Trang Duệ rẽ sang đề tài khác, nếu tiếp tục để cho Âu Dương Quân mở miệng, nói không chừng còn có thể nói ra chuyện gì đó còn khó nghe hơn.
- Đúng, cũng chính là các đạo giáo linh tinh, nhưng mà ở Trung Quốc, chủ yếu chính là Phật giáo và đạo giáo. Bởi vì nguyên nhân có lạt ma ở Tây Tạng cho nên trong hai cái này thì chủ yếu nghiêng về phật giáo. Anh cũng không quan hệ với bọn họ quá nhiều, nhưng mà anh có thể tìm người dò hỏi cho chú một chút.
Điểm yếu của Âu Dương Quân bị Trang Duệ nắm được không ít, cũng không dám tiếp tục trêu đùa Trang Duệ nữa, thành thành thật thật nói ra những gì mình biết.
- Trang Duệ, không phải là anh quen biết với phật sống ở trong Đại Chiêu Tự sao? Liệu có phải là ông ấy tìm anh hay không?
Tần Huyên Băng nghe thấy Âu Dương Quân nhắc tới hai chữ Tây Tạng, lập tức nhớ tới hành trình đi Tây Tạng của mình và đám người Trang Duệ.
- Không có khả năng, vị phật sống tặng Thiên Châu cho anh đã sớm viên tịch rồi, em đừng làm anh sợ nha.
Trang Duệ bị câu nói của Tần Huyên Băng làm cho hoảng hồn, tay lái xe cũng trở nên rung động. Bởi vì phật sống Ba Lạc Châu đã viên tịch từ nửa năm sau khi tặng Thiên Châu cho hắn. Đến nay cũng đã là gần một năm thời gian rồi. có tìm thì cũng chỉ có thể tìm hắn trong mộng mà thôi.
- Em không nghe thấy anh nói tới việc này.
Tần Huyên Băng nghe thấy vậy thì lặng đi một chút, nàng còn chưa biết chuyện này.
- Anh cũng chỉ ngẫu nhiên mới biết được tin tức này. Mặc kệ, nếu quả thực bọn hắn có việc, khẳng định buổi chiều sẽ tới, hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết hay sao ?
Trang Duệ lắc đầu, vứt chuyện này ra khỏi đầu, chuyên tâm lái xe.
- Chu viện trưởng, đâu là em họ của tôi, vị này là vợ của hắn. Vợ chồng hắn nghi ngờ mình có thai nên tôi dẫn bọn họ tới đây để kiểm tra. Đúng rồi cô bé bác sĩ có còn ở đây không?
Đám người Trang Duệ chính là đi đến bệnh viện giải phóng, lấy bối cảnh của Âu Dương Quân, đương nhiên là có thể đi thẳng vào phòng viện trưởng.
Nếu không phải nghe Âu Dương Quân nói thì Trang Duệ cũng không biết được, vị mặc áo trắng bác sĩ, có khuôn mặt hiền lành này lại là một vị thiếu tướng.
Âu Dương Quân tìm cô bé bác sĩ, chính là vị bác sĩ nữ đã khám cho Từ Tình, trên đời này sẽ không có nam nhân nào rộng lượng tới mức tìm một bác sĩ nam khám phụ khoa cho vợ mình.
Kỳ thật Trang Duệ và Âu Dương Quân đều hiểu được, bây giờ Tần Huyên Băng chỉ cần làm một ít xét nghiệm là được. Nam bác sĩ hay nữ bác sĩ cũng không sao cả. Nhưng theo lời nói của Âu Dương Quân, từ khi bắt đầu nên tìm một vị bác sĩ nữ vì như thế cũng sẽ hiểu biết hơn về các tình huống mang thai của phụ nữ. Xảy ra vấn đề gì, cũng có thể được giải quyết đúng lúc.
- Thế nào, ta không thể xem bệnh được sao? Tiểu tử ngươi, chính là nhiều chuyện.
Chu viện trưởng dường như rất thân quen với Âu Dương Quân, sau khi cười mắng hắn một câu, xoay người nói nói với Tần Huyền Băng.
- Cô gái, ngồi đi, có bệnh trạng gì? Cứ nói cho ta nghe một chút xem.
Chu viện trưởng khoảng hơn năm mươi tuổi, hắn ngồi ở vị trí này chủ yếu là phục vụ các đối tượng có địa vị cao nhất ở trong Tứ Cửu thành. Kể cả là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của Ngọc Tuyền Sơn cũng phần lớn là thủ hạ của hắn. Vì thế nên cũng không xa lạ gì với gia tộc Âu Dương.
- Mấy ngày hôm nay tôi cảm thấy có chút buồn nôn, trước kia không ăn nhạt, hiện tại thì lại muốn ăn, những cái khác đều không ăn được.
Tần Huyên Băng kể lại phản ứng mấy hôm nay của mình cho Chu viện trưởng.
- Hắc hắc, chú em. Chua nam nhạt nữ, chú nhất định là có con gái rồi.
Sau khi nghe được lời nói của Tần Huyên Băng xong, Chu viện trưởng còn chưa mở miệng, Âu Dương Quân đã đứng ở trước mặt Trang Duệ mà khoe khoang.
- Đừng nghe hắn, đây là thuyết pháp của dân gian, không hề có cơ sở nghiên cứu chính xác nào. Ừ, cô đưua tay phải ra cho tôi xem.
Chu viện trưởng liếc mắt nhìn Âu Dương Quân một cái tỏ ý không hài lòng, sau đó lấy ra một cái đệm cổ tay đặt trên mặt bàn. Ý bảo Tần Huyên băng đặt tay lên đó.
- Bắt mạch?
Trang Duệ đứng xem chợt lặng đi một chút, là một người Trung Quốc, tự nhiên hắn biết đến đông y. Nhưng mà trong xã hội hiện đại thì tây y chiếm ưu thế tuyệt đối. Trang Duệ cũng chỉ mới nghe nói qua, chứ đây là lần đầu tiên nhìn thấy đông y bắt mạch.
- Tứ ca, chuyện này có thể được không?
Trang Duệ lặng lẽ kéo áo của Âu Dương Quân, nhỏ giọng hỏi một câu. Không phải là Trang Duệ không tin vào y học truyền thống của Trung Quốc, mà từ nhỏ những thứ tai nghe mắt thấy đều là tây y, đột nhiên nhìn thấy một người dùng đông y như vậy, cũng không quá tin tưởng.
Chỉ cần dùng mấy ngón tay là có thể biết được thân thể có bệnh hay không có bệnh. Điều này đối với những người bên ngoài đều là rất thần kì.
- Cậu yên tâm đi, xuất thân của Chu viện trưởng chính là thế gia đông y, ngài ấy cũng là công trình viện sĩ của quốc gia. Đây cũng không phải là đám biểu diễn bán thuốc tăng lực ở đầu đường xó chợ. Chị dâu của cậu lần trước cũng được Chu viện trưởng xem mạch đấy.
Âu Dương Quân hoàn toàn tin tưởng mười phần đồi với Chu viện trưởng. Không có bản lãnh cũng không dám trèo lên núi. Có thể ngồi ở vị trí này cũng không phải chỉ dựa vào công phu nịnh nọt là có thể làm được.
- Tiểu tử thối, lại đang nói xấu ta có phải không?
Sau khi Chu viện trưởng dùng ba ngón tay giữ trên cổ tay của Tần Huyên Băng một lúc, chợt ngẩng đầu lên mắng Âu Dương Quân một câu, rồi nói:
- Đổi sang tay kia.
Trang Duệ cảm thấy mới lạ, há mồm hỏi:
- Chu viện trưởng, vì sao phải bắt mạch cả hai tay vậy?
- Ha ha, mạch đập tay trái tương ứng với tim gan, mà mạch đập tay phải tương ứng với phổi tỳ. Đương nhiên phải bắt mạch cả hai tay.
Chu viện trưởng cười a a, rồi giải đáp cho Trang Duệ. Sau đó mới tập trung chú ý vào mạch đập của Tần Huyên Băng, qua một lúc lâu sau mới bỏ tay xuống.
Nhìn thấy đã bắt mạch xong, Trang Duệ có chút sốt ruột hỏi:
- Chu viện trưởng, như thế nào? Có phải Huyên Băng mang thai hay không?
Chu viện trưởng gật đầu cười, nói:
- Chàng trai, chúc mừng cậu, mạch của cô nương này mạnh mẽ như voi, tròn trịa như bi, là mạch hỉ.
- Thật sự?
Trang Duệ vừa nghe thấy những lời này, vui đến không biết đông tây nam bắc, nhưng mà lập tức lại nói ra một câu ngu xuẩn:
- Chu viện trưởng, đó là nam hay nữ vậy?
- Trang Duệ.
Câu nói này khiến cho Tần Huyên Băng cảm thấy không chịu nổi, mình vừa mới có phản ứng mang thai, đừng nói là bắt mạch, ngay cả siêu âm chỉ sợ cũng không thể phân biệt ra trai gái.
- Đúng, cũng chính là các đạo giáo linh tinh, nhưng mà ở Trung Quốc, chủ yếu chính là Phật giáo và đạo giáo. Bởi vì nguyên nhân có lạt ma ở Tây Tạng cho nên trong hai cái này thì chủ yếu nghiêng về phật giáo. Anh cũng không quan hệ với bọn họ quá nhiều, nhưng mà anh có thể tìm người dò hỏi cho chú một chút.
Điểm yếu của Âu Dương Quân bị Trang Duệ nắm được không ít, cũng không dám tiếp tục trêu đùa Trang Duệ nữa, thành thành thật thật nói ra những gì mình biết.
- Trang Duệ, không phải là anh quen biết với phật sống ở trong Đại Chiêu Tự sao? Liệu có phải là ông ấy tìm anh hay không?
Tần Huyên Băng nghe thấy Âu Dương Quân nhắc tới hai chữ Tây Tạng, lập tức nhớ tới hành trình đi Tây Tạng của mình và đám người Trang Duệ.
- Không có khả năng, vị phật sống tặng Thiên Châu cho anh đã sớm viên tịch rồi, em đừng làm anh sợ nha.
Trang Duệ bị câu nói của Tần Huyên Băng làm cho hoảng hồn, tay lái xe cũng trở nên rung động. Bởi vì phật sống Ba Lạc Châu đã viên tịch từ nửa năm sau khi tặng Thiên Châu cho hắn. Đến nay cũng đã là gần một năm thời gian rồi. có tìm thì cũng chỉ có thể tìm hắn trong mộng mà thôi.
- Em không nghe thấy anh nói tới việc này.
Tần Huyên Băng nghe thấy vậy thì lặng đi một chút, nàng còn chưa biết chuyện này.
- Anh cũng chỉ ngẫu nhiên mới biết được tin tức này. Mặc kệ, nếu quả thực bọn hắn có việc, khẳng định buổi chiều sẽ tới, hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết hay sao ?
Trang Duệ lắc đầu, vứt chuyện này ra khỏi đầu, chuyên tâm lái xe.
- Chu viện trưởng, đâu là em họ của tôi, vị này là vợ của hắn. Vợ chồng hắn nghi ngờ mình có thai nên tôi dẫn bọn họ tới đây để kiểm tra. Đúng rồi cô bé bác sĩ có còn ở đây không?
Đám người Trang Duệ chính là đi đến bệnh viện giải phóng, lấy bối cảnh của Âu Dương Quân, đương nhiên là có thể đi thẳng vào phòng viện trưởng.
Nếu không phải nghe Âu Dương Quân nói thì Trang Duệ cũng không biết được, vị mặc áo trắng bác sĩ, có khuôn mặt hiền lành này lại là một vị thiếu tướng.
Âu Dương Quân tìm cô bé bác sĩ, chính là vị bác sĩ nữ đã khám cho Từ Tình, trên đời này sẽ không có nam nhân nào rộng lượng tới mức tìm một bác sĩ nam khám phụ khoa cho vợ mình.
Kỳ thật Trang Duệ và Âu Dương Quân đều hiểu được, bây giờ Tần Huyên Băng chỉ cần làm một ít xét nghiệm là được. Nam bác sĩ hay nữ bác sĩ cũng không sao cả. Nhưng theo lời nói của Âu Dương Quân, từ khi bắt đầu nên tìm một vị bác sĩ nữ vì như thế cũng sẽ hiểu biết hơn về các tình huống mang thai của phụ nữ. Xảy ra vấn đề gì, cũng có thể được giải quyết đúng lúc.
- Thế nào, ta không thể xem bệnh được sao? Tiểu tử ngươi, chính là nhiều chuyện.
Chu viện trưởng dường như rất thân quen với Âu Dương Quân, sau khi cười mắng hắn một câu, xoay người nói nói với Tần Huyền Băng.
- Cô gái, ngồi đi, có bệnh trạng gì? Cứ nói cho ta nghe một chút xem.
Chu viện trưởng khoảng hơn năm mươi tuổi, hắn ngồi ở vị trí này chủ yếu là phục vụ các đối tượng có địa vị cao nhất ở trong Tứ Cửu thành. Kể cả là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc của Ngọc Tuyền Sơn cũng phần lớn là thủ hạ của hắn. Vì thế nên cũng không xa lạ gì với gia tộc Âu Dương.
- Mấy ngày hôm nay tôi cảm thấy có chút buồn nôn, trước kia không ăn nhạt, hiện tại thì lại muốn ăn, những cái khác đều không ăn được.
Tần Huyên Băng kể lại phản ứng mấy hôm nay của mình cho Chu viện trưởng.
- Hắc hắc, chú em. Chua nam nhạt nữ, chú nhất định là có con gái rồi.
Sau khi nghe được lời nói của Tần Huyên Băng xong, Chu viện trưởng còn chưa mở miệng, Âu Dương Quân đã đứng ở trước mặt Trang Duệ mà khoe khoang.
- Đừng nghe hắn, đây là thuyết pháp của dân gian, không hề có cơ sở nghiên cứu chính xác nào. Ừ, cô đưua tay phải ra cho tôi xem.
Chu viện trưởng liếc mắt nhìn Âu Dương Quân một cái tỏ ý không hài lòng, sau đó lấy ra một cái đệm cổ tay đặt trên mặt bàn. Ý bảo Tần Huyên băng đặt tay lên đó.
- Bắt mạch?
Trang Duệ đứng xem chợt lặng đi một chút, là một người Trung Quốc, tự nhiên hắn biết đến đông y. Nhưng mà trong xã hội hiện đại thì tây y chiếm ưu thế tuyệt đối. Trang Duệ cũng chỉ mới nghe nói qua, chứ đây là lần đầu tiên nhìn thấy đông y bắt mạch.
- Tứ ca, chuyện này có thể được không?
Trang Duệ lặng lẽ kéo áo của Âu Dương Quân, nhỏ giọng hỏi một câu. Không phải là Trang Duệ không tin vào y học truyền thống của Trung Quốc, mà từ nhỏ những thứ tai nghe mắt thấy đều là tây y, đột nhiên nhìn thấy một người dùng đông y như vậy, cũng không quá tin tưởng.
Chỉ cần dùng mấy ngón tay là có thể biết được thân thể có bệnh hay không có bệnh. Điều này đối với những người bên ngoài đều là rất thần kì.
- Cậu yên tâm đi, xuất thân của Chu viện trưởng chính là thế gia đông y, ngài ấy cũng là công trình viện sĩ của quốc gia. Đây cũng không phải là đám biểu diễn bán thuốc tăng lực ở đầu đường xó chợ. Chị dâu của cậu lần trước cũng được Chu viện trưởng xem mạch đấy.
Âu Dương Quân hoàn toàn tin tưởng mười phần đồi với Chu viện trưởng. Không có bản lãnh cũng không dám trèo lên núi. Có thể ngồi ở vị trí này cũng không phải chỉ dựa vào công phu nịnh nọt là có thể làm được.
- Tiểu tử thối, lại đang nói xấu ta có phải không?
Sau khi Chu viện trưởng dùng ba ngón tay giữ trên cổ tay của Tần Huyên Băng một lúc, chợt ngẩng đầu lên mắng Âu Dương Quân một câu, rồi nói:
- Đổi sang tay kia.
Trang Duệ cảm thấy mới lạ, há mồm hỏi:
- Chu viện trưởng, vì sao phải bắt mạch cả hai tay vậy?
- Ha ha, mạch đập tay trái tương ứng với tim gan, mà mạch đập tay phải tương ứng với phổi tỳ. Đương nhiên phải bắt mạch cả hai tay.
Chu viện trưởng cười a a, rồi giải đáp cho Trang Duệ. Sau đó mới tập trung chú ý vào mạch đập của Tần Huyên Băng, qua một lúc lâu sau mới bỏ tay xuống.
Nhìn thấy đã bắt mạch xong, Trang Duệ có chút sốt ruột hỏi:
- Chu viện trưởng, như thế nào? Có phải Huyên Băng mang thai hay không?
Chu viện trưởng gật đầu cười, nói:
- Chàng trai, chúc mừng cậu, mạch của cô nương này mạnh mẽ như voi, tròn trịa như bi, là mạch hỉ.
- Thật sự?
Trang Duệ vừa nghe thấy những lời này, vui đến không biết đông tây nam bắc, nhưng mà lập tức lại nói ra một câu ngu xuẩn:
- Chu viện trưởng, đó là nam hay nữ vậy?
- Trang Duệ.
Câu nói này khiến cho Tần Huyên Băng cảm thấy không chịu nổi, mình vừa mới có phản ứng mang thai, đừng nói là bắt mạch, ngay cả siêu âm chỉ sợ cũng không thể phân biệt ra trai gái.
/1160
|