Trang Duệ biết bộ dạng ăn cơm của Bạch sư, khiến cho người bình thường cảm thấy rất khó chịu, vội vàng đổi đề tài, nói:
- Anh Trịnh, đã mua được cái gì tốt chưa.
- Hắc, đồ vật thì đã mua được không ít, nhưng mà chắc đều là giả, cậu xem cho tôi một chút.
Quả nhiên sau khi nghe xong lời nói của Trang Duệ, Trịnh Hoa hưng phấn hẳn lên, dốc hết đám đồ vật ở trong cái túi lớn lên bàn, chỉ vào một cái pháp luân bằng đồng thau, nói:
- Chú nhìn xem cái này có phải là đồ thật hay không, tên bán đồ vật này đã nói đây là món đồ mà phật sống đã từng dùng.
Trang Duệ nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, anh bạn này cũng là người lăn lộn trong thương trường, như thế nào lại dễ tin người như vậy?
- Anh Trịnh, người khác nói là đồ của phật tổ Như Lai, thì anh cũng tin sao?
Trang Duệ trêu trọc Trịnh Hoa một câu, cầm lấy cái pháp luân vào tay, nhẹ nhàng lay động.
Pháp luân là pháp khi thường gặp nhất của phật giáp, ở bên trong pháp luân có khắc một trang kinh văn hoặc một câu thần chú, trông qua việc xoay chuyển pháp luân, thì cũng đồng thời cũng có tiếng động như tụng kinh vang lên.
ở vùng đất Tây tạng này, tùy ý có thể thấy được các tín đồ, không phân biệt già trẻ nam nữ, đều cầm trong tay một cái pháp luân, không ngừng xoay chuyển, đây là bởi vì rất nhiều tộc người Tạng, đặc biết là lão nhân, phần lớn không thể tụng niệm kinh văn lưu loát. Cho nên bọn hắn dùng pháp luân thay thế cho việc tụng kinh.
Cái pháp luân này của Trịnh Hoa được chế tạo vô cùng tinh tế, kinh văn được điêu khắc chìm ở trong pháp luân, không phải là loại dùng giấy nổi để giấu vào bên trong pháp luân, hơn nữa ở mặt ngoài pháp luân còn được khảm ngọc thạch màu xanh, nhìn thoáng qua là một đồ vật không tệ.
Sau khi Trang Duệ ngắm nghía một lúc thì trả lại pháp luân cho Trịnh Hoa nói:
- Thứ này hẳn là thứ đồ vật truyền thừa gần một ngàn năm ở trong tự miếu, nhưng mà không phải là pháp khí của phật sống, bằng không thì cũng không dễ dàng bị bán ở ngoài như vậy.
- Thật sự? Hắc, tôi đã bỏ ra 500 đồng tiền để mua, trở về sẽ đưa cho ông nội.
Nghe thấy lời nói của Trang Duệ, Trịnh Hoa cao hứng nở nụ cười.
- Sau khi cơm nước xong, tôi cũng sẽ đi mua một cái pháp luân.
Trang Duệ bỗng nhiên nghĩ đến Tần Huyên Băng cũng theo phật giáo, thiên châu nàng không thể đeo, nhưng để nàng mang theo một cái pháp luân cũng không tệ, nếu như có thể là một món phật khí vậy thì càng tốt hơn.
Thông thường vật dụng trải qua quá trình cao tăng gia trì khai quang đều có thể xưng là phật khí, đương nhiên phật khí cũng phân làm ba cấp thượng trung hạ, căn cứ vào quá trình cao tăng gia trì mà định ra, giống như chuỗi Thiên Châu Thủ Liên kia của Trang Duệ, ở trong mắt những tín đồ của phật giáo chính là món báu vật vô giá.
Theo truyền thuyết của dân gian thì phật khí có thể bài trừ tà họa, nguyên bản Trang Duệ còn không tin, nhưng mà hôm nay gặp được nguyện lực ở trong Đại Chiêu Tự, khiến cho trong lòng Trang Duệ cũng có chút dao động, những nguyên lực kia có tác dụng làm linh hồn thanh tĩnh lại, bản thân Trang Duệ đã được cảm thụ qua.
- Tốt, chú em, dánh mắt của cậu ta tuyệt đối tin tưởng, trở về ta cũng sẽ nhờ cậu chọn cho ta vài kiện nữa.
Nghe thấy Trang Duệ muốn đi mua đồ, ánh mắt Trịnh hoa nhất thời sáng lên, hắn đã tham gia buổi lễ mở cửa viện bảo tàng của Trang Duệ, đối với địa vị của Trang Duệ trong giới cổ vật trong nước cũng biết được rõ ràng. Tuyệt đối là Trang Duệ dùng bản lãnh thực sự của mình mà xây dựng được cái viện bảo tàng kia.
Trang Duệ cười cười đáp ứng. Bát cơm rang thịt bò của hắn cũng đươc mang lên, bất chấp Trịnh Hoa đang ngồi ở đó, Trang Duệ bắt đầu ăn như hổ đói, sau khi nuốt một miếng thịt bò lớn xuống bụng, lúc này mới cảm thấy thư thái một ít, cuộc sống ở mảnh đất cao nguyên này thật nhanh đói.
- Trang tiên sinh, tôi đã thanh toán rồi.
Đang lúc Trang Duệ chuẩn bị đứng lên thanh toán thì vị Trương Khoa Trường kia đã cầm hóa đơn trở về, hiện tại con mẹ nó chứ hắn đúng là nhân viên phụ trách tiếp đãi, cũng không thể để đối tượng tiếp đãi của bản thân trả tiền cơm được?
- Cậu Trang, xong chưa, chúng ta nhanh chóng đi mua sắm thôi, tôi vừa mới nhìn thấy một cửa hàng, hình như là do một vị nữ nhân nước ngoài mở ra, chúng ta tới đó xem đi.
Trịnh Hoa vội vội vàng vàng thu thập lại đống đồ trên bàn của mình, rồi kéo Trang Duệ ra ngoài, miệng còn nói thêm:
- Ngày mai tôi và ông nội sẽ đi gặp ban thiền, nói không chừng còn được ban thiền đại lạt ma thực hiện nghi thức xối nước lên đầu, nên bây giờ cần phải chuẩn bị cáp đạt thật tốt.
- Anh trịnh này, nghi thức xối nước chúc phục của Ban thiền, làm sao lại cần anh cầm cáp đạt?
Trang duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn nhớ tới thời gian năm trước chính mình đeo chuỗi cáp đạt phật sống tặng cho lên cổ.
- A! Thật đúng là cửa hàng của người ngoại quốc.
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hoa, rất nhanh sau đó, mấy người đã đi tới một cửa hàng bán các loại đồ mĩ nghệ.
Phố Bát Lang là nơi tập trung toàn bộ khách du lịch của Lạp Tát, thập phần phồn hoa, các cửa hàng mặt tiền ở nơi này cũng là tấc đất tấc vàng.
Cửa hàng mỹ nghệ mà Trịnh Hoa đưa Trang Duệ tới này, cũng không quá lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, bên trong bày đầy hàng hóa, cũng đều là những hàng mỹ nghệ của Tây Tạng, điều khác biệt duy nhất là ông chủ lại là một người ngoại quốc.
Chuẩn xác mà nói, chủ nhân của nơi này, là một nữ nhân người nước ngoài, tuổi không quá lớn, trên khuôn mặt trắng nõn có vài đốm tàn nhang, miệng nói tiếng anh, còn đôi tay thì đang ra hiệu để cò kè mặc cả với những khách nhân lui tới.
- Anh Trịnh, nơi này không có đồ cổ, hay là chúng ta đi đến một số của hàng do người địa phương mở ra đi.
Trang Duệ nhìn thoáng qua hàng hóa trong viện bảo tàng, một vài chiếc khăn Ha đa buộc ở chỗ kia, cùng với một ít đồ vật, dao nhỏ để ở chỗ kia đều là những vật do công nghệ hiện đại chế tạo ra, cũng không có bao nhiêu giá trị xem xét.
Những khách nhân lang thang đi vào trong tiệm này, mười người thì có tới tám người, là bị hấp dẫn bởi bà chủ tiệm này.
- Xin chào, mời vào.
Nữ nhân nước ngoài kia đã nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đứng ở cửa, vội vàng đi ra ngoài bắt chuyện, tuy rằng không thể nói được tiếng Trung Quốc, nhưng mà vẻ nhiệt tình trên mặt không phải là giả vờ.
Tục ngữ có câu nói, giơ tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, nữ nhân nước ngoài này nhiệt tình như vậy, nếu xoay người bước đi thì rất không phụ hợp với đạo tiếp khách của người Trung Quốc, đám người Trang Duệ chỉ có thể đi vào trong tiệm, nghĩ rằng đi xem một vòng rồi quay ra.
- Anh Trịnh, đã mua được cái gì tốt chưa.
- Hắc, đồ vật thì đã mua được không ít, nhưng mà chắc đều là giả, cậu xem cho tôi một chút.
Quả nhiên sau khi nghe xong lời nói của Trang Duệ, Trịnh Hoa hưng phấn hẳn lên, dốc hết đám đồ vật ở trong cái túi lớn lên bàn, chỉ vào một cái pháp luân bằng đồng thau, nói:
- Chú nhìn xem cái này có phải là đồ thật hay không, tên bán đồ vật này đã nói đây là món đồ mà phật sống đã từng dùng.
Trang Duệ nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười, anh bạn này cũng là người lăn lộn trong thương trường, như thế nào lại dễ tin người như vậy?
- Anh Trịnh, người khác nói là đồ của phật tổ Như Lai, thì anh cũng tin sao?
Trang Duệ trêu trọc Trịnh Hoa một câu, cầm lấy cái pháp luân vào tay, nhẹ nhàng lay động.
Pháp luân là pháp khi thường gặp nhất của phật giáp, ở bên trong pháp luân có khắc một trang kinh văn hoặc một câu thần chú, trông qua việc xoay chuyển pháp luân, thì cũng đồng thời cũng có tiếng động như tụng kinh vang lên.
ở vùng đất Tây tạng này, tùy ý có thể thấy được các tín đồ, không phân biệt già trẻ nam nữ, đều cầm trong tay một cái pháp luân, không ngừng xoay chuyển, đây là bởi vì rất nhiều tộc người Tạng, đặc biết là lão nhân, phần lớn không thể tụng niệm kinh văn lưu loát. Cho nên bọn hắn dùng pháp luân thay thế cho việc tụng kinh.
Cái pháp luân này của Trịnh Hoa được chế tạo vô cùng tinh tế, kinh văn được điêu khắc chìm ở trong pháp luân, không phải là loại dùng giấy nổi để giấu vào bên trong pháp luân, hơn nữa ở mặt ngoài pháp luân còn được khảm ngọc thạch màu xanh, nhìn thoáng qua là một đồ vật không tệ.
Sau khi Trang Duệ ngắm nghía một lúc thì trả lại pháp luân cho Trịnh Hoa nói:
- Thứ này hẳn là thứ đồ vật truyền thừa gần một ngàn năm ở trong tự miếu, nhưng mà không phải là pháp khí của phật sống, bằng không thì cũng không dễ dàng bị bán ở ngoài như vậy.
- Thật sự? Hắc, tôi đã bỏ ra 500 đồng tiền để mua, trở về sẽ đưa cho ông nội.
Nghe thấy lời nói của Trang Duệ, Trịnh Hoa cao hứng nở nụ cười.
- Sau khi cơm nước xong, tôi cũng sẽ đi mua một cái pháp luân.
Trang Duệ bỗng nhiên nghĩ đến Tần Huyên Băng cũng theo phật giáo, thiên châu nàng không thể đeo, nhưng để nàng mang theo một cái pháp luân cũng không tệ, nếu như có thể là một món phật khí vậy thì càng tốt hơn.
Thông thường vật dụng trải qua quá trình cao tăng gia trì khai quang đều có thể xưng là phật khí, đương nhiên phật khí cũng phân làm ba cấp thượng trung hạ, căn cứ vào quá trình cao tăng gia trì mà định ra, giống như chuỗi Thiên Châu Thủ Liên kia của Trang Duệ, ở trong mắt những tín đồ của phật giáo chính là món báu vật vô giá.
Theo truyền thuyết của dân gian thì phật khí có thể bài trừ tà họa, nguyên bản Trang Duệ còn không tin, nhưng mà hôm nay gặp được nguyện lực ở trong Đại Chiêu Tự, khiến cho trong lòng Trang Duệ cũng có chút dao động, những nguyên lực kia có tác dụng làm linh hồn thanh tĩnh lại, bản thân Trang Duệ đã được cảm thụ qua.
- Tốt, chú em, dánh mắt của cậu ta tuyệt đối tin tưởng, trở về ta cũng sẽ nhờ cậu chọn cho ta vài kiện nữa.
Nghe thấy Trang Duệ muốn đi mua đồ, ánh mắt Trịnh hoa nhất thời sáng lên, hắn đã tham gia buổi lễ mở cửa viện bảo tàng của Trang Duệ, đối với địa vị của Trang Duệ trong giới cổ vật trong nước cũng biết được rõ ràng. Tuyệt đối là Trang Duệ dùng bản lãnh thực sự của mình mà xây dựng được cái viện bảo tàng kia.
Trang Duệ cười cười đáp ứng. Bát cơm rang thịt bò của hắn cũng đươc mang lên, bất chấp Trịnh Hoa đang ngồi ở đó, Trang Duệ bắt đầu ăn như hổ đói, sau khi nuốt một miếng thịt bò lớn xuống bụng, lúc này mới cảm thấy thư thái một ít, cuộc sống ở mảnh đất cao nguyên này thật nhanh đói.
- Trang tiên sinh, tôi đã thanh toán rồi.
Đang lúc Trang Duệ chuẩn bị đứng lên thanh toán thì vị Trương Khoa Trường kia đã cầm hóa đơn trở về, hiện tại con mẹ nó chứ hắn đúng là nhân viên phụ trách tiếp đãi, cũng không thể để đối tượng tiếp đãi của bản thân trả tiền cơm được?
- Cậu Trang, xong chưa, chúng ta nhanh chóng đi mua sắm thôi, tôi vừa mới nhìn thấy một cửa hàng, hình như là do một vị nữ nhân nước ngoài mở ra, chúng ta tới đó xem đi.
Trịnh Hoa vội vội vàng vàng thu thập lại đống đồ trên bàn của mình, rồi kéo Trang Duệ ra ngoài, miệng còn nói thêm:
- Ngày mai tôi và ông nội sẽ đi gặp ban thiền, nói không chừng còn được ban thiền đại lạt ma thực hiện nghi thức xối nước lên đầu, nên bây giờ cần phải chuẩn bị cáp đạt thật tốt.
- Anh trịnh này, nghi thức xối nước chúc phục của Ban thiền, làm sao lại cần anh cầm cáp đạt?
Trang duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn nhớ tới thời gian năm trước chính mình đeo chuỗi cáp đạt phật sống tặng cho lên cổ.
- A! Thật đúng là cửa hàng của người ngoại quốc.
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hoa, rất nhanh sau đó, mấy người đã đi tới một cửa hàng bán các loại đồ mĩ nghệ.
Phố Bát Lang là nơi tập trung toàn bộ khách du lịch của Lạp Tát, thập phần phồn hoa, các cửa hàng mặt tiền ở nơi này cũng là tấc đất tấc vàng.
Cửa hàng mỹ nghệ mà Trịnh Hoa đưa Trang Duệ tới này, cũng không quá lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, bên trong bày đầy hàng hóa, cũng đều là những hàng mỹ nghệ của Tây Tạng, điều khác biệt duy nhất là ông chủ lại là một người ngoại quốc.
Chuẩn xác mà nói, chủ nhân của nơi này, là một nữ nhân người nước ngoài, tuổi không quá lớn, trên khuôn mặt trắng nõn có vài đốm tàn nhang, miệng nói tiếng anh, còn đôi tay thì đang ra hiệu để cò kè mặc cả với những khách nhân lui tới.
- Anh Trịnh, nơi này không có đồ cổ, hay là chúng ta đi đến một số của hàng do người địa phương mở ra đi.
Trang Duệ nhìn thoáng qua hàng hóa trong viện bảo tàng, một vài chiếc khăn Ha đa buộc ở chỗ kia, cùng với một ít đồ vật, dao nhỏ để ở chỗ kia đều là những vật do công nghệ hiện đại chế tạo ra, cũng không có bao nhiêu giá trị xem xét.
Những khách nhân lang thang đi vào trong tiệm này, mười người thì có tới tám người, là bị hấp dẫn bởi bà chủ tiệm này.
- Xin chào, mời vào.
Nữ nhân nước ngoài kia đã nhìn thấy đoàn người Trang Duệ đứng ở cửa, vội vàng đi ra ngoài bắt chuyện, tuy rằng không thể nói được tiếng Trung Quốc, nhưng mà vẻ nhiệt tình trên mặt không phải là giả vờ.
Tục ngữ có câu nói, giơ tay không đánh người có khuôn mặt tươi cười, nữ nhân nước ngoài này nhiệt tình như vậy, nếu xoay người bước đi thì rất không phụ hợp với đạo tiếp khách của người Trung Quốc, đám người Trang Duệ chỉ có thể đi vào trong tiệm, nghĩ rằng đi xem một vòng rồi quay ra.
/1160
|