Tuy rằng phía ngoài cửa sổ xe vẫn có ánh đèn lóe sáng, nhưng đám người Trang Duệ có thể thấy được, bên đường cái có rất ít có người tròng nghề đi lại. Chỉ có đám người da đen túm năm tụm ba đứng ở bên đường huýt sáo nhìn về phía ô tô qua lại.
ở Giô-ha-nít-xbớc, Châu Bảo Tần thị vốn có một văn phòng làm việc, tuy rằng chỉ có một cái, nhưng tốt xấu cũng có một chỗ. Chỉ có điều, Chủ nhiệm văn phòng kia lại không may, buổi tối ra ngoài tán gái, bị người ta chọc một dao, sau khi dưỡng thương tốt, rốt cuộc không dám ở tại chỗ này, Thà rằng công cần công việc cũng muốn trở về Hương Cảng.
Hiện tại ở Giô-ha-nít-xbớc, Châu Bảo Tần thị đã không có nhân viên công tác. Khách sạn mà Trang Duệ ở, đều là do bên Hương Cảng liên hệ. Tuy nhiên, hôm nay đã liên hệ, ngược lại cũng không phải vấn đề gì.
Sau khi nghe Trang Duệ giải thích xong, mọi người trên xe đều tặc lưỡi không thôi. Hai cô tiếp viên hàng không sợ tới mặt mày thất sắc, ánh mắt lại quay sang nhìn ánh đèn sáng trưng lướt qua phía ngoài xe, ánh mắt đã mang theo sự sợ hãi thật sâu.
Kỳ thật chuyến đi tới Nam Phi lần này, Trang Duệ vốn không định để hai cô gái tới. Chỉ có điều các cô cảm thấy mình sợ chết mà vẫn lấy tiền thì có chút ngại ngùng, lúc này mới nói muốn đi theo.
Không khí bên trong xe trở nên có chút nặng nề. Ước chừng nửa nhiều sau, xe dừng ở cửa một khác sạn gần quảng trường Saen.
- Ai nha, có trộm.
Không một ai phát hiện, ở vườn hoa có đủ loại thực vật nhiệt đới đối diện cửa khách sạn, có một bóng người nhỏ nhắn đang ẩn nấp.
Khi Điềm Á xuống xe cuối cùng, bóng người kia vọt nhanh về phía Điềm Á.
Thông thường tiếp viên hàng không, khi xuống phi cơ, chỉ có một tay kéo theo hành lý, nhưng Trang Duệ không nhiều quy củ như vậy, cho nên trên bả vai Điềm Á, vẫn còn vác một cái túi trên lưng.
Thân ảnh kia ẩn núp đằng sau, chính là muốn cướp đoạt cái túi trên bả vai Điềm Á, khi hắn kéo túi chuẩn bị chạy trốn, Điềm Á túm lấy túi một chút theo bản năng.
Nhưng sức lực của phụ nữ không thể bằng đàn ông, tuy rằng kia chỉ là một thằng trẻ con, không ngờ cũng khiến Điềm Á ngã xuống đất, điều này muốn nói sức bật của người da đen rất là tốt, sau khi thằng bé người da đen khoảng hơn mười tuổi lấy được cái túi, nhanh chân chạy ra bên ngoài cửa khách sạn.
- Kẻ cắp, có kẻ cắp!
- Điềm Á, ngươi làm sao vậy?
Điềm Tỷ ngã trên mặt đất, sau khi kêu lên một tiếng chói tai, toàn thân đều đờ đẫn, trong miệng vẫn còn thì thào hô bắt kẻ cắp, mà Ngọc Lưu Ly thấy cánh tay Điềm Á chảy ra máu tươi, tay chân luống cuống chuẩn bị mở cái vali của chính mình, lấy ra một túi cứu thương băng bó cho Điềm Á.
- Đây còn là kẻ cắp sao? Còn không bằng cầm súng đến cướp, thổ phỉ cũng không bằng…
Sau khi Trang Duệ nghe Điềm Á nói, không khỏi lắc đầu cười, nghe nói mấy năm gần đây, tại bên trong vùng duyên hải Haiti rất phổ biến nạn cướp túi, không ngờ rằng ở Châu Phi cũng có thể thấy được.
Nhìn thằng bé kia nhanh chóng biến mất phía sau vườn hoa, Trang Duệ biết mình không thể đuổi kịp, nó là người địa phương này, rất quen thuộc với địa hình, chỉ cần chui vào một ngõ nhỏ đối diện, là mình rất khó có thể bắt được nó.
Chỉ là Trang Duệ không có cách, không có nghĩa là Bành Phi cũng không được, ngay khi bóng dáng thằng da đen kia sắp biến mất, tay phải Bành Phi vung mạnh lên, đã chạy ra xa hơn mười thước, trong miệng thằng da đen đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, toàn thân đều ngã lăn quay trên mặt đất.
- Ngọc Lưu Ly, ngươi đỡ Điềm Á đi vào khách sạn, không nên ở bên ngoài đực mặt ra…
Nhìn thấy Bành Phi ra tay, Trang Duệ vội vã ngăn hành động của Ngọc Lưu Ly lại, nơi đây không hổ danh là thành phố tội phạm, ngay tại cửa khách sạn cũng có thể xảy ra cướp giật, Ngọc Lưu Ly mở hành lý ở đây, không cẩn thận có thể gặp cướp.
Bành Phi đã chạy tới bên cạnh thằng trẻ con da đen, khom người xuống lấy một dao nhỏ đâm qua đùi thằng bé, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
- Mẹ kiếp, đây là đáp lại việc làm ngu ngốc hả?
Trang Duệ nhìn thoáng qua phục vụ của khách sạn, rõ ràng anh bạn da đen kia đối với chuyện vừa rồi đã coi như là không thấy, bây giờ lại ân cần giúp Ngọc Lưu Ly cầm vali hành lý, nhưng cũng đã bị Ngọc Lưu Ly chặn lại đẩy ra, ai biết người này sẽ cầm cái vali đi đâu?
Trang Duệ nhẹ nhàng thở dài, biết Nam Phi trị an không tốt, thế nhưng không ngờ rằng sẽ loạn như vậy. Ngay cả ở cổng khách sạn, cũng không thể bảo đảm an toàn cho khách.
- Trang ca, người này tính sao bây giờ?
Trong thời gian chờ Trang Duệ chạy tới chỗ Bành Phi, lúc này Bành Phi đã chế ngự thằng trẻ con da đen này rồi, anh ta vừa mới phi dao chúng vào bắp đùi thằng bé, bây giờ đã xé quần thằng bé ra, băng bó đơn giản một chút cho nó đỡ bị chảy máu.
Nhưng hai tay và hai chân của thằng bé cũng đã bị Bành Phi trói vào, trong miệng thằng bé liên tục chửi bậy bằng tiếng địa phương, vẻ mặt bướng bỉnh không tuân theo.
- Thôi, thả nó đi đi…
Lúc này Trang Duệ cẩn thận nhìn kĩ thằng bé này, cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên mặt còn có vẻ rất trẻ con, khi há mồm mắng chửi, còn lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Trên mặt thằng bé, luôn luôn hiện ra vẻ đau đớn, rõ ràng một đao của Bành Phi, đã làm cho thằng bé này thiệt thòi không nhỏ.
Nhìn bộ dạng thằng bé có vẻ rất thù hận, Trang Duệ thở dài, móc bóp da từ trong túi quần ra, lấy ra mười tờ đôla mệnh giá một trăm, ngồi xổm xuống, nhét vào trong quần áo rách nát của thằng bé, dùng tiếng Anh nói rằng:
- Từ nay không nên tiếp tục đi cướp nữa, hãy làm người tốt đi! Bành Phi, buông nó ra, chúng ta đi thôi…
Trang Duệ phe phẩy đầu, kéo vào bả vai Bành Phi vẫn còn đang có chút tức giận, nói rằng:
- Ngươi cùng một thằng bé đánh nhau thì có gì thú vị?
Trang Duệ cảm thấy phản ứng của Bành Phi có phần hơi quá, đây không phải là đất nước của mình, nếu như làm tổn thương người bị cảnh sát mang đi, nói không chừng đại sứ quán ra mặt mới có thể giải quyết được, Trang Duệ cũng không muốn gây ra việc phiền toái như vậy.
- Trẻ con?
Bành Phi cười khẩy một cái, nói:
- Trang ca, trẻ con cũng có thể giết người, chính mắt ta đã từng chứng kiến, quên đi, không nói việc này nữa.
Dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó không thoải mái, Bành Phi nói với Trang Duệ một câu, lại cúi đầu, lấy dao cắt đứt dây trói ở thằng bé ra.
- Ngài, cám ơn ngài!
Khi Trang Duệ và Bành Phi đi được bảy tám thước, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của thằng bé, tiếng nói vẫn còn có chút nức nở, Trang Duệ sửng sốt một chút, vung tay áo, nói
ở Giô-ha-nít-xbớc, Châu Bảo Tần thị vốn có một văn phòng làm việc, tuy rằng chỉ có một cái, nhưng tốt xấu cũng có một chỗ. Chỉ có điều, Chủ nhiệm văn phòng kia lại không may, buổi tối ra ngoài tán gái, bị người ta chọc một dao, sau khi dưỡng thương tốt, rốt cuộc không dám ở tại chỗ này, Thà rằng công cần công việc cũng muốn trở về Hương Cảng.
Hiện tại ở Giô-ha-nít-xbớc, Châu Bảo Tần thị đã không có nhân viên công tác. Khách sạn mà Trang Duệ ở, đều là do bên Hương Cảng liên hệ. Tuy nhiên, hôm nay đã liên hệ, ngược lại cũng không phải vấn đề gì.
Sau khi nghe Trang Duệ giải thích xong, mọi người trên xe đều tặc lưỡi không thôi. Hai cô tiếp viên hàng không sợ tới mặt mày thất sắc, ánh mắt lại quay sang nhìn ánh đèn sáng trưng lướt qua phía ngoài xe, ánh mắt đã mang theo sự sợ hãi thật sâu.
Kỳ thật chuyến đi tới Nam Phi lần này, Trang Duệ vốn không định để hai cô gái tới. Chỉ có điều các cô cảm thấy mình sợ chết mà vẫn lấy tiền thì có chút ngại ngùng, lúc này mới nói muốn đi theo.
Không khí bên trong xe trở nên có chút nặng nề. Ước chừng nửa nhiều sau, xe dừng ở cửa một khác sạn gần quảng trường Saen.
- Ai nha, có trộm.
Không một ai phát hiện, ở vườn hoa có đủ loại thực vật nhiệt đới đối diện cửa khách sạn, có một bóng người nhỏ nhắn đang ẩn nấp.
Khi Điềm Á xuống xe cuối cùng, bóng người kia vọt nhanh về phía Điềm Á.
Thông thường tiếp viên hàng không, khi xuống phi cơ, chỉ có một tay kéo theo hành lý, nhưng Trang Duệ không nhiều quy củ như vậy, cho nên trên bả vai Điềm Á, vẫn còn vác một cái túi trên lưng.
Thân ảnh kia ẩn núp đằng sau, chính là muốn cướp đoạt cái túi trên bả vai Điềm Á, khi hắn kéo túi chuẩn bị chạy trốn, Điềm Á túm lấy túi một chút theo bản năng.
Nhưng sức lực của phụ nữ không thể bằng đàn ông, tuy rằng kia chỉ là một thằng trẻ con, không ngờ cũng khiến Điềm Á ngã xuống đất, điều này muốn nói sức bật của người da đen rất là tốt, sau khi thằng bé người da đen khoảng hơn mười tuổi lấy được cái túi, nhanh chân chạy ra bên ngoài cửa khách sạn.
- Kẻ cắp, có kẻ cắp!
- Điềm Á, ngươi làm sao vậy?
Điềm Tỷ ngã trên mặt đất, sau khi kêu lên một tiếng chói tai, toàn thân đều đờ đẫn, trong miệng vẫn còn thì thào hô bắt kẻ cắp, mà Ngọc Lưu Ly thấy cánh tay Điềm Á chảy ra máu tươi, tay chân luống cuống chuẩn bị mở cái vali của chính mình, lấy ra một túi cứu thương băng bó cho Điềm Á.
- Đây còn là kẻ cắp sao? Còn không bằng cầm súng đến cướp, thổ phỉ cũng không bằng…
Sau khi Trang Duệ nghe Điềm Á nói, không khỏi lắc đầu cười, nghe nói mấy năm gần đây, tại bên trong vùng duyên hải Haiti rất phổ biến nạn cướp túi, không ngờ rằng ở Châu Phi cũng có thể thấy được.
Nhìn thằng bé kia nhanh chóng biến mất phía sau vườn hoa, Trang Duệ biết mình không thể đuổi kịp, nó là người địa phương này, rất quen thuộc với địa hình, chỉ cần chui vào một ngõ nhỏ đối diện, là mình rất khó có thể bắt được nó.
Chỉ là Trang Duệ không có cách, không có nghĩa là Bành Phi cũng không được, ngay khi bóng dáng thằng da đen kia sắp biến mất, tay phải Bành Phi vung mạnh lên, đã chạy ra xa hơn mười thước, trong miệng thằng da đen đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, toàn thân đều ngã lăn quay trên mặt đất.
- Ngọc Lưu Ly, ngươi đỡ Điềm Á đi vào khách sạn, không nên ở bên ngoài đực mặt ra…
Nhìn thấy Bành Phi ra tay, Trang Duệ vội vã ngăn hành động của Ngọc Lưu Ly lại, nơi đây không hổ danh là thành phố tội phạm, ngay tại cửa khách sạn cũng có thể xảy ra cướp giật, Ngọc Lưu Ly mở hành lý ở đây, không cẩn thận có thể gặp cướp.
Bành Phi đã chạy tới bên cạnh thằng trẻ con da đen, khom người xuống lấy một dao nhỏ đâm qua đùi thằng bé, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
- Mẹ kiếp, đây là đáp lại việc làm ngu ngốc hả?
Trang Duệ nhìn thoáng qua phục vụ của khách sạn, rõ ràng anh bạn da đen kia đối với chuyện vừa rồi đã coi như là không thấy, bây giờ lại ân cần giúp Ngọc Lưu Ly cầm vali hành lý, nhưng cũng đã bị Ngọc Lưu Ly chặn lại đẩy ra, ai biết người này sẽ cầm cái vali đi đâu?
Trang Duệ nhẹ nhàng thở dài, biết Nam Phi trị an không tốt, thế nhưng không ngờ rằng sẽ loạn như vậy. Ngay cả ở cổng khách sạn, cũng không thể bảo đảm an toàn cho khách.
- Trang ca, người này tính sao bây giờ?
Trong thời gian chờ Trang Duệ chạy tới chỗ Bành Phi, lúc này Bành Phi đã chế ngự thằng trẻ con da đen này rồi, anh ta vừa mới phi dao chúng vào bắp đùi thằng bé, bây giờ đã xé quần thằng bé ra, băng bó đơn giản một chút cho nó đỡ bị chảy máu.
Nhưng hai tay và hai chân của thằng bé cũng đã bị Bành Phi trói vào, trong miệng thằng bé liên tục chửi bậy bằng tiếng địa phương, vẻ mặt bướng bỉnh không tuân theo.
- Thôi, thả nó đi đi…
Lúc này Trang Duệ cẩn thận nhìn kĩ thằng bé này, cũng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên mặt còn có vẻ rất trẻ con, khi há mồm mắng chửi, còn lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
Trên mặt thằng bé, luôn luôn hiện ra vẻ đau đớn, rõ ràng một đao của Bành Phi, đã làm cho thằng bé này thiệt thòi không nhỏ.
Nhìn bộ dạng thằng bé có vẻ rất thù hận, Trang Duệ thở dài, móc bóp da từ trong túi quần ra, lấy ra mười tờ đôla mệnh giá một trăm, ngồi xổm xuống, nhét vào trong quần áo rách nát của thằng bé, dùng tiếng Anh nói rằng:
- Từ nay không nên tiếp tục đi cướp nữa, hãy làm người tốt đi! Bành Phi, buông nó ra, chúng ta đi thôi…
Trang Duệ phe phẩy đầu, kéo vào bả vai Bành Phi vẫn còn đang có chút tức giận, nói rằng:
- Ngươi cùng một thằng bé đánh nhau thì có gì thú vị?
Trang Duệ cảm thấy phản ứng của Bành Phi có phần hơi quá, đây không phải là đất nước của mình, nếu như làm tổn thương người bị cảnh sát mang đi, nói không chừng đại sứ quán ra mặt mới có thể giải quyết được, Trang Duệ cũng không muốn gây ra việc phiền toái như vậy.
- Trẻ con?
Bành Phi cười khẩy một cái, nói:
- Trang ca, trẻ con cũng có thể giết người, chính mắt ta đã từng chứng kiến, quên đi, không nói việc này nữa.
Dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó không thoải mái, Bành Phi nói với Trang Duệ một câu, lại cúi đầu, lấy dao cắt đứt dây trói ở thằng bé ra.
- Ngài, cám ơn ngài!
Khi Trang Duệ và Bành Phi đi được bảy tám thước, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của thằng bé, tiếng nói vẫn còn có chút nức nở, Trang Duệ sửng sốt một chút, vung tay áo, nói
/1160
|