Trang Duệ thì không để ý làm gì, thời gian trôi qua thì trôi qua, Triệu Quốc Đống không bỏ được thân nhân ở Bành Thành, cuối cùng vẫn không chọn ở lại Bắc Kinh, nhưng cho con gái ở lại bên cạnh Âu Dương Uyển, tăng thêm vui thú tuổi già cho lão nhân.
Việc lắp đặt thiết bị cho nhà bảo tàng, đã hoàn thành toàn bộ, chỉ còn vài cái gương tủ đặc thù chưa làm xong, nhưng chỉ nửa tháng sau, nhà bảo tàng có thể khai trương, mấy ngày nay Trang Duệ bận rộn nhiều việc, những đồ cất giữ trong tầng hầm, cũng được vận chuyển đến bảo tàng.
Hoàng Phủ Vân tại nhiều tháng trước, đã đi tới Bắc Kinh, cũng đi với hắn, chính là giám đốc bảo tàng mỹ thuật Murs Bath Jigme.
Vì biểu đạt thành ý của mình, Bath Jigme không chỉ đáp ứng điều kiện của Trang Duệ, hắn quyên tặng mười bức thi họa do Freyr quyên tặng năm đó, cộng thêm Bạch Ngọc Hổ mà Trang Duệ yêu cầu lúc trước, hắn tặng thêm một đám cổ vật Đôn Hoàng.
Nhưng cổ vật này hơn ba mươi bức tượng Đôn Hoàng không trọn vẹn, hơn hai mươi bức bích họa trong đó là cổ vật bị đánh cấp ở Đôn Hoàng, trân quý nhất là, trong đó có một trăm ba mươi cuốn kinh phật bị mất đi.
Hoàng Phủ Vân cũng không cô phụ sự tín nhiệm của Trang Duệ, bắt được nhiều cổ vật trân quý như vậy, mà hắn chỉ phải trả giá là bảy bức phác họa của Picasso.
Dù là rau củ cải trắng cũng có chỗ dùng, cho nên bút giao dịch này rất khó nói ai chiếm tiện nghi, ai phải chịu thiệt.
Sau khi Trang Duệ thông báo cho bộ văn hóa, đưa tin muốn tiến hành đánh giá chuyên môn, vừa đưa tin ra, đã làm cho giới khảo cổ trong nước, và giới phật học chấn động! Vô số cao tăng trong cả nước từ khắp nơi đi tới Bắc Kinh, yêu cầu giám định và thưởng thức những cuốn kinh phật kia.
Mà lão sư của Kim Bàn Tử, đã hơn chín mươi ba tuổi, tự mình đi tới trụ sở của Trang Duệ, nhìn đám kinh phật kia, cuối cùng nhất xác nhận, những cuốn kinh này đúng là những thứ bị mất ở Đôn Hoàng.
Lão nhân trừ việc tự viết giấy chứng nhận giao cho Trang Duệ, lại tự mình đề cử bảo tàng của Trang Duệ, chữ của lão nhân vốn không to, nhưng lần này cố ý viết to, để tránh cho việc Trang Duệ phóng đại sự việc.
Chỉ viết vài chữ đơn giản, lão nhân dùng mất ba tiếng đồng hồ, cho dù trong phòng của Trang Duệ mở máy lạnh, nhưng lão nhân vẫn mệt mõi đến hư thoát, nếu như không phải có linh khí của Trang Duệ, chỉ sợ đã biến chuyện tốt thành xấu.
Lúc ấy ở đây, còn có vài vị thu trấp giới, chuyên gia khảo cổ, cùng với cao tăng phật học, một khi tin tức truyền ra, nhà bảo tàng của Trang Duệ chưa khai trương, bọn họ muốn được nhìn tận mắt các cổ vật, không ít các tổ chức tự phát, cũng thường xuyên mời Trang Duệ tham gia, làm cho Trang Duệ mệt muốn chết.
Về phần bảo an của bảo tàng, trừ việc thuê một ít công ty bảo an chuyên môn, chuyên giám sát và điều khiển ở bên trong, thì còn lại do chiến hữu của Hách Long tạo thành, phân tán thành ra tuần tra.
Những chiến hữu của Hách Long, đều xuất thân bộ đội đặc chủng, cho nên lai lịch và bối cảnh không thành vấn đề, thân thủ càng được, mà cũng rất quen thuộc với công tác bảo an, những phiên tiện điều khiển và giám sát, bọn hắn thao tác rất tốt, thu nhận bọn họ dưới trướng, đã làm cho Trang Duệ tốn không ít tiền.
- Ai! Ta nói mấy người các ngươi, cẩn thận một chút, thôi, ta tự mình tới.
Hoàng Phủ Vân là phó giám đốc bảo tàng, mấy ngày gần đây, hắn sắp biến thành công nhân bốc vác, những bảo bối đao kiếm của hắn, người ngoài nhìn thấy giống như đồng nát, cho nên cầm trong tay không thèm chú ý, chính vì điều này làm Hoàng Phủ Vân đau lòng không dứt, mỗi một thanh đao kiếm, đều là do hắn tự mình đưa vào lòng thủy tinh.
Trang Duệ ở một bên nhìn cười, nói ra:
- Hoàng Phủ huynh, đây không phải là đồ sứ, cũng không có bao nhiêu quý giá, nào, tới đây uống miếng nước.
- Được rồi, những bảo bối này tôi còn quý hơn cả đồ sứ, nếu như những đường vân bên ngoài bị nghiền nát, ai giúp tôi khôi phục?
Hoàng Phủ Vân tức giận trừng mắt, cầm một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm thời Minh trong tay, cẩn thận từng li từng tí đặt lên kệ, sau đó mới quay lại tiếp nhận chai nước trong tay Trang Duệ.
- Hoàng Phủ huynh, thế nào, đảm đương chức vụ người phụ trách bảo tàng, không ủy khuất chứ?
Nhìn bảo an đã an bài xong, lại nhìn đám công nhân đặt cổ vật lên lồng thủy tinh, Trang Duệ tự hào hỏi.
Tuy chiếu theo diện tích, rất nhiều nhà bảo tàng ở Bắc Kinh không thể so sánh với bảo tàng của hắn, nhưng từ số lượng và chất lượng cổ vật tinh phẩm, nhà bảo tàng của hắn không chút thua kém, thậm chí còn hơn lúc trước.
Dùng hai món đồ sứ Thanh Hoa, lấy món Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn và bình gốm đen thời văn hóa Long Sơn cầm đầu, các món đồ sứ Tông Nguyên Minh Thanh làm phụ, cộng thêm mấy trăm món đồ sứ đời Thanh tạo thành khu vực triển lãm đồ sứ, chất lượng đồ sứ hắn cất giữ trong nước, có thể nói là số một.
Mà thành Định Quang Kiếm với tư cách là chiêu bài của triển lãm đao kiếm, cộng thêm tập hợp đồ đồng văn hóa thời kỳ Thương Chu, lại tăng thêm vũ khí đao kiếm thời Hán Tùy Đường, tạo thành lịch sử chiến tranh.
Không chỉ có như vậy, trong triển lãm đao kiếm, còn có các thanh kiếm thời Trung Cổ ở nước ngoài, thập tự kiếm, song thủ kiếm, cộng với các thanh trảm mã đao dười mười bốn mét.
Cộng thêm các thanh vũ khí trường mâu thời La Mã, loan đao phong cách Ba Tư, dùng hình tròn, hình thoi hoặc hình lập phương, cộng thêm giày da và tỏa tử giáp, các loại tấm chắn, trên những tấm chắn có đồ án hình thập tự, người vừa liếc nhìn qua đã có thể nhận ra lai lịch của chúng.
Trang Duệ cũng lần đầu tiên nhìn thấy đồ sưu tập của Hoàng Phủ Vân, trong đó có thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất, chính là một cái mũ bảo hiểm cổ quái, phần lớn những mũ bảo hiểm có hình tròn và hình mũi khoan, dùng để bảo vệ đầu và mũi.
Trong đó có một cái mũ bảo hiểm hình mái vòm thế kỷ mười hai, trừ hai khe hở ở mắt, thì cả bộ mặt đều bị bao lại, trên đó có những có lỗ rất nhỏ, dùng để hô hấp.
Nhìn thấy những thứ mũ bảo hiểm và vũ khí này, trong đầu Trang Duệ nhịn không được liên tưởng đến nhân vật Don Quijote kinh điển.
Đây là bảo tàng duy nhất trong nước có triển lãm đao kiếm, tuy hiện giờ còn chưa khai trương, nhưng có rất nhiều người yêu thích tới từ Sơn Đông Hà Bắc Thiên Tân đều nghe tin tức đến thăm, nắm tất cả quan hệ này, thỉnh cầu Trang Duệ sớm mở ra cho bọn họ, ngay cả Kim Bàn Tử cũng gọi điện tới, muốn tới nhìn trước.
Mà vị Mã tiên sinh mở bảo tàng tư nhân thành công trong nước, cũng gọi điện cho Trang Duệ, nguyện ý dùng những thứ trong bảo tàng của mình, trao đổi với Trang Duệ, ngày hôm qua Trang Duệ mang theo Hoàng Phủ Vân, đi ăn tối với vị kia, đạt được rất nhiều chỉ điểm, được lợi rất nhiều.
Việc lắp đặt thiết bị cho nhà bảo tàng, đã hoàn thành toàn bộ, chỉ còn vài cái gương tủ đặc thù chưa làm xong, nhưng chỉ nửa tháng sau, nhà bảo tàng có thể khai trương, mấy ngày nay Trang Duệ bận rộn nhiều việc, những đồ cất giữ trong tầng hầm, cũng được vận chuyển đến bảo tàng.
Hoàng Phủ Vân tại nhiều tháng trước, đã đi tới Bắc Kinh, cũng đi với hắn, chính là giám đốc bảo tàng mỹ thuật Murs Bath Jigme.
Vì biểu đạt thành ý của mình, Bath Jigme không chỉ đáp ứng điều kiện của Trang Duệ, hắn quyên tặng mười bức thi họa do Freyr quyên tặng năm đó, cộng thêm Bạch Ngọc Hổ mà Trang Duệ yêu cầu lúc trước, hắn tặng thêm một đám cổ vật Đôn Hoàng.
Nhưng cổ vật này hơn ba mươi bức tượng Đôn Hoàng không trọn vẹn, hơn hai mươi bức bích họa trong đó là cổ vật bị đánh cấp ở Đôn Hoàng, trân quý nhất là, trong đó có một trăm ba mươi cuốn kinh phật bị mất đi.
Hoàng Phủ Vân cũng không cô phụ sự tín nhiệm của Trang Duệ, bắt được nhiều cổ vật trân quý như vậy, mà hắn chỉ phải trả giá là bảy bức phác họa của Picasso.
Dù là rau củ cải trắng cũng có chỗ dùng, cho nên bút giao dịch này rất khó nói ai chiếm tiện nghi, ai phải chịu thiệt.
Sau khi Trang Duệ thông báo cho bộ văn hóa, đưa tin muốn tiến hành đánh giá chuyên môn, vừa đưa tin ra, đã làm cho giới khảo cổ trong nước, và giới phật học chấn động! Vô số cao tăng trong cả nước từ khắp nơi đi tới Bắc Kinh, yêu cầu giám định và thưởng thức những cuốn kinh phật kia.
Mà lão sư của Kim Bàn Tử, đã hơn chín mươi ba tuổi, tự mình đi tới trụ sở của Trang Duệ, nhìn đám kinh phật kia, cuối cùng nhất xác nhận, những cuốn kinh này đúng là những thứ bị mất ở Đôn Hoàng.
Lão nhân trừ việc tự viết giấy chứng nhận giao cho Trang Duệ, lại tự mình đề cử bảo tàng của Trang Duệ, chữ của lão nhân vốn không to, nhưng lần này cố ý viết to, để tránh cho việc Trang Duệ phóng đại sự việc.
Chỉ viết vài chữ đơn giản, lão nhân dùng mất ba tiếng đồng hồ, cho dù trong phòng của Trang Duệ mở máy lạnh, nhưng lão nhân vẫn mệt mõi đến hư thoát, nếu như không phải có linh khí của Trang Duệ, chỉ sợ đã biến chuyện tốt thành xấu.
Lúc ấy ở đây, còn có vài vị thu trấp giới, chuyên gia khảo cổ, cùng với cao tăng phật học, một khi tin tức truyền ra, nhà bảo tàng của Trang Duệ chưa khai trương, bọn họ muốn được nhìn tận mắt các cổ vật, không ít các tổ chức tự phát, cũng thường xuyên mời Trang Duệ tham gia, làm cho Trang Duệ mệt muốn chết.
Về phần bảo an của bảo tàng, trừ việc thuê một ít công ty bảo an chuyên môn, chuyên giám sát và điều khiển ở bên trong, thì còn lại do chiến hữu của Hách Long tạo thành, phân tán thành ra tuần tra.
Những chiến hữu của Hách Long, đều xuất thân bộ đội đặc chủng, cho nên lai lịch và bối cảnh không thành vấn đề, thân thủ càng được, mà cũng rất quen thuộc với công tác bảo an, những phiên tiện điều khiển và giám sát, bọn hắn thao tác rất tốt, thu nhận bọn họ dưới trướng, đã làm cho Trang Duệ tốn không ít tiền.
- Ai! Ta nói mấy người các ngươi, cẩn thận một chút, thôi, ta tự mình tới.
Hoàng Phủ Vân là phó giám đốc bảo tàng, mấy ngày gần đây, hắn sắp biến thành công nhân bốc vác, những bảo bối đao kiếm của hắn, người ngoài nhìn thấy giống như đồng nát, cho nên cầm trong tay không thèm chú ý, chính vì điều này làm Hoàng Phủ Vân đau lòng không dứt, mỗi một thanh đao kiếm, đều là do hắn tự mình đưa vào lòng thủy tinh.
Trang Duệ ở một bên nhìn cười, nói ra:
- Hoàng Phủ huynh, đây không phải là đồ sứ, cũng không có bao nhiêu quý giá, nào, tới đây uống miếng nước.
- Được rồi, những bảo bối này tôi còn quý hơn cả đồ sứ, nếu như những đường vân bên ngoài bị nghiền nát, ai giúp tôi khôi phục?
Hoàng Phủ Vân tức giận trừng mắt, cầm một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm thời Minh trong tay, cẩn thận từng li từng tí đặt lên kệ, sau đó mới quay lại tiếp nhận chai nước trong tay Trang Duệ.
- Hoàng Phủ huynh, thế nào, đảm đương chức vụ người phụ trách bảo tàng, không ủy khuất chứ?
Nhìn bảo an đã an bài xong, lại nhìn đám công nhân đặt cổ vật lên lồng thủy tinh, Trang Duệ tự hào hỏi.
Tuy chiếu theo diện tích, rất nhiều nhà bảo tàng ở Bắc Kinh không thể so sánh với bảo tàng của hắn, nhưng từ số lượng và chất lượng cổ vật tinh phẩm, nhà bảo tàng của hắn không chút thua kém, thậm chí còn hơn lúc trước.
Dùng hai món đồ sứ Thanh Hoa, lấy món Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn và bình gốm đen thời văn hóa Long Sơn cầm đầu, các món đồ sứ Tông Nguyên Minh Thanh làm phụ, cộng thêm mấy trăm món đồ sứ đời Thanh tạo thành khu vực triển lãm đồ sứ, chất lượng đồ sứ hắn cất giữ trong nước, có thể nói là số một.
Mà thành Định Quang Kiếm với tư cách là chiêu bài của triển lãm đao kiếm, cộng thêm tập hợp đồ đồng văn hóa thời kỳ Thương Chu, lại tăng thêm vũ khí đao kiếm thời Hán Tùy Đường, tạo thành lịch sử chiến tranh.
Không chỉ có như vậy, trong triển lãm đao kiếm, còn có các thanh kiếm thời Trung Cổ ở nước ngoài, thập tự kiếm, song thủ kiếm, cộng với các thanh trảm mã đao dười mười bốn mét.
Cộng thêm các thanh vũ khí trường mâu thời La Mã, loan đao phong cách Ba Tư, dùng hình tròn, hình thoi hoặc hình lập phương, cộng thêm giày da và tỏa tử giáp, các loại tấm chắn, trên những tấm chắn có đồ án hình thập tự, người vừa liếc nhìn qua đã có thể nhận ra lai lịch của chúng.
Trang Duệ cũng lần đầu tiên nhìn thấy đồ sưu tập của Hoàng Phủ Vân, trong đó có thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất, chính là một cái mũ bảo hiểm cổ quái, phần lớn những mũ bảo hiểm có hình tròn và hình mũi khoan, dùng để bảo vệ đầu và mũi.
Trong đó có một cái mũ bảo hiểm hình mái vòm thế kỷ mười hai, trừ hai khe hở ở mắt, thì cả bộ mặt đều bị bao lại, trên đó có những có lỗ rất nhỏ, dùng để hô hấp.
Nhìn thấy những thứ mũ bảo hiểm và vũ khí này, trong đầu Trang Duệ nhịn không được liên tưởng đến nhân vật Don Quijote kinh điển.
Đây là bảo tàng duy nhất trong nước có triển lãm đao kiếm, tuy hiện giờ còn chưa khai trương, nhưng có rất nhiều người yêu thích tới từ Sơn Đông Hà Bắc Thiên Tân đều nghe tin tức đến thăm, nắm tất cả quan hệ này, thỉnh cầu Trang Duệ sớm mở ra cho bọn họ, ngay cả Kim Bàn Tử cũng gọi điện tới, muốn tới nhìn trước.
Mà vị Mã tiên sinh mở bảo tàng tư nhân thành công trong nước, cũng gọi điện cho Trang Duệ, nguyện ý dùng những thứ trong bảo tàng của mình, trao đổi với Trang Duệ, ngày hôm qua Trang Duệ mang theo Hoàng Phủ Vân, đi ăn tối với vị kia, đạt được rất nhiều chỉ điểm, được lợi rất nhiều.
/1160
|