Hơn nữa ba chân dưới đỉnh đồng này, lại rỗng tuếch, không có chút linh khí nào tồn tại, Trang Duệ cầm một cái kính lúp, sau nhìn kỹ một lúc, thần sắc trong mắt biến hóa.
Nhìn tử kính lúp có thể phát hiện, ba chân của cái đỉnh đồng này, màu sắc không giống với thân đỉnh, hẳn là được làm lại sau này, nhìn đến đây, trong lòng Trang Duệ xuất hiện một tia đáng tiếc, nếu như ba chân vẫn còn trọn vẹn, thì cái đỉnh đồng này đã được liệt vào hàng bảo vật cấp một.
Đừng nhìn thứ này không lớn, nhưng nó là một cái đỉnh đồng hàng thật giá thật, nhưng nói nó không phải đỉnh cũng không sai, ba chân giống như đỉnh, bụng tròn trịa, nhưng ở trên người nó không có quai, không phù hợp với tạo hình của đỉnh, nó hẳn là một món lễ khí dùng để tế trời thời cổ đại.
Nhìn đến đây, Trang Duệ nhịn không được than trong lòng, Hà Nam không hổ là đại địa của Trung Nguyên, lịch sử đã lâu, trước có Ngư Long Ngọc Bội, nhưng cái đỉnh này có thật là đỉnh hay không, thì còn phải khảo chứng, không thể tùy tiện phỏng đoán.
Nhìn thấy Trang Duệ trầm ngâm không nói, làm cho chủ nhân vật này sốt ruột, mở miệng hỏi:
- Trang lão sư, ngài xem thứ này, có đoán được niên đại của nó không? Ngài thu hay không thu?
- Xin lỗi, thứ này của ngài, đúng là rất hiếm thấy, nhưng có một điểm, nó đã không trọn vẹn, ba chân của nó, là được bổ sung sau này.
Trang Duệ lắc đầu, mà cái đỉnh này không có quai và ngọn, không có hai điểm đặc thù này, mình muốn làm gì? Đem thứ đồ chơi không trọn vẹn này trở về sẽ bị người ta chê cười.
- Không có khả năng a? Trang lão sư, ngài có nhìn lầm hay không?
Phàm là con người, thì không ai chịu nhận người khác nói đồ vật của mình là không tốt, trước đó vẻ mặt của vị này tràn ngập khích lệ, vẻ mặt lập tức biến thành phẫn nộ, còn kém là không ra tay động thủ.
- Ngài nên nhìn cho kỹ màu sắc của ba chân và thân của nó, màu sắc và dấu vết gỉ sét không giống nhau, tuy vật này đã được bổ cứu lại, nhưng cũng không phải là đồ giả, giữ lại để trưng bày cũng không tệ.
Đối với dạng người này, Trang Duệ đã gặp qua không ít, lập tức không nói nhiều, trực tiếp cầm kính lúp trong tay đưa tới.
Cho dù nói nhiều hơn nữa, cũng không bằng làm rõ sự thật, sau khi người nọ kiểm tra một lúc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, sau đó cầm lấy cái đỉnh lại, không nhìn lại mà rời khỏi đám người.
Nhìn thấy người nọ rời đi, Trang Duệ lắc đầu, nói ra:
- Chư vị, những thứ như đồ cổ, đều là tổ tông chúng ta truyền thừa, trải qua nhiều năm như, có những thứ không còn trọn vẹn cũng là bình thường, hơn nữa đại đa số đều có đồ giả, mọi người không nên quá câu nệ là thật hay giả, hiện tại nó là đồ giả, nhưng trải qua mấy trăm năm sau, cũng không phải đã biến thành đồ cổ sao?
- Đúng, Trang lão sư nói quá đúng, tâm tình của mọi người nên thoáng một chút a.
- Đúng vậy, ai cũng bảo thứ của mình là đồ tốt, nhưng trên đời này làm gì có nhiều thứ tốt như vậy.
- Trang lão sư, đến phiên tôi, ngài xem giúp tôi món này...
Lời nói của Trang Duệ làm cho mọi người ở đây cười vang, nguyên bản có chút hào khí khẩn trương, cũng trở nên nhẹ nhõm.
Sau khi Trang Duệ xem xét liên tiếp mấy vật, đều là hàng mỹ nghệ hiện đại, nhưng tay nghề làm giả, so với những vật của Phan gia viên, thì đồ ở Hà Nam cao siêu hơn rất nhiều, điều này làm cho Trang Duệ được mở rộng tầm mắt.
Sau khi xem xét hơn nửa tiếng, Bành Phi và lão Tề trở lại, nhưng lần này sau lưng Bành Phi, là một cái ba lô căng phồng, hắn dựa theo phân phó của Trang Duệ, rút ra tám mươi vạn tiền mặt.
Gốm sứ thì Trang Duệ hiện giờ chỉ thiếu thời Hán Đường, đồ đồng thì cái nào cũng thiếu, nhưng hắn không dám ngang nhiên mua bán ở chỗ này, cho nên mục đích của Trang Duệ, chính là đào bảo của những hạng mục còn lại, muốn dùng những thứ này lắp đầy các hạng mục khác.
Sau khi xem xét những đồ vật tiếp theo, đã làm cho Trang Duệ cảm thấy thất vọng, trên cơ bản đều là đồ mỹ nghệ và đồ nhái, dù cho có một hai món là thật, nhưng giá trị không cao, không đáng cho mình ra tay.
Đảo mắt thời gian trôi qua rất nhanh, Trương quản lý ngồi ở một căn phòng bên cạnh uống rượu, có mấy chuyên gia ở tỉnh ngồi cùng, mời chuyên gia ăn cơm, nhưng phải biết rằng, dựa theo địa vị hiện giờ của Trang Duệ trong giời đồ cổ, một lần hoạt động giám bảo thế này, phải lấy phí từ tám đến mười vạn.
Mà ở đây lại có mấy lãnh đạo của hiệp hội đồ cổ địa phương, mà những người đang chờ đợi Trang Duệ xem xét, sẽ không có loại đãi ngộ này, nhao nhao tuôn ra khỏi thành đồ cổ, đi tìm nơi nghỉ chân, sau đó mới trở lại xếp hàng.
Bọn họ cũng nhìn ra, hôm nay chỉ có một mình Trang Duệ, cho nên khó có khả năng sẽ xem xét cho toàn bộ người ở đây, chỉ có những người xếp hàng trước, mới có thể có cơ hội.
- Ân? Người nọ là ai mà nhìn có chút quen mặt thế nhỉ?
Trang Duệ vừa đi ra khỏi thành đồ cổ, liền nhìn thấy một học sinh tiểu học đi theo bên người, trời rất nóng nhưng trên người có đeo khăn quàng đổ, không khỏi sững sờ một chút.
Nhưng với sức dãn của bọn người bên cạnh, Trang Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo dòng người vào một khách sạn.
Thời điểm Trang Duệ đi vào khách sạn, mà thân ảnh đi bên cạnh Trang Duệ lúc nãy, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trang Duệ, sau đó mới biến mất ở ngã tư đường.
Người này chính là Dư Chấn Bình, nhưng vượt qua dự đoán của bọn người Tương Ngô, hắn cũng không có tiến vào thành đồ cổ, điều này cũng làm cho các loại bố trí của Tương Ngô, toàn bộ thất bại, tân tân khổ khổ đợi ở đây suốt một ngày, không thể không mang nhân viên rút đi.
- Trương quản lý, chúng ta tiếp tục chứ?
Sau khi cơm nước xong xuôi và trở về thành đồ cổ, Trang Duệ ngồi tạm uống miếng nước, sau đó đi ra bên ngoài nhìn những người đang xếp hàng không khỏi khổ cười, hiện tại hắn đã hiểu rõ, vì sao khi xem xét thì có đến vài chuyên gia, thì ra là vì khối lượng công việc không nhỏ.
- Bành Phi, sáu vạn, trả tiền!
Trang Duệ vuốt vuốt một miếng Kỳ Ngọc Như Ý trong tay đưa cho Bành Phi, sau đó đứng dậy giãn eo một chút.
Sau khi cơm nước xong mà vẫn phải ngồi vậy, xem xét chừng năm sáu mươi món đồ cổ, tuy trong đó có không ít chính phẩm, nhưng có thể được Trang Duệ nhìn trúng, chỉ có sáu bảy món, tổng cộng tốn cừng bốn mươi vạn để mua.
Vào lúc này thì điện thoại của Tương Ngô gọi tới, hỏi thăm Dư Chấn Bình có đến tìm hắn hay không, xem ra hắn đang rất gấp, quyền chủ động không ở trên tay, cho nên làm chuyện gì cũng bó tay bó chân.
Nhìn tử kính lúp có thể phát hiện, ba chân của cái đỉnh đồng này, màu sắc không giống với thân đỉnh, hẳn là được làm lại sau này, nhìn đến đây, trong lòng Trang Duệ xuất hiện một tia đáng tiếc, nếu như ba chân vẫn còn trọn vẹn, thì cái đỉnh đồng này đã được liệt vào hàng bảo vật cấp một.
Đừng nhìn thứ này không lớn, nhưng nó là một cái đỉnh đồng hàng thật giá thật, nhưng nói nó không phải đỉnh cũng không sai, ba chân giống như đỉnh, bụng tròn trịa, nhưng ở trên người nó không có quai, không phù hợp với tạo hình của đỉnh, nó hẳn là một món lễ khí dùng để tế trời thời cổ đại.
Nhìn đến đây, Trang Duệ nhịn không được than trong lòng, Hà Nam không hổ là đại địa của Trung Nguyên, lịch sử đã lâu, trước có Ngư Long Ngọc Bội, nhưng cái đỉnh này có thật là đỉnh hay không, thì còn phải khảo chứng, không thể tùy tiện phỏng đoán.
Nhìn thấy Trang Duệ trầm ngâm không nói, làm cho chủ nhân vật này sốt ruột, mở miệng hỏi:
- Trang lão sư, ngài xem thứ này, có đoán được niên đại của nó không? Ngài thu hay không thu?
- Xin lỗi, thứ này của ngài, đúng là rất hiếm thấy, nhưng có một điểm, nó đã không trọn vẹn, ba chân của nó, là được bổ sung sau này.
Trang Duệ lắc đầu, mà cái đỉnh này không có quai và ngọn, không có hai điểm đặc thù này, mình muốn làm gì? Đem thứ đồ chơi không trọn vẹn này trở về sẽ bị người ta chê cười.
- Không có khả năng a? Trang lão sư, ngài có nhìn lầm hay không?
Phàm là con người, thì không ai chịu nhận người khác nói đồ vật của mình là không tốt, trước đó vẻ mặt của vị này tràn ngập khích lệ, vẻ mặt lập tức biến thành phẫn nộ, còn kém là không ra tay động thủ.
- Ngài nên nhìn cho kỹ màu sắc của ba chân và thân của nó, màu sắc và dấu vết gỉ sét không giống nhau, tuy vật này đã được bổ cứu lại, nhưng cũng không phải là đồ giả, giữ lại để trưng bày cũng không tệ.
Đối với dạng người này, Trang Duệ đã gặp qua không ít, lập tức không nói nhiều, trực tiếp cầm kính lúp trong tay đưa tới.
Cho dù nói nhiều hơn nữa, cũng không bằng làm rõ sự thật, sau khi người nọ kiểm tra một lúc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, sau đó cầm lấy cái đỉnh lại, không nhìn lại mà rời khỏi đám người.
Nhìn thấy người nọ rời đi, Trang Duệ lắc đầu, nói ra:
- Chư vị, những thứ như đồ cổ, đều là tổ tông chúng ta truyền thừa, trải qua nhiều năm như, có những thứ không còn trọn vẹn cũng là bình thường, hơn nữa đại đa số đều có đồ giả, mọi người không nên quá câu nệ là thật hay giả, hiện tại nó là đồ giả, nhưng trải qua mấy trăm năm sau, cũng không phải đã biến thành đồ cổ sao?
- Đúng, Trang lão sư nói quá đúng, tâm tình của mọi người nên thoáng một chút a.
- Đúng vậy, ai cũng bảo thứ của mình là đồ tốt, nhưng trên đời này làm gì có nhiều thứ tốt như vậy.
- Trang lão sư, đến phiên tôi, ngài xem giúp tôi món này...
Lời nói của Trang Duệ làm cho mọi người ở đây cười vang, nguyên bản có chút hào khí khẩn trương, cũng trở nên nhẹ nhõm.
Sau khi Trang Duệ xem xét liên tiếp mấy vật, đều là hàng mỹ nghệ hiện đại, nhưng tay nghề làm giả, so với những vật của Phan gia viên, thì đồ ở Hà Nam cao siêu hơn rất nhiều, điều này làm cho Trang Duệ được mở rộng tầm mắt.
Sau khi xem xét hơn nửa tiếng, Bành Phi và lão Tề trở lại, nhưng lần này sau lưng Bành Phi, là một cái ba lô căng phồng, hắn dựa theo phân phó của Trang Duệ, rút ra tám mươi vạn tiền mặt.
Gốm sứ thì Trang Duệ hiện giờ chỉ thiếu thời Hán Đường, đồ đồng thì cái nào cũng thiếu, nhưng hắn không dám ngang nhiên mua bán ở chỗ này, cho nên mục đích của Trang Duệ, chính là đào bảo của những hạng mục còn lại, muốn dùng những thứ này lắp đầy các hạng mục khác.
Sau khi xem xét những đồ vật tiếp theo, đã làm cho Trang Duệ cảm thấy thất vọng, trên cơ bản đều là đồ mỹ nghệ và đồ nhái, dù cho có một hai món là thật, nhưng giá trị không cao, không đáng cho mình ra tay.
Đảo mắt thời gian trôi qua rất nhanh, Trương quản lý ngồi ở một căn phòng bên cạnh uống rượu, có mấy chuyên gia ở tỉnh ngồi cùng, mời chuyên gia ăn cơm, nhưng phải biết rằng, dựa theo địa vị hiện giờ của Trang Duệ trong giời đồ cổ, một lần hoạt động giám bảo thế này, phải lấy phí từ tám đến mười vạn.
Mà ở đây lại có mấy lãnh đạo của hiệp hội đồ cổ địa phương, mà những người đang chờ đợi Trang Duệ xem xét, sẽ không có loại đãi ngộ này, nhao nhao tuôn ra khỏi thành đồ cổ, đi tìm nơi nghỉ chân, sau đó mới trở lại xếp hàng.
Bọn họ cũng nhìn ra, hôm nay chỉ có một mình Trang Duệ, cho nên khó có khả năng sẽ xem xét cho toàn bộ người ở đây, chỉ có những người xếp hàng trước, mới có thể có cơ hội.
- Ân? Người nọ là ai mà nhìn có chút quen mặt thế nhỉ?
Trang Duệ vừa đi ra khỏi thành đồ cổ, liền nhìn thấy một học sinh tiểu học đi theo bên người, trời rất nóng nhưng trên người có đeo khăn quàng đổ, không khỏi sững sờ một chút.
Nhưng với sức dãn của bọn người bên cạnh, Trang Duệ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo dòng người vào một khách sạn.
Thời điểm Trang Duệ đi vào khách sạn, mà thân ảnh đi bên cạnh Trang Duệ lúc nãy, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trang Duệ, sau đó mới biến mất ở ngã tư đường.
Người này chính là Dư Chấn Bình, nhưng vượt qua dự đoán của bọn người Tương Ngô, hắn cũng không có tiến vào thành đồ cổ, điều này cũng làm cho các loại bố trí của Tương Ngô, toàn bộ thất bại, tân tân khổ khổ đợi ở đây suốt một ngày, không thể không mang nhân viên rút đi.
- Trương quản lý, chúng ta tiếp tục chứ?
Sau khi cơm nước xong xuôi và trở về thành đồ cổ, Trang Duệ ngồi tạm uống miếng nước, sau đó đi ra bên ngoài nhìn những người đang xếp hàng không khỏi khổ cười, hiện tại hắn đã hiểu rõ, vì sao khi xem xét thì có đến vài chuyên gia, thì ra là vì khối lượng công việc không nhỏ.
- Bành Phi, sáu vạn, trả tiền!
Trang Duệ vuốt vuốt một miếng Kỳ Ngọc Như Ý trong tay đưa cho Bành Phi, sau đó đứng dậy giãn eo một chút.
Sau khi cơm nước xong mà vẫn phải ngồi vậy, xem xét chừng năm sáu mươi món đồ cổ, tuy trong đó có không ít chính phẩm, nhưng có thể được Trang Duệ nhìn trúng, chỉ có sáu bảy món, tổng cộng tốn cừng bốn mươi vạn để mua.
Vào lúc này thì điện thoại của Tương Ngô gọi tới, hỏi thăm Dư Chấn Bình có đến tìm hắn hay không, xem ra hắn đang rất gấp, quyền chủ động không ở trên tay, cho nên làm chuyện gì cũng bó tay bó chân.
/1160
|