Vân Man khẳng định gật gật đầu nói:
- Đúng vậy là năm trăm mười hai vạn ba nghìn tám trăm đồng. Đây là danh sách khách quý và tiền biếu của họ, tôi đã sắp xếp dựa theo số tiền đến biếu, Trang tổng, ngài có thể nhìn xem một chút.
Tiếp nhận danh sách Vân Man đưa cho Trang Duệ nhìn qua một chút, như là Kim Bàn Tử, Tiễn tổng, đám người Đô Phong chính là biếu 10 vạn, một ít con cháu thế gia mà Trang Duệ quen biết ở Giang Chiết, Tề Châu và Hồng Kông, đều biếu hai ngươi vạn.
Bạch phong và mấy đại thiếu gia ở trong thành Bắc Kinh thì đều biếu ba mươi vạn, chỉ riêng những người này tổng cộng lại cũng đã được khoảng hai trăm vạn.
Về phần những người đến từ nơi khác, Trang Duệ cũng không hoàn toàn quen biết thì cũng không biếu quá nhiều tiền, phần lớn đều là ba đến năm trăm, hơn mười người cộng lại cũng chỉ khoảng một hai ngàn mà thôi, chủ yếu chính là tấm lòng.
Mà để cho Trang Duệ dở khóc dở cười chính là Lưu Xuyên và Chu Thụy, mỗi người lại có thể biếu một trăm vạn, nếu không phải nhờ vào số tiền của hai người này, chỉ sợ số tiền kiếm được cũng không đạt tới năm trăm vạn.
- Hai trăm vạn này.
Trang Duệ chỉ vào tên của Lưu Xuyên và Chu Thụy, sau khi suy nghĩ một chút, nói:
- Thôi quên đi, đã tặng thì thu lại đi.
Một đoạn thời gian trước Trang Duệ từng nghe Lưu Xuyên nói, thời gian trước tết có bán một con hổ con, tổng cộng thu được hơn ba ngàn vạn tiền mặt, hai người này hiện tại cũng là người có tiền, trả lại có khi sẽ làm phai nhạt tình nghĩa anh em.
Hai ngươi kia Trang Duệ cũng chưa tiếp đón được, nhưng mà Lưu Xuyên tới tứ hợp viện của Trang Duệ, cũng giống như là về nhà, quan hệ của Chu Thụy và Trang Duệ cũng rất quen thuộc, tự nhiên cũng không để ý đến chuyện này.
Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, Vân Man lại đưa tới một tờ giấy khác, nói:
- Trang tổng, mặt khác còn thu được một đám đồ cổ, tôi không quen thuộc với những thứ này, không có biện pháp tính ra giá trị, đây là danh sách.
- Ừ, những thứ này chờ khi tôi có thời gian thì sẽ kiểm kê sau.
Trang Duệ nhìn qua một chút, như là anh em nhà họ Bách ở Hồng Kông và đám người Trịnh Thiếu, trừ bỏ tiền biếu ra còn tặng thêm mấy tấm tranh chữ đồ cổ, nếu như là bút tích thực, thì ngược lại lễ vật của bọn họ mới là nặng nhật.
Hoặc như là Dư Bàn Tử, hay đám người Tiễn tổng, đều tặng một số đồ vật nhỏ mang ngụ ý phát tài. Ngay cả Lữ chưởng quỹ ở Bành Thành cũng lấy ra vài món đồ cổ hắn cất giữ đã lâu, điều này làm cho Trang Duệ có chút xấu hổ trong lòng.
Sau khi hắn rời khỏi Bành Thành, ngoại từ có liên lạc với Tống Quân ra thì những vị bạn bè trong giới đồ cổ khác đều rất ít khi liên hệ rồi.
Tuy rằng trong hai năm qua, càng kiếm càng có nhiều tiền, nhưng mà Trang Duệ cảm giác thấy thời gian ở cùng một chỗ với người nhà cũng càng ngày càng ít. Hơn nữa có những vị bạn bè cũng trở nên có chút xa lạ.
Ngoại trừ bạn bè cưởi truồng tắm mưa từ thuở nhỏ như Lưu Xuyên ra. Giống như là lão nhị Nhạc Khinh ở Bắc Kinh, chính bản thân mình cũng đã lâu không có liên hệ, thời gian mình đi vắng khỏi Bắc Kinh cũng nhiều hơn. Một đoạn thời gian trước có tham gia hôn lễ của anh Vĩ nhưng mà đã rất lâu rồi không liên lạc điện thoại với lão tam và lão tứ.
- Trang Duệ, hôm nay đã tiếp chín nghìn sáu trăm bảy mươi tám lượt du khách.
Thu được bốn mươi tám vạn bốn ngàn ba trăm năm mươi đồng từ tiền bán vé, tin tưởng chỉ cần nhờ vào doanh thu của việc bán vé vào cửa là đã có thể duy trì hoạt động cho viện bảo tàng, thậm chí còn có thể thu được không ít tiền lời.
Vân Man tiếp tục báo cáo tình hình của viện bảo tàng cho Trang Duệ. Theo suy nghĩ của nàng, trạng thái kinh doanh của viện bảo tàng rất tốt, chỉ với thời gian gần nửa ngày mà đã thu được hơn bốn mươi vạn.
Cho dù số tiền này phải trích phần trăm cho cơ quan du lịch, nhưng mà viện bảo tàng vẫn có thể thu được hơn bốn mươi vạn, như vậy nếu trong thời gian một ngày, chỉ sợ doanh thu của viện bảo tàng có thể đạt tới bảy mươi vạn.
Vân Tổng, việc này không thể tính như vậy, có một nửa số tiền thu được từ vé vào cửa, là do bạn bè cổ vũ, chín ngàn vé vào cửa, cần phải giảm đi năm ngàn cái, còn lại mới là doanh thu của du khách bình thường.
Trang Duệ khoát tay áo, Vân Man có thể không biết chuyện này, nhưng trong lòng hắn hiểu được, năm ngang tấm vé vào cửa này, là do tiểu tử Dương Ba đó bỏ tiền ra mua, thuần túy chỉ là muốn giữ thể diện cho hắn mà thôi.
- Nhưng mà trừ đi năm ngàn tấm vé vào vửa, vẫn còn có rất nhiều du khách, tất cả chuyện này đều nhờ vào công lao của anh Hoàng Phủ.
- Đúng rồi anh Hoàng Phủ, chúng ta hãy tiếp tục liên hệ chặt chẽ một chút với cơ quan du lịch, tranh thủ để có thể ổn định số lượng du khách của chúng ta có thể duy trì ở mức sáu ngàn người.
Trong lòng Trang Duệ tính toán một chút, số du khách thực tế đến viện bảo tàng hôm nay hẳn là khoảng 4678 người, nếu mỗi ngày đều có thể có nhiều người ghé thăm như vậy, một năm chính là một trăm bảy mươi vạn người, số tiền thu vào cũng có thể đạt tới 8500 vạn.
Tuy rằng không thể so với viện bao tàng Cố Cung mỗi ngày có thể tiếp đón khoảng mười vạn người, nhưng mà đói với các viện bảo tàng tư nhân khác mà nói, đây cũng là một con số phi thường khủng bố rồi.
Trừ đi phần trăm trích cho cơ quan du lịch, thì Trang Duệ vẫn còn khoảng ba ngàn vạn, số tiền này chẳng những có thể lấy làm vốn để tiếp tục thu mua sưu tầm, mà cũng đủ để trả tiền tu sửa cho viện bảo tàng.
Những chuyện này đã vượt xa mong muốn của Trang Duệ khi mở cửa viện bảo tàng. Dựa theo suy nghĩ của hắn, trong mấy tháng bắt đầu này, bản thân không cần phải bỏ tiền ra cũng đã là không tồi rồi.
- Trang Duệ, tôi biết rồi, hôm nay chỉ kinh doanh có nửa ngày, nếu như là một ngày, tôi tin tưởng hẳn là có thể đạt tới mức sáu ngàn người.
Nói tới công việc, Hoàng Phủ Vân liền trở nên nghiêm túc, xưng hô đối với Trang Duệ thay đổi hẳn.
Dựa theo số lượng du khách ra vào Bắc Kinh mỗi ngày mà nói, sáu ngàn người cũng không phải là một mục tiêu quá cao, Hoàng Phủ Vân đặt ra mục tiêu cho viện bảo tàng là nhanh chóng tranh thủ số lượng du khách tiếp đãi mỗi ngày phải đạt được mức một vạn người.
- Ừ, mặt khác cũng cần phải làm ra một ít đồ kỷ niệm, giống các đồ vật đắc sắc nhất mà chúng ta có như Định Quang kiếm, Thương Chu đại đỉnh, những thứ này đều là thứ hâp dẫn người xem. Có thể coi những thứ này là nguyên mẫu rồi làm lại theo tỷ lệ thu nhỏ thành một số món đồ mỹ nghệ, tôi nghĩ cái này cũng có thể giúp tăng trưởng thêm lợi nhuận.
- Đúng vậy là năm trăm mười hai vạn ba nghìn tám trăm đồng. Đây là danh sách khách quý và tiền biếu của họ, tôi đã sắp xếp dựa theo số tiền đến biếu, Trang tổng, ngài có thể nhìn xem một chút.
Tiếp nhận danh sách Vân Man đưa cho Trang Duệ nhìn qua một chút, như là Kim Bàn Tử, Tiễn tổng, đám người Đô Phong chính là biếu 10 vạn, một ít con cháu thế gia mà Trang Duệ quen biết ở Giang Chiết, Tề Châu và Hồng Kông, đều biếu hai ngươi vạn.
Bạch phong và mấy đại thiếu gia ở trong thành Bắc Kinh thì đều biếu ba mươi vạn, chỉ riêng những người này tổng cộng lại cũng đã được khoảng hai trăm vạn.
Về phần những người đến từ nơi khác, Trang Duệ cũng không hoàn toàn quen biết thì cũng không biếu quá nhiều tiền, phần lớn đều là ba đến năm trăm, hơn mười người cộng lại cũng chỉ khoảng một hai ngàn mà thôi, chủ yếu chính là tấm lòng.
Mà để cho Trang Duệ dở khóc dở cười chính là Lưu Xuyên và Chu Thụy, mỗi người lại có thể biếu một trăm vạn, nếu không phải nhờ vào số tiền của hai người này, chỉ sợ số tiền kiếm được cũng không đạt tới năm trăm vạn.
- Hai trăm vạn này.
Trang Duệ chỉ vào tên của Lưu Xuyên và Chu Thụy, sau khi suy nghĩ một chút, nói:
- Thôi quên đi, đã tặng thì thu lại đi.
Một đoạn thời gian trước Trang Duệ từng nghe Lưu Xuyên nói, thời gian trước tết có bán một con hổ con, tổng cộng thu được hơn ba ngàn vạn tiền mặt, hai người này hiện tại cũng là người có tiền, trả lại có khi sẽ làm phai nhạt tình nghĩa anh em.
Hai ngươi kia Trang Duệ cũng chưa tiếp đón được, nhưng mà Lưu Xuyên tới tứ hợp viện của Trang Duệ, cũng giống như là về nhà, quan hệ của Chu Thụy và Trang Duệ cũng rất quen thuộc, tự nhiên cũng không để ý đến chuyện này.
Sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, Vân Man lại đưa tới một tờ giấy khác, nói:
- Trang tổng, mặt khác còn thu được một đám đồ cổ, tôi không quen thuộc với những thứ này, không có biện pháp tính ra giá trị, đây là danh sách.
- Ừ, những thứ này chờ khi tôi có thời gian thì sẽ kiểm kê sau.
Trang Duệ nhìn qua một chút, như là anh em nhà họ Bách ở Hồng Kông và đám người Trịnh Thiếu, trừ bỏ tiền biếu ra còn tặng thêm mấy tấm tranh chữ đồ cổ, nếu như là bút tích thực, thì ngược lại lễ vật của bọn họ mới là nặng nhật.
Hoặc như là Dư Bàn Tử, hay đám người Tiễn tổng, đều tặng một số đồ vật nhỏ mang ngụ ý phát tài. Ngay cả Lữ chưởng quỹ ở Bành Thành cũng lấy ra vài món đồ cổ hắn cất giữ đã lâu, điều này làm cho Trang Duệ có chút xấu hổ trong lòng.
Sau khi hắn rời khỏi Bành Thành, ngoại từ có liên lạc với Tống Quân ra thì những vị bạn bè trong giới đồ cổ khác đều rất ít khi liên hệ rồi.
Tuy rằng trong hai năm qua, càng kiếm càng có nhiều tiền, nhưng mà Trang Duệ cảm giác thấy thời gian ở cùng một chỗ với người nhà cũng càng ngày càng ít. Hơn nữa có những vị bạn bè cũng trở nên có chút xa lạ.
Ngoại trừ bạn bè cưởi truồng tắm mưa từ thuở nhỏ như Lưu Xuyên ra. Giống như là lão nhị Nhạc Khinh ở Bắc Kinh, chính bản thân mình cũng đã lâu không có liên hệ, thời gian mình đi vắng khỏi Bắc Kinh cũng nhiều hơn. Một đoạn thời gian trước có tham gia hôn lễ của anh Vĩ nhưng mà đã rất lâu rồi không liên lạc điện thoại với lão tam và lão tứ.
- Trang Duệ, hôm nay đã tiếp chín nghìn sáu trăm bảy mươi tám lượt du khách.
Thu được bốn mươi tám vạn bốn ngàn ba trăm năm mươi đồng từ tiền bán vé, tin tưởng chỉ cần nhờ vào doanh thu của việc bán vé vào cửa là đã có thể duy trì hoạt động cho viện bảo tàng, thậm chí còn có thể thu được không ít tiền lời.
Vân Man tiếp tục báo cáo tình hình của viện bảo tàng cho Trang Duệ. Theo suy nghĩ của nàng, trạng thái kinh doanh của viện bảo tàng rất tốt, chỉ với thời gian gần nửa ngày mà đã thu được hơn bốn mươi vạn.
Cho dù số tiền này phải trích phần trăm cho cơ quan du lịch, nhưng mà viện bảo tàng vẫn có thể thu được hơn bốn mươi vạn, như vậy nếu trong thời gian một ngày, chỉ sợ doanh thu của viện bảo tàng có thể đạt tới bảy mươi vạn.
Vân Tổng, việc này không thể tính như vậy, có một nửa số tiền thu được từ vé vào cửa, là do bạn bè cổ vũ, chín ngàn vé vào cửa, cần phải giảm đi năm ngàn cái, còn lại mới là doanh thu của du khách bình thường.
Trang Duệ khoát tay áo, Vân Man có thể không biết chuyện này, nhưng trong lòng hắn hiểu được, năm ngang tấm vé vào cửa này, là do tiểu tử Dương Ba đó bỏ tiền ra mua, thuần túy chỉ là muốn giữ thể diện cho hắn mà thôi.
- Nhưng mà trừ đi năm ngàn tấm vé vào vửa, vẫn còn có rất nhiều du khách, tất cả chuyện này đều nhờ vào công lao của anh Hoàng Phủ.
- Đúng rồi anh Hoàng Phủ, chúng ta hãy tiếp tục liên hệ chặt chẽ một chút với cơ quan du lịch, tranh thủ để có thể ổn định số lượng du khách của chúng ta có thể duy trì ở mức sáu ngàn người.
Trong lòng Trang Duệ tính toán một chút, số du khách thực tế đến viện bảo tàng hôm nay hẳn là khoảng 4678 người, nếu mỗi ngày đều có thể có nhiều người ghé thăm như vậy, một năm chính là một trăm bảy mươi vạn người, số tiền thu vào cũng có thể đạt tới 8500 vạn.
Tuy rằng không thể so với viện bao tàng Cố Cung mỗi ngày có thể tiếp đón khoảng mười vạn người, nhưng mà đói với các viện bảo tàng tư nhân khác mà nói, đây cũng là một con số phi thường khủng bố rồi.
Trừ đi phần trăm trích cho cơ quan du lịch, thì Trang Duệ vẫn còn khoảng ba ngàn vạn, số tiền này chẳng những có thể lấy làm vốn để tiếp tục thu mua sưu tầm, mà cũng đủ để trả tiền tu sửa cho viện bảo tàng.
Những chuyện này đã vượt xa mong muốn của Trang Duệ khi mở cửa viện bảo tàng. Dựa theo suy nghĩ của hắn, trong mấy tháng bắt đầu này, bản thân không cần phải bỏ tiền ra cũng đã là không tồi rồi.
- Trang Duệ, tôi biết rồi, hôm nay chỉ kinh doanh có nửa ngày, nếu như là một ngày, tôi tin tưởng hẳn là có thể đạt tới mức sáu ngàn người.
Nói tới công việc, Hoàng Phủ Vân liền trở nên nghiêm túc, xưng hô đối với Trang Duệ thay đổi hẳn.
Dựa theo số lượng du khách ra vào Bắc Kinh mỗi ngày mà nói, sáu ngàn người cũng không phải là một mục tiêu quá cao, Hoàng Phủ Vân đặt ra mục tiêu cho viện bảo tàng là nhanh chóng tranh thủ số lượng du khách tiếp đãi mỗi ngày phải đạt được mức một vạn người.
- Ừ, mặt khác cũng cần phải làm ra một ít đồ kỷ niệm, giống các đồ vật đắc sắc nhất mà chúng ta có như Định Quang kiếm, Thương Chu đại đỉnh, những thứ này đều là thứ hâp dẫn người xem. Có thể coi những thứ này là nguyên mẫu rồi làm lại theo tỷ lệ thu nhỏ thành một số món đồ mỹ nghệ, tôi nghĩ cái này cũng có thể giúp tăng trưởng thêm lợi nhuận.
/1160
|