Nói nhảm, vừa rồi bận, mà có chuyện gì không?
Trong lòng của Âu Dương Quân nghi hoặc khó hiểu, bình thường thì không như vậy, bởi vì khó khăn lắm mới được Từ Tình cho ra ngoài, vừa rồi hắn viện lý do xử lý công việc giúp Trang Duệ mà đi ra ngoài, mà lúc nãy hắn xử lý công việc không sai, nhưng là "công việc" tế nhị.
- Cái gì? Chú nói ta đang ở chỗ của Bạch ca?
Trang Duệ nghe vậy liền im lặng, nói tiếp:
- Em nói cho chị dâu, là anh đang ở chỗ Bạch ca mượn đồ cổ, anh nên xem mà xử lý cho tốt, Tứ ca, không cầm về vài món đồ cổ, lần sau em mặc kệ những chuyện hư hỏng của Tứ ca.
- Được rồi, không phải chỉ cầm về vài món đồ cổ sao, một lát nữa, ta mang về cho chú vài món.
Âu Dương Quân không kiên nhẫn trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại, mấy ngày nay Bạch Phong đi tìm hắn trợ giúp, mượn ít đồ cổ không phải dễ dàng sao? Nhưng Âu Dương Quân sẽ không trực tiếp mở miệng, mà là nói việc Trang Duệ mở bảo tàng, làm cho Bạch Phong tự nguyện quyên tặng.
Trang Duệ lắc đầu, đem xe dừng trong bãi đỗ xe, xuống xe đi vào cửa hàng của mình.
Bây giờ là buổi chiều, nhưng đám người trong Phan gia viên đi lại hối hả, không giảm bớt chút nào, nơi này trở thành tiêu điểm của Bắc Kinh, mọi người tới nơi này để đào bảo, nhưng cũng có người muốn tới cảm thụ không khí văn hóa ở đây.
Theo chân tường lách vào cả buổi, Trang Duệ mới vào được Tuyên Duệ Trai, đoán chừng hắn là lão bản duy nhất ở Phan gia viên này, thường xuyên lẫn vào dòng người đi vào bên trong.
- Trang ca, anh tới rồi!
Hầu tử tinh mắt, liếc thấy Trang Duệ, vội vàng đi ra nghênh đón, Đại Hùng đúng là đã ổn trọng hơn nhiều, hướng Trang Duệ gật đầu, hắn không đi tới, bởi vì hắn đang kêu gọi khách nhân mua đồ.
Về phần Triệu Hàn Hiên, lúc này hắn đang ở trong tiệm, chỉ có Cát sư phụ đang ngồi trong góc bận việc, hai nhân viên cửa hàng đang chào hỏi khách khứa.
- Hầu tử, anh cho chú chạy đi lại nhiều để tăng kiến thức, cũng không phải bảo ngươi đẩy việc cho cửa tiệm nha, không biết đồ đồng bị quốc gia giám sát nghiêm ngặt à?
Trang Duệ đi vào cửa liếc nhìn Hầu tử, phàm là việc buôn bán, luôn không thích dính vào phiền toái, nếu như những món đồ đồng kia là bảo vật quốc gia bảo hộ cấp một, nếu mình mua vào, nhẹ nhất cũng bị phán ba năm tù.
Tuy ở trong nước có rất nhiều nhà sưu tập tư nhân, không thiếu người có một ít đồ đồng tinh phẩm, nhưng nếu lấy ra giao dịch, ai phát hiện ra thì sẽ phiền toái, mà vì sao lại nói đồ đồng là bảo vật quốc gia bảo hộ số một?
Những món đồ đồng trước thời Hán đều được xác định đẳng cấp, phần lớn đều được xác định là bảo vật quốc gia bảo hộ số một, ra lệnh nghiêm cấm mua bán, nếu như ngài không muốn nộp lên cho quốc gia, cũng chỉ có thể đem nó làm truyền gia chi bảo,trên thị trường cổ vật hiện giờ, còn không có mở rộng việc mua bán đồ đồng.
Hơn nữa dựa theo quy định của quốc gia, mặc kệ ngài có cổ vật bằng đồng thuộc cấp độ thứ mấy, vừa khai quật ra, là đã nghiêm cấm giao dịch, hơi không cẩn thận, có khả năng ngồi tù.
Trang Duệ đã biết rõ một món đồ như vậy, đã từng có một người ở Hà Bắc tư tàng, mang vài mãnh vỡ đồ đồng, đến Bắc Kinh tham gia một chương trình chữa trị đồ đồng ở Bắc Kinh, ở trong khóa này, hắn mang mãnh vỡ được chữa trị ra.
Nhưng thời điểm trở về, vị này xem như không may, thời điểm đi xe lửa, kiểm tra theo thông lệ bắt được, mà hắn lại không nói rõ lai lịch hợp pháp của thứ này, cho nên bị giam oan uổng mười lăm ngày.
Trang Duệ không phải không thể mua đồ đồng, nhưng tuyệt đối không thể mua nó trong cửa tiệm được, bởi vì nếu như đồ chơi này là thật, nếu như bị kiểm tra và phát hiện được, thì nhất định sẽ bị truy cứu.
- Trang ca, em... Em không phải chỉ mang đến cho anh nhìn sao, thật giả còn không biết mà!
Vốn thần sắc của Hầu tử còn hưng phấn, sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, lập tức há hốc mồm, lắp bắp nói không ra lời, hắn nghĩ phải tận lực giúp đỡ cho Trang Duệ, nhưng không ngờ tự bê đá đập chân của mình.
Hầu tử và Đại Hùng đều xuất thân đường phố, thời điểm bước vào thị trường cổ Banh Thành, đều là lừa gạt hãm hại kiếm cơm, đương nhiên không đem pháp luật quốc gia để vào mắt.
Lại không nói, thời điểm hai người này lăn lộn ở Bành Thành, đã từng mang xẻng đi đào trộm mộ, nếu không phải kỹ thuật và hàm lượng quá kém, đào mất vài ngày giống như nhà nông, nói không chừng hiện giờ đang ở trong nhà giam rồi.
Sau khi đến Phan gia viên, Đại Hùng khá tốt, cả ngày vội vàng đi theo Triệu Hàn Hiên học tập tri thức về đồ cổ, mà hầu tử thì ham vui, mỗi ngày tên giảo hoạt này đi ra ngoài lăn lộn, càng trở nên láu cá.
Nhưng khá tốt, trong lòng của Hầu tử vẫn còn người để kính sợ, giờ phút này nhìn thấy Trang Duệ xụ mặt xuống, lập tức trở nên thành thành thật thật.
- Hầu tử, anh bảo chú đi ra ngoài tìm người bán hàng để nói chuyện phiếm, không phải cho chú tìm người trong tiệm, có một số việc quan hệ cá nhân thì dễ dàng, nhưng đặt ở bên ngoài, thì đó là phiền toái, hiểu không?
Trang Duệ thở dài, tên Hầu tử này quá khôn khéo, nhưng đầu óc vẫn có chút hồ đồ, cho nên Trang Duệ phải lên tiếng cảnh tỉnh hắn.
Cho Hầu tử ra ngoài học cách làm người, chính là đề phòng tình huống trong tiệm không có mình và Triệu Hàn Hiên, trong tiệm vẫn có người biết chuyện, không đến mức bị người ta làm hồ đồ.
Đương nhiên, có thứ tốt thì nên thu, nhưng tuyệt đối không nên liên lụy Tuyên Duệ Trai. Trang Duệ tự hỏi hắn không phải người đứng đắn, nhưng hắn là người làm ăn trong sạch.
- Trang ca, em hiểu, những việc như thế này, lần sau em sẽ trực tiếp gọi điện hỏi anh.
Trang Duệ nói rõ như thế, nếu Hầu từ còn không rõ, vậy thì tìm một khối đậu hủ đập đầu chết đi.
- Ân, đi đem vật mà chú nói đến đây, đưa vào trong phòng.
Trang Duệ gật gật đầu, không có nói thêm cái gì, đã đến thì phải xem thứ kia, lai lịch bất chính thì mình không dám thu, nhưng nhìn thì không phạm pháp.
- Ai! Trang ca, em đi làm ngay!
Hầu tử đáp ứng một tiếng, cầm điện thoại của Tuyên Duệ Trai gọi đi.
- Cát sư phụ, thế nào, làm ở đây có quen không?
Thời điểm Trang Duệ đi vào, Cát sư phụ đang bận việc, hắn không có quấy rầy, bây giờ nhìn thấy Cát sư phụ bỏ đao khắc xuống, vội vàng đi lên chào hỏi.
Cát sư phụ bỏ kính lão xuống, cười trả lời:
- Quen, quen chứ, tiểu Trang, đã mấy ngày không gặp cậu rồi nha!
Trước kia Cát sư phụ làm người khắc dạo bày quầy ở ngoài đường, nhưng tay nghề rất cao, trước kia thì ngồi phơi nắng, hiện tại ngồi ở trong tiệm, có cả máy điều hòa, trước kia làm gì so sánh nổi.
Trong lòng của Âu Dương Quân nghi hoặc khó hiểu, bình thường thì không như vậy, bởi vì khó khăn lắm mới được Từ Tình cho ra ngoài, vừa rồi hắn viện lý do xử lý công việc giúp Trang Duệ mà đi ra ngoài, mà lúc nãy hắn xử lý công việc không sai, nhưng là "công việc" tế nhị.
- Cái gì? Chú nói ta đang ở chỗ của Bạch ca?
Trang Duệ nghe vậy liền im lặng, nói tiếp:
- Em nói cho chị dâu, là anh đang ở chỗ Bạch ca mượn đồ cổ, anh nên xem mà xử lý cho tốt, Tứ ca, không cầm về vài món đồ cổ, lần sau em mặc kệ những chuyện hư hỏng của Tứ ca.
- Được rồi, không phải chỉ cầm về vài món đồ cổ sao, một lát nữa, ta mang về cho chú vài món.
Âu Dương Quân không kiên nhẫn trả lời một câu, sau đó cúp điện thoại, mấy ngày nay Bạch Phong đi tìm hắn trợ giúp, mượn ít đồ cổ không phải dễ dàng sao? Nhưng Âu Dương Quân sẽ không trực tiếp mở miệng, mà là nói việc Trang Duệ mở bảo tàng, làm cho Bạch Phong tự nguyện quyên tặng.
Trang Duệ lắc đầu, đem xe dừng trong bãi đỗ xe, xuống xe đi vào cửa hàng của mình.
Bây giờ là buổi chiều, nhưng đám người trong Phan gia viên đi lại hối hả, không giảm bớt chút nào, nơi này trở thành tiêu điểm của Bắc Kinh, mọi người tới nơi này để đào bảo, nhưng cũng có người muốn tới cảm thụ không khí văn hóa ở đây.
Theo chân tường lách vào cả buổi, Trang Duệ mới vào được Tuyên Duệ Trai, đoán chừng hắn là lão bản duy nhất ở Phan gia viên này, thường xuyên lẫn vào dòng người đi vào bên trong.
- Trang ca, anh tới rồi!
Hầu tử tinh mắt, liếc thấy Trang Duệ, vội vàng đi ra nghênh đón, Đại Hùng đúng là đã ổn trọng hơn nhiều, hướng Trang Duệ gật đầu, hắn không đi tới, bởi vì hắn đang kêu gọi khách nhân mua đồ.
Về phần Triệu Hàn Hiên, lúc này hắn đang ở trong tiệm, chỉ có Cát sư phụ đang ngồi trong góc bận việc, hai nhân viên cửa hàng đang chào hỏi khách khứa.
- Hầu tử, anh cho chú chạy đi lại nhiều để tăng kiến thức, cũng không phải bảo ngươi đẩy việc cho cửa tiệm nha, không biết đồ đồng bị quốc gia giám sát nghiêm ngặt à?
Trang Duệ đi vào cửa liếc nhìn Hầu tử, phàm là việc buôn bán, luôn không thích dính vào phiền toái, nếu như những món đồ đồng kia là bảo vật quốc gia bảo hộ cấp một, nếu mình mua vào, nhẹ nhất cũng bị phán ba năm tù.
Tuy ở trong nước có rất nhiều nhà sưu tập tư nhân, không thiếu người có một ít đồ đồng tinh phẩm, nhưng nếu lấy ra giao dịch, ai phát hiện ra thì sẽ phiền toái, mà vì sao lại nói đồ đồng là bảo vật quốc gia bảo hộ số một?
Những món đồ đồng trước thời Hán đều được xác định đẳng cấp, phần lớn đều được xác định là bảo vật quốc gia bảo hộ số một, ra lệnh nghiêm cấm mua bán, nếu như ngài không muốn nộp lên cho quốc gia, cũng chỉ có thể đem nó làm truyền gia chi bảo,trên thị trường cổ vật hiện giờ, còn không có mở rộng việc mua bán đồ đồng.
Hơn nữa dựa theo quy định của quốc gia, mặc kệ ngài có cổ vật bằng đồng thuộc cấp độ thứ mấy, vừa khai quật ra, là đã nghiêm cấm giao dịch, hơi không cẩn thận, có khả năng ngồi tù.
Trang Duệ đã biết rõ một món đồ như vậy, đã từng có một người ở Hà Bắc tư tàng, mang vài mãnh vỡ đồ đồng, đến Bắc Kinh tham gia một chương trình chữa trị đồ đồng ở Bắc Kinh, ở trong khóa này, hắn mang mãnh vỡ được chữa trị ra.
Nhưng thời điểm trở về, vị này xem như không may, thời điểm đi xe lửa, kiểm tra theo thông lệ bắt được, mà hắn lại không nói rõ lai lịch hợp pháp của thứ này, cho nên bị giam oan uổng mười lăm ngày.
Trang Duệ không phải không thể mua đồ đồng, nhưng tuyệt đối không thể mua nó trong cửa tiệm được, bởi vì nếu như đồ chơi này là thật, nếu như bị kiểm tra và phát hiện được, thì nhất định sẽ bị truy cứu.
- Trang ca, em... Em không phải chỉ mang đến cho anh nhìn sao, thật giả còn không biết mà!
Vốn thần sắc của Hầu tử còn hưng phấn, sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, lập tức há hốc mồm, lắp bắp nói không ra lời, hắn nghĩ phải tận lực giúp đỡ cho Trang Duệ, nhưng không ngờ tự bê đá đập chân của mình.
Hầu tử và Đại Hùng đều xuất thân đường phố, thời điểm bước vào thị trường cổ Banh Thành, đều là lừa gạt hãm hại kiếm cơm, đương nhiên không đem pháp luật quốc gia để vào mắt.
Lại không nói, thời điểm hai người này lăn lộn ở Bành Thành, đã từng mang xẻng đi đào trộm mộ, nếu không phải kỹ thuật và hàm lượng quá kém, đào mất vài ngày giống như nhà nông, nói không chừng hiện giờ đang ở trong nhà giam rồi.
Sau khi đến Phan gia viên, Đại Hùng khá tốt, cả ngày vội vàng đi theo Triệu Hàn Hiên học tập tri thức về đồ cổ, mà hầu tử thì ham vui, mỗi ngày tên giảo hoạt này đi ra ngoài lăn lộn, càng trở nên láu cá.
Nhưng khá tốt, trong lòng của Hầu tử vẫn còn người để kính sợ, giờ phút này nhìn thấy Trang Duệ xụ mặt xuống, lập tức trở nên thành thành thật thật.
- Hầu tử, anh bảo chú đi ra ngoài tìm người bán hàng để nói chuyện phiếm, không phải cho chú tìm người trong tiệm, có một số việc quan hệ cá nhân thì dễ dàng, nhưng đặt ở bên ngoài, thì đó là phiền toái, hiểu không?
Trang Duệ thở dài, tên Hầu tử này quá khôn khéo, nhưng đầu óc vẫn có chút hồ đồ, cho nên Trang Duệ phải lên tiếng cảnh tỉnh hắn.
Cho Hầu tử ra ngoài học cách làm người, chính là đề phòng tình huống trong tiệm không có mình và Triệu Hàn Hiên, trong tiệm vẫn có người biết chuyện, không đến mức bị người ta làm hồ đồ.
Đương nhiên, có thứ tốt thì nên thu, nhưng tuyệt đối không nên liên lụy Tuyên Duệ Trai. Trang Duệ tự hỏi hắn không phải người đứng đắn, nhưng hắn là người làm ăn trong sạch.
- Trang ca, em hiểu, những việc như thế này, lần sau em sẽ trực tiếp gọi điện hỏi anh.
Trang Duệ nói rõ như thế, nếu Hầu từ còn không rõ, vậy thì tìm một khối đậu hủ đập đầu chết đi.
- Ân, đi đem vật mà chú nói đến đây, đưa vào trong phòng.
Trang Duệ gật gật đầu, không có nói thêm cái gì, đã đến thì phải xem thứ kia, lai lịch bất chính thì mình không dám thu, nhưng nhìn thì không phạm pháp.
- Ai! Trang ca, em đi làm ngay!
Hầu tử đáp ứng một tiếng, cầm điện thoại của Tuyên Duệ Trai gọi đi.
- Cát sư phụ, thế nào, làm ở đây có quen không?
Thời điểm Trang Duệ đi vào, Cát sư phụ đang bận việc, hắn không có quấy rầy, bây giờ nhìn thấy Cát sư phụ bỏ đao khắc xuống, vội vàng đi lên chào hỏi.
Cát sư phụ bỏ kính lão xuống, cười trả lời:
- Quen, quen chứ, tiểu Trang, đã mấy ngày không gặp cậu rồi nha!
Trước kia Cát sư phụ làm người khắc dạo bày quầy ở ngoài đường, nhưng tay nghề rất cao, trước kia thì ngồi phơi nắng, hiện tại ngồi ở trong tiệm, có cả máy điều hòa, trước kia làm gì so sánh nổi.
/1160
|