Hoàng Kim Đồng

Chương 806: Thôn Mã Cát.(2)

/1160


Trang Duệ cảm giác có chút khó tin, không phải nói dân tộc thiểu số được phép sinh nhiều hơn hai đứa con sao?

- Ha ha, Trang tiên sinh, tổng cộng huyện chúng ta mới được bốn vạn người, ngoại trừ người già và thanh thiếu niên ra, thì những người ở độ tuổi kết hôn cũng không có bao nhiêu.

Lạp Ba Thứ Nhân cười giải thích với Trang Duệ, toàn bộ huyện Tả Cống đều ở độ cao đạt tới 3750 mét so với mặt nước biển, mà người bình thường khi lên tới độ cao 2700 mét so với mặt nước biển liền đã sinh ra phản ứng đau đầu, hết hơi, tức ngực kén ăn. Đây là những triệu chứng thường gặp.

Cho nên trừ bỏ những người địa phương ở đây từ trước, thì nơi này có rất ít người ngoại lại tới ở, nếu có thì cũng chỉ có thể định cơ ở cái thành nhỏ này, cho nên tỷ lệ sinh đẻ không thể so sánh với nội địa được, phải biết rằng một thị trấn ở nội địa dù cho có nhỏ đi nữa, cũng có mấy chục vạn người.

Còn một điều nữa là nhà của người nội địa chỉ có mấy chục mét vuông, còn ở đây thì đất đai hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ cần ngươi có tiền, thì muốn bao nhiêu đất cũng được dù có xây một tòa thành Tây Âu cũng không có vấn đề gì.

Trang Duệ nghe xong có chút không nói được gì, thượng đế thực là công bằng, hắn đưa cho Tây Tạng phong cảnh thiên nhiên thần bí xinh đẹp, nhưng cũng làm cho những người bình thường khó có thể thích ứng được với phản ứng ở cao nguyên, điều này khiến cho những người dân tộc cần cù, thủy chung không thể thoát nghèo và bệnh tật.

Sau khi đoàn xe chạy ra khỏi thị trấn, ở nơi này cũng không có quốc lộ, mấy chiếc xe đều là chạy ở trên đại thảo nguyên, bầu trời trong xanh, mây thì trắng tính, hơn nữa bên dưới còn mênh mông bát ngát cỏ xanh, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.

Trạm thứ nhất của đám người Trang Duệ chính là thôn sơn bị vây bởi vùng núi Trà Ngõa Đa Cát Chí, dựa theo lời giới thiệu của Lạp Ba Thứ nhân thì cái thôn này chỉ có mấy chục gia đình, nhưng mà trong đầu năm nay lại có sáu đứa trẻ được sinh ra, là đối tượng của công tác khảo sát lần này.

Sau khi ô tô chạy được hơn hai giờ, đại thảo nguyên vốn bằng bẳng đã trở nên có chút nhấp nhô cuộn sóng, một đám gò núi nhỏ thường xuyên xuất hiện khiến cho tốc độ của đoàn xe phải hạ thấp xuống.

Mà ngọn tuyết sơn quanh năm được bao phủ bởi băng tuyết kia cũng dần trở nên rõ ràng hơn, Trang Duệ có thể nhìn thấy ở sườn núi có mây mù lượn lờ, ngọn núi hùng vĩ đồ sộ nhìn càng gần, con đường này càng trở nên khó đi.

Miến cưỡng đi tiếp được hơn nửa giờ, rốt cục ô tô cũng không thể đi được nữa, bởi vì phía trước là đường núi, ô tô không thể đi qua được, tất cả mọi người đều xuống xe, đám nhân viên của bệnh viện bắt đầu khuân vác đống trang thiết bị theo.

Lạp Ba Thứ Nhân chỉ vào ngọn núi lớn phía trước nói với Trang Duệ:

- Đi qua ngọn núi này, đi tiếp qua một cái khe sâu nữa, chính là thôn Cát Mã.

- Tiểu Trang, cậu hãy cầm lấy vật này, nếu cảm thấy có chút không thoải mái, thì bỏ một mảnh vào miệng.

Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng vừa chỉ huy mọi người vận chuyển dụng cụ, vừa đưa cho Trang Duệ một viên thuốc.

Hiện tại chỗ bọn hắn đang đứng đã vào khoảng 4200 mét so với mặt nước biển rồi, đối với những người sống ở chỗ này hàng năm mà nói thì không coi vào đâu, nhưng mà đối với những người mới tới Tây Tạng thì đây đã là độ cao có thể khiến cho tính mạng trở nên nguy hiểm.

- Tây Dương Tham Hàm Phiến?

Trang Duệ nhìn thoáng qua, không khỏi nở nụ cười khổ, noi:

- Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng, bình thường tôi rất chú trọng rè luyện thân thể, độ cao hiện tại đối với tôi cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Không biết có phải là trong một năm này hắn thường xuyên sử dụng linh khí cải tạo thân thể hay không, mà lần này Trang Duệ đi vào Tây Tạng không hề có một chút phản ứng cao nguyên, cho dù vừa hoạt động vừa hút thuốc cũng không có gì khác so với nội địa. Nếu nói về thể chất, Trang Duệ tin tưởng, những người ở chỗ này không có một ai có sức chịu đựng dẻo dai hơn hắn.

- Cầm lấy, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.

Lạp Ba Thứ Nhân đã nhận được chỉ thị của viện trưởng là phải chiếu cố kỹ lưỡng cho đoàn người Trang Duệ. Cho nên chỉ riêng bình dưỡng khí bọn hắn cũng liền mang theo mười mấy bình, ngoài ra còn có bình dưỡng khí loại nhỏ.

Không riêng gì Tây Dương Tham Hàm Phiến, Lạp Ba Thứ Nhân còn đưa cho đám người Trang Duệ một đám thuốc con nhộng như Bách Phục Trữ, Nặc Địch Khang, Hồng Cảnh Thiên. Cũng chính là theo lời của hắn, mấy thứ này ở trên cao nguyên là để đề phòng hậu hoạn.

Ở mảnh đạt cao nguyên này, do phản ứng cao nguyên nên con người rất dễ phát sốt, rồi dẫn đến viên phổi cấp tính, phù não và nhiều biến chứng khác. Mà Những bệnh trạng này rất có thể khiến cho một người bình thường mất đi sinh mạng trong thời gian rất ngắn, cho dù là có tìm cách cứu chữa, cũng chẳng thấm vào đâu.

Mà có rất nhiều chiến sĩ bộ đội đóng quân ở trên cao nguyên ngày, sau khi giải ngũ, trên người đều bị nhiễm bệnh cao nguyên mãn tính. Có người thậm chí sẽ bị ảnh hưởng cả cuộc đời cho đến lúc già.

Tính cả Lạp Ba Thứ Nhân và bốn vị bác sĩ, hai vị phụ tá, cộng cả năm người Trang Duệ nữa là vừa đủ mười một người.

Mọi người đi dọc theo sơn đạo, bắt đầu cuộc hành trình vượt núi.

Ngọn núi bọn hắn cần leo qua này cũng không cao lắm, không bằng ngọn núi trước mặt kia. Tuy rằng còn cách rất xa nhưng bọn hắn đều có thể nhìn thấy tuyết đọng ở trên sườn núi.

Có thể do nguyên nhân ở trên cao nguyên, cho dù là mùa hè thì trên núi cũng không thấy được cái cây đại thụ nào cả, có rất ít cây cối cao hơn một mét, phần lớn đều là các lùm cây, cả tòa núi đều được bao phủ trong màu xanh um tươi tốt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của đám người Trang Duệ vang lên từ trên sơn đạo.

- Bạch sư, chậm một chút.

Sau khi đến nơi đây, bạch sư giống như là được uống thuốc kích thích vào, chạy lăng xăng ở phía trước, thỉnh thoảng còn nhảy vào bụi cỏ hù dọa một con thỏ hoang hoặc là con hoẵng, rồi đùa vui truy đuổi nó một phen. Nó cũng không phải là muốn đi săn, chỉ là muốn cảm giác những thứ mới lạ mà thôi.

Tuy rằng ngọn núi này không cao lắm, nhưng đoàn ngươi cũng đã đi được hơn bốn giờ rồi, nhưng mà khiến cho Lạp Ba Thứ Nhân và đám người đi cùng giật mình chính là Trang Duệ lại leo lên đỉnh núi đầu tiên.

Hơn nữa sắc mặt của hắn đỏ hồng, không có một chút dấu hiệu phản ứng cao nguyên.

Phải biết rằng nơi này cũng đã khu vực sinh sống của thôn dân, độ cao khoảng 4800 mét, cho dù những người Tây Tạng sống ở đây từ nhỏ thì bước chân đi đường cũng có chút chậm lại, khi lên đến đỉnh núi cũng phải thở hồng hộc, mà hai vị nữ trợ lỹ thì còn phải dừng lại giữa đường nghỉ vài lần.

/1160

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status