Trang Duệ đang chìm trong cảm giác kinh hỉ, thì bỗng nhiên bả vai bị một người vỗ mạnh một cái, lập tức bị đánh thức.
- Làm gì vậy anh Trịnh? là tôi giật cả mình, tôi đang đánh giá cái pháp luân này.
Trang Duệ tức giận liếc mắt nhìn Trịnh Hoa một cái, nói tiếp:
- Dương cục trưởng, anh Trịnh, hai người có biết cái pháp luân này có lai lịch gì không?
- Không biết.
Trịnh Hoa và Dương Khải Văn đồng thời lắc đầu, mặc dù trong lúc ở cửa hàng, Trịnh Hoa cũng nghe Ban Thiền đề cập tới một chút chuyện tình của cái pháp luân, nhưng mà hắn vẫn không hiểu đó có ý nghĩa gì, những kinh phật này đối với hắn mà nói, cũng khó hiểu giống như thiên thư.
- Này, cậu nói nhanh lên một chút xem nào.
Trong lúc Trang Duệ đang sắp xếp lại ngôn ngữ thì bị Trịnh Hoa thúc giúc. Thành thật mà nói, thứ này có thể lọt vào pháp nhãn của ban thiền, khiến cho Dương Khải Văn và Trịnh Hoa đều rất tò mò.
Phải biết rằng bên trong cung điện Bố Lạp Đạt, không thiếu những món phật khí hay bảo bối? Vị chủ nhân của cung điện Bố Lạp Đạt kia lại có thể nói với Trang Duệ là mình muốn vật này, có thể thấy được giá trị của cái pháp luân này, cho dù có đặt ở trong cung điện Bố Lạp Đạt cũng là một kiện phật khí có cấp bậc rất cao.
- Hai người cũng không biết, tôi cũng không biết.
Trang Duệ mở hai tay ra vui đùa nói, trong lúc Trịnh Hoa chuẩn bị nhào tới cho hắn một trận thì cười nói:
- Thứ này hẳn là phật khí mà Liên Hoa đại sĩ đã sử dụng khi tiến vào Tây Tạng ở thế kỷ thứ tám.
Chứng kiến trên mặt hai người kia đều lộ ra vẻ mặt hoang mang, Trang Duệ giải thích nói:
- Liên Hoa đại sĩ là người của Ấn Độ cổ, chính là ở đất nước Afghanistan hiện nay, hắn là nhân vật truyền thừa quan trọng của phật giáo, là tổ sư khai sơn cho phật giáo ở nước ta, cũng là một trong những người tuyên truyền phật giáo vào Tây Tạng sớm nhất.
Liên Hoa đại sĩ còn được gọi với ba hóa thân trong truyền thuyết là A Di Đà Phật, Quan Âm Bồ Tát và Thích Ca Mâu Ni Phật, đây chính là sứ giả của phật tổ, cho nên giá trị của đồ vật mà hắn đã dùng đáng giá như thế nào, cũng không cần tôi phải nhiều lời chứ?
- Cái này, có thể so sánh với Xá Lợi của Phật tổ.
Dương Khải Văn và Trịnh Hoa nghe đến trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu như vậy.
- Thứ này cũng không thể so sánh với Xá Lợi của Phật Tổ được, nhưng mà so với những pháp khí bình thường của phật gia thì mạnh hơn rất nhiều. Cho dù nói không phải là thứ pháp khí được Liên Hoa đại sĩ sử dụng, nhưng cũng là pháp khí được một vị cao tăng gia trì, so với chuỗi Thiên Châu Thủ Liên của tôi thì còn đán giá hơn.
Trang Duệ vuốt vuốt cái Pháp Luân lại càng cảm thấy yêu thích không thôi. Chuỗi Thiên Châu mặc dù có thể có chỗ tốt đối với thân thể mình, nhưng mà tai hại cũng rất nhiều, không thể để cho người ngoài tiếp xúc tùy tiện, mỗi lần ở cùng với vợ hắn đều phải tháo nó sang một bên.
Tuy rằng đều là pháp khí của phật gia, nhưng mà bên trong chuỗi Thủ Liên, cũng không hình thành nguyện lực, so sánh với cái pháp luân này thì kém hơn rất nhiều.
Trịnh Hoa ngây người một lúc, sau khi phản ứng trở lại, vẻ mặt kích động nói với Trang Duệ:
- Cậu Trang, cậu nhất định phải bán thứ này cho tôi, giá cả tùy cậu lựa chọn.
Nghe được lời nói của Trịnh Hoa, Trang Duệ không chút do dự nói:
- Nghĩ cùng không cần nghĩ nữa, anh Trịnh, Huyên Băng cũng là người theo phật giáo, thứ này tôi muốn giữ lại cho nàng.
- Tôi trả một triệu đô la Hồng Kông, thế nào?
Trịnh Hoa còn chưa từ bỏ ý định, nhưng khi đưa ra cái giá này, nhìn thấy bộ dáng Trang Duệ chẳng thèm để ý tới, không khỏi ủ rũ nói:
- Tiểu tử ngươi cũng không thiếu tiền, nhất định là sẽ không bán, nhưng mà chú em, nếu như ông nội của tôi biết cậu có thứ này, nhất đình người sẽ đến hỏi mua.
- Ban Thiền mở mồm đòi hỏi, Tôi cũng chưa nể tình, lãi gia tử nhà anh tôi cũng sẽ không để lại.
Trang Duệ lây điện thoại ra, gọi cho Hạ Song, bảo hắn chạy suốt đêm này tới Lạp Tát, mang cái pháp luân này trở về, thứ này Trang Duệ cũng không dám gửi chuyển phát nhanh, nếu như đánh mất nó, bản thân có khóc cũng chẳng ra nước mắt.
- Được, cậu thật tàn nhẫn.
Trịnh Hoa nhìn thấy hành động của Trang Duệ cũng cảm thấy mặt mày choáng váng, người bạn này của hắn thật ngoan độc, vì cái pháp luân này mà có thể bắt máy bay tư nhân đi đến đây, phải biết rằng máy bay tư nhân dùng một giờ, phí tổn cũng không nằm dưới mười vạn động.
Thái độ này của Trang Duệ cũng khiến cho Trịnh Hoa từ bỏ ý nghĩ mua lại cái pháp luân, vốn nghĩ trở về sẽ nói cho lão gia tử biết, hiện tại mình cũng tính toán trong lòng, nếu như lão gia tử biết được chuyện này, nhưng lại không thể lấy được thứ đó, còn không tức đến sinh bệnh sao?
Khi mấy người nói chuyện, thì cửa phòng lại bị mở ra, Bành Phi và một người phục vụ đẩu xe tiền vào, đây là người đưa bữa tối cho Trang Duệ.
- Trang Duệ, mười giờ sáng ngày mai, nghi thức xối nước của Ban Thiền sẽ bắt đầu, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đón các cậu.
Dương Khải Văn và Trịnh Hoa thấy thế, chỉ có thể cáo từ, bọn hắn cũng nhìn ra, thứ này rơi vào trong tay Trang Duệ, ai cũng đừng mong lấy được. Nói đến tiền, người ta căn bản không thiếu, nói đến tình cảm, ai có thể so sánh với tình cảm của Trang Duệ và vợ hắn đây?
Sau khi ăn cơm xong, Trang Duệ dẫn bạch sư đi dạo vài bước quanh biệt thự. Đây cũng là hành động của người mới đến cao nguyên, cũng là để cho bạch sư thích ứng. Trang Duệ nghe thấy bạch sư phát ra tiếng gầm, bên trong lộ ra ý tứ vui sướng.
- Bạch sư, ngươi có đồng ý ở lại Tây Tạng hay không?
Trang Duệ ngồi trên mặt cỏ ở trước biệt thự, lấy tay ôm cổ bạch sư, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng của bạch sư, Trang Duệ cũng có chút chần chờ, tuy rằng luyến tiếc, nhưng mà cũng có thể nhìn ra, sau khi bạch sư tới Tây Tạng thì trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Chỗ cổ họng bạch sư phát ra một trận thanh âm trầm thấp, dùng sức lắc lắc cái đầu, bộ lông rậm rạp cọ vào mặt Trang Duệ khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa.
- Được, vậy đi theo ta đi, nếu ta có thể sống được một trăm tuổi, nhất định cũng làm cho cậu sống được một trăm tuổi.
Trang Duệ cao hứng vỗ vỗ cái đầu bạch sư, dùng linh khí chải chuốt bộ lông màu trắng của nó, bạch sư thoải mái nhắm hai mắt lại, một người một cho ở dưới ánh trăng đều có vẻ rất hài hòa.
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ nhân được điện thoại của Hạ Song, hắn và Đinh Hạo đã tới sân bay Lạp Tát.
- Lão Hạ, thứ này nhất định phải giao tận tay cho vợ tôi.
- Làm gì vậy anh Trịnh? là tôi giật cả mình, tôi đang đánh giá cái pháp luân này.
Trang Duệ tức giận liếc mắt nhìn Trịnh Hoa một cái, nói tiếp:
- Dương cục trưởng, anh Trịnh, hai người có biết cái pháp luân này có lai lịch gì không?
- Không biết.
Trịnh Hoa và Dương Khải Văn đồng thời lắc đầu, mặc dù trong lúc ở cửa hàng, Trịnh Hoa cũng nghe Ban Thiền đề cập tới một chút chuyện tình của cái pháp luân, nhưng mà hắn vẫn không hiểu đó có ý nghĩa gì, những kinh phật này đối với hắn mà nói, cũng khó hiểu giống như thiên thư.
- Này, cậu nói nhanh lên một chút xem nào.
Trong lúc Trang Duệ đang sắp xếp lại ngôn ngữ thì bị Trịnh Hoa thúc giúc. Thành thật mà nói, thứ này có thể lọt vào pháp nhãn của ban thiền, khiến cho Dương Khải Văn và Trịnh Hoa đều rất tò mò.
Phải biết rằng bên trong cung điện Bố Lạp Đạt, không thiếu những món phật khí hay bảo bối? Vị chủ nhân của cung điện Bố Lạp Đạt kia lại có thể nói với Trang Duệ là mình muốn vật này, có thể thấy được giá trị của cái pháp luân này, cho dù có đặt ở trong cung điện Bố Lạp Đạt cũng là một kiện phật khí có cấp bậc rất cao.
- Hai người cũng không biết, tôi cũng không biết.
Trang Duệ mở hai tay ra vui đùa nói, trong lúc Trịnh Hoa chuẩn bị nhào tới cho hắn một trận thì cười nói:
- Thứ này hẳn là phật khí mà Liên Hoa đại sĩ đã sử dụng khi tiến vào Tây Tạng ở thế kỷ thứ tám.
Chứng kiến trên mặt hai người kia đều lộ ra vẻ mặt hoang mang, Trang Duệ giải thích nói:
- Liên Hoa đại sĩ là người của Ấn Độ cổ, chính là ở đất nước Afghanistan hiện nay, hắn là nhân vật truyền thừa quan trọng của phật giáo, là tổ sư khai sơn cho phật giáo ở nước ta, cũng là một trong những người tuyên truyền phật giáo vào Tây Tạng sớm nhất.
Liên Hoa đại sĩ còn được gọi với ba hóa thân trong truyền thuyết là A Di Đà Phật, Quan Âm Bồ Tát và Thích Ca Mâu Ni Phật, đây chính là sứ giả của phật tổ, cho nên giá trị của đồ vật mà hắn đã dùng đáng giá như thế nào, cũng không cần tôi phải nhiều lời chứ?
- Cái này, có thể so sánh với Xá Lợi của Phật tổ.
Dương Khải Văn và Trịnh Hoa nghe đến trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu như vậy.
- Thứ này cũng không thể so sánh với Xá Lợi của Phật Tổ được, nhưng mà so với những pháp khí bình thường của phật gia thì mạnh hơn rất nhiều. Cho dù nói không phải là thứ pháp khí được Liên Hoa đại sĩ sử dụng, nhưng cũng là pháp khí được một vị cao tăng gia trì, so với chuỗi Thiên Châu Thủ Liên của tôi thì còn đán giá hơn.
Trang Duệ vuốt vuốt cái Pháp Luân lại càng cảm thấy yêu thích không thôi. Chuỗi Thiên Châu mặc dù có thể có chỗ tốt đối với thân thể mình, nhưng mà tai hại cũng rất nhiều, không thể để cho người ngoài tiếp xúc tùy tiện, mỗi lần ở cùng với vợ hắn đều phải tháo nó sang một bên.
Tuy rằng đều là pháp khí của phật gia, nhưng mà bên trong chuỗi Thủ Liên, cũng không hình thành nguyện lực, so sánh với cái pháp luân này thì kém hơn rất nhiều.
Trịnh Hoa ngây người một lúc, sau khi phản ứng trở lại, vẻ mặt kích động nói với Trang Duệ:
- Cậu Trang, cậu nhất định phải bán thứ này cho tôi, giá cả tùy cậu lựa chọn.
Nghe được lời nói của Trịnh Hoa, Trang Duệ không chút do dự nói:
- Nghĩ cùng không cần nghĩ nữa, anh Trịnh, Huyên Băng cũng là người theo phật giáo, thứ này tôi muốn giữ lại cho nàng.
- Tôi trả một triệu đô la Hồng Kông, thế nào?
Trịnh Hoa còn chưa từ bỏ ý định, nhưng khi đưa ra cái giá này, nhìn thấy bộ dáng Trang Duệ chẳng thèm để ý tới, không khỏi ủ rũ nói:
- Tiểu tử ngươi cũng không thiếu tiền, nhất định là sẽ không bán, nhưng mà chú em, nếu như ông nội của tôi biết cậu có thứ này, nhất đình người sẽ đến hỏi mua.
- Ban Thiền mở mồm đòi hỏi, Tôi cũng chưa nể tình, lãi gia tử nhà anh tôi cũng sẽ không để lại.
Trang Duệ lây điện thoại ra, gọi cho Hạ Song, bảo hắn chạy suốt đêm này tới Lạp Tát, mang cái pháp luân này trở về, thứ này Trang Duệ cũng không dám gửi chuyển phát nhanh, nếu như đánh mất nó, bản thân có khóc cũng chẳng ra nước mắt.
- Được, cậu thật tàn nhẫn.
Trịnh Hoa nhìn thấy hành động của Trang Duệ cũng cảm thấy mặt mày choáng váng, người bạn này của hắn thật ngoan độc, vì cái pháp luân này mà có thể bắt máy bay tư nhân đi đến đây, phải biết rằng máy bay tư nhân dùng một giờ, phí tổn cũng không nằm dưới mười vạn động.
Thái độ này của Trang Duệ cũng khiến cho Trịnh Hoa từ bỏ ý nghĩ mua lại cái pháp luân, vốn nghĩ trở về sẽ nói cho lão gia tử biết, hiện tại mình cũng tính toán trong lòng, nếu như lão gia tử biết được chuyện này, nhưng lại không thể lấy được thứ đó, còn không tức đến sinh bệnh sao?
Khi mấy người nói chuyện, thì cửa phòng lại bị mở ra, Bành Phi và một người phục vụ đẩu xe tiền vào, đây là người đưa bữa tối cho Trang Duệ.
- Trang Duệ, mười giờ sáng ngày mai, nghi thức xối nước của Ban Thiền sẽ bắt đầu, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đón các cậu.
Dương Khải Văn và Trịnh Hoa thấy thế, chỉ có thể cáo từ, bọn hắn cũng nhìn ra, thứ này rơi vào trong tay Trang Duệ, ai cũng đừng mong lấy được. Nói đến tiền, người ta căn bản không thiếu, nói đến tình cảm, ai có thể so sánh với tình cảm của Trang Duệ và vợ hắn đây?
Sau khi ăn cơm xong, Trang Duệ dẫn bạch sư đi dạo vài bước quanh biệt thự. Đây cũng là hành động của người mới đến cao nguyên, cũng là để cho bạch sư thích ứng. Trang Duệ nghe thấy bạch sư phát ra tiếng gầm, bên trong lộ ra ý tứ vui sướng.
- Bạch sư, ngươi có đồng ý ở lại Tây Tạng hay không?
Trang Duệ ngồi trên mặt cỏ ở trước biệt thự, lấy tay ôm cổ bạch sư, nhẹ giọng hỏi.
Nhìn thấy bộ dạng của bạch sư, Trang Duệ cũng có chút chần chờ, tuy rằng luyến tiếc, nhưng mà cũng có thể nhìn ra, sau khi bạch sư tới Tây Tạng thì trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Chỗ cổ họng bạch sư phát ra một trận thanh âm trầm thấp, dùng sức lắc lắc cái đầu, bộ lông rậm rạp cọ vào mặt Trang Duệ khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa.
- Được, vậy đi theo ta đi, nếu ta có thể sống được một trăm tuổi, nhất định cũng làm cho cậu sống được một trăm tuổi.
Trang Duệ cao hứng vỗ vỗ cái đầu bạch sư, dùng linh khí chải chuốt bộ lông màu trắng của nó, bạch sư thoải mái nhắm hai mắt lại, một người một cho ở dưới ánh trăng đều có vẻ rất hài hòa.
Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ nhân được điện thoại của Hạ Song, hắn và Đinh Hạo đã tới sân bay Lạp Tát.
- Lão Hạ, thứ này nhất định phải giao tận tay cho vợ tôi.
/1160
|