Những đồ sứ của Ung Chính còn truyền thế rất hiếm khi vẽ hoa đào, mà cái bình này, lại có hình bầu dục hiếm thấy, mà nhìn hoa đào màu hồng phấn mà bình lại hình bầu dục, chỉ sợ cái bình trước mắt này là một món duy nhất trên đời, cho nên có thể nói nó là tuyệt thế bảo bình.
Lúc ấy Trương Vĩnh Trân thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chụp cho được tinh phẩm này, tại buổi đấu giá Tô Phú Bỉ ở Hồng Kông, nàng nâng giá khỏi điểm là một ngàn tám trăm vạn đô la Hồng Kông, lên thẳng ba ngàn bảy trăm đô la Hồng Kông, không còn người nào nâng giá nữa, sau cùng cộng thêm tiền thuế, cái tuyệt thế bảo bình này có giá ba ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông.
Mà buổi đấu giá đó, cũng đã sáng tạo ra một cái giá cao nhất cho tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc trên thị trường quốc tế, cho nên cái tên của Trương Vĩnh Trân, đại biểu cho đại thủ bút trong giới sưu tầm cổ vật, càng làm cho những người xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình mà hâm mộ.
Đối với đại nhân vật như thế, cho dù là Trang Duệ hiện tại, cũng cảm thấy nàng là một quả núi cao ngất ngưỡng, bởi vì bất kể là tiền tài hay địa vị, Trang Duệ còn chênh lệch với người ta một khoảng lớn.
- Có thể mời nàng quyên tặng hoặc xuất ra một ít cổ vật để trưng bày trong viện bảo tàng của mình hay không?
Bỗng nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện cái ý niệm này, dù hiện giờ trong tay của mình có không ít thứ tốt, nhưng so sánh với một thế gia cổ vật như Trương Vĩnh Trân, thì khác biệt như trời và đất, Trang Duệ không khỏi đem chủ ý đánh lên đầu đối phương.
Nếu đã mở bảo tàng tư nhân, Trang Duệ cũng muốn biến bảo tàng tư nhân của mình thành một bảo tàng có sức ảnh hưởng thật mạnh trong nước, nhưng chỉ dựa vào những cổ vật của mình, hiển nhiên là không thể nào.
Trang Duệ đã sớm chỉnh hợp một ít nhà sưu tập cổ vật tư nhân, nhưng thao tác cực kỳ phức tạp, hiện tại nó vẫn đang trong giai đoạn ý tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Vĩnh Trân, cách nghĩ này dần dần thành hình trong đầu của hắn.
Bây giờ Trang Duệ nghĩ như vậy, chỉ cần đối phương nguyện ý cầm cổ vật của bản thân ra triển lãm, quyền sở hữu vẫn là của đối phương, mình phải ký kết hợp đồng với nàng, sau khi triển lãm một hai năm, đem vật phẩm trả lại cho nguyên chủ, hơn nữa còn trả thêm một ít phí tổn.
Đương nhiên, nếu như đối phương có thể xuất ra nhiều đồ mà mình sưu tập ra triển lãm, Trang Duệ sẽ không để ý mà đem một phần thu nhập của bảo tàng cho đối phương, nhưng cổ phần của bảo tàng, lại liên quan tới cổ vật đang được cất giữ, cho nên cổ phần của bảo tàng rất khó phân phối.
Về phần tiền bảo tàng kiếm được, trong lòng Trang Duệ hiện tại không rõ ngọn nguồn, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý là sẽ lỗ, bởi vì trước mắt, trừ bảo tàng tư nhân của Mã tiên sinh, có thể miễn cưỡng chi trả phí tổn hằng ngày của bảo tàng, còn lại thì hắn chưa từng nghe nói có bảo tàng tư nhân nào có lợi nhuận cả.
- Thực xin lỗi, tiên sinh.
Thời điểm Trang Duệ đang cúi đầu trầm tư, đấu giá đang tiếp tục tiến hành, một trung niên nhân đi đến bên người Trang Duệ, chen ngang suy nghĩ của hắn.
- Ngài là?
Trang Duệ có chút nhíu mày, vừa định suy nghĩ về vấn đề phát triển bảo tàng sau này, đã bị người ta cắt đứt, cho nên tâm tình có chút khó chịu.
- Tôi tên là George, là luật sư của buổi đấu giá này, lần này tôi đến đây là do nhà đấu giá ủy thác, tôi phải cảnh cáo Trang tiên sinh, xin ngài không nên ở trong phòng đấu giá nói ra khuynh hướng chính trị và những lời nói không được kiểm chứng, nếu như lại xảy ra chuyện như vừa rồi, chúng tôi sẽ mời ngài ra khỏi nơi này. Mặt khác, về phần chân tướng lịch sử, nó đã bị mai một theo thời gian, tiên sinh không có chứng cớ về những vật này, là bị cướp đoạt từ quốc gia của ngài ra ngoài a.
Khi George nói chuyện, sắc mặt của Trang Duệ trở nên khó xem, lúc hắn chụp được bức họa này, thì cũng không ảnh hưởng đến nhân hòa của buổi đấu giá, nhưng những lời hiện giờ của George nói, đã triệt để chọc giận Trang Duệ.
Trang Duệ tự hỏi mình cũng không phải là một người ngu, thời điểm cân nhắc lựa chọn giữa lợi ích quốc và lợi ích tư nhân, Trang Duệ chắc chắn sẽ lựa chọn lợi ích tư nhân.
Nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn bị khiêu khích thì sẽ nhịn xuống, sự nhẫn nại của một người, cũng có điểm mấu chốt, nhưng lời nói của George, đã vượt qua điểm mấu chốt của Trang Duệ.
- Thực xin lỗi, tôi nghĩ, nếu tôi làm trái pháp luật của quý quốc, ngài có thể khởi tố tôi, nếu như không có, tôi cho rằng những lời này của ngài, là đang uy hiếp tôi, tôi không biết một buổi đấu giá nổi danh như vậy, không ngờ lại làm ra những chuyện thế này.
- Nha... Không, Trang tiên sinh, tôi không có ý này.
George phát hiện người Châu Á trước mặt này, hoàn toàn khác với những người Châu Á khác mà hắn biết, hắn vốn cho rằng sau khi mình cảnh cáo đối phương, đối phương sẽ rất khiêm tốn tiếp nhận, nhưng không ngờ, tính cách người trẻ tuổi này lại dữ dằn như vậy, lại hô lên ở chỗ này, vấn đề này đã nằm ngoài sự khống chế của hắn.
- Ý tứ đã được ngài biểu đạt rất rõ.
Trang Duệ lạnh lùng nói một câu, sau đó bước lên trước sân khấu, nói ra:
- Đấu giá sư tiên sinh, không ngại cho ta nói mấy câu chứ?
Trang Duệ cũng mặc kệ Jeferson có ngại hay không, trực tiếp cầm microphone vào trong tay, nhìn người ở phía dưới nói ra.
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, tôi biết các vị từ các nơi trên giới đến nơi này vì yêu thích tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, thực xin lỗi, quấy rầy vài phút của các vị, tôi muốn nói đến chuyện vừa xảy ra vài phút trước đây với tôi.
- Đồ khốn! George đã làm chuyện gì thế này?
Ở trong lầu hai của đại sảnh đấu giá, có một người tóc hoa râm, tuổi ước chừng năm mươi, hung hăng cầm gạt tàn trong tay nện xuống đất.
- Đi, gọi bảo an kéo người Châu Á này xuống dưới.
- Richard, không được, tư liệu của người nọ đã có, hắn có chức vụ chính thức ở Trung Quốc, là người xử lý công việc ở hiệp hội ngọc thạch, chúng ta làm như vậy, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế.
Ở bên cạnh trung niên nhân, một người khác ngăn cản quyết định của hắn, nhìn tấm fax trong tay, lông mày nhíu lại.
Trong tấm fax này không chỉ có tin tức về chức vụ mà Trang Duệ đang đảm nhận ở hiệp hội ngọc thạch, mà quan hệ gia đình của Trang Duệ cũng được liệt kê rõ ràng, có thể thấy được bối cảnh nhà bán đấu giá này không đơn giản chút nào.
- Shit, Jeferson là đồ ngu ngốc, tại sao lại đi cảnh cáo tên này chứ, bức tranh kia hắn mua rồi thì chẳng phải là xong rồi sao?
Lúc ấy Trương Vĩnh Trân thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chụp cho được tinh phẩm này, tại buổi đấu giá Tô Phú Bỉ ở Hồng Kông, nàng nâng giá khỏi điểm là một ngàn tám trăm vạn đô la Hồng Kông, lên thẳng ba ngàn bảy trăm đô la Hồng Kông, không còn người nào nâng giá nữa, sau cùng cộng thêm tiền thuế, cái tuyệt thế bảo bình này có giá ba ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông.
Mà buổi đấu giá đó, cũng đã sáng tạo ra một cái giá cao nhất cho tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc trên thị trường quốc tế, cho nên cái tên của Trương Vĩnh Trân, đại biểu cho đại thủ bút trong giới sưu tầm cổ vật, càng làm cho những người xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch của mình mà hâm mộ.
Đối với đại nhân vật như thế, cho dù là Trang Duệ hiện tại, cũng cảm thấy nàng là một quả núi cao ngất ngưỡng, bởi vì bất kể là tiền tài hay địa vị, Trang Duệ còn chênh lệch với người ta một khoảng lớn.
- Có thể mời nàng quyên tặng hoặc xuất ra một ít cổ vật để trưng bày trong viện bảo tàng của mình hay không?
Bỗng nhiên trong đầu của Trang Duệ xuất hiện cái ý niệm này, dù hiện giờ trong tay của mình có không ít thứ tốt, nhưng so sánh với một thế gia cổ vật như Trương Vĩnh Trân, thì khác biệt như trời và đất, Trang Duệ không khỏi đem chủ ý đánh lên đầu đối phương.
Nếu đã mở bảo tàng tư nhân, Trang Duệ cũng muốn biến bảo tàng tư nhân của mình thành một bảo tàng có sức ảnh hưởng thật mạnh trong nước, nhưng chỉ dựa vào những cổ vật của mình, hiển nhiên là không thể nào.
Trang Duệ đã sớm chỉnh hợp một ít nhà sưu tập cổ vật tư nhân, nhưng thao tác cực kỳ phức tạp, hiện tại nó vẫn đang trong giai đoạn ý tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Vĩnh Trân, cách nghĩ này dần dần thành hình trong đầu của hắn.
Bây giờ Trang Duệ nghĩ như vậy, chỉ cần đối phương nguyện ý cầm cổ vật của bản thân ra triển lãm, quyền sở hữu vẫn là của đối phương, mình phải ký kết hợp đồng với nàng, sau khi triển lãm một hai năm, đem vật phẩm trả lại cho nguyên chủ, hơn nữa còn trả thêm một ít phí tổn.
Đương nhiên, nếu như đối phương có thể xuất ra nhiều đồ mà mình sưu tập ra triển lãm, Trang Duệ sẽ không để ý mà đem một phần thu nhập của bảo tàng cho đối phương, nhưng cổ phần của bảo tàng, lại liên quan tới cổ vật đang được cất giữ, cho nên cổ phần của bảo tàng rất khó phân phối.
Về phần tiền bảo tàng kiếm được, trong lòng Trang Duệ hiện tại không rõ ngọn nguồn, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý là sẽ lỗ, bởi vì trước mắt, trừ bảo tàng tư nhân của Mã tiên sinh, có thể miễn cưỡng chi trả phí tổn hằng ngày của bảo tàng, còn lại thì hắn chưa từng nghe nói có bảo tàng tư nhân nào có lợi nhuận cả.
- Thực xin lỗi, tiên sinh.
Thời điểm Trang Duệ đang cúi đầu trầm tư, đấu giá đang tiếp tục tiến hành, một trung niên nhân đi đến bên người Trang Duệ, chen ngang suy nghĩ của hắn.
- Ngài là?
Trang Duệ có chút nhíu mày, vừa định suy nghĩ về vấn đề phát triển bảo tàng sau này, đã bị người ta cắt đứt, cho nên tâm tình có chút khó chịu.
- Tôi tên là George, là luật sư của buổi đấu giá này, lần này tôi đến đây là do nhà đấu giá ủy thác, tôi phải cảnh cáo Trang tiên sinh, xin ngài không nên ở trong phòng đấu giá nói ra khuynh hướng chính trị và những lời nói không được kiểm chứng, nếu như lại xảy ra chuyện như vừa rồi, chúng tôi sẽ mời ngài ra khỏi nơi này. Mặt khác, về phần chân tướng lịch sử, nó đã bị mai một theo thời gian, tiên sinh không có chứng cớ về những vật này, là bị cướp đoạt từ quốc gia của ngài ra ngoài a.
Khi George nói chuyện, sắc mặt của Trang Duệ trở nên khó xem, lúc hắn chụp được bức họa này, thì cũng không ảnh hưởng đến nhân hòa của buổi đấu giá, nhưng những lời hiện giờ của George nói, đã triệt để chọc giận Trang Duệ.
Trang Duệ tự hỏi mình cũng không phải là một người ngu, thời điểm cân nhắc lựa chọn giữa lợi ích quốc và lợi ích tư nhân, Trang Duệ chắc chắn sẽ lựa chọn lợi ích tư nhân.
Nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn bị khiêu khích thì sẽ nhịn xuống, sự nhẫn nại của một người, cũng có điểm mấu chốt, nhưng lời nói của George, đã vượt qua điểm mấu chốt của Trang Duệ.
- Thực xin lỗi, tôi nghĩ, nếu tôi làm trái pháp luật của quý quốc, ngài có thể khởi tố tôi, nếu như không có, tôi cho rằng những lời này của ngài, là đang uy hiếp tôi, tôi không biết một buổi đấu giá nổi danh như vậy, không ngờ lại làm ra những chuyện thế này.
- Nha... Không, Trang tiên sinh, tôi không có ý này.
George phát hiện người Châu Á trước mặt này, hoàn toàn khác với những người Châu Á khác mà hắn biết, hắn vốn cho rằng sau khi mình cảnh cáo đối phương, đối phương sẽ rất khiêm tốn tiếp nhận, nhưng không ngờ, tính cách người trẻ tuổi này lại dữ dằn như vậy, lại hô lên ở chỗ này, vấn đề này đã nằm ngoài sự khống chế của hắn.
- Ý tứ đã được ngài biểu đạt rất rõ.
Trang Duệ lạnh lùng nói một câu, sau đó bước lên trước sân khấu, nói ra:
- Đấu giá sư tiên sinh, không ngại cho ta nói mấy câu chứ?
Trang Duệ cũng mặc kệ Jeferson có ngại hay không, trực tiếp cầm microphone vào trong tay, nhìn người ở phía dưới nói ra.
- Các tiên sinh, các nữ sĩ, tôi biết các vị từ các nơi trên giới đến nơi này vì yêu thích tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, thực xin lỗi, quấy rầy vài phút của các vị, tôi muốn nói đến chuyện vừa xảy ra vài phút trước đây với tôi.
- Đồ khốn! George đã làm chuyện gì thế này?
Ở trong lầu hai của đại sảnh đấu giá, có một người tóc hoa râm, tuổi ước chừng năm mươi, hung hăng cầm gạt tàn trong tay nện xuống đất.
- Đi, gọi bảo an kéo người Châu Á này xuống dưới.
- Richard, không được, tư liệu của người nọ đã có, hắn có chức vụ chính thức ở Trung Quốc, là người xử lý công việc ở hiệp hội ngọc thạch, chúng ta làm như vậy, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế.
Ở bên cạnh trung niên nhân, một người khác ngăn cản quyết định của hắn, nhìn tấm fax trong tay, lông mày nhíu lại.
Trong tấm fax này không chỉ có tin tức về chức vụ mà Trang Duệ đang đảm nhận ở hiệp hội ngọc thạch, mà quan hệ gia đình của Trang Duệ cũng được liệt kê rõ ràng, có thể thấy được bối cảnh nhà bán đấu giá này không đơn giản chút nào.
- Shit, Jeferson là đồ ngu ngốc, tại sao lại đi cảnh cáo tên này chứ, bức tranh kia hắn mua rồi thì chẳng phải là xong rồi sao?
/1160
|