Sáng hôm sau, một cung nữ vừa mở cửa bước vào phòng của Hải Đường và Đằng Vân của phủ Vương gia Tử Khuynh, đôi mắt giãn rộng nhìn cảnh tượng hết sức là buồn cười với dáng ngủ thoải mái nhất quả đất, chăn gối vứt lung tung, tay chân dang rộng, quần áo xộc xệch, đầu tóc thì rối bù nhưng vẫn ngủ rất ngon lành.
“Cả hai cô đường đường là tiểu thư danh giá với nét yêu kiều duyên dáng không ngờ tướng ngủ xấu dễ sợ, cảnh này để vương gia nhìn thấy chắc mất mặt chết mất!”
Cô cung nữ thầm nói, bịt miệng cười lắc đầu ngán ngẩm rồi đi tới lay lay người Hải Đường và Đằng Vân dậy.
“Hải Đường tiểu thư, Đằng Vân tiểu thư! Hai cô mau tỉnh dậy đi, trời đã sáng rồi đấy!”
“Gì vậy? Trời sáng rồi sao?” Đằng Vân lờ mờ tỉnh giấc nhưng chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn còn lim dim rồi lại ngủ nướng tiếp.
“Hai tiểu thư dậy đi, vương gia với tứ hoàng tử đợi hai cô ở phủ đấy!”
Cô cung nữ nói lớn giọng, tiếp tục lôi cả hai người dậy nhưng vô ích, chẳng ai chịu mở mắt mà vẫn ngủ ngon lành.
“Cô đi ra ngoài đi, bọn tôi ra giờ đấy!” Hải Đường lến tiếng đáp, mắt lúc nhắm lúc mở.
“Vậy thì hai tiểu thư nhanh lên đấy, y phục tôi để trên bàn hai tiểu thư thay nhanh rồi ra đừng để vương gia và tứ hoàng tử chờ lâu!”
Nói rồi cô cung nữ thở phắt một cái rồi quay người đi ra ngoài một mạch.
Lúc này Hải Đường với Đằng Vân mới chịu kéo nhau tỉnh dậy, nhìn mặt ai nấy đều trông thật buồn cười như hai đứa ngố tàu vậy. Hai người vội vàng lấy y phục được chuẩn bị sẵn mau chóng thay nhanh để ra ngoài.
…
“Đói bụng quá đi Vân Vân ơi!”
Hải Đường la than thở, nét mặt như thể thiếu sức sống vậy, nắm lấy tay Đằng Vân vừa đi vừa xoa bụng. Kể từ ngày xuyên không qua Ngũ Thiên Quốc tới giờ nàng chỉ toàn than ngắn thở dài ngao ngán, toàn gặp chuyện xui xẻo và gặp ngay oan gia ngõ hẹp.
“Tôi cũng đói chứ khác gì cô đâu! Này Hải Đường…”
Đằng Vân lên giọng, đứng khựng lại đưa tay chỉ về gian phòng mở cửa toan quan trước mặt với bàn đầy ắp thức ăn được bày ra sẵn, đang bốc khói nghi ngút. Nàng tiếp lời: “Hải Đường, hay là chúng ta vào đó đi…Tôi đói quá không chịu nổi nữa rồi…”
Nuốt chửng nước bọt xuống cổ, Hải Đường mỉm cười với ánh mắt sáng lên như tia nắng mặt trời đáp nhanh: “Vậy đi! Còn chần chừ gì nữa… Nếu không muốn trở thành ma đói thì xông lên mặc kệ ai nói gì, thì mình cũng đã lỡ rồi… Tới lúc đó tính tiếp… Đi thôi…”
Nói rồi Hải Đường cùng Đằng Vân nhanh chân chạy vô trong gian phòng đó, không chần chừ suy nghĩ gì cầm lấy đôi đũa gấp đồ ăn cho vào miệng ăn một cách ngon lành như chưa bao giờ được ăn vậy.
“Ngon quá đi… hihi…” Hải Đường vừa ăn vừa khen ngon, cho thức ăn vào mồm đầy ăn nhai nhòm nhàm, không cần giữ thể diện thục nữ thùy mị gì cả và cũng không cần giữ thể diện.
“Có khi nào đang ăn có người vào đây bắt gặp chúng ta ăn trực không đây… Mâm đồ ăn này đâu phải dành cho chúng ta đâu Hải Đường à…”
Đằng Vân đáp, tay cái bánh bao ăn ngon lành nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài kia một cách dè chừng vì sợ có người bắt quả tang.
Hải Đường bẻ lấy cái đùi gà đưa cho Đằng Vân cười đáp: “Kệ đi mà, tới lúc đó thì mình ăn xong rồi sau đó bỏ đi, thì không ai biết đâu mà lo…”
“Hải Đường à… tới lúc mình bỏ đi chắc không được rồi… Vương gia, tứ hoàng tử và… và… còn có hoàng thượng đang đi tới đây kìa…”
Đằng Vân nói giọng hoang mang nhưng vẫn ăn bánh bao như bình thường. Lúc này nàng mới vội định thần lại những gì mình đang thấy phía ngoài xa xa kia, có bóng dáng ba người nam nhân đang tiến bước tới đây. Trong khi Hải Đường chẳng bận tâm mà cứ ăn như đúng rồi vậy.
“Không xong rồi Hải Đường ơi, mau trốn thôi, có người tới!...”
Dứt lời Đằng Vân kéo tay Hải Đường luống cuống không biết trốn cái ngõ ngách nào, nàng thì lúng túng bối rối còn Hải Đường thì vẫn cầm đùi gà ăn ngon lành. Thế là cả hai đành núp tạm sau cánh cửa vậy khi họ chưa bước vào đây mà còn nán lại ở phía trước nói chuyện.
Hải Đường quay lại nhìn Đằng Vân cau có: “Gì vậy mây mây à không nhằm… Vân Vân? Đang ăn mà…”
Đằng Vân vội bịt miệng nàng lại nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi, họ đang đứng ở ngoài đấy!”
“Ai?”
Hải Đường ngơ ngác hỏi, ánh mắt ngây ngô nhìn Đằng Vân, cầm củ khoai lang luộc cắn ăn một cách tỉnh queo.
“Là hoàng thượng, vương gia với tứ hoàng tử đấy!”
Đằng Vân đáp nhanh, cảm thấy rối trí không biết làm gì để thoát khỏi đây nữa, sẽ rất là mất mặt khi họ thấy hai người ăn hết cả bàn thức ăn kia.
“Hôm nay có việc gì mà đích thân bệ hạ tới đây vậy?”
Vương gia Tử Khuynh ôn nhu đáp, ánh mắt thắc mắc nhìn Nguyên Ân.
Nguyên Ân trầm giọng đáp với nét mặt lãnh đạm: “Trong ngay mai ta sẽ đi tới lang Quốc Châu Tự để xem vùng đất ở đó như thế nào. Ta biết hoàng thúc rất am hiểu thiên tài địa lợi nhân hòa nên ta muốn người giúp ta.”
“Hoàng thúc là người có tầm nhìn xa trong rộng sẽ biết ở đó cần gì, người hãy cùng bệ hạ đi xuống đó một chuyến xem sao?”
Tử Thiên lên tiếng đáp với giọng đều đều, trên môi nở nụ cười vui mừng khi thấy sự hòa hợp giữa hoàng huynh và hoàng thúc của mình.
Tử Khuynh mỉm cười ẩn ý đáp: “Nhưng bệ hạ quyết đoán hơn ta mà? Có rất nhiều hoàng tử thông minh xuất chúng sao lại chọn ta?”
Bọn họ cứ thế nói chuyện trong khi ở bên trong căn phòng, Hải Đường và Đằng Vân nhìn nhau thủ thỉ cứ thập thò nhìn ra ngoài.
“Họ đang mải mê nói chuyện với nhau, tranh thủ đi thôi trước khi bắt quả tang!”
Hải Đường nhẹ giọng nói, nhìn Đằng Vân gật đầu. Nàng là người bước ra trước tiếp đó tới Đằng Vân bước theo sau, nàng nhẹ nhàng bước chân ra phía cửa.
“Ôi con chuột!”
Đằng Vân hét toáng lên khi đột nhiên có con chuột từ đâu chạy ra, bò ngay lên chân của nàng, khiến nàng hoảng hốt mà nhảy dựng cả lên.
“Oh my god!”
“Phịch”
Hải Đường vấp phải cái thanh gỗ chắn ngang cửa ở dưới chân ngã sấp mặt nền, khi bị Đằng Vân vô tình đẩy chúng, củ khoai lang đang ăn dơ dang văn ra lăn xuống trúng chân Nguyên Ân. Nguyên Ân, Tử Khuynh với Tử Thiên quay lại nhìn với ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người.
Đằng Vân coi như đứng đơ như trời trồng nhìn ba người nam nhân đứng ngay trước mặt.
“Đau quá mất thôi! Này Vân Vân, cô làm gì hét toáng lên vậy, đẩy tôi ngã ôm đất đây này!” Hải Đường nhăn nhó gằn giọng nói, chóng tay ngồi dậy phủi phủi tay.
Đằng Vân dùng chân đá nhẹ vài cái vào chân Hải Đường, khiến nàng cảm thấy khó chịu ngước mặt lên nhìn nàng ấy nhíu mày đáp:
“Cô làm gì mà cứ chọt chọt vào chân tôi vậy hả Đằng Vân?”
Đằng Vân vội kéo Hải Đường đứng phắt dậy đáp nhanh: “Cô không thấy bệ hạ, vương gia, tứ hoàng tử đang nhìn mình sao?... Thật xấu hổ quá đi!”
“Hơ hơ!” Hải Đường cười trừ, lúc này nàng mới nhận ra cáo những con mắt đang đơ ra nhìn mình, nàng quơ tay qua lại đi tới chỗ họ một cách thản nhiên đáp:
“Good morning! Vương gia với Thiên Thiên tới đây rồi sao?... Tôi với Đằng Vân cám ơn hai người đã cho hai đứa tôi chỗ ngủ, còn được mặc trang phục đẹp nữa… mà nói cái này hai người đừng chửi bọn tôi nha, cái bàn đồ ăn trong kia đó, tại vì đói quá nên bọn tôi ăn hết rồi… Cũng tại cái tên hoàng đế đây này…”
Nàng lườm mắt nhìn Nguyên Ân như dằn mặt chàng vậy, khiến chàng nhíu mày nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh. Nàng tiếp lời: “Nếu người không nhốt tôi vào nhà lao thì cũng chẳng có vụ xơi hết bàn đồ ăn kia đâu!”
Nguyên Ân im lặng không nói gì, cố kìm nén cảm xúc bực tức đang trào dâng của mình, thật sự thì hành động của Hải Đường làm chàng giận không được mà chỉ thấy mắc cười vừa rồi.
Tử khuynh chỉ biết cười với biểu cảm thẳng thắn của Hải Đường và Đằng Vân, thật sự hai nữ nhân một gây không gây chuyện thì không chịu được.
“Này củ cải đường, tỷ dám gọi luôn cả tên ta sao? Ta là hoàng tử đấy!”
Tử Thiên cương mặt lên nói với Hải Đường.
“Hoàng tử thì sao? Tên của hoàng đế ta còn gọi được cơ mà… Nguyên Ân phải không? Nguyên Ân có nghĩa là sự chu đáo, tỉ mỉ và sống biết yêu thương. Cái tên chẳng liên quan gì đến người cả, yêu thương gì như cục đá tảng vô tri vô giác thì có.”
Hải Đường nói giọng đều đều lách sang nói nghĩa tên của Nguyên Ân, như muốn dằn mặt chàng trước mặt mọi người vậy.
Ai nấy đều lơ đi chỗ khác ngoại trừ một người bị châm lửa là Nguyên Ân với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hải Đường ngay tại đây vậy, ngay cả cái tên của chàng mà nàng còn châm chọc được thì chịu thua rồi.
Đằng Vân kéo Hải Đường lại nhét cái bánh bao vào miệng nàng càu nhàu: “Sao cô cái gì cũng nói được vậy? Cả tên của bệ hạ mà cô còn không tha… Cô bớt nói lại, coi chừng cái miệng hại cái thân đấy biết chưa…”
Hải Đường im lặng không nói gì cầm lấy bánh bao ăn ngon lành như chưa hề có gì vậy.
Nguyên Ân hít một thật sâu rồi thở phắt một cái không quan tâm những gì Hải Đường nói vừa rồi, coi như chàng chưa nghe thấy gì mà quay sang nhìn Tử Khuynh trầm giọng đáp:
“Ta sẽ trả lời câu hỏi của hoàng thúc vừa rồi, vì hoàng thúc nắm rõ lòng dân hơn ta và không ham mê quyền lực. Còn những vị hoàng huynh của ta đều mưu kế muốn lật đổ ta!”
Tử Khuynh nghe Nguyên Ân nói vậy cảm thấy như Người đang đặt lòng tin vào ngài vậy, vốn dĩ ngài cũng không muốn tham gia vào việc triều chính chỉ muốn ngao du với cuộc sống bình dị, nhưng trong cung ngoài hoàng thúc với Tử Thiên ra thì Người chẳng còn ai để tin tưởng cả, hầu hết cũng chỉ tham mưu quyền lực mà thôi.
“Ở Quốc Châu Tự đất đen đỏ lẫn lộn, mưa gây bùn lầy làm úng hết cây còn mùa khô thì đất trở nên cằn cỗi, chẳng biết chồng cái gì cho ra hồn để người dân có thể ổn định cuộc sống nữa.”
Tử Thiên than thở ngồi phịch xuống ghế đá gần đó, ngài cũng đang suy nghĩ để giúp Nguyên Ân tìm ra cách để cải thiện cuộc sống của người dân ở làng Quốc Châu Tự.
“Đất đen đất đỏ thì trồng quýt hoặc đào trong dài hạn, còn ngắn hạn thì trồng dưa hấu, trồng đậu này… cái này tôi học địa lý nên biết thôi!”
Hải Đường lên tiếng đáp khi nghe Tử Thiên nói những điều vừa rồi, khiến mọi người một lần nữa đổ dồn những ánh ngạc nhiên nhìn nàng.
“Cái gì nhìn tôi dữ vậy? Tôi nói sai sao, chẳng lẽ hồi học phổ thông thầy dạy đại nói trồng mấy loại cây này với những đất như đỏ và đen mang lại thu nhập cao là sai sao? Trời ơi có được mảnh đất như vậy, chắc mình mở nguyên cái nông trại làm giàu rồi…”
“Tỷ nói gì vậy? Địa lý là sao? Mà hình như tỷ biết nên trồng gì thì phải!”
Tử Thiên nhìn Hải Đường đáp với ánh mắt khó hiểu. Không chỉ mình nàng khó hiểu mà còn có vương gia Tử Khuynh, Nguyên Ân và Đằng Vân nữa, thật sự chẳng hiểu nàng đang nói cái gì nữa.
“Có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu. Mà biết trồng cây gì phải xem chỗ đất đó với thời tiết khí hậu như thế nào, nguồn nước, địa hình ra sao mới biết chứ?”
Hải Đường đáp nhanh với những hiểu biết mình nắm được, mặc dù học y giải phẫu lồng ngực nhưng cũng am hiểu sơ sơ về nông nghiệp, nàng yêu thích trồng hoa nuôi bò sữa với cuộc sống bình dị, ngày ngày hai rau nấu cơm chẳng phải lo nghĩ gì, chẳng qua là do bị ép nên mới đi học cái ngành mổ thịt người để cứu chữa khi bị bệnh hay thương do tai nạn thôi.
“Tỷ thật sự biết thật sao?...” Tử Thiên đáp với giọng đầy sự hoài nghi.
“Nếu ta làm được thì sao?”
Hải Đường đáp với giọng hạ huyết đầy cứng rắn nhưng nàng vội suy nghĩ lại những gì vừa thốt ra: “Mình đang nói gì vậy trời?”
“Nếu như ngươi làm được thì ta nhất định sẽ không bắt ngươi về Tân Dã phố nữa!”
Nguyên Ân lên tiếng đáp với vẻ mặt ngiêm túc, ánh mắt nhìn Hải Đường như sự thách thức vậy.
“Người nói thật sao?” Hải Đường như nhảy tứng lên nắm lấy tay Nguyên Ân khi nghe chàng đáp như vậy, được nước lấn tới nàng nói thêm: “Vậy thì bệ hạ cho ta tự do đi lại ra vào trong và ngoài cung đấy, cơ mà ta cực thích mùi hương ở chỗ hồ tắm của người. Mùi quế, vỏ cam còn có bạc hà nữa trời ơi thơm lắm…”
“E hèm!” Nguyên Ân khàn giọng khi nghe Hải Đường nói, ánh mắt nhìn bàn tay của mình bị nàng nắm chặt cảm giác rất ấm, ấm đến mức chỉ muốn nàng nắm chặt như vậy, tim chàng như thốt lên một giây tức thời rồi trở về bình thường. Chàng lên tiếng đáp:
“Ngươi định nắm tay ta như vậy sao?”
“Ô hô… ta quên!”
Hải Đường vội buông ra mỉm cười nhí nhố, thấy Đằng Vân bụm miệng cười làm nàng thấy có chút xấu hổ khi tự tiện nắm tay nam nhân như vậy.
…
Tại điện Thanh Trì
“Cứ như trời đang giúp chúng ta biến Bệ hạ thành con rối vậy, cung may là thời tiết ở Quốc Châu Tự khắc nghiệt. Mà người đang ăn gì vậy?”
Đô đốc đại nhân Khắc Tự - phụ thân của Du Lan hỏi, ánh mắt thắc mắc nhìn nàng ta.
“Con đâu có ăn gì, chỉ là uống trà thôi!” Du Lan đáp nhanh.
“Người nên chăm sóc bản thân mình sắp tới ngày hợp phòng rồi đấy. Người phải mang thai thì mới có thể đứng đầu hậu cung, giúp nâng tầm quyền lực của gia tộc ta! Trở thành vua của đất nước này là ước mơ của ta đấy!”
Ông nói giọng đều đều với ánh mắt hiện rõ sự tham vọng nắm cả Ngũ Thiên Quốc trong tay mình.
Du Lan chỉ biết mỉm cười gượng gạo mà làm theo tâm nguyện của phụ thân mình thôi.
“Dù có cố làm một vị vua tốt thì Bệ hạ cũng chỉ là nam nhân trai tráng thôi. Ta đã chủ bị mọi thứ cho đêm hợp phòng rồi. Người có nghe nói đến mê uyển dược chưa?”
“Đây chẳng phải là bột của rắn kết đôi: thuốc kích dục…”
“Phải!” Ông cắt ngang lời của Du Lan đang nói rồi tiếp lời: “Khi bánh đậu đỏ và trà hoa cam thảo mang lên, Bệ hạ sẽ nó. Nếu bột được cho vào món bánh đó và trà… thì sẽ có tác dụng rất mạnh đấy… Cho nên con tranh thủ cơ hội đi…”
“Nhưng lỡ như bệ hạ không tới tìm con thì sao?” Du Lan gặn hỏi với ánh mắt có chút bối rối và lúng túng.
“Nếu như Bệ hạ không tới tìm người, thì người hãy tự mình tìm đến cung của bệ hạ!”
…
Tối tại cung cấm, Hải Đường thay Bát công công mang điểm tâm giùm ngài ấy vì ngài mắc chút chuyện đột xuất nên nhờ nàng đem tới cho Nguyên Ân. Thật ra nàng chẳng muốn tới đó đâu những vì Bát công công năn nỉ quá nên nàng mới đi thôi.
Nàng từ từ kéo cửa nhẹ bước vào bên trong thiện phòng riêng của Nguyên Ân nhưng không thấy chàng đâu, đành để cái đĩa bánh ngọt với trà xuống bàn ngồi phịch xuống đợi.
“Khát nước quá đi, đi từ bếp tới đây cũng xa chứ đâu có gần. Uống một chút chắc hắn không biết đâu!”
Nàng nâng mở nắp nâng tách trà uống ừng ực đến nửa tách rồi đặt xuống, tiện tay bốc một cái bánh nhân đậu đỏ cho vào miệng ăn ngon lành, cho dù có no căng bụng lúc sáng thì nàng vẫn muốn ăn.
“Bánh ngon thật đấy, là mình nghĩ ra chứ ai. Công nhận họ làm y trang mình bày luôn, mùi vị đúng thật là tuyệt! Ăn thêm cái nữa chắc không sao đâu! Mà không biết hắn đi đâu rồi nhỉ? Thôi mặc kệ, ăn nốt cái này rồi đi! ”
Nàng mỉm cười nói, bóc thêm cái nữa vừa ăn vừa uống trà cho dễ trôi. Thoáng chốc trong đĩa bánh chỉ còn ba cái bánh.
“Du chiêu nghi nương nương tới thưa bệ hạ!” Tên thái giám ở ngoài nói vọng vào.
“Chết rồi, vợ của hắn tới mau kiếm chỗ trốn thôi!”
Hải Đường đứng dậy vội chạy ra phía sau bức bình phong đứng núp ở đó với nét mặt hoảng hốt khi Du Lan đến đây một cách bất ngờ như vậy.
Vừa lúc Du Lan từ ngoài cửa bước vào trong cùng là lúc Nguyên Ân từ phía trong căn phòng mật của mình đi ra, trên người chàng chỉ mặc bộ y phục màu trắng bằng lụa đào tơ, nói trắng ra thì chàng mới vừa từ hồ tắm lên xong sau khi nghe thái giám bên ngoài báo.
“Tham kiến bệ hạ!”
Du Lan nhẹ nhàng hành lễ, nàng ta hôm nay diện bộ y phục màu đỏ mỏng tang, tóc xõa dài với nét mặt trang điểm nhẹ, khẻ mỉm cười như muốn gợi tình vậy.
“Tới đây làm gì? Về đi, ta còn bận việc!”
Nguyên Ân buông một câu lạnh lùng, không hề liếc mắt nhìn Du Lan lấy một lần, mà chỉ ngồi xuống dưới bàn cầm tấu chương đọc, khẽ cầm lấy tách trà uống một hơi.
Điều đó khiến nàng ta cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng nhìn thấy Nguyên Ân uống trà và đĩa bánh ngọt chỉ còn vài cái bánh mừng thầm, nàng đi lại gần chàng ngồi xuống bên cạnh cất giọng mật ngọt:
“Bệ hạ, người làm việc quá chăm chỉ để làm gì ạ? Cho dù có hạn hán hay dịch bệnh cũng không ảnh hưởng gì đến trong cung. Tổ mẫu cũng mong muốn có cháu bồng bế rồi, chẳng lẽ bệ hạ cứ làm ngơ như vậy sao?”
Nói rồi Du Lan đưa tay tháo sợi dây trên áo ra nhưng bị Nguyên Ân nắm lấy tay giữ chặt lại lên tiếng đáp: “Tỷ định làm gì vậy?”
“Chỉ là thần thiếp muốn hầu hạ người thôi!”
Du Lan đáp lại, đưa tay vòng lấy cổ Nguyên Ân kéo sát lại định trao môi hôn thì ngay lập tức bị Nguyên Ân đẩy ra một cách phũ phàng. Chàng đứng phắt dậy, gằn giọng đáp:
“Mau ra ngoài, ra ngoài ngay lập tức cho ta!”
Nét mặt Nguyên Ân trông lạnh tanh đến đáng sợ, ánh mắt hiện rõ sự giận dữ khiến Du Lan cảm thấy rợn người vội đứng dậy.
“Kỳ Phong… Kỳ Phong à…”
Hải Đường từ sau bức bình phong bước ra với vẻ mặt đỏ ửng nóng bỏng, ánh mắt lờ lờ dường như mất ý thức, hai tay đưa về phía trước tiến lại chỗ Nguyên Ân, khiến chàng và Du Lan vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của nàng ở đây.
Bất chợt nàng ngạc phịch xuống, Nguyên Ân vội đỡ lấy nàng, miệng nàng không ngừng kêu tên: “Kỳ Phong… Kỳ Phong, em muốn…!”
Nguyên Ân lay lay người Hải Đường, ánh mắt có chút lo lắng nhìn nàng vội đáp: “Này Hải Đường, ngươi bị sao vậy hả? Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?”
Du Lan chợt cười trong sự bực tức khi biết nguyên nhân tại sao hoàng thượng lại không có chút phản ứng gì với nàng ta cả, nàng ta siết chặt tay tức tối bỏ đi ra ngoài mà không làm được gì cả, trong đầu in hằng khuôn mặt của nữ nhân đang ở bên cạnh người.
“Nóng quá đi mất thôi… Mở máy lạnh đi… nóng quá, ta chịu hết nổi rồi…”
Hải Đường nói, bất ngờ ngồi thẳng dậy cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài rồi đến lớp tiếp theo mà không biết mình đang làm gì.
“Ngươi làm gì vậy, Hải Đường? Ngươi cũng giống như ả ta sao?”
Nguyên Ân gằn giọng nói với ánh mắt bực tức vội quay đi nhìn chỗ khác, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với nàng ta nữa.
Bất chợt nàng đưa tay áp lạnh hai bờ má của Nguyên Ân, trong bộ dạng lúc này của nàng chỉ còn lớp xiêm y mỏng tang với xương quai xanh quyến rũ cùng làn da trắng nõn. Nàng mơ mơ màng màng nói:
“Anh rất đẹp trai, anh làm trái tim em rung động… Em muốn hôn vào bờ môi của anh…”
Nàng đưa tay nắm lấy vạt áo Nguyên Ân kéo xuống trao nụ hôn, chàng vội đẩy Hải Đường ra khi thấy hành động quá đổi tự nhiên của nàng, chàng nói lớn:
“Ngươi làm cái gì vậy Hải Đường, mau ra phòng ta ngay!”
Dường như lời nói của chàng vô ích vậy, Hải Đường không nghe thấy mà tiếp tục xông tới ôm chầm lấy chàng. Chàng lại buông ra nàng ra, cúi xuống nhặt lấy cái áo mặc vào cho nàng nhưng nàng lại hất đi.
Chàng khẽ thở dài đáp: “Ta mặc kệ ngươi, muốn làm gì thì làm! Mai ta sẽ tính sổ với nhà ngươi sau!”
Nói rồi Nguyên Ân cầm lấy tách trà uống một đến cạn rồi bỏ đi vào phòng bên trong, tạm thời thì tối nay chàng sẽ ngủ tạm trong hồ tắm vậy.
“Kỳ phong… anh đi đâu vậy? Chờ em với…”
“Nàng ta càng lúc không xem mình ra gì!”
Nguyên Ân thầm nói, cầm lấy cuốn tấu chương đọc đang đọc dở dang vừa rồi. Đột nhiên chàng cảm thấy trong người khó chịu vô cùng, cơ thể nóng lên như lửa đốt vậy. Chàng nghĩ chắc là do thời tiết thôi, chàng cởi áo ra để cảm thấy thoải mái lộ cơ bụng rắn chắc, nhưng chàng cảm thấy như càng lúc càng tệ hơn, đầu óc trống rỗng quay cuồng.
“Kỳ Phong… thì ra anh ở trong này!”
Hải Đường nở nụ cười tươi bước chân loạng choạng đi tới chỗ Nguyên Ân, dường như chàng không thể kiềm chế được nữa mà vòng tay ôm lấy eo nàng sát lại trao môi hôn nồng nhiệt nhất, cả hai dường như mất kiểm soát không còn nhận thức được điều gì.
Nguyên Ân chợt nhận ra hành động mình đang làm vội buông Hải Đường, chắc chắc là giữa hai người có vấn đề gì rồi. Chàng đẩy Hải Đường quay người gồng mình cố gắng chịu đựng vì không thể làm như thế được.
“Anh làm gì em vậy? Anh dám cướp đi nụ hôn đầu của em sao? Nhưng không sao, miễn là anh thì cái gì em cũng bỏ qua cả, Kỳ Phong à…”
Hải Đường nói giọng cao vút đầy mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê rồi chợt ngã phịch xuống sàn bất tỉnh. Nguyên Ân thấy vậy nhưng không biết làm gì vì chàng thật sự chỉ muốn độc chiếm nàng mà thôi, nên cố lết bước tới hồ tắm bước xuống ngâm mình trong nước chắc có lẽ sẽ ổn hơn
“Cả hai cô đường đường là tiểu thư danh giá với nét yêu kiều duyên dáng không ngờ tướng ngủ xấu dễ sợ, cảnh này để vương gia nhìn thấy chắc mất mặt chết mất!”
Cô cung nữ thầm nói, bịt miệng cười lắc đầu ngán ngẩm rồi đi tới lay lay người Hải Đường và Đằng Vân dậy.
“Hải Đường tiểu thư, Đằng Vân tiểu thư! Hai cô mau tỉnh dậy đi, trời đã sáng rồi đấy!”
“Gì vậy? Trời sáng rồi sao?” Đằng Vân lờ mờ tỉnh giấc nhưng chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn còn lim dim rồi lại ngủ nướng tiếp.
“Hai tiểu thư dậy đi, vương gia với tứ hoàng tử đợi hai cô ở phủ đấy!”
Cô cung nữ nói lớn giọng, tiếp tục lôi cả hai người dậy nhưng vô ích, chẳng ai chịu mở mắt mà vẫn ngủ ngon lành.
“Cô đi ra ngoài đi, bọn tôi ra giờ đấy!” Hải Đường lến tiếng đáp, mắt lúc nhắm lúc mở.
“Vậy thì hai tiểu thư nhanh lên đấy, y phục tôi để trên bàn hai tiểu thư thay nhanh rồi ra đừng để vương gia và tứ hoàng tử chờ lâu!”
Nói rồi cô cung nữ thở phắt một cái rồi quay người đi ra ngoài một mạch.
Lúc này Hải Đường với Đằng Vân mới chịu kéo nhau tỉnh dậy, nhìn mặt ai nấy đều trông thật buồn cười như hai đứa ngố tàu vậy. Hai người vội vàng lấy y phục được chuẩn bị sẵn mau chóng thay nhanh để ra ngoài.
…
“Đói bụng quá đi Vân Vân ơi!”
Hải Đường la than thở, nét mặt như thể thiếu sức sống vậy, nắm lấy tay Đằng Vân vừa đi vừa xoa bụng. Kể từ ngày xuyên không qua Ngũ Thiên Quốc tới giờ nàng chỉ toàn than ngắn thở dài ngao ngán, toàn gặp chuyện xui xẻo và gặp ngay oan gia ngõ hẹp.
“Tôi cũng đói chứ khác gì cô đâu! Này Hải Đường…”
Đằng Vân lên giọng, đứng khựng lại đưa tay chỉ về gian phòng mở cửa toan quan trước mặt với bàn đầy ắp thức ăn được bày ra sẵn, đang bốc khói nghi ngút. Nàng tiếp lời: “Hải Đường, hay là chúng ta vào đó đi…Tôi đói quá không chịu nổi nữa rồi…”
Nuốt chửng nước bọt xuống cổ, Hải Đường mỉm cười với ánh mắt sáng lên như tia nắng mặt trời đáp nhanh: “Vậy đi! Còn chần chừ gì nữa… Nếu không muốn trở thành ma đói thì xông lên mặc kệ ai nói gì, thì mình cũng đã lỡ rồi… Tới lúc đó tính tiếp… Đi thôi…”
Nói rồi Hải Đường cùng Đằng Vân nhanh chân chạy vô trong gian phòng đó, không chần chừ suy nghĩ gì cầm lấy đôi đũa gấp đồ ăn cho vào miệng ăn một cách ngon lành như chưa bao giờ được ăn vậy.
“Ngon quá đi… hihi…” Hải Đường vừa ăn vừa khen ngon, cho thức ăn vào mồm đầy ăn nhai nhòm nhàm, không cần giữ thể diện thục nữ thùy mị gì cả và cũng không cần giữ thể diện.
“Có khi nào đang ăn có người vào đây bắt gặp chúng ta ăn trực không đây… Mâm đồ ăn này đâu phải dành cho chúng ta đâu Hải Đường à…”
Đằng Vân đáp, tay cái bánh bao ăn ngon lành nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài kia một cách dè chừng vì sợ có người bắt quả tang.
Hải Đường bẻ lấy cái đùi gà đưa cho Đằng Vân cười đáp: “Kệ đi mà, tới lúc đó thì mình ăn xong rồi sau đó bỏ đi, thì không ai biết đâu mà lo…”
“Hải Đường à… tới lúc mình bỏ đi chắc không được rồi… Vương gia, tứ hoàng tử và… và… còn có hoàng thượng đang đi tới đây kìa…”
Đằng Vân nói giọng hoang mang nhưng vẫn ăn bánh bao như bình thường. Lúc này nàng mới vội định thần lại những gì mình đang thấy phía ngoài xa xa kia, có bóng dáng ba người nam nhân đang tiến bước tới đây. Trong khi Hải Đường chẳng bận tâm mà cứ ăn như đúng rồi vậy.
“Không xong rồi Hải Đường ơi, mau trốn thôi, có người tới!...”
Dứt lời Đằng Vân kéo tay Hải Đường luống cuống không biết trốn cái ngõ ngách nào, nàng thì lúng túng bối rối còn Hải Đường thì vẫn cầm đùi gà ăn ngon lành. Thế là cả hai đành núp tạm sau cánh cửa vậy khi họ chưa bước vào đây mà còn nán lại ở phía trước nói chuyện.
Hải Đường quay lại nhìn Đằng Vân cau có: “Gì vậy mây mây à không nhằm… Vân Vân? Đang ăn mà…”
Đằng Vân vội bịt miệng nàng lại nói nhỏ: “Nói nhỏ thôi, họ đang đứng ở ngoài đấy!”
“Ai?”
Hải Đường ngơ ngác hỏi, ánh mắt ngây ngô nhìn Đằng Vân, cầm củ khoai lang luộc cắn ăn một cách tỉnh queo.
“Là hoàng thượng, vương gia với tứ hoàng tử đấy!”
Đằng Vân đáp nhanh, cảm thấy rối trí không biết làm gì để thoát khỏi đây nữa, sẽ rất là mất mặt khi họ thấy hai người ăn hết cả bàn thức ăn kia.
“Hôm nay có việc gì mà đích thân bệ hạ tới đây vậy?”
Vương gia Tử Khuynh ôn nhu đáp, ánh mắt thắc mắc nhìn Nguyên Ân.
Nguyên Ân trầm giọng đáp với nét mặt lãnh đạm: “Trong ngay mai ta sẽ đi tới lang Quốc Châu Tự để xem vùng đất ở đó như thế nào. Ta biết hoàng thúc rất am hiểu thiên tài địa lợi nhân hòa nên ta muốn người giúp ta.”
“Hoàng thúc là người có tầm nhìn xa trong rộng sẽ biết ở đó cần gì, người hãy cùng bệ hạ đi xuống đó một chuyến xem sao?”
Tử Thiên lên tiếng đáp với giọng đều đều, trên môi nở nụ cười vui mừng khi thấy sự hòa hợp giữa hoàng huynh và hoàng thúc của mình.
Tử Khuynh mỉm cười ẩn ý đáp: “Nhưng bệ hạ quyết đoán hơn ta mà? Có rất nhiều hoàng tử thông minh xuất chúng sao lại chọn ta?”
Bọn họ cứ thế nói chuyện trong khi ở bên trong căn phòng, Hải Đường và Đằng Vân nhìn nhau thủ thỉ cứ thập thò nhìn ra ngoài.
“Họ đang mải mê nói chuyện với nhau, tranh thủ đi thôi trước khi bắt quả tang!”
Hải Đường nhẹ giọng nói, nhìn Đằng Vân gật đầu. Nàng là người bước ra trước tiếp đó tới Đằng Vân bước theo sau, nàng nhẹ nhàng bước chân ra phía cửa.
“Ôi con chuột!”
Đằng Vân hét toáng lên khi đột nhiên có con chuột từ đâu chạy ra, bò ngay lên chân của nàng, khiến nàng hoảng hốt mà nhảy dựng cả lên.
“Oh my god!”
“Phịch”
Hải Đường vấp phải cái thanh gỗ chắn ngang cửa ở dưới chân ngã sấp mặt nền, khi bị Đằng Vân vô tình đẩy chúng, củ khoai lang đang ăn dơ dang văn ra lăn xuống trúng chân Nguyên Ân. Nguyên Ân, Tử Khuynh với Tử Thiên quay lại nhìn với ánh mắt ngạc nhiên nhìn hai người.
Đằng Vân coi như đứng đơ như trời trồng nhìn ba người nam nhân đứng ngay trước mặt.
“Đau quá mất thôi! Này Vân Vân, cô làm gì hét toáng lên vậy, đẩy tôi ngã ôm đất đây này!” Hải Đường nhăn nhó gằn giọng nói, chóng tay ngồi dậy phủi phủi tay.
Đằng Vân dùng chân đá nhẹ vài cái vào chân Hải Đường, khiến nàng cảm thấy khó chịu ngước mặt lên nhìn nàng ấy nhíu mày đáp:
“Cô làm gì mà cứ chọt chọt vào chân tôi vậy hả Đằng Vân?”
Đằng Vân vội kéo Hải Đường đứng phắt dậy đáp nhanh: “Cô không thấy bệ hạ, vương gia, tứ hoàng tử đang nhìn mình sao?... Thật xấu hổ quá đi!”
“Hơ hơ!” Hải Đường cười trừ, lúc này nàng mới nhận ra cáo những con mắt đang đơ ra nhìn mình, nàng quơ tay qua lại đi tới chỗ họ một cách thản nhiên đáp:
“Good morning! Vương gia với Thiên Thiên tới đây rồi sao?... Tôi với Đằng Vân cám ơn hai người đã cho hai đứa tôi chỗ ngủ, còn được mặc trang phục đẹp nữa… mà nói cái này hai người đừng chửi bọn tôi nha, cái bàn đồ ăn trong kia đó, tại vì đói quá nên bọn tôi ăn hết rồi… Cũng tại cái tên hoàng đế đây này…”
Nàng lườm mắt nhìn Nguyên Ân như dằn mặt chàng vậy, khiến chàng nhíu mày nhìn nàng với ánh mắt sắc lạnh. Nàng tiếp lời: “Nếu người không nhốt tôi vào nhà lao thì cũng chẳng có vụ xơi hết bàn đồ ăn kia đâu!”
Nguyên Ân im lặng không nói gì, cố kìm nén cảm xúc bực tức đang trào dâng của mình, thật sự thì hành động của Hải Đường làm chàng giận không được mà chỉ thấy mắc cười vừa rồi.
Tử khuynh chỉ biết cười với biểu cảm thẳng thắn của Hải Đường và Đằng Vân, thật sự hai nữ nhân một gây không gây chuyện thì không chịu được.
“Này củ cải đường, tỷ dám gọi luôn cả tên ta sao? Ta là hoàng tử đấy!”
Tử Thiên cương mặt lên nói với Hải Đường.
“Hoàng tử thì sao? Tên của hoàng đế ta còn gọi được cơ mà… Nguyên Ân phải không? Nguyên Ân có nghĩa là sự chu đáo, tỉ mỉ và sống biết yêu thương. Cái tên chẳng liên quan gì đến người cả, yêu thương gì như cục đá tảng vô tri vô giác thì có.”
Hải Đường nói giọng đều đều lách sang nói nghĩa tên của Nguyên Ân, như muốn dằn mặt chàng trước mặt mọi người vậy.
Ai nấy đều lơ đi chỗ khác ngoại trừ một người bị châm lửa là Nguyên Ân với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Hải Đường ngay tại đây vậy, ngay cả cái tên của chàng mà nàng còn châm chọc được thì chịu thua rồi.
Đằng Vân kéo Hải Đường lại nhét cái bánh bao vào miệng nàng càu nhàu: “Sao cô cái gì cũng nói được vậy? Cả tên của bệ hạ mà cô còn không tha… Cô bớt nói lại, coi chừng cái miệng hại cái thân đấy biết chưa…”
Hải Đường im lặng không nói gì cầm lấy bánh bao ăn ngon lành như chưa hề có gì vậy.
Nguyên Ân hít một thật sâu rồi thở phắt một cái không quan tâm những gì Hải Đường nói vừa rồi, coi như chàng chưa nghe thấy gì mà quay sang nhìn Tử Khuynh trầm giọng đáp:
“Ta sẽ trả lời câu hỏi của hoàng thúc vừa rồi, vì hoàng thúc nắm rõ lòng dân hơn ta và không ham mê quyền lực. Còn những vị hoàng huynh của ta đều mưu kế muốn lật đổ ta!”
Tử Khuynh nghe Nguyên Ân nói vậy cảm thấy như Người đang đặt lòng tin vào ngài vậy, vốn dĩ ngài cũng không muốn tham gia vào việc triều chính chỉ muốn ngao du với cuộc sống bình dị, nhưng trong cung ngoài hoàng thúc với Tử Thiên ra thì Người chẳng còn ai để tin tưởng cả, hầu hết cũng chỉ tham mưu quyền lực mà thôi.
“Ở Quốc Châu Tự đất đen đỏ lẫn lộn, mưa gây bùn lầy làm úng hết cây còn mùa khô thì đất trở nên cằn cỗi, chẳng biết chồng cái gì cho ra hồn để người dân có thể ổn định cuộc sống nữa.”
Tử Thiên than thở ngồi phịch xuống ghế đá gần đó, ngài cũng đang suy nghĩ để giúp Nguyên Ân tìm ra cách để cải thiện cuộc sống của người dân ở làng Quốc Châu Tự.
“Đất đen đất đỏ thì trồng quýt hoặc đào trong dài hạn, còn ngắn hạn thì trồng dưa hấu, trồng đậu này… cái này tôi học địa lý nên biết thôi!”
Hải Đường lên tiếng đáp khi nghe Tử Thiên nói những điều vừa rồi, khiến mọi người một lần nữa đổ dồn những ánh ngạc nhiên nhìn nàng.
“Cái gì nhìn tôi dữ vậy? Tôi nói sai sao, chẳng lẽ hồi học phổ thông thầy dạy đại nói trồng mấy loại cây này với những đất như đỏ và đen mang lại thu nhập cao là sai sao? Trời ơi có được mảnh đất như vậy, chắc mình mở nguyên cái nông trại làm giàu rồi…”
“Tỷ nói gì vậy? Địa lý là sao? Mà hình như tỷ biết nên trồng gì thì phải!”
Tử Thiên nhìn Hải Đường đáp với ánh mắt khó hiểu. Không chỉ mình nàng khó hiểu mà còn có vương gia Tử Khuynh, Nguyên Ân và Đằng Vân nữa, thật sự chẳng hiểu nàng đang nói cái gì nữa.
“Có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu. Mà biết trồng cây gì phải xem chỗ đất đó với thời tiết khí hậu như thế nào, nguồn nước, địa hình ra sao mới biết chứ?”
Hải Đường đáp nhanh với những hiểu biết mình nắm được, mặc dù học y giải phẫu lồng ngực nhưng cũng am hiểu sơ sơ về nông nghiệp, nàng yêu thích trồng hoa nuôi bò sữa với cuộc sống bình dị, ngày ngày hai rau nấu cơm chẳng phải lo nghĩ gì, chẳng qua là do bị ép nên mới đi học cái ngành mổ thịt người để cứu chữa khi bị bệnh hay thương do tai nạn thôi.
“Tỷ thật sự biết thật sao?...” Tử Thiên đáp với giọng đầy sự hoài nghi.
“Nếu ta làm được thì sao?”
Hải Đường đáp với giọng hạ huyết đầy cứng rắn nhưng nàng vội suy nghĩ lại những gì vừa thốt ra: “Mình đang nói gì vậy trời?”
“Nếu như ngươi làm được thì ta nhất định sẽ không bắt ngươi về Tân Dã phố nữa!”
Nguyên Ân lên tiếng đáp với vẻ mặt ngiêm túc, ánh mắt nhìn Hải Đường như sự thách thức vậy.
“Người nói thật sao?” Hải Đường như nhảy tứng lên nắm lấy tay Nguyên Ân khi nghe chàng đáp như vậy, được nước lấn tới nàng nói thêm: “Vậy thì bệ hạ cho ta tự do đi lại ra vào trong và ngoài cung đấy, cơ mà ta cực thích mùi hương ở chỗ hồ tắm của người. Mùi quế, vỏ cam còn có bạc hà nữa trời ơi thơm lắm…”
“E hèm!” Nguyên Ân khàn giọng khi nghe Hải Đường nói, ánh mắt nhìn bàn tay của mình bị nàng nắm chặt cảm giác rất ấm, ấm đến mức chỉ muốn nàng nắm chặt như vậy, tim chàng như thốt lên một giây tức thời rồi trở về bình thường. Chàng lên tiếng đáp:
“Ngươi định nắm tay ta như vậy sao?”
“Ô hô… ta quên!”
Hải Đường vội buông ra mỉm cười nhí nhố, thấy Đằng Vân bụm miệng cười làm nàng thấy có chút xấu hổ khi tự tiện nắm tay nam nhân như vậy.
…
Tại điện Thanh Trì
“Cứ như trời đang giúp chúng ta biến Bệ hạ thành con rối vậy, cung may là thời tiết ở Quốc Châu Tự khắc nghiệt. Mà người đang ăn gì vậy?”
Đô đốc đại nhân Khắc Tự - phụ thân của Du Lan hỏi, ánh mắt thắc mắc nhìn nàng ta.
“Con đâu có ăn gì, chỉ là uống trà thôi!” Du Lan đáp nhanh.
“Người nên chăm sóc bản thân mình sắp tới ngày hợp phòng rồi đấy. Người phải mang thai thì mới có thể đứng đầu hậu cung, giúp nâng tầm quyền lực của gia tộc ta! Trở thành vua của đất nước này là ước mơ của ta đấy!”
Ông nói giọng đều đều với ánh mắt hiện rõ sự tham vọng nắm cả Ngũ Thiên Quốc trong tay mình.
Du Lan chỉ biết mỉm cười gượng gạo mà làm theo tâm nguyện của phụ thân mình thôi.
“Dù có cố làm một vị vua tốt thì Bệ hạ cũng chỉ là nam nhân trai tráng thôi. Ta đã chủ bị mọi thứ cho đêm hợp phòng rồi. Người có nghe nói đến mê uyển dược chưa?”
“Đây chẳng phải là bột của rắn kết đôi: thuốc kích dục…”
“Phải!” Ông cắt ngang lời của Du Lan đang nói rồi tiếp lời: “Khi bánh đậu đỏ và trà hoa cam thảo mang lên, Bệ hạ sẽ nó. Nếu bột được cho vào món bánh đó và trà… thì sẽ có tác dụng rất mạnh đấy… Cho nên con tranh thủ cơ hội đi…”
“Nhưng lỡ như bệ hạ không tới tìm con thì sao?” Du Lan gặn hỏi với ánh mắt có chút bối rối và lúng túng.
“Nếu như Bệ hạ không tới tìm người, thì người hãy tự mình tìm đến cung của bệ hạ!”
…
Tối tại cung cấm, Hải Đường thay Bát công công mang điểm tâm giùm ngài ấy vì ngài mắc chút chuyện đột xuất nên nhờ nàng đem tới cho Nguyên Ân. Thật ra nàng chẳng muốn tới đó đâu những vì Bát công công năn nỉ quá nên nàng mới đi thôi.
Nàng từ từ kéo cửa nhẹ bước vào bên trong thiện phòng riêng của Nguyên Ân nhưng không thấy chàng đâu, đành để cái đĩa bánh ngọt với trà xuống bàn ngồi phịch xuống đợi.
“Khát nước quá đi, đi từ bếp tới đây cũng xa chứ đâu có gần. Uống một chút chắc hắn không biết đâu!”
Nàng nâng mở nắp nâng tách trà uống ừng ực đến nửa tách rồi đặt xuống, tiện tay bốc một cái bánh nhân đậu đỏ cho vào miệng ăn ngon lành, cho dù có no căng bụng lúc sáng thì nàng vẫn muốn ăn.
“Bánh ngon thật đấy, là mình nghĩ ra chứ ai. Công nhận họ làm y trang mình bày luôn, mùi vị đúng thật là tuyệt! Ăn thêm cái nữa chắc không sao đâu! Mà không biết hắn đi đâu rồi nhỉ? Thôi mặc kệ, ăn nốt cái này rồi đi! ”
Nàng mỉm cười nói, bóc thêm cái nữa vừa ăn vừa uống trà cho dễ trôi. Thoáng chốc trong đĩa bánh chỉ còn ba cái bánh.
“Du chiêu nghi nương nương tới thưa bệ hạ!” Tên thái giám ở ngoài nói vọng vào.
“Chết rồi, vợ của hắn tới mau kiếm chỗ trốn thôi!”
Hải Đường đứng dậy vội chạy ra phía sau bức bình phong đứng núp ở đó với nét mặt hoảng hốt khi Du Lan đến đây một cách bất ngờ như vậy.
Vừa lúc Du Lan từ ngoài cửa bước vào trong cùng là lúc Nguyên Ân từ phía trong căn phòng mật của mình đi ra, trên người chàng chỉ mặc bộ y phục màu trắng bằng lụa đào tơ, nói trắng ra thì chàng mới vừa từ hồ tắm lên xong sau khi nghe thái giám bên ngoài báo.
“Tham kiến bệ hạ!”
Du Lan nhẹ nhàng hành lễ, nàng ta hôm nay diện bộ y phục màu đỏ mỏng tang, tóc xõa dài với nét mặt trang điểm nhẹ, khẻ mỉm cười như muốn gợi tình vậy.
“Tới đây làm gì? Về đi, ta còn bận việc!”
Nguyên Ân buông một câu lạnh lùng, không hề liếc mắt nhìn Du Lan lấy một lần, mà chỉ ngồi xuống dưới bàn cầm tấu chương đọc, khẽ cầm lấy tách trà uống một hơi.
Điều đó khiến nàng ta cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng nhìn thấy Nguyên Ân uống trà và đĩa bánh ngọt chỉ còn vài cái bánh mừng thầm, nàng đi lại gần chàng ngồi xuống bên cạnh cất giọng mật ngọt:
“Bệ hạ, người làm việc quá chăm chỉ để làm gì ạ? Cho dù có hạn hán hay dịch bệnh cũng không ảnh hưởng gì đến trong cung. Tổ mẫu cũng mong muốn có cháu bồng bế rồi, chẳng lẽ bệ hạ cứ làm ngơ như vậy sao?”
Nói rồi Du Lan đưa tay tháo sợi dây trên áo ra nhưng bị Nguyên Ân nắm lấy tay giữ chặt lại lên tiếng đáp: “Tỷ định làm gì vậy?”
“Chỉ là thần thiếp muốn hầu hạ người thôi!”
Du Lan đáp lại, đưa tay vòng lấy cổ Nguyên Ân kéo sát lại định trao môi hôn thì ngay lập tức bị Nguyên Ân đẩy ra một cách phũ phàng. Chàng đứng phắt dậy, gằn giọng đáp:
“Mau ra ngoài, ra ngoài ngay lập tức cho ta!”
Nét mặt Nguyên Ân trông lạnh tanh đến đáng sợ, ánh mắt hiện rõ sự giận dữ khiến Du Lan cảm thấy rợn người vội đứng dậy.
“Kỳ Phong… Kỳ Phong à…”
Hải Đường từ sau bức bình phong bước ra với vẻ mặt đỏ ửng nóng bỏng, ánh mắt lờ lờ dường như mất ý thức, hai tay đưa về phía trước tiến lại chỗ Nguyên Ân, khiến chàng và Du Lan vô cùng ngạc nhiên khi thấy sự có mặt của nàng ở đây.
Bất chợt nàng ngạc phịch xuống, Nguyên Ân vội đỡ lấy nàng, miệng nàng không ngừng kêu tên: “Kỳ Phong… Kỳ Phong, em muốn…!”
Nguyên Ân lay lay người Hải Đường, ánh mắt có chút lo lắng nhìn nàng vội đáp: “Này Hải Đường, ngươi bị sao vậy hả? Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?”
Du Lan chợt cười trong sự bực tức khi biết nguyên nhân tại sao hoàng thượng lại không có chút phản ứng gì với nàng ta cả, nàng ta siết chặt tay tức tối bỏ đi ra ngoài mà không làm được gì cả, trong đầu in hằng khuôn mặt của nữ nhân đang ở bên cạnh người.
“Nóng quá đi mất thôi… Mở máy lạnh đi… nóng quá, ta chịu hết nổi rồi…”
Hải Đường nói, bất ngờ ngồi thẳng dậy cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài rồi đến lớp tiếp theo mà không biết mình đang làm gì.
“Ngươi làm gì vậy, Hải Đường? Ngươi cũng giống như ả ta sao?”
Nguyên Ân gằn giọng nói với ánh mắt bực tức vội quay đi nhìn chỗ khác, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với nàng ta nữa.
Bất chợt nàng đưa tay áp lạnh hai bờ má của Nguyên Ân, trong bộ dạng lúc này của nàng chỉ còn lớp xiêm y mỏng tang với xương quai xanh quyến rũ cùng làn da trắng nõn. Nàng mơ mơ màng màng nói:
“Anh rất đẹp trai, anh làm trái tim em rung động… Em muốn hôn vào bờ môi của anh…”
Nàng đưa tay nắm lấy vạt áo Nguyên Ân kéo xuống trao nụ hôn, chàng vội đẩy Hải Đường ra khi thấy hành động quá đổi tự nhiên của nàng, chàng nói lớn:
“Ngươi làm cái gì vậy Hải Đường, mau ra phòng ta ngay!”
Dường như lời nói của chàng vô ích vậy, Hải Đường không nghe thấy mà tiếp tục xông tới ôm chầm lấy chàng. Chàng lại buông ra nàng ra, cúi xuống nhặt lấy cái áo mặc vào cho nàng nhưng nàng lại hất đi.
Chàng khẽ thở dài đáp: “Ta mặc kệ ngươi, muốn làm gì thì làm! Mai ta sẽ tính sổ với nhà ngươi sau!”
Nói rồi Nguyên Ân cầm lấy tách trà uống một đến cạn rồi bỏ đi vào phòng bên trong, tạm thời thì tối nay chàng sẽ ngủ tạm trong hồ tắm vậy.
“Kỳ phong… anh đi đâu vậy? Chờ em với…”
“Nàng ta càng lúc không xem mình ra gì!”
Nguyên Ân thầm nói, cầm lấy cuốn tấu chương đọc đang đọc dở dang vừa rồi. Đột nhiên chàng cảm thấy trong người khó chịu vô cùng, cơ thể nóng lên như lửa đốt vậy. Chàng nghĩ chắc là do thời tiết thôi, chàng cởi áo ra để cảm thấy thoải mái lộ cơ bụng rắn chắc, nhưng chàng cảm thấy như càng lúc càng tệ hơn, đầu óc trống rỗng quay cuồng.
“Kỳ Phong… thì ra anh ở trong này!”
Hải Đường nở nụ cười tươi bước chân loạng choạng đi tới chỗ Nguyên Ân, dường như chàng không thể kiềm chế được nữa mà vòng tay ôm lấy eo nàng sát lại trao môi hôn nồng nhiệt nhất, cả hai dường như mất kiểm soát không còn nhận thức được điều gì.
Nguyên Ân chợt nhận ra hành động mình đang làm vội buông Hải Đường, chắc chắc là giữa hai người có vấn đề gì rồi. Chàng đẩy Hải Đường quay người gồng mình cố gắng chịu đựng vì không thể làm như thế được.
“Anh làm gì em vậy? Anh dám cướp đi nụ hôn đầu của em sao? Nhưng không sao, miễn là anh thì cái gì em cũng bỏ qua cả, Kỳ Phong à…”
Hải Đường nói giọng cao vút đầy mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê rồi chợt ngã phịch xuống sàn bất tỉnh. Nguyên Ân thấy vậy nhưng không biết làm gì vì chàng thật sự chỉ muốn độc chiếm nàng mà thôi, nên cố lết bước tới hồ tắm bước xuống ngâm mình trong nước chắc có lẽ sẽ ổn hơn
/35
|