Trong nhất thời, Trang Duệ phát hiện, chỉ có điều đi được một nửa, mà trên núi trừ động vât và chim biển ra, cũng không có thứ gì khác.
- Kim Cương, trước kia buổi tối ngươi ngủ ở địa phương nào?
Trang Duệ giữ chặt Kim Cương, khoa tay múa chân làm động tác ngủ.
- Ngao...
Kim Cương dùng cánh tay chỉ về một hướng, sau đó bắt đầu leo lên núi, nhưng trong mắt không còn hưng phấn nữa, trong mắt hiện ra một cổ đau thương nhàn nhạt.
Sau khi đi hơn mười phút đồng hồ, Trang Duệ nhìn thấy Kim Cương đứng trước một khối đá núi, đột nhiên dừng bước không tiến, không khỏi có chút kỳ quái, tiến lại hỏi:
- Kim Cương, như thế nào...
Kim Cương không có trả lời Trang Duệ, mà đứng ở bên cạnh khối đá núi này, dùng sức thôi động, nhìn khối đá núi như cắm rễ dưới mặt đất, từ từ chuyển động, đằng sau đá núi, lộ ra một cửa động.
- Móa, là mùi gì thế này?
Trang Duệ vừa mới tới gần cửa động, đã bị một mùi hôi thối xông vào lỗ mũi.
Kim Cương cũng không có vào sơn động, chỉ đứng ở cửa động, trong miệng phát ra âm thanh đau thương, Trang Duệ nhìn thấy rõ ràng, từng khỏa nước mắt, từ trong khóe mắt của Kim Cương chảy xuống.
- Cái này... Đây là mộ huyệt của Tinh Tinh sao?
Mùi vị trong động này rất khó ngửi, Trang Duệ dứt khoát trực tiếp dùng linh khí nhìn vào, vừa nhìn vào bên trong hắn lập tức chấn động, cái hang động này rộng ba bốn mươi mét, bên trong có mấy chục bộ xương cốt của rất nhiều Tinh Tinh.
Có xương cốt dựa vào trong vách sơn động, hình thể càng lớn, hư thối rất lợi hại, lộ ra xương trắng um tùm, mà theo thứ tự biến hóa, hình thể của Tinh Tinh không ngừng biến lớn.
Mà hai bộ thi thể ngoài cùng, cùng Kim Cương tương xứng, hơn nữa thân thể hư thối cũng không lợi hại, da lông cũng còn hoàn hảo, có lẽ thời gian chết không dài.
Hẳn hai bộ thi thể này chính là cha mẹ của Kim Cương, mà hình thể của Kim Cương, lại nhìn thi thể Tinh Tinh trong động, có lẽ là vì sinh hoạt trong cảnh giao phối cận huyết cho nên sinh ra biến dị.
Hiện tại Trang Duệ biết rõ, mỗi ngày Kim Cương chạy lên ngọn này, có lẽ là muốn hồi tưởng cha mẹ của mình, tới thế hệ này của nó, cũng biến thành con Tinh Tinh duy nhất còn lại trên đảo.
- Kim Cương, đi thôi, chúng ta đi lên núi chơi...
Nhìn thấy bộ dáng bi thương của Kim Cương, Trang Duệ có chút không đành lòng, vội vàng dùng linh khí làm Kim Cương thoải mái một phen, mở miệng di chuyển lực chú ý của nó.
Chiêu này của Trang Duệ gần đây sử dụng rất tốt, nhưng lần này đã mất đi hiệu lực, trong miệng Kim Cương vốn phát ra âm thanh nức nở, nhưng lúc này đặt mông ngồi xuống đất, đấm ngực dậm chân khóc lớn, động tác giống hệt như tiểu hài tử.
- Bạn thân cũng đừng quá bi thương a...
Nhìn thấy bộ dáng của Kim Cương, trong lòng của Trang Duệ cũng bi thương theo, hắn lưu lạc tới đảo hoang này cũng đã gần một tháng, tính toán thời gian, có khả năng vợ hắn đã sinh nở, nghĩ đến thân nhân mình, Trang Duệ cũng chảy nước mắt.
Tuy điểm xuất phát không giống nhau, nhưng tất cả đều là tưởng niệm người thân của mình, mà cả hai đều thuộc loài linh trưởng, ngồi dưới đất khóc lớn.
Qua thật lâu, vẫn là Kim Cương dừng bi thương trước, sau đó đứng dậy, đẩy tảng đá lấp cửa động lại, ở trên đảo này, trừ nó ra, không ai có thể di chuyển tảng đá này được, quấy nhiễu đến thân nhân của nó.
Nhưng Trang Duệ không dừng khóc, nghĩ đến rất có thể cả đời này sẽ không gặp được mẹ, vợ và con, sống như dã nhân hoang dã trên đảo này, nước mắt của Trang Duệ không đè nén được mà tuôn rơi, khóc như mưa, làm cho Kim Cương không biết phải làm sao.
- Ồ ồ...
Kim Cương dùng tay kéoTrang Duệ, hai tay nâng lên, sau đó làm mấy động tác, chỉ về phía đỉnh núi, giống như nói cho Trang Dêệ biết, chỗ đó có đồ vật thú vị.
Cố nén đau lòng bi, Trang Duệ đứng dậy, không suy nghĩ nữa, bởi vì như vậy cũng không phải biện pháp, có thể từ trên biển cả sống sót tới đây, đương nhiên là hắn may mắn.
Nhìn thấy Trang Duệ dừng khóc, Kim Cương cao hứng liên hồi khiển trách, sau đó dẫn đầu đi lên đỉnh núi, vừa chạy vừa quay đầu lại ý bảo Trang Duệ đuổi kịp.
Nói trung thực, Trang Duệ cũng không còn tâm tư du ngoạn, bởi vì cho dù có thăm dò cả ngọn núi lửa không hoạt động này đã không còn ý nghĩa gì nữa, đi theo sau Kim Cương, chỉ là vì không muốn đại gia hỏa có trí lực của hài tử năm sáu tuổi tức giận mà thôi.
Sau khi đi hơn mười phút, khoảng cách đỉnh núi đã không xa lắm, nhưng cách Trang Duệ bảy tám mét, xuất hiện một cửa động đen nhánh.
Cửa động cũng không phải rất lớn, chỉ có một mét vuông, nhưng Trang Duệ dùng linh khí nhìn vào, cái sơn động này rất sâu, sâu đến mức phạm vi năm trăm mét của linh khí, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Tuy trong sơn động tối đen như mực, nhưng cũng không thể ngăn cản linh khí của Trang Duệ dò xét.
Mặt đất trong sơn động gập ghềnh, lúc ban đầu thì có chút hẹp và gận ghềnh, nhưng càng đi vào bên trong, sơn động trở nên càng rộng rãi, vào sâu tới hai ba trăm mét, trần động đã cao hơn mười mét, hơn nữa phân ra rất nhiều chi nhánh, bốn phương thông suốt, giống như mê cung.
- Kim Cương, trước kia buổi tối ngươi ngủ ở địa phương nào?
Trang Duệ giữ chặt Kim Cương, khoa tay múa chân làm động tác ngủ.
- Ngao...
Kim Cương dùng cánh tay chỉ về một hướng, sau đó bắt đầu leo lên núi, nhưng trong mắt không còn hưng phấn nữa, trong mắt hiện ra một cổ đau thương nhàn nhạt.
Sau khi đi hơn mười phút đồng hồ, Trang Duệ nhìn thấy Kim Cương đứng trước một khối đá núi, đột nhiên dừng bước không tiến, không khỏi có chút kỳ quái, tiến lại hỏi:
- Kim Cương, như thế nào...
Kim Cương không có trả lời Trang Duệ, mà đứng ở bên cạnh khối đá núi này, dùng sức thôi động, nhìn khối đá núi như cắm rễ dưới mặt đất, từ từ chuyển động, đằng sau đá núi, lộ ra một cửa động.
- Móa, là mùi gì thế này?
Trang Duệ vừa mới tới gần cửa động, đã bị một mùi hôi thối xông vào lỗ mũi.
Kim Cương cũng không có vào sơn động, chỉ đứng ở cửa động, trong miệng phát ra âm thanh đau thương, Trang Duệ nhìn thấy rõ ràng, từng khỏa nước mắt, từ trong khóe mắt của Kim Cương chảy xuống.
- Cái này... Đây là mộ huyệt của Tinh Tinh sao?
Mùi vị trong động này rất khó ngửi, Trang Duệ dứt khoát trực tiếp dùng linh khí nhìn vào, vừa nhìn vào bên trong hắn lập tức chấn động, cái hang động này rộng ba bốn mươi mét, bên trong có mấy chục bộ xương cốt của rất nhiều Tinh Tinh.
Có xương cốt dựa vào trong vách sơn động, hình thể càng lớn, hư thối rất lợi hại, lộ ra xương trắng um tùm, mà theo thứ tự biến hóa, hình thể của Tinh Tinh không ngừng biến lớn.
Mà hai bộ thi thể ngoài cùng, cùng Kim Cương tương xứng, hơn nữa thân thể hư thối cũng không lợi hại, da lông cũng còn hoàn hảo, có lẽ thời gian chết không dài.
Hẳn hai bộ thi thể này chính là cha mẹ của Kim Cương, mà hình thể của Kim Cương, lại nhìn thi thể Tinh Tinh trong động, có lẽ là vì sinh hoạt trong cảnh giao phối cận huyết cho nên sinh ra biến dị.
Hiện tại Trang Duệ biết rõ, mỗi ngày Kim Cương chạy lên ngọn này, có lẽ là muốn hồi tưởng cha mẹ của mình, tới thế hệ này của nó, cũng biến thành con Tinh Tinh duy nhất còn lại trên đảo.
- Kim Cương, đi thôi, chúng ta đi lên núi chơi...
Nhìn thấy bộ dáng bi thương của Kim Cương, Trang Duệ có chút không đành lòng, vội vàng dùng linh khí làm Kim Cương thoải mái một phen, mở miệng di chuyển lực chú ý của nó.
Chiêu này của Trang Duệ gần đây sử dụng rất tốt, nhưng lần này đã mất đi hiệu lực, trong miệng Kim Cương vốn phát ra âm thanh nức nở, nhưng lúc này đặt mông ngồi xuống đất, đấm ngực dậm chân khóc lớn, động tác giống hệt như tiểu hài tử.
- Bạn thân cũng đừng quá bi thương a...
Nhìn thấy bộ dáng của Kim Cương, trong lòng của Trang Duệ cũng bi thương theo, hắn lưu lạc tới đảo hoang này cũng đã gần một tháng, tính toán thời gian, có khả năng vợ hắn đã sinh nở, nghĩ đến thân nhân mình, Trang Duệ cũng chảy nước mắt.
Tuy điểm xuất phát không giống nhau, nhưng tất cả đều là tưởng niệm người thân của mình, mà cả hai đều thuộc loài linh trưởng, ngồi dưới đất khóc lớn.
Qua thật lâu, vẫn là Kim Cương dừng bi thương trước, sau đó đứng dậy, đẩy tảng đá lấp cửa động lại, ở trên đảo này, trừ nó ra, không ai có thể di chuyển tảng đá này được, quấy nhiễu đến thân nhân của nó.
Nhưng Trang Duệ không dừng khóc, nghĩ đến rất có thể cả đời này sẽ không gặp được mẹ, vợ và con, sống như dã nhân hoang dã trên đảo này, nước mắt của Trang Duệ không đè nén được mà tuôn rơi, khóc như mưa, làm cho Kim Cương không biết phải làm sao.
- Ồ ồ...
Kim Cương dùng tay kéoTrang Duệ, hai tay nâng lên, sau đó làm mấy động tác, chỉ về phía đỉnh núi, giống như nói cho Trang Dêệ biết, chỗ đó có đồ vật thú vị.
Cố nén đau lòng bi, Trang Duệ đứng dậy, không suy nghĩ nữa, bởi vì như vậy cũng không phải biện pháp, có thể từ trên biển cả sống sót tới đây, đương nhiên là hắn may mắn.
Nhìn thấy Trang Duệ dừng khóc, Kim Cương cao hứng liên hồi khiển trách, sau đó dẫn đầu đi lên đỉnh núi, vừa chạy vừa quay đầu lại ý bảo Trang Duệ đuổi kịp.
Nói trung thực, Trang Duệ cũng không còn tâm tư du ngoạn, bởi vì cho dù có thăm dò cả ngọn núi lửa không hoạt động này đã không còn ý nghĩa gì nữa, đi theo sau Kim Cương, chỉ là vì không muốn đại gia hỏa có trí lực của hài tử năm sáu tuổi tức giận mà thôi.
Sau khi đi hơn mười phút, khoảng cách đỉnh núi đã không xa lắm, nhưng cách Trang Duệ bảy tám mét, xuất hiện một cửa động đen nhánh.
Cửa động cũng không phải rất lớn, chỉ có một mét vuông, nhưng Trang Duệ dùng linh khí nhìn vào, cái sơn động này rất sâu, sâu đến mức phạm vi năm trăm mét của linh khí, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Tuy trong sơn động tối đen như mực, nhưng cũng không thể ngăn cản linh khí của Trang Duệ dò xét.
Mặt đất trong sơn động gập ghềnh, lúc ban đầu thì có chút hẹp và gận ghềnh, nhưng càng đi vào bên trong, sơn động trở nên càng rộng rãi, vào sâu tới hai ba trăm mét, trần động đã cao hơn mười mét, hơn nữa phân ra rất nhiều chi nhánh, bốn phương thông suốt, giống như mê cung.
/1160
|