Trang Duệ nhìn lại, là một con sóng biển cao bảy tám mét, đang ở cách mình khoảng mười thước, giống như một con quái vật khổng lồ đang hé miệng thôn phệ mình.
- Má ơi!
Trang Duệ cũng chẳng quan tâm tới chúc mừng, hai chân nhảy lên như lò xo, dốc sức liều mạng chạy về bờ cát.
Nhưng chẳng qua Trang Duệ chưa được huấn luyện cách chạy trên cát, thời điểm chạy được mười mét, sóng biển sau lưng đã trùng kích lên thân thể của hắn, giống như một bàn tay lớn, đơn giản ném thân thể của Trang Duệ ra xa vài mét.
Mà bàn tay này, cũng chầm chậm lùi về biển rộng, cách đó không xa mặt biển vẫn sôi trào lên, giống như đang chuẩn bị tiếp đợt sóng thứ hai.
Sau khi Trang Duệ đứng lên, đại não choáng váng, con mơ hồ, nếu như không phải ngã trên bờ cát, lần này có thể hắn đã mất mạng, bản năng Trang Duệ cảm giác được ở đây cũng không an toàn, cả thân thể lảo đảo đi về bãi biển.
- Phanh!
Sau khi đi tới địa phương đá ngầm rậm rạp, rốt cuộc Trang Duệ không chống đỡ nổi, thân thể trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, thời điểm trán chạm mạnh với cát, đập lên một tảng đá ngầm, máu tươi lập tức xuất hiện.
Nhưng mà Trang Duệ đồng học lúc này đã không còn cảm giác được đau đớn.
Suốt gần hai mươi tiếng đồng hồ chiến đấu với biển cả, tinh thần căng cứng tìm được đường sống trong chỗ chết đã thư giãn, thể lực linh khí toàn bộ hao hết và mệt nhọc, cho nên lúc này Trang Duệ không nhịn được nữa, lâm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Trang Duệ nằm mơ thấy nhiều giấc mộng, hắn mơ thấy mẹ đang vá quần áo cho hắn, mơ thấy lúc gặp gỡ Tần Huyên Băng, mơ thấy gương mặt kinh diễm ngạo nhân đang nhìn mình, còn mơ thấy lúc đang làm việc trong tiệm cầm đồ, còn mơ thấy bọn cướp bắn mấy viên đạn về phía mình.
- A!
Cảm giác đau đớn giống như chân thật, Trang Duệ thống khổ hô to một tiếng, mở to mắt, lại phát hiện cánh tay phải của mình, bị càng của một con cua biển kẹp lấy, sau đó lấm la lấm lét chui vào trong đá ngầm.
- Ta còn sống?
Lúc này Trang Duệ còn không cảm giác được, sau khi mở to mắt ra nhìn, Trang Duệ phát hiện, chính mình... Còn sống, ngón tay truyền đến đau đớn, làm cho hắn ý thức được điểm này.
- Ah ah ah ah ah, ta còn sống!
Trang Duệ nhảy người lên, hắn chẳng quan tâm tới hiện tại trời đã sáng, cũng chẳng quan tâm lòng bàn chân không có giầy, dẫm lên đá ngầm vô cùng đau đớn, hiện tại Trang Duệ thầm nghĩ cần phát tiết, nguyên nhân rất đơn giản, còn sống... Thật tốt!
Không có bất kỳ mục tiêu nào chạy như điên trên bãi biển, trong miệng phát ra âm thanh gào rú vô nghĩa, thân thể Trang Duệ làm các tư thế thiên kỳ bách quái, nếu như có người nào chụp ảnh lại, có thể làm ảnh nghệ thuật để đời.
Thẳng đến khi cuống họng khàn giọng, rốt cuộc mới không hô nữa, Trang Duệ mới trùng trùng điệp điệp nằm vật xuống bờ cát, nhìn mây trắng trên trời, tâm tình dần dần bình phục lại.
- Thời điểm mình lên bờ, hẳn là chạng vạng tối à?
Trang Duệ lúc này hồi tưởng lại kinh nghiệm trước khi hôn mê, không tự chủ được mà tim đập nhanh.
Giơ tay lên nhìn một chút về phái cái đồng hồ không thấm nước, Trang Duệ mới biết được, bản thân của mình ngủ suốt mười sáu tiếng, hiện tại đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
- Khát...
Sau khi Trang Duệ tỉnh táo bình thường, lập tức cảm giác khát khao khó nhịn, vội vàng cởi áo phao cứu sinh ra, kiểm kê lại tất cả vật phẩm.
Kết quả làm cho Trang Duệ có hơi thất vọng, trừ Bành Phi cho thanh tiểu đoa ra, bánh bích quy chỉ còn lại ba cái, mà một cái bánh mì mình nhịn mãi không ăn, bởi vì túi đóng gói vỡ tan, đã bị nước biển ngâm thành hồ nhão.
Nói cách khác, nếu như trên đảo không có gì ăn, Trang Duệ phải ăn bánh quy và bánh mì nhão, chờ đợi nhân viên cứu viện đến.
- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, ta còn có vợ và con gái a...
Trong lòng Trang Duệ tự an ủi mình một chút, sau đó xé mở một bịch bánh quy, sau khi nhấm nháp một chút, rất gian nan nuốt xuống, không có nước uống, là vấn đề lớn nhất của Trang Duệ..
Hôm qua hắn nhìn thấy cây dừa, Trang Duệ đứng dậy, bắt đầu đánh giá hòn đảo này, hắn không biết đây là hoang đảo, hay là đảo có người, nhưng nhìn bộ dáng hoang vu ở chung quanh, có lẽ có khả năng không có người càng lớn hơn.
- Ân? Là nước ngọt!
Đột nhiên Trang Duệ nhìn thấy ở khối đá bên cạnh mình có một chỗ trũng, có một vũng nước trong, vội vàng chạy tới, dùng ngón tay trám một giọt đặt vào miệng.
Nhất thời, lệ rơi đầy mặt, nguy cơ sinh tồn trọng yếu nhất, đã được giải quyết.
Trang Duệ cởi áo cứu sinh, thân thể dựa vào đá ngầm, sau khi đem gương mặt dán vào chỗ trũng xuống bên cạnh đá ngầm, bờ môi của hắn vốn bị thiếu nước nên đã nứt nẻ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm.
Trong cảm giác của Trang Duệ, một ngụm nước này chẳng khác gì quỳnh tương ngọc dịch, sau khi ngậm nước trong miệng một lúc, sau đó Trang Duệ mới không nhịn được mà nuốt vào trong bụng.
Cũng không biết có phải là do mưa hay là sương sớm hay không, nhưng sau khi nuốt một ngụm nước vào bụng, cảm giác nôn nóng toàn thân Trang Duệ, lập tức biến mất không ít, trên người cũng có chút khí lực.
Tuy trong miệng vẫn thèm khát khó nhịn, nhưng Trang Duệ bắt buộc bản thân mình không được uống nhiều, bởi vì từ câu chuyện bốn bình nước khoảng lúc trước của Trang Duệ, ánh mắt phải nhìn xa, nhất thời thống khoái, nhưng lại làm cả đời rất khó chịu.
Nếu như ngày hôm qua không phải sớm uống hết mấy bình nước khoáng, Trang Duệ cũng không có cơ hội nếm thử hương vị của nước biển.
- Máu này từ đâu?
Trang Duệ vốn muốn dùng tay chải vuốt đầu tóc, ai biết trên bàn tay dính đầy máu, vội vàng từ trong hình ảnh phản chiếu của vũng nước trong, lúc này mới phát hiện, trên trán, có một vết thương, nhưng chỉ bị trầy da mà thôi, hiện tại đã đóng vảy.
Trang Duệ thử điều động linh khí một chút, làm cho hắn mừng rỡ là, đêm qua linh khí hoàn toàn hao hết, hiện tại đã có lại một ít, tuy không được như lúc bình thường, nhưng đã đủ để hắn săn sóc cơ thể.
Dùng linh khí trị liệu vết thương một chút, sau đó mới cho linh khí chạy khắp toàn thân,
- Má ơi!
Trang Duệ cũng chẳng quan tâm tới chúc mừng, hai chân nhảy lên như lò xo, dốc sức liều mạng chạy về bờ cát.
Nhưng chẳng qua Trang Duệ chưa được huấn luyện cách chạy trên cát, thời điểm chạy được mười mét, sóng biển sau lưng đã trùng kích lên thân thể của hắn, giống như một bàn tay lớn, đơn giản ném thân thể của Trang Duệ ra xa vài mét.
Mà bàn tay này, cũng chầm chậm lùi về biển rộng, cách đó không xa mặt biển vẫn sôi trào lên, giống như đang chuẩn bị tiếp đợt sóng thứ hai.
Sau khi Trang Duệ đứng lên, đại não choáng váng, con mơ hồ, nếu như không phải ngã trên bờ cát, lần này có thể hắn đã mất mạng, bản năng Trang Duệ cảm giác được ở đây cũng không an toàn, cả thân thể lảo đảo đi về bãi biển.
- Phanh!
Sau khi đi tới địa phương đá ngầm rậm rạp, rốt cuộc Trang Duệ không chống đỡ nổi, thân thể trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, thời điểm trán chạm mạnh với cát, đập lên một tảng đá ngầm, máu tươi lập tức xuất hiện.
Nhưng mà Trang Duệ đồng học lúc này đã không còn cảm giác được đau đớn.
Suốt gần hai mươi tiếng đồng hồ chiến đấu với biển cả, tinh thần căng cứng tìm được đường sống trong chỗ chết đã thư giãn, thể lực linh khí toàn bộ hao hết và mệt nhọc, cho nên lúc này Trang Duệ không nhịn được nữa, lâm vào giấc ngủ.
Một đêm này, Trang Duệ nằm mơ thấy nhiều giấc mộng, hắn mơ thấy mẹ đang vá quần áo cho hắn, mơ thấy lúc gặp gỡ Tần Huyên Băng, mơ thấy gương mặt kinh diễm ngạo nhân đang nhìn mình, còn mơ thấy lúc đang làm việc trong tiệm cầm đồ, còn mơ thấy bọn cướp bắn mấy viên đạn về phía mình.
- A!
Cảm giác đau đớn giống như chân thật, Trang Duệ thống khổ hô to một tiếng, mở to mắt, lại phát hiện cánh tay phải của mình, bị càng của một con cua biển kẹp lấy, sau đó lấm la lấm lét chui vào trong đá ngầm.
- Ta còn sống?
Lúc này Trang Duệ còn không cảm giác được, sau khi mở to mắt ra nhìn, Trang Duệ phát hiện, chính mình... Còn sống, ngón tay truyền đến đau đớn, làm cho hắn ý thức được điểm này.
- Ah ah ah ah ah, ta còn sống!
Trang Duệ nhảy người lên, hắn chẳng quan tâm tới hiện tại trời đã sáng, cũng chẳng quan tâm lòng bàn chân không có giầy, dẫm lên đá ngầm vô cùng đau đớn, hiện tại Trang Duệ thầm nghĩ cần phát tiết, nguyên nhân rất đơn giản, còn sống... Thật tốt!
Không có bất kỳ mục tiêu nào chạy như điên trên bãi biển, trong miệng phát ra âm thanh gào rú vô nghĩa, thân thể Trang Duệ làm các tư thế thiên kỳ bách quái, nếu như có người nào chụp ảnh lại, có thể làm ảnh nghệ thuật để đời.
Thẳng đến khi cuống họng khàn giọng, rốt cuộc mới không hô nữa, Trang Duệ mới trùng trùng điệp điệp nằm vật xuống bờ cát, nhìn mây trắng trên trời, tâm tình dần dần bình phục lại.
- Thời điểm mình lên bờ, hẳn là chạng vạng tối à?
Trang Duệ lúc này hồi tưởng lại kinh nghiệm trước khi hôn mê, không tự chủ được mà tim đập nhanh.
Giơ tay lên nhìn một chút về phái cái đồng hồ không thấm nước, Trang Duệ mới biết được, bản thân của mình ngủ suốt mười sáu tiếng, hiện tại đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
- Khát...
Sau khi Trang Duệ tỉnh táo bình thường, lập tức cảm giác khát khao khó nhịn, vội vàng cởi áo phao cứu sinh ra, kiểm kê lại tất cả vật phẩm.
Kết quả làm cho Trang Duệ có hơi thất vọng, trừ Bành Phi cho thanh tiểu đoa ra, bánh bích quy chỉ còn lại ba cái, mà một cái bánh mì mình nhịn mãi không ăn, bởi vì túi đóng gói vỡ tan, đã bị nước biển ngâm thành hồ nhão.
Nói cách khác, nếu như trên đảo không có gì ăn, Trang Duệ phải ăn bánh quy và bánh mì nhão, chờ đợi nhân viên cứu viện đến.
- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, ta còn có vợ và con gái a...
Trong lòng Trang Duệ tự an ủi mình một chút, sau đó xé mở một bịch bánh quy, sau khi nhấm nháp một chút, rất gian nan nuốt xuống, không có nước uống, là vấn đề lớn nhất của Trang Duệ..
Hôm qua hắn nhìn thấy cây dừa, Trang Duệ đứng dậy, bắt đầu đánh giá hòn đảo này, hắn không biết đây là hoang đảo, hay là đảo có người, nhưng nhìn bộ dáng hoang vu ở chung quanh, có lẽ có khả năng không có người càng lớn hơn.
- Ân? Là nước ngọt!
Đột nhiên Trang Duệ nhìn thấy ở khối đá bên cạnh mình có một chỗ trũng, có một vũng nước trong, vội vàng chạy tới, dùng ngón tay trám một giọt đặt vào miệng.
Nhất thời, lệ rơi đầy mặt, nguy cơ sinh tồn trọng yếu nhất, đã được giải quyết.
Trang Duệ cởi áo cứu sinh, thân thể dựa vào đá ngầm, sau khi đem gương mặt dán vào chỗ trũng xuống bên cạnh đá ngầm, bờ môi của hắn vốn bị thiếu nước nên đã nứt nẻ, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm.
Trong cảm giác của Trang Duệ, một ngụm nước này chẳng khác gì quỳnh tương ngọc dịch, sau khi ngậm nước trong miệng một lúc, sau đó Trang Duệ mới không nhịn được mà nuốt vào trong bụng.
Cũng không biết có phải là do mưa hay là sương sớm hay không, nhưng sau khi nuốt một ngụm nước vào bụng, cảm giác nôn nóng toàn thân Trang Duệ, lập tức biến mất không ít, trên người cũng có chút khí lực.
Tuy trong miệng vẫn thèm khát khó nhịn, nhưng Trang Duệ bắt buộc bản thân mình không được uống nhiều, bởi vì từ câu chuyện bốn bình nước khoảng lúc trước của Trang Duệ, ánh mắt phải nhìn xa, nhất thời thống khoái, nhưng lại làm cả đời rất khó chịu.
Nếu như ngày hôm qua không phải sớm uống hết mấy bình nước khoáng, Trang Duệ cũng không có cơ hội nếm thử hương vị của nước biển.
- Máu này từ đâu?
Trang Duệ vốn muốn dùng tay chải vuốt đầu tóc, ai biết trên bàn tay dính đầy máu, vội vàng từ trong hình ảnh phản chiếu của vũng nước trong, lúc này mới phát hiện, trên trán, có một vết thương, nhưng chỉ bị trầy da mà thôi, hiện tại đã đóng vảy.
Trang Duệ thử điều động linh khí một chút, làm cho hắn mừng rỡ là, đêm qua linh khí hoàn toàn hao hết, hiện tại đã có lại một ít, tuy không được như lúc bình thường, nhưng đã đủ để hắn săn sóc cơ thể.
Dùng linh khí trị liệu vết thương một chút, sau đó mới cho linh khí chạy khắp toàn thân,
/1160
|