Hoàng Kim Đồng

Chương 706: Phiền toái (4)

/1160


- Ân, đại sự anh làm chủ, về phần những việc nhỏ như sinh con, cho em làm chủ, được không?

Trang Duệ tiến đến trước mặt Tần Huyên Băng, thình lình ôm ngang người của nàng, hai bàn tay chạy loạn trên ngực.

- Không muốn, không...

Tần Huyên Băng vừa muốn tỏ vẻ phản kháng, cái miệng đã bị Trang Duệ ngăn cản, mà thân thể đang bị đôi tay của Trang Duệ tập kích, cũng dần dần có phản ứng, hai tay không kìm được mà ôm cổ Trang Duệ.

Không bao lâu, đôi mắt của Tần Huyên Băng đã mơ màng, thở hổn hển, hai cái đùi vòng qua hông của Trang Duệ, cảm thụ vật cứng rắn dưới thân, thiếu chút nữa toàn thân xụi lơ.

Đột nhiên lúc này Trang Duệ dừng động tác, nói nhỏ vào bên tai của Tần Huyên Băng:

- Bảo bối, chúng ta có nên có con bây giờ không?

Tần Huyên Băng không chịu nổi khiêu khích, làm gì còn nhớ rõ ba năm sau sẽ sinh con nữa, hơn nữa vừa rồi nàng chỉ cố ý trêu chọc Trang Duệ.

Mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, Trang Duệ đã lâu không thân mật với Tần Huyên Băng, lúc này nàng ngoan ngoãn như con cừu non rút vào lòng ngực của hắn, được hắn ôm vào phòng tắm.

- Không cho anh tiếp điện thoại, mặc kệ là ai gọi đến, có nhớ hay không, nhớ lần trước cái điện thoại bị nát ra không?

Đột nhiên, điện thoại trong túi quần của Trang Duệ vang lên, bình thường âm thanh này đã nhức trứng dái, lúc này, đúng là làm Trang Duệ nhức trứng dái thật, lấy điện thoại ra và liếc mắt nhìn, nhưng lại càng thêm nhức cả trứng dái.

- Cô nàng này tìm ta làm gì?

- Không được tắt, có chuyện gì không thể nói trước mặt em à?

Trang Duệ đang muốn cúp điện thoại, tiếp tục sự nghiệp sinh con vĩ đại, Tần Huyên Băng nhìn thấy chữ trên màn hình điện thoại, liền nói ra, bởi vì nàng có chút ghen tuông.

Là nữ nhân, nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi điện thoại cho chồng của mình, nếu không khẩn trương, chắc chắn là không yêu nam nhân này, phản ứng của Tần Huyên Băng cũng là bình thường.

- Bà cô, anh và nàng ta là thanh bạch, trời xanh có thể chứng giám a.

Trang Duệ kêu một tiếng ủy khuất, nhìn thấy Tần Huyên Băng đã bắt đầu mặc quần áo, không khỏi cười khổ một tiếng, nói:

- Cô nàng này tìm anh, thì có chuyện gì tốt chứ, được, anh tiếp không được sao?

- Ha ha, em đang nói giỡn với anh, nếu không, anh đi ra ngoài nghe đi?

Đột nhiên thần sắc Tần Huyên Băng biến đổi, vừa cười vừa nói.

- Không, anh tiếp ở chỗ này, anh rất trong sạch, sợ cái gì chứ.

Trang Duệ âm thầm oán thầm nói:

- Nếu hiện giờ ta đi ra ngoài nghe, chắc chắn hôm nay không được lên giường, hiện giờ không thể đi ra a.

- Miêu đại cảnh quan, ngài khỏe a, sao hôm nay lại có thời gian tìm tôi, ngài là đại cục trưởng, một ngày có thể kiếm được bạc tỷ a.

Trang Duệ đè bất mãn trong lòng xuống, đương nhiên, hắn sẽ không xưng tên với đối phương, nếu dám gọi hai chữ "Phỉ Phỉ", bà cô bên cạnh chắc chắn sẽ về nhà mẹ đẻ a.

- Trang Duệ, tôi không điện thoại cho anh, anh không liên hệ với tôi đúng không?

Âm thanh thanh thúy của Miêu Phỉ Phỉ truyền tới, mà Tần đại tiểu thư nói không quan tâm tới điện thoại của Trang Duệ, nhưng bản thân nàng đứng nguyên tại chỗ, lỗ tai dựng thẳng.

- Ai, Miêu đại cục trưởng, ngài bận rộn mỗi ngày như vậy, tôi nào dám quấy rầy ngài, muộn như vậy, có chuyện gì không?

Trong lòng Trang Duệ âm thâm kêu khổ, Miêu Phỉ Phỉ bình thường nói chuyện, khẩu khí không có ai oán như vậy, giống như bản thân của mình đang thiếu nợ nàng, không nên mang chuyện này ra chơi mình a.

Có thể nghe rõ, hơn nữa điện thoại này có công năng khuếch đại âm thanh, cho nên đừng nói là mình, cho dù là Tần Huyên Băng đứng ở bên cạnh, cũng nghe được rõ ràng.

- Làm sao anh biết mỗi ngày tôi đều bận việc?

Miêu Phỉ Phỉ trả lời Trang Duệ một câu, nói tiếp:

- Hiện giờ tôi muốn gặp anh, gặp ở bên ngoài nhà anh, nắm chắc thời gian a.

- Ai... Ai, Miêu cảnh quan, bây giờ tôi không có ở nhà, tôi đang ở trong biệt thự của Bạch ca.

Tình cảnh rất mập mờ, Trang Duệ có thể thấy rõ, sắc mặt Tần Huyên Băng bên cạnh, từ khi nghe được lời nói trong điện thoại, càng ngày càng khó coi, cũng không biết Miêu Phỉ Phỉ có cố ý hay không, nhưng nói ra lời này, thật không hợp hoàn cảnh nha.

- Ở nhà là ở nhà, có chuyện gì không muốn người ta biết sao?

Tần Huyên Băng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tuy âm thanh không lớn, nhưng vừa lọt vào tai Trang Duệ, ý tứ trong đó nói Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ, đang liếc mắt đưa tình, Tần Huyên Băng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

- Trang Duệ, tôi biết rõ là anh ở nhà, thế nào? Không dám gặp tôi à?

- Miêu cảnh quan, có việc gì ngài cứ nói, tôi còn công việc, không có việc tôi cúp điện thoại đi.

- Không được cúp, Trang Duệ, tôi có việc tìm anh, là có công tác...

Chắc là nghe được âm thanh của Tần Huyên Băng, ngữ khí Miêu Phỉ Phỉ trong điện thoại trở nên bình thường lại, loại chuyển biến này làm cho Trang Duệ phẫn uất dị thường, nếu vừa rồi nàng ta nói như vậy, chẳng phải không có việc gì sao?

- Miêu cảnh quan, ngài là nhân viên công vụ của quốc gia, là công bộc của dân.

Sau khi nói lời này, Trang Duệ chạy đi kéo Tần Huyên Băng lại, dùng tay che khuất điện thoại lại, nói với Tần Huyên Băng:

- Công tác, công tác, Miêu cảnh quan tìm anh là vì công tác...

- Anh không phải nhân viên công vụ của đại lục, làm công tác gì với nàng ta.

Nhìn thấy Trang Duệ đuổi theo mình, nói rõ bản thân mình trong suy nghĩ của Trang Duệ rất trọng yếu, trong lòng Tần Huyên Băng rất hài lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bất mãn, đem điện thoại trả lại cho Trang Duệ.

Việc này khó trách Tần Huyên Băng làm như vậy, nếu có ai đó nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình ngay trước mặt mình, thì Trang Duệ có khó chịu hay không?

Bất quá Trang Duệ cũng bị oan uổng, vừa rồi là Tần Huyên Băng nói tiếp điện thoại, cho nên hắn tiếp, nhưng khi tiếp điện thoại thì không có khả năng cúp máy a, nói thế nào thì đối phương cũng là bạn của mình.

- Em làm gì biết chuyện gì xảy ra, tóm lại là không đi ra ngoài có được không?

Bộ dáng của Trang Duệ lúc này, quả thực còn ủy khuất hơn cả vợ bé, Tần Huyên Băng cười nói ra.

- Tốt, nghe đi, xem là có chuyện gì, sẽ không phải là việc chúng ta trao đổi tác phẩm nghệ thuật chứ, xảy ra vấn đề gì à?

- Trang Duệ, hiện giờ tôi đại biểu cho cảnh sát hương anh tuyên bố, có một bản án trộm bảo vật quốc gia, hi vọng anh có thể hợp tác điều tra một chút

Âm thanh rõ ràng rành mạch truyền vào lỗ tai của Tần Huyên Băng.

- Miêu cảnh quan, công dân có nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát phá án, nhưng tôi cũng có quyền lợi cự tuyệt, xin lỗi cô, việc này không đồng ý.

Trang Duệ nghe xong những chuyện này, liền lên tiếng cự tuyệt, trong khoảng thời gian này ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Vân rất lâu, cho nên Trang Duệ nói chuyện có chút căn cơ.

/1160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status