- Tôi cùng với phật sống Ba Lạc Châu có chút sâu xa, khi ngài còn sống đã từng yêu mến mà tặng cho tôi một chuỗi thiên châu đeo ở bên mình, cho nên tôi phải tới đây.
Trang Duệ cười cười, cũng không có nói bản thân là bị cứng rắn mời đến, nếu không mà nói nhất định hắn sẽ bị đám phật tử có vóc dáng tiều tùy này khinh bỉ.
- Cháu ngoại của Âu Dương lão ca đây phải không? Ta đã từng thấy cậu rồi, thân thể của Âu Dương lão ca có được khỏe không?
Trí nhớ của Trịnh Lão Tước Sĩ thật là tốt, trong một buổi đấu giá hội cho những tư nhân loại nhỏ ở Hồng Kông năm ngoái hắn đã từng gặp qua Trang Duệ một lần, bây giờ sau khi nghe cháu mình và Trang Duệ nói chuyện, thì lập tức nhận ra ngay.
- Cám ơn ông Trịnh đã quan tâm, thân thể của ông nội vẫn còn tốt lắm.
Trang Duệ cung kính đáp một câu, rồi giúp đỡ Trịnh Hoa đỡ lão nhân ngồi xuống cái ghế ở trước sân khấu, trong đám người ở đây, cũng có một số người quen biết với Trịnh Tước Sĩ, cũng sôi nổi qua chỗ này chào hỏi, Trang Duệ hàn huyên vài câu với Trịnh Hoa, rồi sau đó cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Các tín đồ phật giáo ở Hồng Kông có rất nhiều, Trang Duệ cũng không ngờ được là Trịnh Tước Sĩ cũng là một người trong đám tín đồ phật giáo này. Việc này hoàn toàn bất đồng với phong cách làm việc tung hoành trong thương giới của hắn. Hay là là hắn muốn thông qua tín ngưỡng để cầu bình an cho tâm linh?
Trịnh Tước Sĩ đến đã khiến cho mọi người xôn xao, nhưng khi đến lượt vị chủ tịch lâm thời lên đài phát biểu thì đám người này mới yên tĩnh trở lại.
Vừa rồi mải nói chuyện với đám người Trịnh Hoa nên không có chú ý biến hóa trong tràng, mãi cho đến khi có tiếng âm thanh vang lên, Trang Duệ mới phát hiện chủ tịch đã lên đài, lúc này đây trên đài đã có rất nhiều người, Dương Khải Văn đưa Trịnh Tước Sĩ tới dự lễ, không biết từ khi nào cũng đã chạy tới chỗ của chủ tịch ở trên đài, hơn nữa còn ngồi ở giữa đám người trên đài.
Khiến cho Trang Duệ giật mình chính là người ngồi ở bên cạnh Dương Khải Văn hắn cũng có thể nhận ra, đó là Đái phó cục trưởng của cục quản lý tôn giáo quốc gia, xem ra nghi thức tìm kiếm phật sống chuyển thế đầu thai lần này có quy cách rất cao.
Một người hơn năm mươi tuổi mặc quần áo Tạng tộc, đứng lên nói đầu tiên, hắn nói bằng tiếng Tạng, một câu Trang Duệ cũng không hiểu được, nhìn về phía Bành Phi thì anh bạn này cũng mắt to mắt nhỏ xem xét xung quanh, như vậy cũng tức là hắn cũng không hiểu tiếng Tạng.
Vị kia là chủ tịch của khu tự trị, đặc biết tới tham gia nghi thức lần này.
Cách Cổ lạt ma ngồi ở bên cạnh giải thích cho Trang Duệ, loại nghi thức như thế này, là lãnh đạo của khu tự trị nhất định phải tham gia, mà lực ảnh hưởng của phật sống Ba Lạc Châu lại quá lớn, cho nên những người tới tham gia cũng có địa vị cực kỳ cao.
Sau khi đồng chí chủ tịch nói xong, một vị lão nhân lạt ma mặt đầy nết nhăn, dáng người không tính là cao đứng lên nói chuyện. Dựa theo giới thiệu của Cách Cổ, thì đây là một vị phật sống khác của Đại Chiêu Tự, đã hơn chín mươi tuổi rồi.
Nghi thức được tiến hành từng bước một, sau khi lão phật sống kia nói xong thì có tiếng pháp trống vang lên rung trời, trong tiếng trống này vang lên tiếng phạm âm thiền xướng, mấy nghìn người đồng thời tụng kinh khiến cho cả Đại Chiêu Tự đều được bao phủ ở trong tiếng tụng kinh.
Lần này tiếng tụng kinh chỉ vang lên khoảng chừng năm phút đồng hồ, khi tiếng trống dừng lại, thanh âm tụng kinh cũng tiêu tán, tám vị lạt ma mặc trang phục màu vàng bắt đầu dâng hương, miệng lẩm bẩm xướng lên các bài kinh khi dâng hương.
Ở phía trước lư hương có một cái bàn, trên bàn có đặt một bộ trang phục Lạt Ma cũ, mặt khác còn có một quyển kinh quân, và hai món pháp khí mà Trang Duệ không biết tên, đợi cho đến khi dâng hương xong, mấy ngàn vị tăng nhân trong tràng đồng thời quỳ xuống bái lạy cái bàn kia.
Sau khi hoàn thành nghi thức này xong, các tăng nhân liền khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu cầu phúc tụng kinh, bọn hắn cần phải cảm nhận được phật dụ của phật sống Ba Lạc Châu ở trong tiếng tụng kinh, tìm kiếm linh quang của phật sống chuyển thế đầu thai, cảm nhận phật kệ của Đại Chiêu Tự. Tiếng tụng kinh lúc to lúc nhỏ, chậm rãi, giống như trong thiên địa chỉ có một loại thanh âm này tồn tại, hoàn toàn bất đồng với các loại tạp âm khác. Tuy rằng tiếng tụng kinh rất lớn nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà ngược lại, khi nghe tiếng tụng kinh như vậy, Trang Duệ chỉ cảm thấy trong lòng mình trở nên thanh thản.
Không riêng gì Trang Duệ có loại cảm giác này, mà mọi người tới dự lễ ở trên đài đều nhắm mắt lại nghe tiếng tụng kinh, Trịnh Tước Sĩ thì lẩm bẩm trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười như đứa trẻ con, những nếp nhăn tràn đầy trên mặt thì mơ hồ cũng có quang hoa hiện ra.
- A ! Đây là cái gì ?
Trong khi đắm chìm ở trong tiếng tụng kinh, bỗng nhiên trong lòng Trang Duệ chợt động, bởi vì hắn phát hiện linh khí trong mắt tựa hồ có chút dao động, khi mở to mắt ra nhìn, Trang Duệ không khỏi có chút ngẩn người.
Tại khoảng không bên trên những vị lạt ma đang ngồi tụng kinh ở trên quảng trường kia, không biết từ khi nào xuất hiện một làn sương mù dày đặc màu trắng, tuy rằng bốn phía quanh quảng trường đều không có tường che, bốn phía thoáng gió, nhưng mà làn sương mù này tụ chứ không tán, thủy chung vẫn dừng lại trên đỉnh đầu của những vị lạt ma trong sân.
Hay đây chính là nguyện lực theo như lời của phật hiệu?
Phật hiệu có câu: Pháp thuật không địch lại thần thông, thần thông không địch lại nghiệp lực, nghiệp lực không địch lại nguyện lực. Nguyện lực chính là tâm nguyện của con người, có thể tiêu trừ nghiệp chướng, có thể phá giải tâm ma, càng có thể khai thông thiên địa, sinh ra đại thần thông. Theo như lời giáo ký của phật thì : “Nguyện lực thành tựu niết bàn” chính là ý tứ này.
Trước kia Trang Duệ chưa bao giờ tin tưởng có nguyện lực hoặc là nghiệp lực tồn tại, nhưng mà khi mấy ngàn vị lạt ma này ngồi thiền tụng kinh, có thể hình thành làn sương mù này, trừ bỏ nguyện lực ra, thì dường như rất khó có giải thích nào khác cho việc này.
Trang Duệ thử cho một ít linh khí tiếp xúc với làn sương mù này, nhất thời cảm giác được một cỗ hơi thở ấm áp truyền vào trong cơ thể, hơn nữa ở sâu bên trong sương mù, dường như còn có các vị cao tăng giảng giải kinh văn, phạm âm thiền xướng, khẩu xán liên hoa.
Vốn dĩ những kinh văn này được tụng rất nhanh, Trang Duệ hoàn toàn không hiểu gì cả, đột nhiên trong lúc đó tất cả những kinh văn này đều hiện lên từng chữ một vô cùng rõ ràng trước mắt Trang Duệ, giống như vì muốn hắn có thể nghiền ngẫm được từng chữ một vây.
Trang Duệ cười cười, cũng không có nói bản thân là bị cứng rắn mời đến, nếu không mà nói nhất định hắn sẽ bị đám phật tử có vóc dáng tiều tùy này khinh bỉ.
- Cháu ngoại của Âu Dương lão ca đây phải không? Ta đã từng thấy cậu rồi, thân thể của Âu Dương lão ca có được khỏe không?
Trí nhớ của Trịnh Lão Tước Sĩ thật là tốt, trong một buổi đấu giá hội cho những tư nhân loại nhỏ ở Hồng Kông năm ngoái hắn đã từng gặp qua Trang Duệ một lần, bây giờ sau khi nghe cháu mình và Trang Duệ nói chuyện, thì lập tức nhận ra ngay.
- Cám ơn ông Trịnh đã quan tâm, thân thể của ông nội vẫn còn tốt lắm.
Trang Duệ cung kính đáp một câu, rồi giúp đỡ Trịnh Hoa đỡ lão nhân ngồi xuống cái ghế ở trước sân khấu, trong đám người ở đây, cũng có một số người quen biết với Trịnh Tước Sĩ, cũng sôi nổi qua chỗ này chào hỏi, Trang Duệ hàn huyên vài câu với Trịnh Hoa, rồi sau đó cũng trở về chỗ ngồi của mình.
Các tín đồ phật giáo ở Hồng Kông có rất nhiều, Trang Duệ cũng không ngờ được là Trịnh Tước Sĩ cũng là một người trong đám tín đồ phật giáo này. Việc này hoàn toàn bất đồng với phong cách làm việc tung hoành trong thương giới của hắn. Hay là là hắn muốn thông qua tín ngưỡng để cầu bình an cho tâm linh?
Trịnh Tước Sĩ đến đã khiến cho mọi người xôn xao, nhưng khi đến lượt vị chủ tịch lâm thời lên đài phát biểu thì đám người này mới yên tĩnh trở lại.
Vừa rồi mải nói chuyện với đám người Trịnh Hoa nên không có chú ý biến hóa trong tràng, mãi cho đến khi có tiếng âm thanh vang lên, Trang Duệ mới phát hiện chủ tịch đã lên đài, lúc này đây trên đài đã có rất nhiều người, Dương Khải Văn đưa Trịnh Tước Sĩ tới dự lễ, không biết từ khi nào cũng đã chạy tới chỗ của chủ tịch ở trên đài, hơn nữa còn ngồi ở giữa đám người trên đài.
Khiến cho Trang Duệ giật mình chính là người ngồi ở bên cạnh Dương Khải Văn hắn cũng có thể nhận ra, đó là Đái phó cục trưởng của cục quản lý tôn giáo quốc gia, xem ra nghi thức tìm kiếm phật sống chuyển thế đầu thai lần này có quy cách rất cao.
Một người hơn năm mươi tuổi mặc quần áo Tạng tộc, đứng lên nói đầu tiên, hắn nói bằng tiếng Tạng, một câu Trang Duệ cũng không hiểu được, nhìn về phía Bành Phi thì anh bạn này cũng mắt to mắt nhỏ xem xét xung quanh, như vậy cũng tức là hắn cũng không hiểu tiếng Tạng.
Vị kia là chủ tịch của khu tự trị, đặc biết tới tham gia nghi thức lần này.
Cách Cổ lạt ma ngồi ở bên cạnh giải thích cho Trang Duệ, loại nghi thức như thế này, là lãnh đạo của khu tự trị nhất định phải tham gia, mà lực ảnh hưởng của phật sống Ba Lạc Châu lại quá lớn, cho nên những người tới tham gia cũng có địa vị cực kỳ cao.
Sau khi đồng chí chủ tịch nói xong, một vị lão nhân lạt ma mặt đầy nết nhăn, dáng người không tính là cao đứng lên nói chuyện. Dựa theo giới thiệu của Cách Cổ, thì đây là một vị phật sống khác của Đại Chiêu Tự, đã hơn chín mươi tuổi rồi.
Nghi thức được tiến hành từng bước một, sau khi lão phật sống kia nói xong thì có tiếng pháp trống vang lên rung trời, trong tiếng trống này vang lên tiếng phạm âm thiền xướng, mấy nghìn người đồng thời tụng kinh khiến cho cả Đại Chiêu Tự đều được bao phủ ở trong tiếng tụng kinh.
Lần này tiếng tụng kinh chỉ vang lên khoảng chừng năm phút đồng hồ, khi tiếng trống dừng lại, thanh âm tụng kinh cũng tiêu tán, tám vị lạt ma mặc trang phục màu vàng bắt đầu dâng hương, miệng lẩm bẩm xướng lên các bài kinh khi dâng hương.
Ở phía trước lư hương có một cái bàn, trên bàn có đặt một bộ trang phục Lạt Ma cũ, mặt khác còn có một quyển kinh quân, và hai món pháp khí mà Trang Duệ không biết tên, đợi cho đến khi dâng hương xong, mấy ngàn vị tăng nhân trong tràng đồng thời quỳ xuống bái lạy cái bàn kia.
Sau khi hoàn thành nghi thức này xong, các tăng nhân liền khoanh chân ngồi trên mặt đất, bắt đầu cầu phúc tụng kinh, bọn hắn cần phải cảm nhận được phật dụ của phật sống Ba Lạc Châu ở trong tiếng tụng kinh, tìm kiếm linh quang của phật sống chuyển thế đầu thai, cảm nhận phật kệ của Đại Chiêu Tự. Tiếng tụng kinh lúc to lúc nhỏ, chậm rãi, giống như trong thiên địa chỉ có một loại thanh âm này tồn tại, hoàn toàn bất đồng với các loại tạp âm khác. Tuy rằng tiếng tụng kinh rất lớn nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy khó chịu mà ngược lại, khi nghe tiếng tụng kinh như vậy, Trang Duệ chỉ cảm thấy trong lòng mình trở nên thanh thản.
Không riêng gì Trang Duệ có loại cảm giác này, mà mọi người tới dự lễ ở trên đài đều nhắm mắt lại nghe tiếng tụng kinh, Trịnh Tước Sĩ thì lẩm bẩm trong miệng, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười như đứa trẻ con, những nếp nhăn tràn đầy trên mặt thì mơ hồ cũng có quang hoa hiện ra.
- A ! Đây là cái gì ?
Trong khi đắm chìm ở trong tiếng tụng kinh, bỗng nhiên trong lòng Trang Duệ chợt động, bởi vì hắn phát hiện linh khí trong mắt tựa hồ có chút dao động, khi mở to mắt ra nhìn, Trang Duệ không khỏi có chút ngẩn người.
Tại khoảng không bên trên những vị lạt ma đang ngồi tụng kinh ở trên quảng trường kia, không biết từ khi nào xuất hiện một làn sương mù dày đặc màu trắng, tuy rằng bốn phía quanh quảng trường đều không có tường che, bốn phía thoáng gió, nhưng mà làn sương mù này tụ chứ không tán, thủy chung vẫn dừng lại trên đỉnh đầu của những vị lạt ma trong sân.
Hay đây chính là nguyện lực theo như lời của phật hiệu?
Phật hiệu có câu: Pháp thuật không địch lại thần thông, thần thông không địch lại nghiệp lực, nghiệp lực không địch lại nguyện lực. Nguyện lực chính là tâm nguyện của con người, có thể tiêu trừ nghiệp chướng, có thể phá giải tâm ma, càng có thể khai thông thiên địa, sinh ra đại thần thông. Theo như lời giáo ký của phật thì : “Nguyện lực thành tựu niết bàn” chính là ý tứ này.
Trước kia Trang Duệ chưa bao giờ tin tưởng có nguyện lực hoặc là nghiệp lực tồn tại, nhưng mà khi mấy ngàn vị lạt ma này ngồi thiền tụng kinh, có thể hình thành làn sương mù này, trừ bỏ nguyện lực ra, thì dường như rất khó có giải thích nào khác cho việc này.
Trang Duệ thử cho một ít linh khí tiếp xúc với làn sương mù này, nhất thời cảm giác được một cỗ hơi thở ấm áp truyền vào trong cơ thể, hơn nữa ở sâu bên trong sương mù, dường như còn có các vị cao tăng giảng giải kinh văn, phạm âm thiền xướng, khẩu xán liên hoa.
Vốn dĩ những kinh văn này được tụng rất nhanh, Trang Duệ hoàn toàn không hiểu gì cả, đột nhiên trong lúc đó tất cả những kinh văn này đều hiện lên từng chữ một vô cùng rõ ràng trước mắt Trang Duệ, giống như vì muốn hắn có thể nghiền ngẫm được từng chữ một vây.
/1160
|