Hoàng Kim Đồng

Chương 655: Nhà bảo tàng tư nhân

/1160


Đừng nói là nhà bảo tàng chỉ triển lãm đồ cổ, mà còn phải trình bày xuất xứ và tư liệu về cổ vật, bằng không thì người khác bỏ tiền mua vé vào cửa làm gì, chẳng phải là ngài đang lừa gạt người khác sao? Chắc chắn sẽ bị người ta tố cáo, ngày đóng cửa không còn xa.

Thứ tư là phải có tôn chỉ xử lý chuyên nghiệp, phải có nhân viện kỹ thuật và nhân viên quản lý, điểm này là yêu cầu người mở bảo tàng phải quản lý một cách chính quy, nếu không không thể trở thành một bảo tàng tốt, lúc đó sẽ biến thành một cái khách sạn, sẽ làm xấu hình tượng của bảo tàng.

Thứ năm là phải tuân thủ quy tắc nơi công cộng, tất cả quy định phải phù hợp với quy định của quốc gia.

Phải bảo đảm an toàn trong việc phóng cháy chữa cháy, điểm này không cần giải thích thêm.

Thứ sáu là trên vấn đề pháp luật, cũng là một việc trọng yếu, đó là nhà bảo tàng phải độc lập gánh chịu trách nhiệm dân sự, vạn nhất đồ triển lãm và lưu trữ có vấn đề, sẽ bị ngành có liên quan truy cứu trách nhiệm.

Một điểm khác cần bổ sung, nhà bảo tàng không phải là của nhà nước, bên trong tên gọi của nó không được dùng từ: Trung Quốc, Trung Hoa, Quốc Gia và các tên gọi viết tắt Trung Quốc.

Nhưng mà chuyện gì cũng có đặc thù, nếu như ngài cất giữ các cổ vật tinh phẩm, có thể đại biểu cho truyền thống văn hóa của Trung Quốc, nếu bảo tàng không có hai chữ "Trung Quốc", vậy ngài có thể xin, sẽ có một văn phòng ủy viên, cộng thêm những cổ vật đó để các nhà chuyên môn xem xét quyết định.

Nhưng dưới tình huống bình thường, nhà bảo tàng tư nhân rất khó được phê duyệt, giống như Bạch tiên sinh vào năm 2000, trước sau đều mở nhà bảo tàng tại nhà, có tên là: Bắc Kinh Mục Minh Đường Cổ Từ Tiêu Bản Bác Vật Quán.

Mà nhà bảo tàng tư nhân đầu tiên cũng không phải do Bạch tiên sinh mở, mà vào ngày 18 tháng 1 năm 1997 đã có nhà bảo tàng tư nhân, trong tên cũng không có "Trung Quốc", mà gọi là Hiện Phục Cổ Cổ Điển Nghệ Thuật Bác Vật Quán, tuy địa chỉ của nó hiện giờ đã thay đổi, nhưng cũng đã mở mấy phân nhanh ở Hạ Môn và Hàng Châu, cũng đều có tên gọi như vậy.

Tại sao hai vị này lại không thể dùng "Trung Quốc" để đặt tên cho bảo tàng? Chuyện gì cũng không phải tuyệt đối, phủ lên hai chữ "Trung Quốc", có bao nhiêu mặt mũi? Vấn đề là khâu phê duyệt.

Trang Duệ tiếp tục nhìn xuống dưới, đó là đại cương, quy định của bộ văn hóa và thành phố Bắc Kinh tương tự nhau, nhưng chi tiết của quy tắc cũng cần phải đưa ra tài liệu chứng minh, nhưng thành phố Bắc Kinh lại có rất nhiều thay đổi nhỏ.

Trong điều lệ thành lập nhà bảo tàng ở Bắc Kinh, trong đó yêu cầu giám đốc bảo tàng, phải đưa ra yêu cầu chính xác, chính là giám đốc phải có bằng cấp chính quy, cùng hai năm kinh nghiệm trong việc quản lý nhà bảo tàng.

- Mẹ kiếp, thành lập nhà bảo tàng tư nhân cần phải có kinh nghiệm?

Thời điểm nhìn đến đây, Trang Duệ nhíu mày, rất không thoải mái mắng một câu.

Nếu như hắn muốn chuẩn bị mở nhà bảo tàng, thì Trang Duệ tuyệt đối muốn làm giám đốc, nhưng quy định cần phải có hai năm kinh nghiệm quản lý, nó đã làm khó Trang Duệ, chẳng lẽ hắn phải đi thuê người làm giám đốc?

Vẫn luôn ngồi cạnh Trang Duệ, Tần Huyên Băng cũng đang nghiên cứu những điều lệ này, nhẹ nhàng đẩy nhẹ Trang Duệ, mở miệng nói:

- Trang Duệ, anh gấp cái gì chứ? Nhìn xuống dưới đi...

- Ân? Hoặc là người có sở trường trong lĩnh vực liên quan, cũng có thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc bảo tàng, cái này không khác nhau lắm.

Chuyện này thì dễ hơn rất nhiều, Trang Duệ trong nghề ngọc thạch, hiện tại lăn lộn ở Bắc Kinh có được danh hiệu Phỉ Thúy Vương, hơn nữa còn nhậm chức trong hiệp hội ngọc thạch quốc gia, có lẽ cũng được coi là có năng khiếu trong lĩnh vực có liên quan a?

- Địa chỉ, chọn nơi nào?

Sau khi giải quyết xong vấn đề này, Trang Duệ lại vò đầu, không thể nghi ngờ, muốn mở bảo tàng của mình, lại có khả năng hấp dẫn du khách đến thăm, địa chỉ phải đặt ở Bắc Kinh, lưu lượng người tới đấy, các thành phố khác ở Trung Quốc không thể sánh bằng.

Nhưng giá đất ở Bắc Kinh quá đắt, đừng nói là Trang Duệ hiện giờ không đủ tiền, cho dù trên tay nhiều hơn năm ba ngàn vạn, cũng không đủ mua một khu đất đủ diện tích mở bảo tàng, trừ khi hắn chạy đến bên ngoài ngoại ô, nhưng ở đó làm gì có người nào có hứng mà đi tham quan.

Trang Duệ muốn mở bảo tàng, cũng không phải ý nghĩ nhất thời, mà lúc trước hắn đã có nghĩ đến rồi, hắn không muốn những cổ vật quốc bảo nằm mốc meo dưới hầm, không bằng lấy ra cho người trong nước cảm thụ những cổ vật văn hóa của quốc gia.

Cho nên đã muốn làm, Trang Duệ cũng không muốn đi thuê phòng, hắn muốn đi một bước chắc một bước, hắn muốn mua một khu đất, sao đó là vấn đề bảo an và đề phòng, sau đó bắt đầu tăng cường thêm.

Nhưng trong nhất thời nửa khắc, Trang Duệ đi đâu tìm đất đây, nếu nói tới lĩnh vực đầu cơ bất động sản và phòng óc, Trang Duệ dốt đặc cán mai a.

Nếu không thể tìm được đất thì không thể mở bảo tàng được, chẳng lẽ đi thuê sân bãi của khách sạn, nếu làm thế, chẳng lẽ phải đem cổ vật trưng bày ở những nơi như thế? Cho nên tìm nơi đặt bảo tàng rất trọng yếu.

- A? Đúng rồi, tại sao mình lại quên chứ?

Bỗng nhiên Trang Duệ vỗ đùi, bởi vì trong đầu của hắn đã nghĩ tới Âu Dương Quân.

- Mẹ kiếp, ai lại nhớ thương ta đây?

Âu Dương Quân ở cách đó mấy vạn dặm và đang lái xe đưa vợ về, rất thần kỳ hắt hơi một cái, ngay sau đó điện thoại reo lên.

- Tứ ca, anh không bận việc chứ? Có chút chuyện cần tìm anh hỗ trợ.

Trang Duệ sợ Âu Dương Quân tắt điện thoại, cho nên đi thẳng vào vấn đề, người Bắc Kinh rất sĩ diện, nếu không phải là người thân thích, chỉ sợ Âu Dương Quân đã tắt điện thoại.

- Chuyện gì? Nói đi, hắt xè! Tiểu tử ngươi vừa mới nhớ đến ta phải không?

Âu Dương Quân đóng cửa sổ xe lại, hắn sợ mình bị cảm, lây bệnh cho cô vợ đang mang thai của mình.

- Tứ ca, chúng ta có cao ốc cần bán hoặc cho thuê đúng không, có phải đã xây dựng tốt rồi? Lần trước em có tới nhìn, ở nơi đó thiết bị lắp đặt không tệ a?

Trang Duệ nói những lời này làm Âu Dương Quân nghe mà không hiểu thấu, bởi vì tên đệ đệ này đối với các hạng mục bất động sản, từ trước tới nay tránh còn không kịp, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc phía tây? Lại chủ động hỏi chuyện công trình?

Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng Âu Dương Quân vẫn trả lời:

- Đã xây tốt rồi, hiện tại đang rao bán, lão đệ, ta nói cho đệ biết, những cao ốc này ta dám bảo đảm, toàn bộ Bắc Kinh này, không có nhà nào tốt hơn chúng ta đâu, còn có một khu biệt thự, chỗ này...

/1160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status