- Tốt rồi, nếu anh đã quyết, thì em cũng không giữ anh lại.
Trang Duệ cười trả lời, nếu không phải Hoàng Phủ Vân có trên trăm thanh đao kiếm cổ, chỉ dựa vào hơn mười thanh đao kiếm cổ của mình, muốn mở bảo tàng tư nhân? Thuần túy là bị người ta cười chê, đừng nói là bảo tàng có thể mở, ngay cả khâu trình báo, cũng chưa chắc hắn được thông qua.
Trang Duệ có cân nhắc qua, có nên đổi tên nhà bảo tàng thành bảo tàng đao kiếm hay không, dù sao đồ chủ đạo trong việc mở bảo tàng chính là đao kiếm của Hoàng Phủ Vân.
Tuy bắt đầu hắn có ý định như, nhưng bởi vì chủng loại triển lãm rất phong phú, cho nên đặt tên như vậy cũng không thích hợp, cho nên bỏ ý định này trong đầu.
- Đúng rồi, Hoàng Phủ ca, sau này anh quy hoạch chức nghiệp phát triển như thế nào?
Trang Duệ đưa cho Hoàng Phủ Vân một tách cà phe, đặt ở trước mặt của hắn.
- Quy hoạch chức nghiệp?
Hoàng Phủ Vân bị câu hỏi này của Trang Duệ làm cho ngây ngốc một lúc, sau khi hết sững sờ, nói:
- Chức nghiệp của anh là một luật sư, là một luật sư nổi tiếng, hàng năm chỉ tham gia hai ba phiên tòa là đủ cho anh kiếm đầy bát, hiện tại muốn sưu tập đao kiếm cổ trên khắp thế giới, sau đó trưng bày trong bảo tàng, chỉ vậy thôi.
Hoàng Phủ Vân là một luật sư, cũng có danh tiếng cực lớn ở nước Mỹ, ăn được tiền từ những bản án, chuyên đứng ra bảo hộ về pháp luật cho các công ty lớn, tranh luận tội trạng với quan tòa, từ đó kiếm được rất nhiều tiền, bằng không thì Hoàng Phủ Vân làm gì có tiền nhàn rỗi, đi khắp thế giới sưu tập đao kiếm cổ a.
Trang Duệ cười hỏi:
- Vậy bây giờ có cân nhắc trở thành một nhà sưu tập chuyên nghiệp không?
- Hiện tại? Lão đệ, anh cũng không có thân gia phong phú như lão đệ, mua thanh kiếm này, anh cũng biến thành người nghèo rồi a, không quay về kiếm tiền, anh ăn không khí để sống à?
Hoàng Phủ Vân tức giận liếc nhìn Trang Duệ, hắn đưa tay sờ lên vỏ kiếm, nhịn không được rút ra vuốt vuốt, xem ra hắn rất si mê vũ khí.
- Hoàng Phủ ca, em có ý tưởng, không biết anh có thể tiếp nhận hay không.
Trang Duệ trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra.
- Nói nghe một chút!
Hoàng Phủ Vân thuận miệng trả lời.
Lực chú ý của hắn, đều nằm hết lên thanh Long Tuyền Kiếm.
- Là như thế này, hiện tại đệ đầu tư sản nghiệp không ít, nhưng không có luật sư để quản lý, cho nên lợi nhuận em kiếm được, cũng có chút đần độn, u mê, em muốn nhờ anh quản lý những sản nghiệp này giúp em, không biết được không?
Trang Duệ đầu tư sản nghiệp rất nhiều, hắn có cảm giác mình cần nhân thủ san sẻ, kể cả việc ký kết hiệp nghị đàm phán với bảo tàng mỹ thuật Murs, toàn bộ đều dựa vào mình đi làm, cho nên hắn không có biện pháp phân thân.
Trang Duệ vẫn tuân theo một tín niệm, chuyện chuyên nghiệp, thì cần người chuyên nghiệp đi làm, cho nên bất kể mỏ phỉ thúy, mở ngọc hay các loại nhà máy sản nghiệp, Trang Duệ không vung tay quản lý, hắn cần một người trợ giúp mình quản lý những chuyện này, mà Hoàng Phủ Vân là người thích hợp nhất.
Hoàng Phủ Vân vốn không để ý lời nói của Trang Duệ, sau khi nghe lời này của Trang Duệ, không khỏi sửng sờ một chút, rốt cục đem ánh mắt từ trên Long Tuyền Kiếm, dịch chuyển lên người Trang Duệ, nói:
- Lão đệ, chú nói thật đấy à? Tiền mướn anh không thấp đâu.
Ở nước Mỹ, hắn là một luật sư nổi danh, thường thường đều có đối tác lâu năm, thu nhập một năm quy đổi thành nhân dân tệ, cũng nhiều hơn năm ngàn vạn.
Hiện tại Hoàng Phủ Vân còn không đạt tới cấp độ này, nhưng thu nhập một năm cũng không dưới ba bốn trăm vạn nhân dân tệ, quy đổi thành đô la, cũng phải năm sáu chục ngàn đô la. Loại thu nhập này ở trong nước, là phi thường cao, Trang Duệ vừa cười vừa nói:
- Hoàng Phủ ca, vậy thì nói giá của anh nghe một chút đi.
- Kháo, tiểu tử nói thật sao?
Hoàng Phủ Vân đem Long Tuyền Kiếm cắm vào vỏ, nghiêm mặt nói ra:
- Một năm anh làm việc khoảng bảy tháng, đại khái có thể kiếm được hơn ba trăm vạn nhân dân tệ, nếu như lão đệ mời anh làm luật sư tư nhân, xử lý chuyện sinh ý và các công việc hằng ngày, hàng năm là năm trăm vạn, nếu giá đó thì anh sẽ căn nhắc một chút.
- Năm trăm vạn?
Trang Duệ bị cái giá của Hoàng Phủ ca dọa kêu lên một tiếng, giống như Ngô quản lý của Tần Thụy, một năm cũng không quá hai ba trăm vạn, nhưng trong một năm hắn có thể kiếm lợi nhuận giúp mình là mấy ngàn vạn, so với Ngô quản lý, khả năng làm việc của Hoàng Phủ Vân, hình như không có lớn như vậy a.
- Lão đệ, thế nào, sợ sao?
Hoàng Phủ Vân nhìn thấy thần sắc của Trang Duệ, không khỏi cười nói:
- Ở nước Mỹ anh có được hai bằng MBA tiến sĩ a, cho nên cũng có chút hiểu biết về thị trường tài chính, sau này có thể chỉnh hợp sinh ý, đưa ra quyết định đầu tư giúp chú nha, kể cả việc đầu tư mạo hiểm nữa. Tác dụng không chỉ có một, một năm năm trăm vạn nhân dân tệ, đó là xem xét tình cảm bạn bè đấy, nếu là công ty trong nước mời anh làm việc, thì một năm phải có giá tám trăm vạn nhân dân tệ đấy.
Lời nói của Hoàng Phủ Vân không sai, bây giờ hắn đang là luật sư có tiếng, cũng là người có thanh danh, công ty muốn mời hắn lên tòa án cũng phải hẹn trước, hơn nữa giá trị con người cũng rất đắt a.
Hiện tại có nhiều công ty đa quốc gia mời hắn, giá cả cũng cực kỳ cao, cũng có thể trợ giúp công ty vượt qua nhiều phong hiểm, nhưng Trang Duệ không chịu nổi cái giá như vậy, tốn quá nhiều tiền để mời Hoàng Phủ Vân, trong lòng của hắn cũng thầm cân nhắc một chút.
- Năm trăm vạn!
Trang Duệ có chút không biết quyết thế nào, trong lòng trầm tư, nhưng khi hắn ngẩn đầu lên, đã thấy Tần Huyên Băng gật đầu, ý bảo hắn đồng ý.
- Năm trăm vạn thì năm trăm vạn, nhưng mà, đệ còn có một yêu cầu.
Cuối cùng Trang Duệ cũng đồng ý, nhưng lại làm Hoàng Phủ Vân cả kinh, hắn đưa ra bản giá này, ngụ ý chính là hắn muốn từ chối, nhưng không nghĩ tới, Trang Duệ lại đồng ý.
Dù phí các công ty lớn mời hắn cũng rất cao, nhưng chỉ hợp tác xong rồi giải tán, Hoàng Phủ Vân ở nước ngoài có chút danh tiếng, nhưng khi trở về nước, không thể hưởng thụ đãi ngộ của luật sư đỉnh cấp a.
- Yêu cầu gì?
Hoàng Phủ Vân trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nếu Trang Duệ nguyện ý trả số tiền kia, Hoàng Phủ Vân cũng nguyện ý về nước phát triển, kinh tế Trung Quốc hiện giờ chuyển biến từng ngày, kỳ ngộ cũng nhiều một chút.
Trang Duệ cười cười, nói ra:
- Rất đơn giản, trừ việc quản lý một ý thương vụ và sinh ý, Hoàng Phủ ca cũng phải kiêm nhiệm chức vụ phó giám đốc bảo tàng của em, chủ trì các công việc hằng ngày của viện bảo tàng, thường xuyên đi ra ngoài hoạt động trao đổi.
Trang Duệ cười trả lời, nếu không phải Hoàng Phủ Vân có trên trăm thanh đao kiếm cổ, chỉ dựa vào hơn mười thanh đao kiếm cổ của mình, muốn mở bảo tàng tư nhân? Thuần túy là bị người ta cười chê, đừng nói là bảo tàng có thể mở, ngay cả khâu trình báo, cũng chưa chắc hắn được thông qua.
Trang Duệ có cân nhắc qua, có nên đổi tên nhà bảo tàng thành bảo tàng đao kiếm hay không, dù sao đồ chủ đạo trong việc mở bảo tàng chính là đao kiếm của Hoàng Phủ Vân.
Tuy bắt đầu hắn có ý định như, nhưng bởi vì chủng loại triển lãm rất phong phú, cho nên đặt tên như vậy cũng không thích hợp, cho nên bỏ ý định này trong đầu.
- Đúng rồi, Hoàng Phủ ca, sau này anh quy hoạch chức nghiệp phát triển như thế nào?
Trang Duệ đưa cho Hoàng Phủ Vân một tách cà phe, đặt ở trước mặt của hắn.
- Quy hoạch chức nghiệp?
Hoàng Phủ Vân bị câu hỏi này của Trang Duệ làm cho ngây ngốc một lúc, sau khi hết sững sờ, nói:
- Chức nghiệp của anh là một luật sư, là một luật sư nổi tiếng, hàng năm chỉ tham gia hai ba phiên tòa là đủ cho anh kiếm đầy bát, hiện tại muốn sưu tập đao kiếm cổ trên khắp thế giới, sau đó trưng bày trong bảo tàng, chỉ vậy thôi.
Hoàng Phủ Vân là một luật sư, cũng có danh tiếng cực lớn ở nước Mỹ, ăn được tiền từ những bản án, chuyên đứng ra bảo hộ về pháp luật cho các công ty lớn, tranh luận tội trạng với quan tòa, từ đó kiếm được rất nhiều tiền, bằng không thì Hoàng Phủ Vân làm gì có tiền nhàn rỗi, đi khắp thế giới sưu tập đao kiếm cổ a.
Trang Duệ cười hỏi:
- Vậy bây giờ có cân nhắc trở thành một nhà sưu tập chuyên nghiệp không?
- Hiện tại? Lão đệ, anh cũng không có thân gia phong phú như lão đệ, mua thanh kiếm này, anh cũng biến thành người nghèo rồi a, không quay về kiếm tiền, anh ăn không khí để sống à?
Hoàng Phủ Vân tức giận liếc nhìn Trang Duệ, hắn đưa tay sờ lên vỏ kiếm, nhịn không được rút ra vuốt vuốt, xem ra hắn rất si mê vũ khí.
- Hoàng Phủ ca, em có ý tưởng, không biết anh có thể tiếp nhận hay không.
Trang Duệ trầm ngâm một chút, mở miệng nói ra.
- Nói nghe một chút!
Hoàng Phủ Vân thuận miệng trả lời.
Lực chú ý của hắn, đều nằm hết lên thanh Long Tuyền Kiếm.
- Là như thế này, hiện tại đệ đầu tư sản nghiệp không ít, nhưng không có luật sư để quản lý, cho nên lợi nhuận em kiếm được, cũng có chút đần độn, u mê, em muốn nhờ anh quản lý những sản nghiệp này giúp em, không biết được không?
Trang Duệ đầu tư sản nghiệp rất nhiều, hắn có cảm giác mình cần nhân thủ san sẻ, kể cả việc ký kết hiệp nghị đàm phán với bảo tàng mỹ thuật Murs, toàn bộ đều dựa vào mình đi làm, cho nên hắn không có biện pháp phân thân.
Trang Duệ vẫn tuân theo một tín niệm, chuyện chuyên nghiệp, thì cần người chuyên nghiệp đi làm, cho nên bất kể mỏ phỉ thúy, mở ngọc hay các loại nhà máy sản nghiệp, Trang Duệ không vung tay quản lý, hắn cần một người trợ giúp mình quản lý những chuyện này, mà Hoàng Phủ Vân là người thích hợp nhất.
Hoàng Phủ Vân vốn không để ý lời nói của Trang Duệ, sau khi nghe lời này của Trang Duệ, không khỏi sửng sờ một chút, rốt cục đem ánh mắt từ trên Long Tuyền Kiếm, dịch chuyển lên người Trang Duệ, nói:
- Lão đệ, chú nói thật đấy à? Tiền mướn anh không thấp đâu.
Ở nước Mỹ, hắn là một luật sư nổi danh, thường thường đều có đối tác lâu năm, thu nhập một năm quy đổi thành nhân dân tệ, cũng nhiều hơn năm ngàn vạn.
Hiện tại Hoàng Phủ Vân còn không đạt tới cấp độ này, nhưng thu nhập một năm cũng không dưới ba bốn trăm vạn nhân dân tệ, quy đổi thành đô la, cũng phải năm sáu chục ngàn đô la. Loại thu nhập này ở trong nước, là phi thường cao, Trang Duệ vừa cười vừa nói:
- Hoàng Phủ ca, vậy thì nói giá của anh nghe một chút đi.
- Kháo, tiểu tử nói thật sao?
Hoàng Phủ Vân đem Long Tuyền Kiếm cắm vào vỏ, nghiêm mặt nói ra:
- Một năm anh làm việc khoảng bảy tháng, đại khái có thể kiếm được hơn ba trăm vạn nhân dân tệ, nếu như lão đệ mời anh làm luật sư tư nhân, xử lý chuyện sinh ý và các công việc hằng ngày, hàng năm là năm trăm vạn, nếu giá đó thì anh sẽ căn nhắc một chút.
- Năm trăm vạn?
Trang Duệ bị cái giá của Hoàng Phủ ca dọa kêu lên một tiếng, giống như Ngô quản lý của Tần Thụy, một năm cũng không quá hai ba trăm vạn, nhưng trong một năm hắn có thể kiếm lợi nhuận giúp mình là mấy ngàn vạn, so với Ngô quản lý, khả năng làm việc của Hoàng Phủ Vân, hình như không có lớn như vậy a.
- Lão đệ, thế nào, sợ sao?
Hoàng Phủ Vân nhìn thấy thần sắc của Trang Duệ, không khỏi cười nói:
- Ở nước Mỹ anh có được hai bằng MBA tiến sĩ a, cho nên cũng có chút hiểu biết về thị trường tài chính, sau này có thể chỉnh hợp sinh ý, đưa ra quyết định đầu tư giúp chú nha, kể cả việc đầu tư mạo hiểm nữa. Tác dụng không chỉ có một, một năm năm trăm vạn nhân dân tệ, đó là xem xét tình cảm bạn bè đấy, nếu là công ty trong nước mời anh làm việc, thì một năm phải có giá tám trăm vạn nhân dân tệ đấy.
Lời nói của Hoàng Phủ Vân không sai, bây giờ hắn đang là luật sư có tiếng, cũng là người có thanh danh, công ty muốn mời hắn lên tòa án cũng phải hẹn trước, hơn nữa giá trị con người cũng rất đắt a.
Hiện tại có nhiều công ty đa quốc gia mời hắn, giá cả cũng cực kỳ cao, cũng có thể trợ giúp công ty vượt qua nhiều phong hiểm, nhưng Trang Duệ không chịu nổi cái giá như vậy, tốn quá nhiều tiền để mời Hoàng Phủ Vân, trong lòng của hắn cũng thầm cân nhắc một chút.
- Năm trăm vạn!
Trang Duệ có chút không biết quyết thế nào, trong lòng trầm tư, nhưng khi hắn ngẩn đầu lên, đã thấy Tần Huyên Băng gật đầu, ý bảo hắn đồng ý.
- Năm trăm vạn thì năm trăm vạn, nhưng mà, đệ còn có một yêu cầu.
Cuối cùng Trang Duệ cũng đồng ý, nhưng lại làm Hoàng Phủ Vân cả kinh, hắn đưa ra bản giá này, ngụ ý chính là hắn muốn từ chối, nhưng không nghĩ tới, Trang Duệ lại đồng ý.
Dù phí các công ty lớn mời hắn cũng rất cao, nhưng chỉ hợp tác xong rồi giải tán, Hoàng Phủ Vân ở nước ngoài có chút danh tiếng, nhưng khi trở về nước, không thể hưởng thụ đãi ngộ của luật sư đỉnh cấp a.
- Yêu cầu gì?
Hoàng Phủ Vân trầm giọng hỏi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Nếu Trang Duệ nguyện ý trả số tiền kia, Hoàng Phủ Vân cũng nguyện ý về nước phát triển, kinh tế Trung Quốc hiện giờ chuyển biến từng ngày, kỳ ngộ cũng nhiều một chút.
Trang Duệ cười cười, nói ra:
- Rất đơn giản, trừ việc quản lý một ý thương vụ và sinh ý, Hoàng Phủ ca cũng phải kiêm nhiệm chức vụ phó giám đốc bảo tàng của em, chủ trì các công việc hằng ngày của viện bảo tàng, thường xuyên đi ra ngoài hoạt động trao đổi.
/1160
|