- Nhâm lão bản, vị này chính là Ngưu lão bản, tiền đều ở bên trong, hàng của ngài đâu?
Hầu tử vỗ vỗ túi nhựa trước ngực của lão Ngưu, nhìn về phía cái hộp bánh ngọt trong tay Dư Chấn Bình, trong việc giao dịch đồ cổ thường gặp cảnh treo dầu dê bán thịt chó, nếu trả tiền mua phải đồ giả, vậy thì hắn không còn mặt mũi đi gặp Trang Duệ.
- Đồ vật đều ở chỗ này, các người cho tôi xem tiền trước.
Dư Chấn Bình nhìn thấy lão Ngưu mở cái túi ra, bên trong đều là nhân dân tệ màu hồng phấn, trong lòng vui vẻ, thời điểm bọn họ đi vào, sau đó cầm ra túi tiền này, chắc hẳn là không giả.
- Ngưu ca, anh che chắn giúp tôi!
Hầu tử cầm cái hộp bánh ngọt, đi tới bên cạnh tường vây của trường học, mở cái hộp lấy hai món Thanh Đồng Tước ra.
- Ngưu ca, đồ vật là thật, có thể đưa tiền cho hắn.
Tại trước khi đến, Trang Duệ đã chỉ ra cho hầu tử hai điểm khiếm khuyết trên Thanh Đồng Tước, cho nên Hầu tử liếc mắt liền nhận ra, đúng là hai cái Thanh Đồng Tước nhìn thấy hôm qua, lập tức nháy mắt cho lão Ngưu, bảo hắn đưa tiền.
Nhìn thấy "Nhâm lão bản" cầm cái túi nhựa kiểm tiền, hầu tử cũng không để ý, chờ hắn kiểm xong, vươn tay nói ra:
- Nhâm lão bản, sau này nếu có đồ tốt, nhớ chiếu cố tiểu đệ nhiều một chút nha.
- Nhất định, nhất định!
Sau khi cầm tiền trong tay, tâm tình Dư Chấn Bính buông lỏng hơn phân nửa, vươn tay bắt tay Hầu tử một cái, đầu óc của hắn đang suy nghĩ lần này trở về, làm cách nào trở về hang ổ an toàn.
Về phần giao dịch trọng khí, Dư Chấn Bình không có nhắc qua, cái đồ chơi đó hắn không ôm không nổi, cũng không thể vận chuyển ra ngoài, nếu như muốn bán, chỉ có thể cho đối phương đi xem hàng, nhưng ở đó đâu có đặt một vài món đồ đâu.
Cộng thêm trọng khí quá lớn, rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát,cho nên không tới lúc bất đắc dĩ, Dư Chấn Bình tuyệt đối không đem trọng khí bán đi.
Sau khi giao dịch thành công, Dư Chấn Bình liền chào hỏi Hầu tử và lão Ngưu, chui vào trong dòng học sinh đang ra về, lập tức tan biến vào trong đó.
Hầu tử và lão Ngưu không biết trên đường bọn họ trở về Phan gia viên, Dư Chấn Bình vẫn đi theo đằng sau bọn họ, thẳng cho đến khi hai người đi vào Tuyên Duệ Trai, Dư Chấn Bình mới buông lỏng một hơi, hắn đem túi tiền bỏ vào trong đồng phục, đi theo dòng người hối hả trong Phan gia viên, lách đi ra ngoài.
Dư Chấn Bình đã sớm kế hoạch tốt, sau khi cầm được tiền, lập tức đi vào toa hàng xe lửa, sau đó leo lên một chiếc đi về hướng nam, hiện tại hắn giống như chim sợ cành cong, ô tô và xe lửa đều không dám đi.
...
Sau khi trở về Tuyên Duệ Trai, Hầu tử nhanh chóng đem cái hộp bánh ngọt đưa lên, nhìn Trang Duệ nói ra:
- Trang ca, đồ đã cầm trở về, ngài xem xem, có phải là hai món này hay không.
- Ừ, đưa ta xem.
Sau khi Trang Duệ tiếp nhận cái hộp bánh ngọt, sau khi lấy hai món Thanh Đồng Tước ra, cẩn thận xem xét một phen, nói ra:
- Tốt lắm, lão Ngưu, lần này đa tạ anh, Hầu tử, buổi tối mời lão Ngưu một bữa cơm, muốn đi chơi chỗ nào thì đi, giữ lại biên lai trở về tính tiền với ta.
- Hắc, cảm ơn Trang ca.
- Cảm ơn Trang lão bản, sau này có chuyện gì, ngài cứ nói một tiếng, trong Phan gia viên này ta quen biết rất nhiều người.
Lão Ngưu rất cao hứng, đi dạo bên ngoài nửa giờ, trong túi quần liền có một vạn nhân dân tệ, còn kết bạn với đại lão bản như Trang Duệ, hắn cũng biết bản thân mình không cùng cấp độ với Trang Duệ, sau khi nhắn nhủ vài câu, liền mở miệng cáo từ.
Đợi đến lúc hầu tử tiễn lão Ngưu đi ra ngoài, Trang Duệ đi vào trong phòng, cầm hai món Thanh Đồng Tước này, thu vào trong két sắt của của tiệm, hiện giờ đồ chơi này không thuộc về hắn, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị cảnh sát thu hồi, Trang Duệ cũng không muốn đem vật bị cảnh sát nhìn chằm chằm mang về nhà.
- Miêu cảnh quan,chuyện ngài giao tôi đã làm xong, chuyện còn lại tôi mặc kệ, nếu như các vị để cho hắn chạy thoát, thì hai món Thanh Đồng Tước này thuộc về tôi.
Thu hồi Thanh Đồng Tước xong, lúc này Trang Duệ mới gọi điện thoại thông báo cho Miêu Phỉ Phỉ.
- Được rồi, cảnh sát xem xét phá án, không quan tâm tới anh đâu!
Ngữ khí Miêu Phỉ Phỉ lạnh băng, sau đó cúp máy.
- Bà mẹ nó, thái độ gì vậy? Thời điểm cầu người ta, sao không nói như vậy đi?
Trang Duệ rất không thoải mái nên mắng hai câu, đây không phải điển hình cho câu qua sông đoạn cầu mà qua cầu thì rút ván đó sao?
...
Trong Phan gia viên tụ tập rất nhiều du khách trong và ngoài nước, buổi sáng mở cửa buổi tối đóng cửa, người đi lại cũng không nhiều, Dư Chấn Bình có thói quen đi sát chân tường, nhưng hắn cũng không thể không đi sát chân tường, bởi vì những nơi còn lại, đã không còn chỗ nào để chen vào.
Sau khi luồn lách trong đám người chừng năm ba phút, Dư Chấn Bình đã đến lối ra của Phan gia viên, người ở đây cũng không nhiều, lòng cảnh giác của hắn buông lỏng một cái, hai tay ôm trước ngực cũng lỏng ra đôi chút.
Nhưng đúng vào thời điểm Dư Chấn Bình muốn đi ra khỏi Phan gia viên, thì có một lão đầu xuất hiện trước mặt, không biết là bị người ta chen lấn đụng trúng hay không, bước chân bất ổn, thân thể đụng trúng Dư Chấn Bình.
- Lão nhân gia, đi đường nên chú ý một chút a.
Đừng nhìn Dư Chấn Bình không cao, nhưng thời điểm hắn đào mộ, đây là việc rất tốn sức, hơn nữa trên tay cũng có mấy phần công phu, rất linh hoạt, nhìn thấy lão đầu đụng mình, bước chân xê dịch, thân thể hạ thấp xuống,tay phải duỗi ra, đỡ lấy lão nhân.
Nhưng lực ngã của lão nhân quá mạnh, vẫn không cách nào dừng chân, cho nên bộ mặt đập vào ngực Dư Chấn Bình một cái, bởi vì thân thể được Dư Chấn Bình đỡ lấy, lực đạo cũng không lớn.
- Ân?
Dư Chấn Bình dùng tay trái của lão nhân dậy, nhưng lúc này nhìn thấy bàn tay trái của lão nhân,làm cho Dư Chấn Bình sửng sờ, bởi vì cổ tay trái của lão nhân này, mà chỗ bị cắt đi rất ngay ngắn, vừa nhìn là biết bị lưỡi dao sắc bén chém đút.
Tuy đã quen nhìn người chết, nhưng Dư Chấn Bình vẫn bị thủ đoạn kinh người này làm kinh hoàng một chút, trong đầu nhớ tới một chuyện gì đó, nhưng trong nhất thời không nhớ ra.
- Tiểu ca, xin lỗi, thật sự xin lỗi, lớn tuổi rồi, tay chân không còn linh hoạt nữa.
Trong miệng của lão nhân kia không rớt lời xin lỗi Dư Chấn Bình, nhưng bước chân không dừng lại, sau khi đứng vững liền chen người vào trong dòng người, giống như có việc gấp.
- Tiền?
Từ khi lão nhân đụng trúng Dư Chấn Bình cho đến lúc rời đi, cả quá trình này chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, ở trong đó, tính cả thời gian ngây người của Dư Chấn Bình, tuyệt đối không cao hơn ba giây.
Hầu tử vỗ vỗ túi nhựa trước ngực của lão Ngưu, nhìn về phía cái hộp bánh ngọt trong tay Dư Chấn Bình, trong việc giao dịch đồ cổ thường gặp cảnh treo dầu dê bán thịt chó, nếu trả tiền mua phải đồ giả, vậy thì hắn không còn mặt mũi đi gặp Trang Duệ.
- Đồ vật đều ở chỗ này, các người cho tôi xem tiền trước.
Dư Chấn Bình nhìn thấy lão Ngưu mở cái túi ra, bên trong đều là nhân dân tệ màu hồng phấn, trong lòng vui vẻ, thời điểm bọn họ đi vào, sau đó cầm ra túi tiền này, chắc hẳn là không giả.
- Ngưu ca, anh che chắn giúp tôi!
Hầu tử cầm cái hộp bánh ngọt, đi tới bên cạnh tường vây của trường học, mở cái hộp lấy hai món Thanh Đồng Tước ra.
- Ngưu ca, đồ vật là thật, có thể đưa tiền cho hắn.
Tại trước khi đến, Trang Duệ đã chỉ ra cho hầu tử hai điểm khiếm khuyết trên Thanh Đồng Tước, cho nên Hầu tử liếc mắt liền nhận ra, đúng là hai cái Thanh Đồng Tước nhìn thấy hôm qua, lập tức nháy mắt cho lão Ngưu, bảo hắn đưa tiền.
Nhìn thấy "Nhâm lão bản" cầm cái túi nhựa kiểm tiền, hầu tử cũng không để ý, chờ hắn kiểm xong, vươn tay nói ra:
- Nhâm lão bản, sau này nếu có đồ tốt, nhớ chiếu cố tiểu đệ nhiều một chút nha.
- Nhất định, nhất định!
Sau khi cầm tiền trong tay, tâm tình Dư Chấn Bính buông lỏng hơn phân nửa, vươn tay bắt tay Hầu tử một cái, đầu óc của hắn đang suy nghĩ lần này trở về, làm cách nào trở về hang ổ an toàn.
Về phần giao dịch trọng khí, Dư Chấn Bình không có nhắc qua, cái đồ chơi đó hắn không ôm không nổi, cũng không thể vận chuyển ra ngoài, nếu như muốn bán, chỉ có thể cho đối phương đi xem hàng, nhưng ở đó đâu có đặt một vài món đồ đâu.
Cộng thêm trọng khí quá lớn, rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của cảnh sát,cho nên không tới lúc bất đắc dĩ, Dư Chấn Bình tuyệt đối không đem trọng khí bán đi.
Sau khi giao dịch thành công, Dư Chấn Bình liền chào hỏi Hầu tử và lão Ngưu, chui vào trong dòng học sinh đang ra về, lập tức tan biến vào trong đó.
Hầu tử và lão Ngưu không biết trên đường bọn họ trở về Phan gia viên, Dư Chấn Bình vẫn đi theo đằng sau bọn họ, thẳng cho đến khi hai người đi vào Tuyên Duệ Trai, Dư Chấn Bình mới buông lỏng một hơi, hắn đem túi tiền bỏ vào trong đồng phục, đi theo dòng người hối hả trong Phan gia viên, lách đi ra ngoài.
Dư Chấn Bình đã sớm kế hoạch tốt, sau khi cầm được tiền, lập tức đi vào toa hàng xe lửa, sau đó leo lên một chiếc đi về hướng nam, hiện tại hắn giống như chim sợ cành cong, ô tô và xe lửa đều không dám đi.
...
Sau khi trở về Tuyên Duệ Trai, Hầu tử nhanh chóng đem cái hộp bánh ngọt đưa lên, nhìn Trang Duệ nói ra:
- Trang ca, đồ đã cầm trở về, ngài xem xem, có phải là hai món này hay không.
- Ừ, đưa ta xem.
Sau khi Trang Duệ tiếp nhận cái hộp bánh ngọt, sau khi lấy hai món Thanh Đồng Tước ra, cẩn thận xem xét một phen, nói ra:
- Tốt lắm, lão Ngưu, lần này đa tạ anh, Hầu tử, buổi tối mời lão Ngưu một bữa cơm, muốn đi chơi chỗ nào thì đi, giữ lại biên lai trở về tính tiền với ta.
- Hắc, cảm ơn Trang ca.
- Cảm ơn Trang lão bản, sau này có chuyện gì, ngài cứ nói một tiếng, trong Phan gia viên này ta quen biết rất nhiều người.
Lão Ngưu rất cao hứng, đi dạo bên ngoài nửa giờ, trong túi quần liền có một vạn nhân dân tệ, còn kết bạn với đại lão bản như Trang Duệ, hắn cũng biết bản thân mình không cùng cấp độ với Trang Duệ, sau khi nhắn nhủ vài câu, liền mở miệng cáo từ.
Đợi đến lúc hầu tử tiễn lão Ngưu đi ra ngoài, Trang Duệ đi vào trong phòng, cầm hai món Thanh Đồng Tước này, thu vào trong két sắt của của tiệm, hiện giờ đồ chơi này không thuộc về hắn, nói không chừng lúc nào đó sẽ bị cảnh sát thu hồi, Trang Duệ cũng không muốn đem vật bị cảnh sát nhìn chằm chằm mang về nhà.
- Miêu cảnh quan,chuyện ngài giao tôi đã làm xong, chuyện còn lại tôi mặc kệ, nếu như các vị để cho hắn chạy thoát, thì hai món Thanh Đồng Tước này thuộc về tôi.
Thu hồi Thanh Đồng Tước xong, lúc này Trang Duệ mới gọi điện thoại thông báo cho Miêu Phỉ Phỉ.
- Được rồi, cảnh sát xem xét phá án, không quan tâm tới anh đâu!
Ngữ khí Miêu Phỉ Phỉ lạnh băng, sau đó cúp máy.
- Bà mẹ nó, thái độ gì vậy? Thời điểm cầu người ta, sao không nói như vậy đi?
Trang Duệ rất không thoải mái nên mắng hai câu, đây không phải điển hình cho câu qua sông đoạn cầu mà qua cầu thì rút ván đó sao?
...
Trong Phan gia viên tụ tập rất nhiều du khách trong và ngoài nước, buổi sáng mở cửa buổi tối đóng cửa, người đi lại cũng không nhiều, Dư Chấn Bình có thói quen đi sát chân tường, nhưng hắn cũng không thể không đi sát chân tường, bởi vì những nơi còn lại, đã không còn chỗ nào để chen vào.
Sau khi luồn lách trong đám người chừng năm ba phút, Dư Chấn Bình đã đến lối ra của Phan gia viên, người ở đây cũng không nhiều, lòng cảnh giác của hắn buông lỏng một cái, hai tay ôm trước ngực cũng lỏng ra đôi chút.
Nhưng đúng vào thời điểm Dư Chấn Bình muốn đi ra khỏi Phan gia viên, thì có một lão đầu xuất hiện trước mặt, không biết là bị người ta chen lấn đụng trúng hay không, bước chân bất ổn, thân thể đụng trúng Dư Chấn Bình.
- Lão nhân gia, đi đường nên chú ý một chút a.
Đừng nhìn Dư Chấn Bình không cao, nhưng thời điểm hắn đào mộ, đây là việc rất tốn sức, hơn nữa trên tay cũng có mấy phần công phu, rất linh hoạt, nhìn thấy lão đầu đụng mình, bước chân xê dịch, thân thể hạ thấp xuống,tay phải duỗi ra, đỡ lấy lão nhân.
Nhưng lực ngã của lão nhân quá mạnh, vẫn không cách nào dừng chân, cho nên bộ mặt đập vào ngực Dư Chấn Bình một cái, bởi vì thân thể được Dư Chấn Bình đỡ lấy, lực đạo cũng không lớn.
- Ân?
Dư Chấn Bình dùng tay trái của lão nhân dậy, nhưng lúc này nhìn thấy bàn tay trái của lão nhân,làm cho Dư Chấn Bình sửng sờ, bởi vì cổ tay trái của lão nhân này, mà chỗ bị cắt đi rất ngay ngắn, vừa nhìn là biết bị lưỡi dao sắc bén chém đút.
Tuy đã quen nhìn người chết, nhưng Dư Chấn Bình vẫn bị thủ đoạn kinh người này làm kinh hoàng một chút, trong đầu nhớ tới một chuyện gì đó, nhưng trong nhất thời không nhớ ra.
- Tiểu ca, xin lỗi, thật sự xin lỗi, lớn tuổi rồi, tay chân không còn linh hoạt nữa.
Trong miệng của lão nhân kia không rớt lời xin lỗi Dư Chấn Bình, nhưng bước chân không dừng lại, sau khi đứng vững liền chen người vào trong dòng người, giống như có việc gấp.
- Tiền?
Từ khi lão nhân đụng trúng Dư Chấn Bình cho đến lúc rời đi, cả quá trình này chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, ở trong đó, tính cả thời gian ngây người của Dư Chấn Bình, tuyệt đối không cao hơn ba giây.
/1160
|