Nhị Cẩu từng là tai họa của Lý gia thôn, sau khi áo gấm về nhà, mở yến hội trong thôn ba ngày, hơn nữa hắn còn hướng những thôn dân mà mình từng gây họa trước kia, xin lỗi rất chân thành, cộng thêm lễ vật rất xa xỉ, đã làm cho người dân chất phác nơi này, thoáng cái đã tiếp nhận sự trở lại của Nhị Cẩu.
Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, Dư lão đại trời sinh tính đa nghi, không chỉ thành lập hai cứ điểm chứa cổ vật ở thành thị, mà còn kiến tạo một nơi chứa ở thôn này.
Mà thân phận của Dư lão đại, chính là đối tác trên đường sinh ý của Nhị Cẩu, bởi vì thân thể không khỏe, cần nơi an tĩnh để tu dưỡng, mới đến Lý gia thôn ở lại một thời gian ngắn.
Với thủ đoạn của Dư lão đại, sau khi ở hơn một năm, đã lung lạc được người dân chất phác nơi đây, họ đều xem Dư lão đại là người một nhà, Dư Chấn Bình cũng ở nơi đây hơn nửa năm, cho nên rất quen thuộc với người dân nơi đây.
Mà nơi này nằm dưới chân Phục Ngưu Sơn, vốn là không có người ở, tương truyền thời Minh mạt, sau khi Lý Nham bị Lý Tự Thành giết bằng thuốc độc, hậu nhân của Lý Nham và Hồng Nương Tử, đã tới đây ẩn cư, cho nên nơi này được gọi là Lý gia thôn.
Có lẽ sợ quan binh tìm được, Lý gia thôn bị ngăn cách như thế ngoại đào viên, thẳng đến thời kỳ dân quốc, mới tiếp xúc với ngoại giới, sau giải phóng mới được định danh.
Mà Phục Ngưu Sơn là nơi có tài nguyên du lịch, mà địa phương muốn chính phủ sửa đường cho Lý gia thôn, nhưng sau này chính sách cải biến, phải bảo vệ sinh thái nguyên thủy, cho nên chuyện sửa đường được gác lại.
Lý gia thôn bảy tám chục năm trước, là một nơi nghèo khó không thể tưởng tượng, bí thư chi bộ muốn đi họp trấn, phải ngồi xe trâu suốt năm sáu tiếng mới đến nơi, trên cơ bản là một năm phải đi năm ba chuyến, đổi củi gạo dầu muối tương dấm chua và trà mới trở về.
Tục ngữ nói muốn giàu thì phải sửa đường, không có đường, Lý gia thôn vẫn cứ xuống cấp như vậy, mà đường đến trường cách xa vài chục km, có một ít người muốn cho con cái đến trường, nhưng không có điều kiện, cho nên đám trẻ con trong thôn, đều không biết được một chữ.
Sau khi Dư lão đại tới đây, vốn dùng danh nghĩa của Nhị Cẩu, cầm mười vạn ra, miễn cưỡng sửa được một con đường có thể thông xe, sau đó lại lấy ra hơn mười vạn xây trường tiểu học, hơn nữa còn được chính phủ thừa nhận, an bài lão sư xuống giảng dạy.
Có thể nói, Nhị Cẩu và Dư lão đại, chính là những người mang văn hóa về đây, mà cái TV trắng đen hai mươi mốt inch của lão Lý, cũng là Dư lão đại đưa tặng, làm phong phú sinh hoạt ở nông thôn.
Kể từ đó, Nhị Cẩu và Dư lão đại, địa vị trong thôn nước lên thuyền lên, thậm chí uy vọng còn cao hơn cả bí thư chi bộ, được các thôn dân biến thành vạn gia sinh phật (được thờ như phật sống).
Mà lúc Nhị Cẩu khởi công xây trường đã xây luôn tòa nhà có hai lầu nhỏ này, tuy các thôn dân cảm thấy hâm mộ, nhưng lại không làm cho người ta chú ý, người ta đã xây cho thôn trường học bốn tầng, bản thân chỉ có căn phòng hai lầu nhỏ, thì đó là chuyện đương nhiên.
Vào ít năm trước, hàng năm Dư lão đại đều dùng danh nghĩa điều dưỡng thân thể, đến nơi đây ở lại một hai tháng, Dư lão bát cũng đã đi tới đây.
Dần dà, người trong thôn cũng không xem bọn họ là người ngoài, mà nơi này cách một năm nửa năm không có người tới ở, cũng không có ai đi đánh chủ ý gì, hơn nữa những thôn dân này cũng biết, trong phòng trừ một ít đồng nát sắt vụn ra, cũng không có vật gì khác.
Nhưng những thôn dân này không biết, mấy người được gọi là vạn gia sinh phật trong mắt của họ, thời điểm nhàn hạ vô sự, đã tổ chức đào mộ của tổ tông mình, đào ra không ít khôi giáp và binh khí thời Minh mạt, không biết sẽ có tâm tình thế nào?
- Lão Lý thúc, tôi và ngài còn khách khí cái gì? Trang lão bản là một đại lão bản đấy, còn lớn hơn tôi và đại ca, cho nên ngài cứ cầm đi!
Dư Chấn Bình cũng muốn sớm giao dịch với Trang Duệ, nhìn thấy lão Lý liên tục nói không nhận tiền, vì vậy mở miệng khích lệ một câu.
- Vậy à... Vậy thì ta thu, Đại Tráng, nhanh dẫn người lên núi đi, ngày mai phải bắt được lợn rừng chiêu đãi khách nhân đấy.
Được Dư Chấn Bình khuyên bảo, cuối cùng lão Lý cũng nhận một trăm đồng kia, sau khi tiến Trang Duệ ra khỏi cửa, nói với Dư Chấn Bình một câu:
- Tiểu Bát a, nhớ bảo Nhị Cẩu có rảnh thì về nhà một chuyến nhé, hai năm rồi hắn chưa về.
Sau khi nghe được lời của lão Lý, thân thể Dư Chấn Bình chấn động mãnh liệt, có chút mất tự nhiên nói ra:
- Lão Lý thúc, tôi biết rồi, lần này trở về tôi sẽ nói với Nhị Cẩu, nếu không thì qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ kéo lưới điện thoại về, cho Lý thúc mắng hắn vài câu.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Dư Chấn Bình lại biết rõ ràng, người gọi là Nhị Cẩu, tức Lý Vô Địch, đã không còn trên thế gian nữa rồi.
Năm trước Dư lão lục thất thủ trong giao dịch ở Quảng Đông, bọn người Nhị Cẩu bắt đầu sinh thoái ý, tìm được Dư lão đại, muốn đem tiền những năm kiếm được chia ra, sau đó xa chạy cao bay, mà tâm của Dư lão đại đối với lăng tẩm của hoàng đế đời Đường chưa chết tâm, hai bên không thể đám phán, vì vậy động sát tâm.
Năm đó Dư Chấn Bình tận mắt thấy, Dư lão đại đã hạ dược vào trong rượu, sau khi bọn người Nhị Cẩu quá chén, tự tay bóp chết bọn họ, mà thi thể bọn họ, cũng biến thành phân bón trong rừng đào.
Đây cũng là nguyên nhân cảnh sát không có truy xét đến Lý gia thôn, bởi vì trừ Dư lão đại và Nhị Cẩu ra, cũng chỉ có Dư Chấn Bình biết rõ nơi đây.
Giờ phút này lão Lý nhắc tới Nhị Cẩu, cho dù Dư Chấn Bình gan lớn, vẫn có cảm giác gáy mát lạnh, da đầu run lên, giống như nhớ lại chuyện ngày đó.
Cầm đèn pin trong tay của lão Lý, Dư lão bát đi nhanh hơn, mang theo Trang Duệ đi xuyên qua thôn trang yên tĩnh, đi tới trước cửa căn phòng nhỏ hai tầng kia.
Dư Chấn Bình lấy bên hông ra một xâu chìa khóa, sau đó mở cánh cửa sắt ra, mời đến hai người Trang Duệ đi vào.
Đi vào trong sân, Dư Chấn Bình không biết tìm được chốt mở đèn ở đâu, phía trước sân nhỏ có một cái đèn, mượn ngọn đèn, Trang Duệ nhìn thấy, bốn phía sân nhỏ không phải là xi măng, ở xung quanh cỏ dại mọc đầy.
Dư Chấn Bình đứng ở trong sân, cũng không vội vã mở cửa nhà, mà nhìn về phía Trang Duệ nói ra:
- Trang lão bản, ngài muốn xem đỉnh trước, hay là xem những món đồ nhỏ trước?
Trang Duệ cũng không rõ ý tứ của Dư Chấn Bình, nhưng vẫn nói ra:
- Đương nhiên là xem đỉnh trước, Nhâm lão bản, chúng ta đã nói, không có trọng khí, thì những món vật nhỏ này, tôi cũng lười chạy tới đây.
- Được, vậy thì chúng ta đi xem đỉnh trướ
Tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, Dư lão đại trời sinh tính đa nghi, không chỉ thành lập hai cứ điểm chứa cổ vật ở thành thị, mà còn kiến tạo một nơi chứa ở thôn này.
Mà thân phận của Dư lão đại, chính là đối tác trên đường sinh ý của Nhị Cẩu, bởi vì thân thể không khỏe, cần nơi an tĩnh để tu dưỡng, mới đến Lý gia thôn ở lại một thời gian ngắn.
Với thủ đoạn của Dư lão đại, sau khi ở hơn một năm, đã lung lạc được người dân chất phác nơi đây, họ đều xem Dư lão đại là người một nhà, Dư Chấn Bình cũng ở nơi đây hơn nửa năm, cho nên rất quen thuộc với người dân nơi đây.
Mà nơi này nằm dưới chân Phục Ngưu Sơn, vốn là không có người ở, tương truyền thời Minh mạt, sau khi Lý Nham bị Lý Tự Thành giết bằng thuốc độc, hậu nhân của Lý Nham và Hồng Nương Tử, đã tới đây ẩn cư, cho nên nơi này được gọi là Lý gia thôn.
Có lẽ sợ quan binh tìm được, Lý gia thôn bị ngăn cách như thế ngoại đào viên, thẳng đến thời kỳ dân quốc, mới tiếp xúc với ngoại giới, sau giải phóng mới được định danh.
Mà Phục Ngưu Sơn là nơi có tài nguyên du lịch, mà địa phương muốn chính phủ sửa đường cho Lý gia thôn, nhưng sau này chính sách cải biến, phải bảo vệ sinh thái nguyên thủy, cho nên chuyện sửa đường được gác lại.
Lý gia thôn bảy tám chục năm trước, là một nơi nghèo khó không thể tưởng tượng, bí thư chi bộ muốn đi họp trấn, phải ngồi xe trâu suốt năm sáu tiếng mới đến nơi, trên cơ bản là một năm phải đi năm ba chuyến, đổi củi gạo dầu muối tương dấm chua và trà mới trở về.
Tục ngữ nói muốn giàu thì phải sửa đường, không có đường, Lý gia thôn vẫn cứ xuống cấp như vậy, mà đường đến trường cách xa vài chục km, có một ít người muốn cho con cái đến trường, nhưng không có điều kiện, cho nên đám trẻ con trong thôn, đều không biết được một chữ.
Sau khi Dư lão đại tới đây, vốn dùng danh nghĩa của Nhị Cẩu, cầm mười vạn ra, miễn cưỡng sửa được một con đường có thể thông xe, sau đó lại lấy ra hơn mười vạn xây trường tiểu học, hơn nữa còn được chính phủ thừa nhận, an bài lão sư xuống giảng dạy.
Có thể nói, Nhị Cẩu và Dư lão đại, chính là những người mang văn hóa về đây, mà cái TV trắng đen hai mươi mốt inch của lão Lý, cũng là Dư lão đại đưa tặng, làm phong phú sinh hoạt ở nông thôn.
Kể từ đó, Nhị Cẩu và Dư lão đại, địa vị trong thôn nước lên thuyền lên, thậm chí uy vọng còn cao hơn cả bí thư chi bộ, được các thôn dân biến thành vạn gia sinh phật (được thờ như phật sống).
Mà lúc Nhị Cẩu khởi công xây trường đã xây luôn tòa nhà có hai lầu nhỏ này, tuy các thôn dân cảm thấy hâm mộ, nhưng lại không làm cho người ta chú ý, người ta đã xây cho thôn trường học bốn tầng, bản thân chỉ có căn phòng hai lầu nhỏ, thì đó là chuyện đương nhiên.
Vào ít năm trước, hàng năm Dư lão đại đều dùng danh nghĩa điều dưỡng thân thể, đến nơi đây ở lại một hai tháng, Dư lão bát cũng đã đi tới đây.
Dần dà, người trong thôn cũng không xem bọn họ là người ngoài, mà nơi này cách một năm nửa năm không có người tới ở, cũng không có ai đi đánh chủ ý gì, hơn nữa những thôn dân này cũng biết, trong phòng trừ một ít đồng nát sắt vụn ra, cũng không có vật gì khác.
Nhưng những thôn dân này không biết, mấy người được gọi là vạn gia sinh phật trong mắt của họ, thời điểm nhàn hạ vô sự, đã tổ chức đào mộ của tổ tông mình, đào ra không ít khôi giáp và binh khí thời Minh mạt, không biết sẽ có tâm tình thế nào?
- Lão Lý thúc, tôi và ngài còn khách khí cái gì? Trang lão bản là một đại lão bản đấy, còn lớn hơn tôi và đại ca, cho nên ngài cứ cầm đi!
Dư Chấn Bình cũng muốn sớm giao dịch với Trang Duệ, nhìn thấy lão Lý liên tục nói không nhận tiền, vì vậy mở miệng khích lệ một câu.
- Vậy à... Vậy thì ta thu, Đại Tráng, nhanh dẫn người lên núi đi, ngày mai phải bắt được lợn rừng chiêu đãi khách nhân đấy.
Được Dư Chấn Bình khuyên bảo, cuối cùng lão Lý cũng nhận một trăm đồng kia, sau khi tiến Trang Duệ ra khỏi cửa, nói với Dư Chấn Bình một câu:
- Tiểu Bát a, nhớ bảo Nhị Cẩu có rảnh thì về nhà một chuyến nhé, hai năm rồi hắn chưa về.
Sau khi nghe được lời của lão Lý, thân thể Dư Chấn Bình chấn động mãnh liệt, có chút mất tự nhiên nói ra:
- Lão Lý thúc, tôi biết rồi, lần này trở về tôi sẽ nói với Nhị Cẩu, nếu không thì qua một thời gian ngắn nữa, chúng ta sẽ kéo lưới điện thoại về, cho Lý thúc mắng hắn vài câu.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Dư Chấn Bình lại biết rõ ràng, người gọi là Nhị Cẩu, tức Lý Vô Địch, đã không còn trên thế gian nữa rồi.
Năm trước Dư lão lục thất thủ trong giao dịch ở Quảng Đông, bọn người Nhị Cẩu bắt đầu sinh thoái ý, tìm được Dư lão đại, muốn đem tiền những năm kiếm được chia ra, sau đó xa chạy cao bay, mà tâm của Dư lão đại đối với lăng tẩm của hoàng đế đời Đường chưa chết tâm, hai bên không thể đám phán, vì vậy động sát tâm.
Năm đó Dư Chấn Bình tận mắt thấy, Dư lão đại đã hạ dược vào trong rượu, sau khi bọn người Nhị Cẩu quá chén, tự tay bóp chết bọn họ, mà thi thể bọn họ, cũng biến thành phân bón trong rừng đào.
Đây cũng là nguyên nhân cảnh sát không có truy xét đến Lý gia thôn, bởi vì trừ Dư lão đại và Nhị Cẩu ra, cũng chỉ có Dư Chấn Bình biết rõ nơi đây.
Giờ phút này lão Lý nhắc tới Nhị Cẩu, cho dù Dư Chấn Bình gan lớn, vẫn có cảm giác gáy mát lạnh, da đầu run lên, giống như nhớ lại chuyện ngày đó.
Cầm đèn pin trong tay của lão Lý, Dư lão bát đi nhanh hơn, mang theo Trang Duệ đi xuyên qua thôn trang yên tĩnh, đi tới trước cửa căn phòng nhỏ hai tầng kia.
Dư Chấn Bình lấy bên hông ra một xâu chìa khóa, sau đó mở cánh cửa sắt ra, mời đến hai người Trang Duệ đi vào.
Đi vào trong sân, Dư Chấn Bình không biết tìm được chốt mở đèn ở đâu, phía trước sân nhỏ có một cái đèn, mượn ngọn đèn, Trang Duệ nhìn thấy, bốn phía sân nhỏ không phải là xi măng, ở xung quanh cỏ dại mọc đầy.
Dư Chấn Bình đứng ở trong sân, cũng không vội vã mở cửa nhà, mà nhìn về phía Trang Duệ nói ra:
- Trang lão bản, ngài muốn xem đỉnh trước, hay là xem những món đồ nhỏ trước?
Trang Duệ cũng không rõ ý tứ của Dư Chấn Bình, nhưng vẫn nói ra:
- Đương nhiên là xem đỉnh trước, Nhâm lão bản, chúng ta đã nói, không có trọng khí, thì những món vật nhỏ này, tôi cũng lười chạy tới đây.
- Được, vậy thì chúng ta đi xem đỉnh trướ
/1160
|