A Cửu nhìn máu loãng đỏ tươi, bên môi vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười, nhưng ánh mắt lại nhiễm lạnh.
Vào lúc này, một chút hi vọng còn lại đối Quân Khanh Vũ ở lúc Tô Mi thỏa mãn nở nụ cười hạnh phúc đã triệt để nghiền nát.
Liền thân thể mà nói, Quân Khanh Vũ có thể chỉ là chốc lát tham luyến thân thể nàng.
Liền cảm tình mà nói, đối với nàng cũng chỉ là chốc lát ôn nhu, bất quá cũng bởi vì trong lòng có một nữ nhân khác.
Bắt chính mình muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hắn muốn giang sơn thậm chí còn hậu cung xinh đẹp ba nghìn.
Chẳng bận tâm trong lòng còn yêu thương sâu sắc một nữ nhân khác, hắn vẫn sẽ tìm đến nàng. Không phải bởi vì có cảm tình, mà bởi vì thân thể, bởi vì hắn là đế vương.
Nhìn thấy A Cửu sắc mặt bình thản, đáy mắt không hề tình tự, thậm chí có một loại lãnh ý làm cho người ta sợ hãi, Tô Mi cười cười nói, "Phu nhân, buổi tối người xuất phát, hiện tại nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Cảm ơn Thục phi nương nương nhắc nhở. Ta hẳn sớm xuất phát."
Tô Mi gật đầu, trong lòng xác định A Cửu cảm tình, không khỏi bình tĩnh rất nhiều.
Lần đầu tiên thấy nữ tử này, Tô Mi không phải không thừa nhận lúc đó A Cửu cho nàng ta có một loại cảm giác quá mức bị chèn ép uy hiếp.
Nhưng sau khi tiếp xúc, nàng ta phát hiện nữ tử này có sự lạnh lùng cùng cố chấp mà người khác không có. Mà loại tính cách này đối Quân Khanh Vũ mà nói, là phiền chán nhất.
Bởi vậy sự uy hiếp này cũng chậm chậm giảm đi.
Tô Mi đứng lên nhìn tay A Cửu, "Phu nhân, hiện tại mùa đông, vết thương không nhanh khỏi. Chỗ ta có một chút dược chữa thương rất tốt, để ta lấy người tùy thân mang theo."
"Cảm ơn nương nương hảo ý, vết thương này không đáng ngại. Những thuốc kia đều do hoàng thượng ngự ban, làm thần tử ta không dám vọng động."
A Cửu nhàn nhạt cự tuyệt, sau đó khát nước cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Sợi tóc theo bên tai rũ xuống, vừa vặn lộ cái gáy trắng nõn, mà dấu răng tối hôm qua người nọ ác ý lưu lại liền trực tiếp rơi vào đáy mắt Tô Mi.
Tô Mi hiện lên một tia kinh hoảng, cả khuôn mặt gần như trắng bệch nhìn chằm chằm A Cửu.
"Thục phi nương nương?"
A Cửu ngẩng đầu nhìn nàng, nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, ta không sao."
Tô Mi vội lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, có vẻ thất hồn lạc phách.
Nguyên bản kế hoạch là buổi tối hoặc là ngày kế mới ly khai, nhưng là buổi trưa A Cửu đã gọi Tả Khuynh tới, sau đó đi vào Cảnh Dương cung.
Vốn bố trí là trước sẽ cùng Cảnh Nhất Bích nói muốn một quan tài tốt nhất, sau đó di thể Chu Tuyết sẽ để Tả Khuynh đưa xuất cung.
Lúc xế chiều, A Cửu đối Tả Khuynh phân phó, rất khả năng buổi tối xuất hành nên sai hắn ở ngay ngoài cung, đồng thời vì tránh người chú ý mà nàng buổi tối sẽ đi tìm hắn.
Thu Mặc một mình yên lặng thu dọn đồ đạc, bởi vì Quân Khanh Vũ nói rất rõ ràng, đoạn đường này hộ vệ chỉ có Tả Khuynh, suy nghĩ đến nửa đường sẽ xảy ra chuyện, A Cửu tất nhiên không muốn đem nàng theo bên người.
Huống chi Tô Mi ở trong cung, Thu Mặc phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố nàng ta.
Đế đô tuyết đã ngừng nhưng vẫn đặc biệt lạnh lẽo, cách thời gian mặt trời lặn còn hai canh giờ, trạm dịch xuất hiện một chiếc xe ngựa bình thường, một thanh y thiếu niên từ trong xe đi ra.
Tóc thiếu niên dùng trù buộc chặt, lộ ra cái trán trơn bóng cùng khuôn mặt thanh tú.
Màu hồng cánh sen sắc y phục, màu trắng hồ mao khăn quàng cổ, lúc thiếu niên xuất hiện cũng không khiến bất cứ người nào chú ý.
Nhưng Tả Khuynh lại ở tại chỗ nhìn sững sờ.
Bởi vì A Cửu xuất hiện có điểm quá sớm.
"Xuất phát." Thiếu niên đi tới, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng thanh âm lại dị thường lạnh lùng.
"Phu nhân, người nói hiện tại sao?"
Tả Khuynh có chút ngây ngốc nhìn A Cửu, nàng thậm chí ngay cả nha hoàn đi theo cũng không mang.
A Cửu giơ lên bàn tay quấn vải xô, phất qua luồng tóc rơi trên gò má, lạnh lùng nói, "Xuất phát."
Thanh âm của nàng so với dĩ vãng còn lạnh lùng cùng xa cách hơn rất nhiều, càng có vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
Không biết là trực giác hay là ảo giác, Tả Khuynh nhìn thanh y thiếu niên đứng ở cửa luôn cảm thấy nàng đã thay đổi.
Thân hình vĩnh viễn đứng thẳng, ánh mắt cố chấp mà kiên định, môi mỏng trước sau như một mân khởi, hai tháng tiếp xúc, hắn thấy nàng rất ít khi cười, thậm chí khuôn mặt ngoại trừ trầm mặc cũng ít có biểu tình khác.
Nàng bây giờ như trước không có bất kỳ thay đổi, nhưng cái trán kia lại khiến Tả Khuynh cảm thấy chẳng biết lúc nào càng trầm thống ẩn nhẫn, mà ánh mắt cũng nhiều sự xa cách.
Rất nhanh, một chiếc xe ngựa dân dùng chạy khỏi kinh thành.
Đế đô ba năm, đông.
Chiêu nghi vào cung không được hai tháng, Chu Tuyết, bởi vì trượt chân rơi xuống nước mà cảm nhiễm phong hàn, ốm đau nằm giường.
Hoàng đế lo lắng, sai thái y viện thay phiên trông nom, cũng sai người sưu tầm nhân sâm ngàn năm, vì kỳ bổ dưỡng.
Gia Vũ cung hai ngày qua đèn cung đình lần đầu tiên sáng lên. Sự tình Chiêu nghi 'sinh bệnh' cũng không có nhiều náo động, bởi vì hoàng thượng tuyên bố, nửa tháng sau sẽ long trọng tổ chức sinh nhật Thái hậu.
Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều chuyển dời đến sinh nhật Thái hậu.
Đồng thời, chiếu thư tuyên bố ngày đó, phiên vương sai người đưa lên hạ lễ.
Trong đó, tin tức mấy ngày trước sắc phong Vinh Hoa phu nhân đã lưu truyền lục quốc, các quốc gia khác đều sôi nổi đưa lên hạ lễ.
Bởi vì hai ngày này Quân Khanh Vũ đều ở lưu ly cung, Hữu Danh không kịp đem danh sách đưa lên, vì thế thừa dịp Quân Khanh Vũ phê chữa tấu chương mà tiện thể đem tên cùng quà tặng liều mạng đọc lên.
"... Nam Vực trình lên Nam hải trân châu thập mai, lụa mỏng tím mười trượng..."
"Lụa mỏng tím?" Quân Khanh Vũ nhìn tấu chương trong tay, cầm bút nghiêm túc phê, "Đây là cái gì?"
"Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên thời gian trước Nam Vực dệt ra nhất kiện vũ y hoàng kim một vạn? Cái vật liệu này là dùng lụa mỏng làm thành. Lụa mỏng là Nam Vực quốc bảo, nghe nói chỉ một thước cũng phải trên trăm tú nữ dệt trên nửa tháng."
"Ân, kia đem hai thứ đồ này đưa cho Thục phi nương nương."
"Dạ."
Hữu Danh cười cười, nhìn danh sách phía dưới, thanh âm lúc này cao mấy phần, "Bắc quốc tiểu ủng, găng tay da Thiên sắc lộc, áo choàng hỏa hồ ngàn năm một bộ."
"Thiên sắc lộc? Hỏa hồ?"
Quân Khanh Vũ buông bút, giương mắt nhìn về phía Hữu Danh, "Bắc quốc quanh năm tuyết đọng, có bách thú danh xưng là truyền thâm sơn hai loại dị thú, trong đó một loài toàn thân tuyết trắng Thiên sắc lộc, một loài tuổi tác quá thiên Hỏa diễm hồ ly? Ngươi đem ba thứ này trình lên cho trẫm xem."
Rất nhanh, ba cung nhân liền đem ba hộp khảm nạm ngọc bích trình lên.
Mặt trong ba hộp ngay ngắn đặt một đôi ủng làm công rất đẹp, tiểu ủng bên trong còn tinh tế khảm nạm hồng sắc hồ mao, cực kỳ dễ nhìn. Hắn khi nhìn găng tay cùng áo choàng mới phát hiện là cùng một kiểu dáng, hết sức xinh đẹp cao quý.
"Nghe nói hai loại vật liệu này giữ ấm rất tốt."
"Nhìn ra được." Quân Khanh Vũ gật gật đầu, "Rất đẹp."
Hắn rất ít khi tán thưởng, thế là Hữu Danh vội theo tâm tư Quân Khanh Vũ hỏi, "Người muốn đưa cho nương nương nào ạ?"
Cầm lên đặt vào lòng bàn tay khoa tay múa chân một phen. Ngón tay của hắn thon dài như ngọc, cùng nữ tử không khác là bao. Bất quá găng tay so với tay hắn lại nhỏ một vòng.
"Khổ nhỏ thì vừa vặn."
Nếu hắn không nhớ lầm, thì cô gái kia tay rất nhỏ, có thể cũng chỉ nàng mới mang được.
"Đưa đến lưu ly cung."
Thả tay xuống, hắn lại trở lại công việc.
"Chậc."
Hữu Danh gật đầu, vội lấy bút đặt mặt trên giấy vẽ phác thảo một chút, lại nhìn Quân Khanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, "Là trung điện."
Bút trong tay lúc này dừng một hồi, Hữu Danh đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nửa ngày sau mới phản ứng được, thăm dò hỏi, "Hoàng thượng nói nội điện, hay là trung điện?"
"Nếu ngươi thấy tai hỏng thì trẫm có thể cho thái y giúp đổi một bộ tai mới." Thanh âm Quân Khanh Vũ nhất thời lạnh lẽo, "Đưa cho Mai Nhị cầm đi."
Bút lại vẫn không động, Hữu Danh nhìn nhìn ba hộp kia, ngực căng thẳng buông lỏng.
May là hắn hỏi nhiều, nếu không đưa sai thì không phải đầu hắn sẽ dọn nhà sao!
"Chậc." Thở phào nhẹ nhõm, Hữu Danh ghi chép xuống, sau đó lại tiếp tục lải nhải.
"Sao còn không đi?" Tấu chương trong tay Quân Khanh Vũ hướng trên bàn vừa để xuống, không kiên nhẫn nói.
"A?"
Hữu Danh theo Quân Khanh Vũ nhiều năm, mặc dù hoàng đế tính tình lòng dạ cực sâu, nhưng tính nết vẫn có thể thăm dò.
Nhưng lại nói đến mấy tháng gần đây, tính tình hoàng đế hoàn toàn thay đổi, hỉ nộ vô thường, Hữu Danh căn bản đoán không ra, mà cũng không thể đoán ra.
Hiện tại một câu "Còn không đi" này làm Hữu Danh căn bản không dám khẳng định, hoàng thượng chân chính ý tứ.
"Vừa trẫm xem tấu chương nói Giang Nam mấy ngày trước xuất hiện khí trời đóng băng, nhiều cây nông nghiệp bị đông chết, tựa hồ trăm năm mới gặp một lãnh đông." Hắn nhìn tấu chương, ngữ khí có một tia lo lắng, "Ngươi bây giờ cấp Mai Nhị đưa đi, sáng mai nàng sẽ đi Giang Nam."
"Thế nhưng... Thế nhưng hoàng thượng?" Hữu Danh nghĩ thầm, lần này thật xong rồi. Nhưng lại không thể không kiên trì nói, "Phu nhân đã xuất cung."
"Ba!"
Tấu chương quả thực rơi trên mặt đất, kia một tiếng giòn vang làm Hữu Danh cảm thấy như đao đặt trên cổ. Sắc mặt lúc này bị dọa trắng bệch.
"Ngươi nói cái gì?"
Quân Khanh Vũ đè nặng tức giận, gằn từng chữ nói.
"Phu nhân buổi chiều đã xuất cung, ly khai kinh thành."
"Buổi chiều? Buổi chiều?" Quân Khanh Vũ từ trên ghế đứng lên nhìn đồng hồ cát, tức giận đen mặt, "Lúc này đã là buổi tối. Nàng đi chí ít đã hai canh giờ, vậy mà ngươi hiện tại mới nói cho trẫm! Không phải ngày mai mới xuất phát sao?"
"Hoàng thượng yêu cầu nương nương buổi tối xuất phát."
"Trẫm yêu cầu nàng buổi tối, chứ không nói buổi trưa!"
Quân Khanh Vũ một chưởng trọng trọng vỗ trên bàn, trong ngực khó hiểu phiền muộn.
"Mai Nhị này lá gan càng lúc càng lớn. Lúc nào cũng luôn miệng nói quân thần, quân thần. Trẫm nhìn nàng chỗ nào đem trẫm là quân? Trẫm đây là đang thấy so sánh ra thì nàng mới là quân, còn trẫm mới là thần! Ngươi xem nàng khi nào làm việc cùng trẫm thương lượng qua! Hừ!" Thanh âm thập phần nôn nóng, Quân Khanh Vũ chắp tay sau lưng, ở trong phòng đi qua đi lại, gương mặt đen muốn nhỏ mực.
"Kiêu ngạo tự phụ, khư khư cố chấp, bảo thủ, tự cho là đúng, không coi ai ra gì. . ." Quân Khanh Vũ một bên độ bước chân, một bên cắn răng chửi nhỏ, cơ hồ đem toàn bộ từ ngữ có thể nghĩ đến mang ra dùng.
Nghe được những lời này, Hữu Danh đứng bên mặt mày đều đông cứng, khó mà tin được người đang trong miệng đang lẩm bẩm, không ngừng mắng chửi này là hoàng đế hắn tùy thân hầu hạ mười năm!
Mặc dù nói mười năm, nhưng Quân Khanh Vũ vẫn luôn bị thái hậu cùng Thập nhị vương gia chèn ép, nhưng rốt cuộc vẫn là hoàng đế.
Gặp phải bất cứ chuyện gì, Quân Khanh Vũ trên mặt đều lộ vẻ mỉm cười, mặc dù Hữu Danh biết đó là cười lạnh sởn tóc gáy, giống như sát nhân vô hình, nhưng mà mắng chửi người, hắn đây là lần đầu tiên gặp được.
Chờ sau khi tức giận mắng một vòng, Quân Khanh Vũ đột nhiên đứng lại hỏi.
"Nàng mang người nào đi?"
"Cùng hoàng thượng mệnh lệnh như nhau, Vinh Hoa phu nhân chỉ dẫn theo Tả Khuynh."
Hữu Danh cúi đầu, dư quang lại liếc đến tay Quân Khanh Vũ, thấy hắn nhất thời siết chặt.
"Kia... Cung nữ dẫn theo mấy người?"
"Tả Khuynh nói, lúc nương nương xuất cung chỉ cải trang, không mang bất luận kẻ nào."
"Thu Mặc cũng không mang? Tiểu Xuân Tử đâu? Còn có mấy người..." Quân Khanh Vũ lo lắng quấn cái bù thêm, "Trẫm ban cho nàng mấy người kia gọi là gì?"
"..."
Hữu Danh thân thể khó hiểu run lên một chút, sau đó run run đem tên mấy cung nữ đọc lên một lần, sau đó nói, "Cũng không mang."
"Cũng không mang?"
Thanh âm Quân Khanh Vũ khôn kể kinh ngạc, mặt mày càng phát ra xanh đen, nhìn kia vài món đồ vật Bắc quốc đưa tới mà nở nụ cười lạnh, "Nữ nhân kia, lá gan rất lớn."
Nói xong liền xoay người đi ra.
"Hoàng thượng, người, người này là muốn đi đâu a?"
Mẹ ơi, đều nói gần vua như gần cọp, cái từ này hắn làm sao không biết. Nhưng mà hiện tại Hữu Danh cảm thấy, nếu là thập lão đầu hổ hắn cũng nguyện ý hầu hạ hơn so với người này...
"Ngươi cho là trẫm không biết nữ nhân kia có tâm tư gì?" Ánh mắt Quân Khanh Vũ lãnh lệ như đao nhìn chằm chằm Hữu Danh, "Nàng vào cung ngày đầu tiên đã nghĩ muốn ly khai. Ngươi cảm thấy nàng sẽ bỏ qua cơ hội này? Trẫm sớm nhìn ra nàng chính là muốn chạy trốn!"
"Hoàng thượng..."
Chạy trốn? Đây là logic nào a.
Căn bản liền xả không ra lý do nào hơn chạy trốn.................
Hữu Danh cảm giác mình muốn khóc, vội vàng kéo tay áo Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, phu nhân sao có thể chạy trốn. Người xem, Thu Mặc không phải còn đang ở trong cung sao? Phu nhân nếu thật muốn đi, vậy nhất định sẽ đem nàng mang đi. Huống chi phu nhân đã xuất kinh ba canh giờ."
Ngụ ý của hắn là, hoàng thượng, người muốn truy chỉ sợ cũng đuổi không kịp.
Vừa nói đến Thu Mặc, Quân Khanh Vũ đảo như thanh tỉnh mấy phần, cắn răng xoa tay, không ngừng đi tới đi lui, "Cảnh Nhất Bích đâu?"
"Bích công tử đã hồi phủ."
"Khi nào?"
Hữu Danh trên lưng liên tục thấm mồ hôi lạnh, "Hoàng thượng, hai canh giờ trước."
Tròng mắt màu tím nguy hiểm nhíu lại, "Tuyên hắn tiến cung."
"Hiện tại?"
"Ngươi dám ngày mai?" Thanh âm Quân Khanh Vũ đột nhiên đề cao, "Trẫm để ngươi ngày mai không nhìn thấy thái dương."
Hữu Danh không dám chậm trễ, cơ hồ té ra khỏi cửa môn Gia vũ điện, trong lòng tức giận mắng, tại sao lần này đi Giang Nam không phải là mình, mà là Tả Khuynh chứ.
Mới ra khỏi cửa hắn liền thấy Thu Mặc đi về phía bên này, sắc mặt tựa hồ cũng cực kỳ không dễ nhìn.
"Thu Mặc, ngươi tới đây làm gì? Hoàng thượng đang nổi nóng a."
Thu Mặc hừ một tiếng, cơ hồ cắn răng nói, "Thục phi nương nương sai nô tỳ qua đây nói ở lưu ly cung chờ hoàng thượng cùng nhau dùng bữa tối."
"A, cứu tinh."
Hữu Danh tiến lên một phen kéo Thu Mặc, "Thu Mặc nha đầu, ngươi tới thật kịp thời." Nói xong, vội đi tới cửa, nhỏ giọng bẩm báo, đem chuyện Thục phi nương nương chờ hoàng thượng dùng bữa thêm mắm thêm muối nói một phen.
Hồi lâu sau, cửa mở ra, Quân Khanh Vũ sắc mặt như trước đen đến rụng mực đi ra.
Nhìn thấy Thu Mặc, Quân Khanh Vũ tròng mắt hơi nheo lại, sau đó nghiêm nghị đối Hữu Danh nói, "Còn không mau đi!"
Hữu Danh vốn tưởng Tô Mi đến thỉnh Quân Khanh Vũ dùng bữa tối, kia cũng không cần xuất cung tìm Cảnh Nhất Bích nữa.
"Hoàng thượng, người muốn cùng Thục phi dùng bữa tối, này... Tì chức thế nào thỉnh?"
"Trẫm thỉnh hắn dùng bữa tối."
Hữu Danh vội vàng chạy đi, nhìn Quân Khanh Vũ đi nhanh hướng lưu ly cung đi đến.
Chờ khi đến lưu ly cung, Quân Khanh Vũ không trực tiếp đi nội điện, mà đứng ở trung điện nhìn vài vòng.
"Phu nhân các ngươi đi rồi?" Dò xét bày biện bên trong, Quân Khanh Vũ làm bộ như không có việc ấy hỏi.
"Ân."
"Vậy phu nhân các ngươi đi, mang cái gì?"
"Hoàng thượng chỉ là cái gì?"
Thu Mặc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Y phục là Thu Mặc thu thập, Thu Mặc thực chất trả lời.
Lại nghe đến Quân Khanh Vũ nhíu mày, "Phối sức? Tỷ như ngọc bội, trâm cài tóc, vòng?"
"Phu nhân nói nàng không thích biểu diễn son phấn dày đặc nên đều để một bên."
Bàn tay Quân Khanh Vũ run run đỡ ghế tựa khắc hoa, sắc mặt càng thêm khó coi. Son phấn dày đặc?!
Hắn ban đồ cho nàng, thế nhưng nhất kiện cũng không mang. Thế nhưng... trâm cài cùng ngọc bội sắc phong cũng không có ý tứ mang!
"Ân ân..." Quân Khanh Vũ hắng giọng một cái, lại đem gian phòng nhìn một vòng.
Rất khó tưởng tượng nữ nhân này lại không viết thơ vẽ tranh, cũng sẽ không dệt hồng. Tính tình nàng lãnh đạm, rốt cuộc là sống thế nào qua ngày.
"Phu nhân các ngươi lúc đi có hay không hỏi qua cái gì? Hoặc là... Đã thông báo cái gì?"
"Có." Thu Mặc đáp, "Phu nhân nói muốn nô tỳ chiếu cố tốt Thục phi nương nương, không được có bất kỳ sơ xuất."
"Ân, rất tốt." Hắn gật gật đầu, "Còn gì nữa không?"
Thu Mặc nhíu mày, nghĩ nghĩ, "Phu nhân nói, chậu hoa phía trước đã sắp chết, sai nô tỳ ném đi."
"Ân, còn gì nữa không?"
"Phu nhân nói, nàng nửa tháng tới không ở đây, bảo bọn nô tỳ đừng đi lung tung, chiếu cố tốt lưu ly cung."
"Còn gì nữa không?"
Thu Mặc khó xử nuốt nuốt nước miếng, A Cửu tính cách lãnh đạm, có thể phân phó mấy câu như vậy đã là quá tốt.
"Phu nhân nói, nếu bọn nô tỳ biểu hiện tốt, khi nàng có thời gian sẽ mua quà sai người mang về cho bọn nô tỳ."
Mày đẹp hơi vung lên, Quân Khanh Vũ hừ hừ, tiếp tục hỏi, "Có hay không nói là người nào mang quà về?"
"Phu nhân chưa nói." Cái gì lễ vật chứ, đây không phải là lúc đi Tô Mi kia đột nhiên có việc tìm tới, nói Giang Nam có một loại sa mỏng, muốn phu nhân vì nàng ta mang về sao.
"Vậy phu nhân ngươi còn gì phân phó không?"
"Đã không có."
"Đã không có? Ngươi xác định?" Lạnh lẽo liếc Thu Mặc, biểu tình Quân Khanh Vũ tựa hồ viết, ngươi nói không nên lời cái gì cũng phải nói ra cho ta.
"Hoàng thượng, thật không có."
Không có?!
Hắn khẽ cắn môi, thân thủ thờ ơ đi tới bên cạnh cầm một chén trà, "Chẳng lẽ không có nói về trẫm?" Nói xong liền xốc lên chén trà.
"..."
Thu Mặc sửng sốt, không nói gì.
"Trà? Tại sao không có nước?" Rõ ràng nhìn thấy Tiểu Xuân Tử đưa trà đi lên, sao mở ra lại trống không!
Quân Khanh Vũ tức giận nhìn chằm chằm Thu Mặc, "Chuyện gì xảy ra?" Thế nhưng dám cho hắn một chén trà không!
Thu Mặc sợ đến quỳ trên mặt đất, không biết nói gì.
"Tiểu Xuân Tử, trà là ngươi pha, ngươi nói xem vì sao không nước, không trà?"
Đè nén tức giận, Quân Khanh Vũ hỏi.
"Hoàng thượng, Tiểu Xuân Tử không dám nói a."
"Trẫm cho phép ngươi nói."
"Này..." Tiểu Xuân Tử len lén nhìn về phía Thu Mặc, chống lại ánh mắt Thu Mặc cảnh cáo, "Phu nhân nói, hoàng thượng có tính sạch sẽ, trà trong điện chúng ta hoàng thượng sẽ không uống, lãng phí bích loa xuân tốt nhất. Vì thế phu nhân nói sau này khi hoàng thượng tới, đưa lên cái chén không là được rồi."
Vào lúc này, một chút hi vọng còn lại đối Quân Khanh Vũ ở lúc Tô Mi thỏa mãn nở nụ cười hạnh phúc đã triệt để nghiền nát.
Liền thân thể mà nói, Quân Khanh Vũ có thể chỉ là chốc lát tham luyến thân thể nàng.
Liền cảm tình mà nói, đối với nàng cũng chỉ là chốc lát ôn nhu, bất quá cũng bởi vì trong lòng có một nữ nhân khác.
Bắt chính mình muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hắn muốn giang sơn thậm chí còn hậu cung xinh đẹp ba nghìn.
Chẳng bận tâm trong lòng còn yêu thương sâu sắc một nữ nhân khác, hắn vẫn sẽ tìm đến nàng. Không phải bởi vì có cảm tình, mà bởi vì thân thể, bởi vì hắn là đế vương.
Nhìn thấy A Cửu sắc mặt bình thản, đáy mắt không hề tình tự, thậm chí có một loại lãnh ý làm cho người ta sợ hãi, Tô Mi cười cười nói, "Phu nhân, buổi tối người xuất phát, hiện tại nên nghỉ ngơi một chút đi."
"Cảm ơn Thục phi nương nương nhắc nhở. Ta hẳn sớm xuất phát."
Tô Mi gật đầu, trong lòng xác định A Cửu cảm tình, không khỏi bình tĩnh rất nhiều.
Lần đầu tiên thấy nữ tử này, Tô Mi không phải không thừa nhận lúc đó A Cửu cho nàng ta có một loại cảm giác quá mức bị chèn ép uy hiếp.
Nhưng sau khi tiếp xúc, nàng ta phát hiện nữ tử này có sự lạnh lùng cùng cố chấp mà người khác không có. Mà loại tính cách này đối Quân Khanh Vũ mà nói, là phiền chán nhất.
Bởi vậy sự uy hiếp này cũng chậm chậm giảm đi.
Tô Mi đứng lên nhìn tay A Cửu, "Phu nhân, hiện tại mùa đông, vết thương không nhanh khỏi. Chỗ ta có một chút dược chữa thương rất tốt, để ta lấy người tùy thân mang theo."
"Cảm ơn nương nương hảo ý, vết thương này không đáng ngại. Những thuốc kia đều do hoàng thượng ngự ban, làm thần tử ta không dám vọng động."
A Cửu nhàn nhạt cự tuyệt, sau đó khát nước cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Sợi tóc theo bên tai rũ xuống, vừa vặn lộ cái gáy trắng nõn, mà dấu răng tối hôm qua người nọ ác ý lưu lại liền trực tiếp rơi vào đáy mắt Tô Mi.
Tô Mi hiện lên một tia kinh hoảng, cả khuôn mặt gần như trắng bệch nhìn chằm chằm A Cửu.
"Thục phi nương nương?"
A Cửu ngẩng đầu nhìn nàng, nghi ngờ hỏi.
"Không có việc gì, ta không sao."
Tô Mi vội lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, có vẻ thất hồn lạc phách.
Nguyên bản kế hoạch là buổi tối hoặc là ngày kế mới ly khai, nhưng là buổi trưa A Cửu đã gọi Tả Khuynh tới, sau đó đi vào Cảnh Dương cung.
Vốn bố trí là trước sẽ cùng Cảnh Nhất Bích nói muốn một quan tài tốt nhất, sau đó di thể Chu Tuyết sẽ để Tả Khuynh đưa xuất cung.
Lúc xế chiều, A Cửu đối Tả Khuynh phân phó, rất khả năng buổi tối xuất hành nên sai hắn ở ngay ngoài cung, đồng thời vì tránh người chú ý mà nàng buổi tối sẽ đi tìm hắn.
Thu Mặc một mình yên lặng thu dọn đồ đạc, bởi vì Quân Khanh Vũ nói rất rõ ràng, đoạn đường này hộ vệ chỉ có Tả Khuynh, suy nghĩ đến nửa đường sẽ xảy ra chuyện, A Cửu tất nhiên không muốn đem nàng theo bên người.
Huống chi Tô Mi ở trong cung, Thu Mặc phải gánh vác trách nhiệm chiếu cố nàng ta.
Đế đô tuyết đã ngừng nhưng vẫn đặc biệt lạnh lẽo, cách thời gian mặt trời lặn còn hai canh giờ, trạm dịch xuất hiện một chiếc xe ngựa bình thường, một thanh y thiếu niên từ trong xe đi ra.
Tóc thiếu niên dùng trù buộc chặt, lộ ra cái trán trơn bóng cùng khuôn mặt thanh tú.
Màu hồng cánh sen sắc y phục, màu trắng hồ mao khăn quàng cổ, lúc thiếu niên xuất hiện cũng không khiến bất cứ người nào chú ý.
Nhưng Tả Khuynh lại ở tại chỗ nhìn sững sờ.
Bởi vì A Cửu xuất hiện có điểm quá sớm.
"Xuất phát." Thiếu niên đi tới, chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng thanh âm lại dị thường lạnh lùng.
"Phu nhân, người nói hiện tại sao?"
Tả Khuynh có chút ngây ngốc nhìn A Cửu, nàng thậm chí ngay cả nha hoàn đi theo cũng không mang.
A Cửu giơ lên bàn tay quấn vải xô, phất qua luồng tóc rơi trên gò má, lạnh lùng nói, "Xuất phát."
Thanh âm của nàng so với dĩ vãng còn lạnh lùng cùng xa cách hơn rất nhiều, càng có vẻ uy nghiêm không thể kháng cự.
Không biết là trực giác hay là ảo giác, Tả Khuynh nhìn thanh y thiếu niên đứng ở cửa luôn cảm thấy nàng đã thay đổi.
Thân hình vĩnh viễn đứng thẳng, ánh mắt cố chấp mà kiên định, môi mỏng trước sau như một mân khởi, hai tháng tiếp xúc, hắn thấy nàng rất ít khi cười, thậm chí khuôn mặt ngoại trừ trầm mặc cũng ít có biểu tình khác.
Nàng bây giờ như trước không có bất kỳ thay đổi, nhưng cái trán kia lại khiến Tả Khuynh cảm thấy chẳng biết lúc nào càng trầm thống ẩn nhẫn, mà ánh mắt cũng nhiều sự xa cách.
Rất nhanh, một chiếc xe ngựa dân dùng chạy khỏi kinh thành.
Đế đô ba năm, đông.
Chiêu nghi vào cung không được hai tháng, Chu Tuyết, bởi vì trượt chân rơi xuống nước mà cảm nhiễm phong hàn, ốm đau nằm giường.
Hoàng đế lo lắng, sai thái y viện thay phiên trông nom, cũng sai người sưu tầm nhân sâm ngàn năm, vì kỳ bổ dưỡng.
Gia Vũ cung hai ngày qua đèn cung đình lần đầu tiên sáng lên. Sự tình Chiêu nghi 'sinh bệnh' cũng không có nhiều náo động, bởi vì hoàng thượng tuyên bố, nửa tháng sau sẽ long trọng tổ chức sinh nhật Thái hậu.
Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mọi người đều chuyển dời đến sinh nhật Thái hậu.
Đồng thời, chiếu thư tuyên bố ngày đó, phiên vương sai người đưa lên hạ lễ.
Trong đó, tin tức mấy ngày trước sắc phong Vinh Hoa phu nhân đã lưu truyền lục quốc, các quốc gia khác đều sôi nổi đưa lên hạ lễ.
Bởi vì hai ngày này Quân Khanh Vũ đều ở lưu ly cung, Hữu Danh không kịp đem danh sách đưa lên, vì thế thừa dịp Quân Khanh Vũ phê chữa tấu chương mà tiện thể đem tên cùng quà tặng liều mạng đọc lên.
"... Nam Vực trình lên Nam hải trân châu thập mai, lụa mỏng tím mười trượng..."
"Lụa mỏng tím?" Quân Khanh Vũ nhìn tấu chương trong tay, cầm bút nghiêm túc phê, "Đây là cái gì?"
"Hoàng thượng chẳng lẽ đã quên thời gian trước Nam Vực dệt ra nhất kiện vũ y hoàng kim một vạn? Cái vật liệu này là dùng lụa mỏng làm thành. Lụa mỏng là Nam Vực quốc bảo, nghe nói chỉ một thước cũng phải trên trăm tú nữ dệt trên nửa tháng."
"Ân, kia đem hai thứ đồ này đưa cho Thục phi nương nương."
"Dạ."
Hữu Danh cười cười, nhìn danh sách phía dưới, thanh âm lúc này cao mấy phần, "Bắc quốc tiểu ủng, găng tay da Thiên sắc lộc, áo choàng hỏa hồ ngàn năm một bộ."
"Thiên sắc lộc? Hỏa hồ?"
Quân Khanh Vũ buông bút, giương mắt nhìn về phía Hữu Danh, "Bắc quốc quanh năm tuyết đọng, có bách thú danh xưng là truyền thâm sơn hai loại dị thú, trong đó một loài toàn thân tuyết trắng Thiên sắc lộc, một loài tuổi tác quá thiên Hỏa diễm hồ ly? Ngươi đem ba thứ này trình lên cho trẫm xem."
Rất nhanh, ba cung nhân liền đem ba hộp khảm nạm ngọc bích trình lên.
Mặt trong ba hộp ngay ngắn đặt một đôi ủng làm công rất đẹp, tiểu ủng bên trong còn tinh tế khảm nạm hồng sắc hồ mao, cực kỳ dễ nhìn. Hắn khi nhìn găng tay cùng áo choàng mới phát hiện là cùng một kiểu dáng, hết sức xinh đẹp cao quý.
"Nghe nói hai loại vật liệu này giữ ấm rất tốt."
"Nhìn ra được." Quân Khanh Vũ gật gật đầu, "Rất đẹp."
Hắn rất ít khi tán thưởng, thế là Hữu Danh vội theo tâm tư Quân Khanh Vũ hỏi, "Người muốn đưa cho nương nương nào ạ?"
Cầm lên đặt vào lòng bàn tay khoa tay múa chân một phen. Ngón tay của hắn thon dài như ngọc, cùng nữ tử không khác là bao. Bất quá găng tay so với tay hắn lại nhỏ một vòng.
"Khổ nhỏ thì vừa vặn."
Nếu hắn không nhớ lầm, thì cô gái kia tay rất nhỏ, có thể cũng chỉ nàng mới mang được.
"Đưa đến lưu ly cung."
Thả tay xuống, hắn lại trở lại công việc.
"Chậc."
Hữu Danh gật đầu, vội lấy bút đặt mặt trên giấy vẽ phác thảo một chút, lại nhìn Quân Khanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, "Là trung điện."
Bút trong tay lúc này dừng một hồi, Hữu Danh đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nửa ngày sau mới phản ứng được, thăm dò hỏi, "Hoàng thượng nói nội điện, hay là trung điện?"
"Nếu ngươi thấy tai hỏng thì trẫm có thể cho thái y giúp đổi một bộ tai mới." Thanh âm Quân Khanh Vũ nhất thời lạnh lẽo, "Đưa cho Mai Nhị cầm đi."
Bút lại vẫn không động, Hữu Danh nhìn nhìn ba hộp kia, ngực căng thẳng buông lỏng.
May là hắn hỏi nhiều, nếu không đưa sai thì không phải đầu hắn sẽ dọn nhà sao!
"Chậc." Thở phào nhẹ nhõm, Hữu Danh ghi chép xuống, sau đó lại tiếp tục lải nhải.
"Sao còn không đi?" Tấu chương trong tay Quân Khanh Vũ hướng trên bàn vừa để xuống, không kiên nhẫn nói.
"A?"
Hữu Danh theo Quân Khanh Vũ nhiều năm, mặc dù hoàng đế tính tình lòng dạ cực sâu, nhưng tính nết vẫn có thể thăm dò.
Nhưng lại nói đến mấy tháng gần đây, tính tình hoàng đế hoàn toàn thay đổi, hỉ nộ vô thường, Hữu Danh căn bản đoán không ra, mà cũng không thể đoán ra.
Hiện tại một câu "Còn không đi" này làm Hữu Danh căn bản không dám khẳng định, hoàng thượng chân chính ý tứ.
"Vừa trẫm xem tấu chương nói Giang Nam mấy ngày trước xuất hiện khí trời đóng băng, nhiều cây nông nghiệp bị đông chết, tựa hồ trăm năm mới gặp một lãnh đông." Hắn nhìn tấu chương, ngữ khí có một tia lo lắng, "Ngươi bây giờ cấp Mai Nhị đưa đi, sáng mai nàng sẽ đi Giang Nam."
"Thế nhưng... Thế nhưng hoàng thượng?" Hữu Danh nghĩ thầm, lần này thật xong rồi. Nhưng lại không thể không kiên trì nói, "Phu nhân đã xuất cung."
"Ba!"
Tấu chương quả thực rơi trên mặt đất, kia một tiếng giòn vang làm Hữu Danh cảm thấy như đao đặt trên cổ. Sắc mặt lúc này bị dọa trắng bệch.
"Ngươi nói cái gì?"
Quân Khanh Vũ đè nặng tức giận, gằn từng chữ nói.
"Phu nhân buổi chiều đã xuất cung, ly khai kinh thành."
"Buổi chiều? Buổi chiều?" Quân Khanh Vũ từ trên ghế đứng lên nhìn đồng hồ cát, tức giận đen mặt, "Lúc này đã là buổi tối. Nàng đi chí ít đã hai canh giờ, vậy mà ngươi hiện tại mới nói cho trẫm! Không phải ngày mai mới xuất phát sao?"
"Hoàng thượng yêu cầu nương nương buổi tối xuất phát."
"Trẫm yêu cầu nàng buổi tối, chứ không nói buổi trưa!"
Quân Khanh Vũ một chưởng trọng trọng vỗ trên bàn, trong ngực khó hiểu phiền muộn.
"Mai Nhị này lá gan càng lúc càng lớn. Lúc nào cũng luôn miệng nói quân thần, quân thần. Trẫm nhìn nàng chỗ nào đem trẫm là quân? Trẫm đây là đang thấy so sánh ra thì nàng mới là quân, còn trẫm mới là thần! Ngươi xem nàng khi nào làm việc cùng trẫm thương lượng qua! Hừ!" Thanh âm thập phần nôn nóng, Quân Khanh Vũ chắp tay sau lưng, ở trong phòng đi qua đi lại, gương mặt đen muốn nhỏ mực.
"Kiêu ngạo tự phụ, khư khư cố chấp, bảo thủ, tự cho là đúng, không coi ai ra gì. . ." Quân Khanh Vũ một bên độ bước chân, một bên cắn răng chửi nhỏ, cơ hồ đem toàn bộ từ ngữ có thể nghĩ đến mang ra dùng.
Nghe được những lời này, Hữu Danh đứng bên mặt mày đều đông cứng, khó mà tin được người đang trong miệng đang lẩm bẩm, không ngừng mắng chửi này là hoàng đế hắn tùy thân hầu hạ mười năm!
Mặc dù nói mười năm, nhưng Quân Khanh Vũ vẫn luôn bị thái hậu cùng Thập nhị vương gia chèn ép, nhưng rốt cuộc vẫn là hoàng đế.
Gặp phải bất cứ chuyện gì, Quân Khanh Vũ trên mặt đều lộ vẻ mỉm cười, mặc dù Hữu Danh biết đó là cười lạnh sởn tóc gáy, giống như sát nhân vô hình, nhưng mà mắng chửi người, hắn đây là lần đầu tiên gặp được.
Chờ sau khi tức giận mắng một vòng, Quân Khanh Vũ đột nhiên đứng lại hỏi.
"Nàng mang người nào đi?"
"Cùng hoàng thượng mệnh lệnh như nhau, Vinh Hoa phu nhân chỉ dẫn theo Tả Khuynh."
Hữu Danh cúi đầu, dư quang lại liếc đến tay Quân Khanh Vũ, thấy hắn nhất thời siết chặt.
"Kia... Cung nữ dẫn theo mấy người?"
"Tả Khuynh nói, lúc nương nương xuất cung chỉ cải trang, không mang bất luận kẻ nào."
"Thu Mặc cũng không mang? Tiểu Xuân Tử đâu? Còn có mấy người..." Quân Khanh Vũ lo lắng quấn cái bù thêm, "Trẫm ban cho nàng mấy người kia gọi là gì?"
"..."
Hữu Danh thân thể khó hiểu run lên một chút, sau đó run run đem tên mấy cung nữ đọc lên một lần, sau đó nói, "Cũng không mang."
"Cũng không mang?"
Thanh âm Quân Khanh Vũ khôn kể kinh ngạc, mặt mày càng phát ra xanh đen, nhìn kia vài món đồ vật Bắc quốc đưa tới mà nở nụ cười lạnh, "Nữ nhân kia, lá gan rất lớn."
Nói xong liền xoay người đi ra.
"Hoàng thượng, người, người này là muốn đi đâu a?"
Mẹ ơi, đều nói gần vua như gần cọp, cái từ này hắn làm sao không biết. Nhưng mà hiện tại Hữu Danh cảm thấy, nếu là thập lão đầu hổ hắn cũng nguyện ý hầu hạ hơn so với người này...
"Ngươi cho là trẫm không biết nữ nhân kia có tâm tư gì?" Ánh mắt Quân Khanh Vũ lãnh lệ như đao nhìn chằm chằm Hữu Danh, "Nàng vào cung ngày đầu tiên đã nghĩ muốn ly khai. Ngươi cảm thấy nàng sẽ bỏ qua cơ hội này? Trẫm sớm nhìn ra nàng chính là muốn chạy trốn!"
"Hoàng thượng..."
Chạy trốn? Đây là logic nào a.
Căn bản liền xả không ra lý do nào hơn chạy trốn.................
Hữu Danh cảm giác mình muốn khóc, vội vàng kéo tay áo Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, phu nhân sao có thể chạy trốn. Người xem, Thu Mặc không phải còn đang ở trong cung sao? Phu nhân nếu thật muốn đi, vậy nhất định sẽ đem nàng mang đi. Huống chi phu nhân đã xuất kinh ba canh giờ."
Ngụ ý của hắn là, hoàng thượng, người muốn truy chỉ sợ cũng đuổi không kịp.
Vừa nói đến Thu Mặc, Quân Khanh Vũ đảo như thanh tỉnh mấy phần, cắn răng xoa tay, không ngừng đi tới đi lui, "Cảnh Nhất Bích đâu?"
"Bích công tử đã hồi phủ."
"Khi nào?"
Hữu Danh trên lưng liên tục thấm mồ hôi lạnh, "Hoàng thượng, hai canh giờ trước."
Tròng mắt màu tím nguy hiểm nhíu lại, "Tuyên hắn tiến cung."
"Hiện tại?"
"Ngươi dám ngày mai?" Thanh âm Quân Khanh Vũ đột nhiên đề cao, "Trẫm để ngươi ngày mai không nhìn thấy thái dương."
Hữu Danh không dám chậm trễ, cơ hồ té ra khỏi cửa môn Gia vũ điện, trong lòng tức giận mắng, tại sao lần này đi Giang Nam không phải là mình, mà là Tả Khuynh chứ.
Mới ra khỏi cửa hắn liền thấy Thu Mặc đi về phía bên này, sắc mặt tựa hồ cũng cực kỳ không dễ nhìn.
"Thu Mặc, ngươi tới đây làm gì? Hoàng thượng đang nổi nóng a."
Thu Mặc hừ một tiếng, cơ hồ cắn răng nói, "Thục phi nương nương sai nô tỳ qua đây nói ở lưu ly cung chờ hoàng thượng cùng nhau dùng bữa tối."
"A, cứu tinh."
Hữu Danh tiến lên một phen kéo Thu Mặc, "Thu Mặc nha đầu, ngươi tới thật kịp thời." Nói xong, vội đi tới cửa, nhỏ giọng bẩm báo, đem chuyện Thục phi nương nương chờ hoàng thượng dùng bữa thêm mắm thêm muối nói một phen.
Hồi lâu sau, cửa mở ra, Quân Khanh Vũ sắc mặt như trước đen đến rụng mực đi ra.
Nhìn thấy Thu Mặc, Quân Khanh Vũ tròng mắt hơi nheo lại, sau đó nghiêm nghị đối Hữu Danh nói, "Còn không mau đi!"
Hữu Danh vốn tưởng Tô Mi đến thỉnh Quân Khanh Vũ dùng bữa tối, kia cũng không cần xuất cung tìm Cảnh Nhất Bích nữa.
"Hoàng thượng, người muốn cùng Thục phi dùng bữa tối, này... Tì chức thế nào thỉnh?"
"Trẫm thỉnh hắn dùng bữa tối."
Hữu Danh vội vàng chạy đi, nhìn Quân Khanh Vũ đi nhanh hướng lưu ly cung đi đến.
Chờ khi đến lưu ly cung, Quân Khanh Vũ không trực tiếp đi nội điện, mà đứng ở trung điện nhìn vài vòng.
"Phu nhân các ngươi đi rồi?" Dò xét bày biện bên trong, Quân Khanh Vũ làm bộ như không có việc ấy hỏi.
"Ân."
"Vậy phu nhân các ngươi đi, mang cái gì?"
"Hoàng thượng chỉ là cái gì?"
Thu Mặc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Y phục là Thu Mặc thu thập, Thu Mặc thực chất trả lời.
Lại nghe đến Quân Khanh Vũ nhíu mày, "Phối sức? Tỷ như ngọc bội, trâm cài tóc, vòng?"
"Phu nhân nói nàng không thích biểu diễn son phấn dày đặc nên đều để một bên."
Bàn tay Quân Khanh Vũ run run đỡ ghế tựa khắc hoa, sắc mặt càng thêm khó coi. Son phấn dày đặc?!
Hắn ban đồ cho nàng, thế nhưng nhất kiện cũng không mang. Thế nhưng... trâm cài cùng ngọc bội sắc phong cũng không có ý tứ mang!
"Ân ân..." Quân Khanh Vũ hắng giọng một cái, lại đem gian phòng nhìn một vòng.
Rất khó tưởng tượng nữ nhân này lại không viết thơ vẽ tranh, cũng sẽ không dệt hồng. Tính tình nàng lãnh đạm, rốt cuộc là sống thế nào qua ngày.
"Phu nhân các ngươi lúc đi có hay không hỏi qua cái gì? Hoặc là... Đã thông báo cái gì?"
"Có." Thu Mặc đáp, "Phu nhân nói muốn nô tỳ chiếu cố tốt Thục phi nương nương, không được có bất kỳ sơ xuất."
"Ân, rất tốt." Hắn gật gật đầu, "Còn gì nữa không?"
Thu Mặc nhíu mày, nghĩ nghĩ, "Phu nhân nói, chậu hoa phía trước đã sắp chết, sai nô tỳ ném đi."
"Ân, còn gì nữa không?"
"Phu nhân nói, nàng nửa tháng tới không ở đây, bảo bọn nô tỳ đừng đi lung tung, chiếu cố tốt lưu ly cung."
"Còn gì nữa không?"
Thu Mặc khó xử nuốt nuốt nước miếng, A Cửu tính cách lãnh đạm, có thể phân phó mấy câu như vậy đã là quá tốt.
"Phu nhân nói, nếu bọn nô tỳ biểu hiện tốt, khi nàng có thời gian sẽ mua quà sai người mang về cho bọn nô tỳ."
Mày đẹp hơi vung lên, Quân Khanh Vũ hừ hừ, tiếp tục hỏi, "Có hay không nói là người nào mang quà về?"
"Phu nhân chưa nói." Cái gì lễ vật chứ, đây không phải là lúc đi Tô Mi kia đột nhiên có việc tìm tới, nói Giang Nam có một loại sa mỏng, muốn phu nhân vì nàng ta mang về sao.
"Vậy phu nhân ngươi còn gì phân phó không?"
"Đã không có."
"Đã không có? Ngươi xác định?" Lạnh lẽo liếc Thu Mặc, biểu tình Quân Khanh Vũ tựa hồ viết, ngươi nói không nên lời cái gì cũng phải nói ra cho ta.
"Hoàng thượng, thật không có."
Không có?!
Hắn khẽ cắn môi, thân thủ thờ ơ đi tới bên cạnh cầm một chén trà, "Chẳng lẽ không có nói về trẫm?" Nói xong liền xốc lên chén trà.
"..."
Thu Mặc sửng sốt, không nói gì.
"Trà? Tại sao không có nước?" Rõ ràng nhìn thấy Tiểu Xuân Tử đưa trà đi lên, sao mở ra lại trống không!
Quân Khanh Vũ tức giận nhìn chằm chằm Thu Mặc, "Chuyện gì xảy ra?" Thế nhưng dám cho hắn một chén trà không!
Thu Mặc sợ đến quỳ trên mặt đất, không biết nói gì.
"Tiểu Xuân Tử, trà là ngươi pha, ngươi nói xem vì sao không nước, không trà?"
Đè nén tức giận, Quân Khanh Vũ hỏi.
"Hoàng thượng, Tiểu Xuân Tử không dám nói a."
"Trẫm cho phép ngươi nói."
"Này..." Tiểu Xuân Tử len lén nhìn về phía Thu Mặc, chống lại ánh mắt Thu Mặc cảnh cáo, "Phu nhân nói, hoàng thượng có tính sạch sẽ, trà trong điện chúng ta hoàng thượng sẽ không uống, lãng phí bích loa xuân tốt nhất. Vì thế phu nhân nói sau này khi hoàng thượng tới, đưa lên cái chén không là được rồi."
/346
|