Nhìn thấy những món đồ cổ trong phòng, lại nhìn thấy cái chuông nhạc bằng đồng, Trang Duệ có chút im lặng, dù nói theo cách nào, thì bản thân những cái nhạc khí bằng đồng này, giá trị của chúng tuyệt đối không thấp hơn so với cái đỉnh đồng kia.
Năm đó từng khai quật chuông nhạc trong mộ Hầu Ất, đã khiến cho giới khảo cổ và sử học khiếp sợ, bởi vì vào hai ngàn năm trước đã có nhạc khí tinh mỹ như thế, so với văn hóa của thời đó là cực kỳ hiếm thấy.
Tuy sau này cũng lần lượt khai quật được nhạc khí, nhưng đều là những món nhạc khí nhỏ và không được đầy đủ, so với những cái trước mặt Trang Duệ, chỉ sợ vừa xuất thế, đã làm cho giới sưu tập oanh động.
Trang Duệ đem ánh mắt dịch chuyển khỏi chuông nhạc, nhìn đi nơi khác, trên mặt đất cửa ra vào, để đặt rất nhiều binh khí bằng đồng, có thương, mâu búa, thương, kiếm, kích các loại... Có rất nhiều binh khí Trang Duệ chưa từng nhìn thấy, tuy phía trên có vết gỉ sét, nhưng Trang Duệ biết rõ, những vật này vào trăm ngàn năm trước, đều là lợi khí giết người.
Xen lẫn trong đó có một ít lễ khí, giống như hai cái Thanh Đồng Tước mà Dư Chấn Bình bán cho Trang Duệ, trên mặt đất có khoảng mười lăm mười sáu cái, bị ném như rác rưởi.
Cũng không thiếu trang sức của nữ quý tộc, cũng được ném tùy tiện trên mặt đất, cũng có thể nói bọn người Dư Chấn Bình đói bụng ăn quàng, ngay cả nông cụ bằng đồng như cày cuốc cũng không tha, nhét đầy trong phòng.
Trang Duệ đứng ở cửa nhìn một lát, có lẽ cả phòng không dưới hai trăm món, phần lớn đều là binh khí đồng, chỉ có vài món đồ gốm, nhưng chế tác rất thô ráp, Trang Duệ không thèm để ý.
Hít sâu một hơi, Trang Duệ bình phục tâm tình chấn động khi nhìn thấy nhiều cổ vật như vậy, cảm giác được không khí trong phòng đã thông thoáng, Trang Duệ nhấc chân đi vào gian phòng.
- Ân, chuyện gì thế này?
Có lẽ căn phòng này đã lâu không có mở ra, nhưng Trang Duệ cũng không có cảm giác được một tia bực mình, bởi vì vừa bước vào trong phòng, linh khí trong mắt của hắn bạo động, tự động thoát ra khỏi thân thể Trang Duệ.
Từ linh khí xuyên thấu nhìn thấy, trong phòng tràn ngập linh khí gần như màu vàng kim óng ánh, nồng đậm giống như chất lỏng, sau khi linh khí trong mắt Trang Duệ tiếp vào trong phòng, giống như con cá bơi trong nước, không bị cản trở.
Trang Duệ có thể cảm giác được, màu sắc linh khí của hắn vốn là màu tím, nhưng màu sắc từ từ cải biến, đã có một tia linh khí màu vàng dung nhập vào trong đó, màu tím dần dần nhạt đi, trở nên sáng hơn.
Đại khái trải qua bốn năm phút đồng hồ, linh khí trong mắt của Trang Duệ giống như được ăn no, một lần nữa trở lại ánh mắt của Trang Duệ, bất chấp xem xét linh khí trong phòng, Trang Duệ nhắm mắt lại, cảm thụ được linh khí đã biến hóa.
Trước kia là màu tím, hiện tại biến thành màu tím vàng, tuy hưởng thụ quá trình linh khí dung nhập vào thân thể rất thoải mái dễ chịu, nhưng trong nhất thời nửa khắc Trang Duệ lại không cảm nhận được bất cứ biến hóa nào xảy ra.
Mở to mắt, Trang Duệ nhìn ra ngoài phòng, linh khí xuyên thấu qua vách tường, Trang Duệ nhìn thấy đường đất ngoài thôn, nhìn xa hơn về phía trước, giống như là cameras đang phóng to.
- Móa, không thể nào?
Trang Duệ phát hiện, linh khí nhìn vật từ xa đã tiến xa hơn trước, Dư Chấn Bình đã ở lầu nhỏ, lại nhìn thấy trường tiểu học Hi Vọng đằng kia, khoảng cách ước chừng ba bốn trăm mét, nhưng trong mắt của Trang Duệ, lại nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa còn dư lực.
- Đợi sau này có thời gian, nhất định phải đi Thiểm Tây Ly Sơn và thảo nguyên Mông Cổ dạo một vòng mới được, nhìn lăng Tần Thủy Hoàng và mộ của Thành Cát Tư Hãn, cho dù vùi sâu hơn, cũng không thể sâu hơn ba bốn trăm mét a?
Sau khi phát hiện đôi mắt biến dị, trong đầu của Trang Duệ xuất hiện ý niệm này, nhất định phải cổ động Mạnh giáo sư đi đào lăng Tần Thủy Hoàng, năng lực của bạn thân, không thể lãng phí a.
Đối với con mắt của mình, Trang Duệ đã bỏ ra nhiều tâm tư nghiên cứu, tuy linh khí được hắn khống chế, nhưng không có quy luật khi thăng cấp a, ở Đại Chiêu Tự, tại My-an-ma, tại Anh quốc và trong căn phòng nhỏ hẹp này, đều phát sinh biến hóa một cách khó hiểu.
Trong lòng Trang Duệ suy óoán, có lẽ là có quan hệ với căn phòng bị đóng kín này a, đợi mấy ngày sau, nhất định phải lôi kéo Kim Bàn Tử đi bảo tàng cố cung xem xét a.
- Ồ? Rốt cuộc đến rồi?
Thời điểm Trang Duệ chuẩn bị nhìn xa một chút, thì ở đầu thôn, có mấy người mặc trang phục ngụy trang, giấu trong bóng đêm, không cần hỏi, nhất định là tổ công tác Tương Ngô.
Bọn họ cũng không đi vào thôn, có thể là vừa đuổi tới, Tương Ngô đang thấp giọng nói gì đó, cầm điện thoại trong tay và bấm số.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Trang Duệ, rung lên, đi ra khỏi phóng vài bước, sau khi tránh ánh mắt Dư Chấn Bình đang đếm tiền, Trang Duệ lấy điện thoại di động ra.
- Nhìn thấy hàng chưa?
Một mẫu tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại, là của Tương Ngô, nơi này tuy nghèo, không có đường dây điện thoại, nhưng cũng phải cảm tạ sóng điện thoại đã phủ khắp nước, cho nên vẫn có để nhắn tin và điện thoại di động cho nhau.
- Trang lão bản, xem hết chưa?
Trang Duệ nhìn ra cửa ra vào, đang chuẩn bị nhắn tin trở lại, đột nhiên có âm thanh của Dư Chấn Bình truyền tới, sợ tới mức thiếu chút nữa hắn đánh rơi điện thoại.
- Còn chưa xong, nhiều đồ vật như vậy, làm sao chuyển ra bên ngoài đây?
Trang Duệ nhanh chóng nhét điện thoại trở lại túi quần, giả bộ như đang xem xét những món đồ cổ này, mà lúc này, thân ảnh của Dư Chấn Bình cũng xuất hiện trước gian phòng.
- Không có việc gì, chỉ cần tôi hỏi Lý bí thư chi bộ là được.
Hình như Dư Chấn Bình có chuyện muốn bàn với Trang Duệ, đi vào trong phòng một bước, nói tiếp;
- Trang lão bản, nếu ngài đã thỏa mãn, tôi vẫn còn sinh ý, muốn nói chuyện với ngài.
- Ah? Đi ra ngoài rồi nói.
Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, cũng không thể ở trước mặt của Dư Chấn Bình mà gọi điện thoại a.
- Trang lão bản, mời uống nước, đây là nước giếng nhà tôi, rất sạch sẽ, có thể uống giải khát.
Trong phòng có chút buồn bực, Dư Chấn Bình mời Trang Duệ ngồi trong sân, không biết từ chỗ nào lấy ra hai tách trà, bên trong là nước giếng hắn mới múc lên.
- Nếu có dưa ăn thì tốt quá.
Từ nhỏ Trang Duệ cũng uống không ít nước lạnh, hơn nữa vừa xem xét những vật kia, đã sớm cảm thấy khát, lập tức nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lập tức có cảm giác mát lạnh truyền thẳng vào ngực, giống như thời tiết nóng bức này trở nên mát mẻ lại.
- Hôm nay quá muộn, ngày mai tôi sẽ gọi người đi hái mấy quả dưa hấu ngâm trong giếng, lúc đó cứ ăn thoải mái.
Năm đó từng khai quật chuông nhạc trong mộ Hầu Ất, đã khiến cho giới khảo cổ và sử học khiếp sợ, bởi vì vào hai ngàn năm trước đã có nhạc khí tinh mỹ như thế, so với văn hóa của thời đó là cực kỳ hiếm thấy.
Tuy sau này cũng lần lượt khai quật được nhạc khí, nhưng đều là những món nhạc khí nhỏ và không được đầy đủ, so với những cái trước mặt Trang Duệ, chỉ sợ vừa xuất thế, đã làm cho giới sưu tập oanh động.
Trang Duệ đem ánh mắt dịch chuyển khỏi chuông nhạc, nhìn đi nơi khác, trên mặt đất cửa ra vào, để đặt rất nhiều binh khí bằng đồng, có thương, mâu búa, thương, kiếm, kích các loại... Có rất nhiều binh khí Trang Duệ chưa từng nhìn thấy, tuy phía trên có vết gỉ sét, nhưng Trang Duệ biết rõ, những vật này vào trăm ngàn năm trước, đều là lợi khí giết người.
Xen lẫn trong đó có một ít lễ khí, giống như hai cái Thanh Đồng Tước mà Dư Chấn Bình bán cho Trang Duệ, trên mặt đất có khoảng mười lăm mười sáu cái, bị ném như rác rưởi.
Cũng không thiếu trang sức của nữ quý tộc, cũng được ném tùy tiện trên mặt đất, cũng có thể nói bọn người Dư Chấn Bình đói bụng ăn quàng, ngay cả nông cụ bằng đồng như cày cuốc cũng không tha, nhét đầy trong phòng.
Trang Duệ đứng ở cửa nhìn một lát, có lẽ cả phòng không dưới hai trăm món, phần lớn đều là binh khí đồng, chỉ có vài món đồ gốm, nhưng chế tác rất thô ráp, Trang Duệ không thèm để ý.
Hít sâu một hơi, Trang Duệ bình phục tâm tình chấn động khi nhìn thấy nhiều cổ vật như vậy, cảm giác được không khí trong phòng đã thông thoáng, Trang Duệ nhấc chân đi vào gian phòng.
- Ân, chuyện gì thế này?
Có lẽ căn phòng này đã lâu không có mở ra, nhưng Trang Duệ cũng không có cảm giác được một tia bực mình, bởi vì vừa bước vào trong phòng, linh khí trong mắt của hắn bạo động, tự động thoát ra khỏi thân thể Trang Duệ.
Từ linh khí xuyên thấu nhìn thấy, trong phòng tràn ngập linh khí gần như màu vàng kim óng ánh, nồng đậm giống như chất lỏng, sau khi linh khí trong mắt Trang Duệ tiếp vào trong phòng, giống như con cá bơi trong nước, không bị cản trở.
Trang Duệ có thể cảm giác được, màu sắc linh khí của hắn vốn là màu tím, nhưng màu sắc từ từ cải biến, đã có một tia linh khí màu vàng dung nhập vào trong đó, màu tím dần dần nhạt đi, trở nên sáng hơn.
Đại khái trải qua bốn năm phút đồng hồ, linh khí trong mắt của Trang Duệ giống như được ăn no, một lần nữa trở lại ánh mắt của Trang Duệ, bất chấp xem xét linh khí trong phòng, Trang Duệ nhắm mắt lại, cảm thụ được linh khí đã biến hóa.
Trước kia là màu tím, hiện tại biến thành màu tím vàng, tuy hưởng thụ quá trình linh khí dung nhập vào thân thể rất thoải mái dễ chịu, nhưng trong nhất thời nửa khắc Trang Duệ lại không cảm nhận được bất cứ biến hóa nào xảy ra.
Mở to mắt, Trang Duệ nhìn ra ngoài phòng, linh khí xuyên thấu qua vách tường, Trang Duệ nhìn thấy đường đất ngoài thôn, nhìn xa hơn về phía trước, giống như là cameras đang phóng to.
- Móa, không thể nào?
Trang Duệ phát hiện, linh khí nhìn vật từ xa đã tiến xa hơn trước, Dư Chấn Bình đã ở lầu nhỏ, lại nhìn thấy trường tiểu học Hi Vọng đằng kia, khoảng cách ước chừng ba bốn trăm mét, nhưng trong mắt của Trang Duệ, lại nhìn thấy rất rõ ràng, hơn nữa còn dư lực.
- Đợi sau này có thời gian, nhất định phải đi Thiểm Tây Ly Sơn và thảo nguyên Mông Cổ dạo một vòng mới được, nhìn lăng Tần Thủy Hoàng và mộ của Thành Cát Tư Hãn, cho dù vùi sâu hơn, cũng không thể sâu hơn ba bốn trăm mét a?
Sau khi phát hiện đôi mắt biến dị, trong đầu của Trang Duệ xuất hiện ý niệm này, nhất định phải cổ động Mạnh giáo sư đi đào lăng Tần Thủy Hoàng, năng lực của bạn thân, không thể lãng phí a.
Đối với con mắt của mình, Trang Duệ đã bỏ ra nhiều tâm tư nghiên cứu, tuy linh khí được hắn khống chế, nhưng không có quy luật khi thăng cấp a, ở Đại Chiêu Tự, tại My-an-ma, tại Anh quốc và trong căn phòng nhỏ hẹp này, đều phát sinh biến hóa một cách khó hiểu.
Trong lòng Trang Duệ suy óoán, có lẽ là có quan hệ với căn phòng bị đóng kín này a, đợi mấy ngày sau, nhất định phải lôi kéo Kim Bàn Tử đi bảo tàng cố cung xem xét a.
- Ồ? Rốt cuộc đến rồi?
Thời điểm Trang Duệ chuẩn bị nhìn xa một chút, thì ở đầu thôn, có mấy người mặc trang phục ngụy trang, giấu trong bóng đêm, không cần hỏi, nhất định là tổ công tác Tương Ngô.
Bọn họ cũng không đi vào thôn, có thể là vừa đuổi tới, Tương Ngô đang thấp giọng nói gì đó, cầm điện thoại trong tay và bấm số.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần của Trang Duệ, rung lên, đi ra khỏi phóng vài bước, sau khi tránh ánh mắt Dư Chấn Bình đang đếm tiền, Trang Duệ lấy điện thoại di động ra.
- Nhìn thấy hàng chưa?
Một mẫu tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại, là của Tương Ngô, nơi này tuy nghèo, không có đường dây điện thoại, nhưng cũng phải cảm tạ sóng điện thoại đã phủ khắp nước, cho nên vẫn có để nhắn tin và điện thoại di động cho nhau.
- Trang lão bản, xem hết chưa?
Trang Duệ nhìn ra cửa ra vào, đang chuẩn bị nhắn tin trở lại, đột nhiên có âm thanh của Dư Chấn Bình truyền tới, sợ tới mức thiếu chút nữa hắn đánh rơi điện thoại.
- Còn chưa xong, nhiều đồ vật như vậy, làm sao chuyển ra bên ngoài đây?
Trang Duệ nhanh chóng nhét điện thoại trở lại túi quần, giả bộ như đang xem xét những món đồ cổ này, mà lúc này, thân ảnh của Dư Chấn Bình cũng xuất hiện trước gian phòng.
- Không có việc gì, chỉ cần tôi hỏi Lý bí thư chi bộ là được.
Hình như Dư Chấn Bình có chuyện muốn bàn với Trang Duệ, đi vào trong phòng một bước, nói tiếp;
- Trang lão bản, nếu ngài đã thỏa mãn, tôi vẫn còn sinh ý, muốn nói chuyện với ngài.
- Ah? Đi ra ngoài rồi nói.
Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, cũng không thể ở trước mặt của Dư Chấn Bình mà gọi điện thoại a.
- Trang lão bản, mời uống nước, đây là nước giếng nhà tôi, rất sạch sẽ, có thể uống giải khát.
Trong phòng có chút buồn bực, Dư Chấn Bình mời Trang Duệ ngồi trong sân, không biết từ chỗ nào lấy ra hai tách trà, bên trong là nước giếng hắn mới múc lên.
- Nếu có dưa ăn thì tốt quá.
Từ nhỏ Trang Duệ cũng uống không ít nước lạnh, hơn nữa vừa xem xét những vật kia, đã sớm cảm thấy khát, lập tức nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lập tức có cảm giác mát lạnh truyền thẳng vào ngực, giống như thời tiết nóng bức này trở nên mát mẻ lại.
- Hôm nay quá muộn, ngày mai tôi sẽ gọi người đi hái mấy quả dưa hấu ngâm trong giếng, lúc đó cứ ăn thoải mái.
/1160
|