
Tuy những món đồ cổ Trung Quốc mua vào khá nóng nhưng chỉ là những năm gần đây mà thôi, vì có những đợt đấu giá quốc tế mà giá cả mới được nâng lên với biên độ lớ, với chút tài chính của Trang Duệ thì căn bản sẽ không nắm chắc thu được món gì tốt.
- Chồng, có phải là không đủ tiền không? Nếu khong em nói bố xoay vòng cho anh một chút tài chính nhé?
Tần Huyên Băng kéo chăn ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, nàng biết sau khi hắn mua chiếc máy bay này thì tiền mặt trên người cũng không còn nhiều, tất nhiên đó là đối với hắn, chứ đối với người thường thì cũng là một con số lớn.
- Không cần, Huyên Băng, anh chỉ đi xem mà thôi, cũng sẽ không mua sắm gì cả...
Trang Duệ lắc đầu, mình cần gì phải bỏ ra nhiều tiền để mua những món bình thườn? Hơn nữa những buổi đấu giá quốc tế thế này thường mong có nhiều kẻ như Trang Duệ tham gia, thế là giá cả của tác phẩm nghệ thuật sẽ được đẩy lên cao.
Nếu so với giá cả trong nước thì giá đấu ở nước ngoài cao hơn nhiều, có lẽ là do đám người tham gia nâng giá quá mạnh.
Vì thế mà đám buôn lậu đồ cổ trong nước vì muốn kiếm được khoản lợi kếch xù mà tuồn hàng ra nước ngoài, ví dụ như Dư đại ca ở Thiểm Tây, đây chỉ là một người trong hệ thống buôn lậu mà thôi, hơn nữa đội ngũ phạm tội của hắn tuy bị diệt nhưng những món bị đưa ra nước ngoài sẽ khó thể nào có dư âm quay về.
Sau khi suy xét cẩn thận thì Trang Duệ đã hiểu rõ hơn, mình cuối cùng cũng phải đi sang Châu Âu, thế cho nên đến tham gia đấu giá để có thêm chút kiến thức cũng tốt, còn có mua hàng hay không thì còn phải xem vào tình huống khi đó, nếu như người ta không biết đó là bảo bối thì Trang Duệ sẽ ra tay.
- Trang Duệ, mượn tạm chút tiền cũng chẳng phải là không trả, anh làm như vậy là không muốn...
Thấy Trang Duệ từ chối lời đề nghị của mình thì Tần Huyên Băng khẽ chu miệng, điều này làm cho nàng cảm thấy Trang Duệ không coi Tần gia là người một nhà.
Trang Duệ thấy biểu hiện của Tần Huyên Băng thì không khỏi nở nụ cười, hắn vươn tay ôm lấy nàng rồi nói:
- Huyên Băng, em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ không hy vọng có người đẩy giá đồ cổ của Trung Quốc lên quá cao, vì mình vừa mất đồ lại phải mua về với giá cả cao gấp trăm lần, em có tình nguyện như vậy không?
Tần Huyên Băng thật sự chẳng hiểu quái gì về lịch sử cận đại của Trung Quốc, chỉ có thể gật đầu theo mà thôi, chỉ cần Trang Duệ không coi mình là kẻ xa lạ thì được.
Một đêm không nói gì, ngày hôm sau Trang Duệ và Tần Hạo Nhiên đi đến khách sạn đoán đoàn người Bành Phi, sau đó trực tiếp chạy xe đến sân bay Hongkong, chỗ đó có người của công ty Raytheon đang chờ đợi.
Chiếc máy bay của Trang Duệ được đăng ký ở Hongkong, tất cả thủ tục đã xong, chỉ cần hắn ký tên thì coi như giao dịch hoàn thành, hơn nữa có thể bay ngay về Bắc Kinh.
- Ôi, Trang Duệ, là chiếc máy bay kia...Nó tên là Huyên Duệ sao?
Sau khi lái xe vào trong sân bay và dừng dưới một chiếc máy bay loại nhỏ, Tần Huyên Băng xuống xe thì đã bị những dòng chữ ghi trên thân máy bay thu hút ánh mắt.
- Đúng, gọi là Huyên Duệ!
Trang Duệ luôn không cho Tần Huyên Băng biết tên của máy bay, nghĩ muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, bây giờ thấy nàng tỏ ra vui vẻ, trong mắt có hơi nước thì hắn không khỏi ôm lấy bả vai của nàng.
- Trang Duệ, cám ơn anh...
Lúc này Tần Huyên Băng khá xúc động, thế nên lần đầu tiên hướng cặp môi thơm về phía hắn.
Trang Duệ cũng không từ chối, thế là một nụ hôn dài xuất hiện trước mặt bao người.
- Khụ, khụ, khụ!
Tần Hạo Nhiên ở bên cạnh cảm thấy bức bối, tiểu tử thúi kia còn chưa chính thức làm lễ cưới con gái mình, bây giờ lại làm càn trước mặt cha vợ, nhưng lão đã quên, vừa rồi là con gái mình chủ động.
- À, mọi người nhìn chúng tôi làm gì? Nên làm gì thì mau đi làm đi...
Trang Duệ và Tần Huyên Băng bị bố vợ cắt đứt nụ hôn nồng, lúc này cả hai chợt phát hiện mình đã trở thành những kẻ cản đường mọi người.
Không riêng gì những nhân viên máy bay đang nhìn vào Trang Duệ và Tần Huyên Băng, ngay cả những nhân viên của công ty Raytheon ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn, vì vậy mà hắn nhanh chóng vung tay cho người của mình cùng nhân viên của Raytheon đi vào trong máy bay kiểm tra các số liệu.
- Mr Trang, người các anh còn có vẻ nhiệt tình hơn cả người nước Mỹ chúng tôi...À, là phóng đãng...
Tom là đại diện của công ty Raytheon trong phi vụ làm ăn này, thế là hôm nay hắn cũng có mặt, để bày tỏ mối quan hệ với vị phú hào trẻ tuổi trước mặt, hắn vừa mở miệng vừa chuẩn bị cho đối phương một cái ôm siết.
Trang Duệ vừa rồi nhớ đến mọt vấn đề, đó là trước đó nửa tháng Hoàng Phủ Vân có nói đến một cuộc đấu giá đồ cổ Trung Quốc ở Anh, hình như vài nga nữa sẽ được cử hành, nếu hắn đã đi đến Anh thì tiện đường luôn một lượt, vì vậy mới gọi điện thoại cho Hoàng Phủ Vân để xác định thời gian.
- Ôi, cậu Trang Duệ, tôi vừa thức dậy, không có gì cả, sao bây giờ lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi? Có phải muốn bán Định Quang Kiếm cho tôi với giá rẻ không?
Hoàng Phủ Vân bây giờ cũng không phải ở London, hắn đang ở Paris, mà Paris thì có chênh lệch bảy giờ với Hongkong, lúc này bên kia là sáu bảy giờ sáng. Hoàng Phủ Vân đưa tay khẽ bóp cặp ngực trắng của người đẹp trên giường, lại thầm trách trang duệ, làm cho mình mất hứng vận động buổi sáng.
Hoàng Phủ Vân xem như là một du học sinh Trung Quốc khác loại, vì hắn cao lớn, tướng mạo nho nhã, rất hấp dẫn các cô gái.
Cô gái nằm trên giường vào lúc này quen Hoàng Phủ Vân trong một quán bar tối qua, sau một đêm sung sướng, sáng hôm nay định làm thêm một hiệp thì nhận được điện thoại của Trang Duệ.
Trang Duệ ở bên kia tất nhiên sẽ không biết Hoàng Phủ Vân đang oán mình, hắn cười nói:
- Anh Hoàng Phủ Vân, nếu anh muốn thanh kiếm kia, chúng ta tìm một người định giá, tôi sẽ bán lại cho anh với giá sáu phần, thế nào? Xem như đã rẻ chưa?
Thanh Định Quang Kiếm được giáo sư Mạnh giám định ra đã tạo nên sóng to gió lớn trong nước, khoảng thời gian qua Trang Duệ đã nhiều lần đưa kiếm đi thảo luận, Định Quang Kiếm cũng được nhận định là "Đệ nhất kiếm thời Ân Thương" được khai quật lên vào thời điểm này.
Còn giá cả của thanh kiếm, có một điều có thể kăẳng định đó là giá sẽ không thấp hơn hai trăm triệu.
Cuối cùng là ba hay năm trăm triệu thì Trang Duệ không quan tâm, hắn dù thê nào cũng không bán, mà các món đồng xanh thì nhà nước cũng cấm mua bán tư nhân.
- Sáu phần? Cậu cũng không hiền hậu gì, buổi sáng đã gọi điện thoại đến chọc anh, đừng nói là sáu phần, hai ba phần cũng không mua nổi...
Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì bức bối đến mức không có phản ứng với cô gái đang mặc quần áo ở bên cạnh, những năm qua hắn chỉ tiết kiệm được năm sáu triệu, mà sáu phần của thanh Định Quang Kiếm kia cung phải cả trăm triệu, chính mình chỉ có thể nhìn thèm mà thôi.
- Ha ha, anh Hoàng Phủ Vân, thanh kiếm kia cũng không phải thứ mà anh có thể động vào được, sau này nó sẽ là đồ gia truyền của nhà tôi...
Khoảng thời gian này có không ít người động viên Trang Duệ hiến tặng thanh kiếm cho quốc gia, dựa vào cái quái gì phải hiến tặng? Thứ này là của mình, sao lại phải hiến? Mình chỉ là một thị dân, cũng không có giác ngộ cao như vậy, mình chơi chán sẽ chuyển cho con, con mình có quyên cho nhà nước hay không thì mình chẳng quan tâm.
Hoàng Phủ Vân khoát tay với cô gái đang mở cửa đi ra ngoài, lạ nói vào trong điện thoại:
- Được rồi, hôm nay cậu gọi điện thoại đến làm gì vậy?
- Chính là muốn hỏi thời gian cụ thể của đấu giá các vật phẩm Trung Quốc ở bên Anh là khi nào?
Trang Duệ mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười, xem ra mình quấy nhiễu chuyện tốt của đối phương.
- Còn năm ngày nữa, chỉ là địa điểm đấu giá sẽ sửa lại, không phải ở Anh mà là ở Paris, thế nào, cậu muốn đến sao?
Hoàng Phủ Vân nghe được lời của Trang Duệ thì có hào hứng lớn, tuy hắn không phải người có tư tưởng lớn nhưng cũng mong những món bị lưu lạc ở nước ngoài được người Trung Quốc thu về, nhưng hắn không có nhiều tiền, Trang Duệ thực lực mạnh hơn thì khác.
So với ở London thì Paris càng có không khí hơn, vì thế mà ban tổ chức đã quyết định đổi sang Paris, đặt đấu giá ở Pháp, hơn nữa còn tổ chức nhiều hoạt động đấu giá vật phẩm của các nước khác.
- Ở Paris?
Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, một tuần sau sẽ là hội chợ châu báu quốc tế, chẳng biết có kịp không?
- Anh Hoàng Phủ Vân, anh chờ chút...
Trang Duệ xoay sang hỏi Tần Huyên Băng:
- Huyên Băng, Paris có xa London không? Chúng ta đến Paris trước rồi sang London sau được không?
Trang Duệ nghĩ rằng hai thủ đô của hai nước sẽ khó thể nào gần nhau được.
Nói thật ra thì Trang Duệ cũng không hiểu nhiều về địa lý, hắn nói ra lời này làm cho Hoàng Phủ Vân và Tần Huyên Băng đều nở nụ cười.
Tần Huyên Băng vừa cười vừa nói:
- Trang Duệ, Paris chỉ cách London ba bốn trăm km, đừng nói là đi máy bay tư nhân, dù là ngồi xe lửa cũng chỉ mất ba bốn giờ mà thôi, anh lo lắng cái gì?
- Ôi, máy bay tư nhân, Trang Duệ, cậu có cả thứ này sao?
Hoàng Phủ Vân ở bên kia nghe mà giật mình, hắn nói tiếp:
- Cậu Trang, đấu giá lần này có không ít thứ tốt, có những món trong nước không có được, cậu nếu có đủ tài chính thì mang theo nhiều một chút...
- Mang nhiều tài chính?
Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, vài ngày trước còn dễ nói, ai ngờ công ty Raytheon sẽ đưa ra một chiếc máy bay cho mình thu vào? Bây giờ tính cả tiền mua máy bay, thuê sân bay, thuê nhân viên và các thứ tương quan, Trang Duệ cũng không còn lại được bao tiền.
- Anh Hoàng Phủ Vân, anh gửi những tư liệu liên quan đến đấu giá vào email của tôi, tôi sẽ lựa chọn và xem xét...
Trang Duệ suy nghĩ một lúc và quyết định xem vật phẩm đấu giá trước, để xem có những thứ gì.
Sau khi nói rõ địa chỉ email của mình cho Hoàng Phủ Vân, Trang Duệ cúp điện thoại ngồi suy tư trên giường.
Bây giờ Trang Duệ chỉ có một số tiền sáu bảy chục triệu mà thôi, tương đương với chục triệu Euro, tính ra thì chỉ co thể mua được một phần mười tác phẩm của Picasso hay Van Gogh mà thôi.
Tuy những món đồ cổ Trung Quốc mua vào khá nóng nhưng chỉ là những năm gần đây mà thôi, vì có những đợt đấu giá quốc tế mà giá cả mới được nâng lên với biên độ lớ, với chút tài chính của Trang Duệ thì căn bản sẽ không nắm chắc thu được món gì tốt.
- Chồng, có phải là không đủ tiền không? Nếu khong em nói bố xoay vòng cho anh một chút tài chính nhé?
Tần Huyên Băng kéo chăn ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, nàng biết sau khi hắn mua chiếc máy bay này thì tiền mặt trên người cũng không còn nhiều, tất nhiên đó là đối với hắn, chứ đối với người thường thì cũng là một con số lớn.
- Không cần, Huyên Băng, anh chỉ đi xem mà thôi, cũng sẽ không mua sắm gì cả...
Trang Duệ lắc đầu, mình cần gì phải bỏ ra nhiều tiền để mua những món bình thườn? Hơn nữa những buổi đấu giá quốc tế thế này thường mong có nhiều kẻ như Trang Duệ tham gia, thế là giá cả của tác phẩm nghệ thuật sẽ được đẩy lên cao.
Nếu so với giá cả trong nước thì giá đấu ở nước ngoài cao hơn nhiều, có lẽ là do đám người tham gia nâng giá quá mạnh.
Vì thế mà đám buôn lậu đồ cổ trong nước vì muốn kiếm được khoản lợi kếch xù mà tuồn hàng ra nước ngoài, ví dụ như Dư đại ca ở Thiểm Tây, đây chỉ là một người trong hệ thống buôn lậu mà thôi, hơn nữa đội ngũ phạm tội của hắn tuy bị diệt nhưng những món bị đưa ra nước ngoài sẽ khó thể nào có dư âm quay về.
Sau khi suy xét cẩn thận thì Trang Duệ đã hiểu rõ hơn, mình cuối cùng cũng phải đi sang Châu Âu, thế cho nên đến tham gia đấu giá để có thêm chút kiến thức cũng tốt, còn có mua hàng hay không thì còn phải xem vào tình huống khi đó, nếu như người ta không biết đó là bảo bối thì Trang Duệ sẽ ra tay.
- Trang Duệ, mượn tạm chút tiền cũng chẳng phải là không trả, anh làm như vậy là không muốn...
Thấy Trang Duệ từ chối lời đề nghị của mình thì Tần Huyên Băng khẽ chu miệng, điều này làm cho nàng cảm thấy Trang Duệ không coi Tần gia là người một nhà.
Trang Duệ thấy biểu hiện của Tần Huyên Băng thì không khỏi nở nụ cười, hắn vươn tay ôm lấy nàng rồi nói:
- Huyên Băng, em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ không hy vọng có người đẩy giá đồ cổ của Trung Quốc lên quá cao, vì mình vừa mất đồ lại phải mua về với giá cả cao gấp trăm lần, em có tình nguyện như vậy không?
Tần Huyên Băng thật sự chẳng hiểu quái gì về lịch sử cận đại của Trung Quốc, chỉ có thể gật đầu theo mà thôi, chỉ cần Trang Duệ không coi mình là kẻ xa lạ thì được.
Một đêm không nói gì, ngày hôm sau Trang Duệ và Tần Hạo Nhiên đi đến khách sạn đoán đoàn người Bành Phi, sau đó trực tiếp chạy xe đến sân bay Hongkong, chỗ đó có người của công ty Raytheon đang chờ đợi.
Chiếc máy bay của Trang Duệ được đăng ký ở Hongkong, tất cả thủ tục đã xong, chỉ cần hắn ký tên thì coi như giao dịch hoàn thành, hơn nữa có thể bay ngay về Bắc Kinh.
- Ôi, Trang Duệ, là chiếc máy bay kia...Nó tên là Huyên Duệ sao?
Sau khi lái xe vào trong sân bay và dừng dưới một chiếc máy bay loại nhỏ, Tần Huyên Băng xuống xe thì đã bị những dòng chữ ghi trên thân máy bay thu hút ánh mắt.
- Đúng, gọi là Huyên Duệ!
Trang Duệ luôn không cho Tần Huyên Băng biết tên của máy bay, nghĩ muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ, bây giờ thấy nàng tỏ ra vui vẻ, trong mắt có hơi nước thì hắn không khỏi ôm lấy bả vai của nàng.
- Trang Duệ, cám ơn anh...
Lúc này Tần Huyên Băng khá xúc động, thế nên lần đầu tiên hướng cặp môi thơm về phía hắn.
Trang Duệ cũng không từ chối, thế là một nụ hôn dài xuất hiện trước mặt bao người.
- Khụ, khụ, khụ!
Tần Hạo Nhiên ở bên cạnh cảm thấy bức bối, tiểu tử thúi kia còn chưa chính thức làm lễ cưới con gái mình, bây giờ lại làm càn trước mặt cha vợ, nhưng lão đã quên, vừa rồi là con gái mình chủ động.
- À, mọi người nhìn chúng tôi làm gì? Nên làm gì thì mau đi làm đi...
Trang Duệ và Tần Huyên Băng bị bố vợ cắt đứt nụ hôn nồng, lúc này cả hai chợt phát hiện mình đã trở thành những kẻ cản đường mọi người.
Không riêng gì những nhân viên máy bay đang nhìn vào Trang Duệ và Tần Huyên Băng, ngay cả những nhân viên của công ty Raytheon ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn, vì vậy mà hắn nhanh chóng vung tay cho người của mình cùng nhân viên của Raytheon đi vào trong máy bay kiểm tra các số liệu.
- Mr Trang, người các anh còn có vẻ nhiệt tình hơn cả người nước Mỹ chúng tôi...À, là phóng đãng...
Tom là đại diện của công ty Raytheon trong phi vụ làm ăn này, thế là hôm nay hắn cũng có mặt, để bày tỏ mối quan hệ với vị phú hào trẻ tuổi trước mặt, hắn vừa mở miệng vừa chuẩn bị cho đối phương một cái ôm siết.
/1160
|