Bàn tay của hắn chăm chú bao lấy tay nàng, nguyên bản bàn tay lạnh lẽo như băng lại bởi vì nàng mà dần dần nóng lên.
Nói xong, Quân Khanh Vũ không nói tiếp nữa.
Trên mặt khôi phục biếng nhác mà đạm mạc tiếu ý, nhìn mọi người quỳ xuống đất chúc mừng.
Trong triều có rất nhiều cựu thần ủng hộ Quân Khanh Vũ, cho nên khi nghe thấy tin tức này mà không khỏi lộ ra mừng rỡ tươi cười.
Thẳng đến khi Quân Khanh Vũ thả tay nàng ra, A Cửu mới nhất thời minh bạch, lại là một lời nói dối nữa.
Quay đầu nhìn Tô Mi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, tựa hồ không bởi vì nghe được truyện này mà biến hóa.
Cũng khó trách... Chuyện như vậy, Quân Khanh Vũ hẳn đã báo trước cho nàng ta biết.
Đến giữa yến hội, A Cửu cảm thấy có chút say rượu, mặc dù vẫn còn cảm giác buồn nôn đối với thức ăn, nhưng mà mệt mỏi lại nhiều hơn.
Thu Mặc liền đỡ A Cửu chậm rãi trở về lưu ly cung.
Trên yến hội, Quân Khanh Vũ ngồi cách Tô Mi một vị trí.
Một khí chất cao quý tôn vinh, một mỹ mạo diễm kinh thiên hạ...
A Cửu chậm rãi ngồi trong phòng, uống trà Thu Mặc đưa tới giúp tỉnh rượu, sau đó đơn giản chuẩn bị rửa mặt một phen rồi tính toán muốn ngủ.
Nhưng không ngờ lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm Hữu Danh.
"Đại nhân." Thu Mặc tiến lên nghênh tiếp, hắn chỉ đi một mình, không thấy Quân Khanh Vũ cùng Tô Mi.
"Phu nhân đã nghỉ ngơi?"
"Đang muốn nghỉ ngơi."
"Vậy tốt rồi." Hữu Danh gật đầu đi vào phòng, đối A Cửu hành lễ, "Phu nhân, xe phượng ở bên ngoài chờ hầu."
"Xe phượng?" A Cửu đặt chén trà xuống, "Xe phượng cùng ta có quan hệ gì?"
"Phu nhân." Hữu Danh tựa hồ biết A Cửu sẽ nói như vậy, sai người bưng tới một khay nhỏ phủ vải đỏ, sau đó xốc lên, lộ ra một khối lệnh bài ngà voi khắc tên nàng.
Một khắc kia, A Cửu mạnh tay vỗ xuống, phẫn nộ nói, "Ngươi trở về nói cho Quân Khanh Vũ biết, đừng quên giữa chúng ta chỉ là giao dịch, ta cùng hắn chỉ có quan hệ quân thần."
Lệnh bài này là cái gì?
Đây chính là lệnh bài Quân Khanh Vũ chọn người thị tẩm!
Hắn cũng dám tuyên nàng thị tẩm?!
"Phu nhân, hoàng thượng nói cái gọi là quan hệ quân thần chính là phục tùng mọi mệnh lệnh." Hữu Danh hít sâu một hơi, đem việc Quân Khanh Vũ truyền đạt nói ra, "Huống chi lúc này, Bích công tử còn chưa xuất cung."
Bích công tử xuất cung hay không cùng A Cửu có quan hệ gì?
Rất hiển nhiên, Quân Khanh Vũ lại lần nữa dùng Cảnh Nhất Bích áp chế nàng!
A Cửu hít sâu một hơi, sau đó đi ra khỏi phòng, lên xe phượng.
Mà lúc này trùng hợp nhìn thấy xe ngựa Tô Mi từ đối diện trở về.
Trước đến không chú ý, nhưng hôm nay mới phát hiện xung quanh xe ngựa của Tô Mi đã có mười hai người hầu hạ, có bộ dáng của quốc mẫu rồi!
Nhìn thấy A Cửu, Tô Mi hơi sững sờ, tươi cười tiến lên đón, "Hữu Danh, ngươi đi xuống một chút, ta có chuyện riêng tư muốn nói cùng phu nhân."
Đám người vâng lệnh đều thối lui ra xa, Tô Mi tiến lên đem một túi thơm đặt vào tay A Cửu, "Phu nhân, lần này lại ủy khuất người rồi. Nhưng là hiện tại trong triều không ổn, hoàng thượng ba năm chưa con nối dõi. Cho nên việc này đột nhiên nói ra, mặc dù là nói dối, nhưng mục đích cũng chính vì muốn dời đi lực chú ý của Thái hậu, cũng là mồi nhử Mạc gia tạo phản."
Tô Mi thật sâu thở dài một hơi, "Túi thơm này là thứ thanh lâu nữ tử thường dùng để tránh thai. Phu nhân đừng sinh khí, hoàng thượng cũng chỉ muốn lấy đứa nhỏ để dụ Mạc gia, nhưng đứa nhỏ cuối cùng vẫn vô tội."
"Ý ngươi là hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ Vinh Hoa phu nhân có thai, đem đứa nhỏ trong bụng lập làm Thái tử, sau đó mượn đao giết người, bỏ đứa nhỏ đi rồi đổ cho Mạc gia làm?"
A Cửu hít sâu một hơi, tận lực khiến chính mình bình tĩnh.
Kỳ thực nàng cũng đoán được một phần ý định của Quân Khanh Vũ, nhưng lại không nghĩ rằng...
Hắn sao có thể sử dụng phương thức như thế...
Tâm hắn, cũng thật ngoan tuyệt đi...
"Cái này... Ta vốn muốn để phu nhân biết."
Tô Mi thật sâu cúi đầu.
"Hiện tại đã biết. Vừa vặn một lúc nữa sẽ gặp hoàng thượng, lời này thật muốn hỏi cho minh bạch."
Nói xong, cũng không để ý Tô Mi mà lên xe ngựa, ý bảo cung nhân đi tới Gia Vũ cung!
Xe phượng dừng lại trong nháy mắt, A Cửu nhanh chóng nhảy xuống, trực tiếp đi vào Gia Vũ cung. Cung nhân thấy nàng đều sôi nổi cúi đầu, không người nào dám ngăn cản.
Đèn cung đình trong gió đêm chập chờn, chiếu lên cánh cửa đóng chặt.
A Cửu đã không thể khống chế lửa giận trong lòng, một cước đạp cửa xông vào.
Hơn thế đồng thời, trong phòng truyền đến thanh âm quân cờ rơi xuống đất.
A Cửu sững sờ ở cửa, nhìn thấy trên tiểu giường, Cảnh Nhất Bích cùng Quân Khanh Vũ cách bàn cờ mà ngồi. Cửa mở ra trong nháy mắt, A Cửu thấy Cảnh Nhất Bích quay đầu lại.
Trong ánh mắt lam sắc, viết thật sâu hai chữ áy náy.
"Cảnh ái khanh, ngươi thua."
Chỉ có Quân Khanh Vũ không ngẩng đầu, ngược lại cầm quân cờ trong tay đặt lên góc bàn, chậm rãi nói.
Thanh âm như cũ biếng nhác hoa lệ, lại che giấu khí thế đế vương mới có.
Cảnh Nhất Bích quay đầu, trong tay còn nắm bạch cờ, nhìn bố cục trên bàn mà sầu thảm cười, "Thần kỳ nghệ không tinh, thua."
"Không phải ái khanh kỳ nghệ không tinh, mà là ái khanh hôm nay có chút phân tâm."
Quân Khanh Vũ cười nói, tựa hồ tâm tình rất tốt, chỉ là vẫn không nhìn về phía A Cửu.
Nói xong, Quân Khanh Vũ không nói tiếp nữa.
Trên mặt khôi phục biếng nhác mà đạm mạc tiếu ý, nhìn mọi người quỳ xuống đất chúc mừng.
Trong triều có rất nhiều cựu thần ủng hộ Quân Khanh Vũ, cho nên khi nghe thấy tin tức này mà không khỏi lộ ra mừng rỡ tươi cười.
Thẳng đến khi Quân Khanh Vũ thả tay nàng ra, A Cửu mới nhất thời minh bạch, lại là một lời nói dối nữa.
Quay đầu nhìn Tô Mi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành vẫn duy trì nụ cười ưu nhã, tựa hồ không bởi vì nghe được truyện này mà biến hóa.
Cũng khó trách... Chuyện như vậy, Quân Khanh Vũ hẳn đã báo trước cho nàng ta biết.
Đến giữa yến hội, A Cửu cảm thấy có chút say rượu, mặc dù vẫn còn cảm giác buồn nôn đối với thức ăn, nhưng mà mệt mỏi lại nhiều hơn.
Thu Mặc liền đỡ A Cửu chậm rãi trở về lưu ly cung.
Trên yến hội, Quân Khanh Vũ ngồi cách Tô Mi một vị trí.
Một khí chất cao quý tôn vinh, một mỹ mạo diễm kinh thiên hạ...
A Cửu chậm rãi ngồi trong phòng, uống trà Thu Mặc đưa tới giúp tỉnh rượu, sau đó đơn giản chuẩn bị rửa mặt một phen rồi tính toán muốn ngủ.
Nhưng không ngờ lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm Hữu Danh.
"Đại nhân." Thu Mặc tiến lên nghênh tiếp, hắn chỉ đi một mình, không thấy Quân Khanh Vũ cùng Tô Mi.
"Phu nhân đã nghỉ ngơi?"
"Đang muốn nghỉ ngơi."
"Vậy tốt rồi." Hữu Danh gật đầu đi vào phòng, đối A Cửu hành lễ, "Phu nhân, xe phượng ở bên ngoài chờ hầu."
"Xe phượng?" A Cửu đặt chén trà xuống, "Xe phượng cùng ta có quan hệ gì?"
"Phu nhân." Hữu Danh tựa hồ biết A Cửu sẽ nói như vậy, sai người bưng tới một khay nhỏ phủ vải đỏ, sau đó xốc lên, lộ ra một khối lệnh bài ngà voi khắc tên nàng.
Một khắc kia, A Cửu mạnh tay vỗ xuống, phẫn nộ nói, "Ngươi trở về nói cho Quân Khanh Vũ biết, đừng quên giữa chúng ta chỉ là giao dịch, ta cùng hắn chỉ có quan hệ quân thần."
Lệnh bài này là cái gì?
Đây chính là lệnh bài Quân Khanh Vũ chọn người thị tẩm!
Hắn cũng dám tuyên nàng thị tẩm?!
"Phu nhân, hoàng thượng nói cái gọi là quan hệ quân thần chính là phục tùng mọi mệnh lệnh." Hữu Danh hít sâu một hơi, đem việc Quân Khanh Vũ truyền đạt nói ra, "Huống chi lúc này, Bích công tử còn chưa xuất cung."
Bích công tử xuất cung hay không cùng A Cửu có quan hệ gì?
Rất hiển nhiên, Quân Khanh Vũ lại lần nữa dùng Cảnh Nhất Bích áp chế nàng!
A Cửu hít sâu một hơi, sau đó đi ra khỏi phòng, lên xe phượng.
Mà lúc này trùng hợp nhìn thấy xe ngựa Tô Mi từ đối diện trở về.
Trước đến không chú ý, nhưng hôm nay mới phát hiện xung quanh xe ngựa của Tô Mi đã có mười hai người hầu hạ, có bộ dáng của quốc mẫu rồi!
Nhìn thấy A Cửu, Tô Mi hơi sững sờ, tươi cười tiến lên đón, "Hữu Danh, ngươi đi xuống một chút, ta có chuyện riêng tư muốn nói cùng phu nhân."
Đám người vâng lệnh đều thối lui ra xa, Tô Mi tiến lên đem một túi thơm đặt vào tay A Cửu, "Phu nhân, lần này lại ủy khuất người rồi. Nhưng là hiện tại trong triều không ổn, hoàng thượng ba năm chưa con nối dõi. Cho nên việc này đột nhiên nói ra, mặc dù là nói dối, nhưng mục đích cũng chính vì muốn dời đi lực chú ý của Thái hậu, cũng là mồi nhử Mạc gia tạo phản."
Tô Mi thật sâu thở dài một hơi, "Túi thơm này là thứ thanh lâu nữ tử thường dùng để tránh thai. Phu nhân đừng sinh khí, hoàng thượng cũng chỉ muốn lấy đứa nhỏ để dụ Mạc gia, nhưng đứa nhỏ cuối cùng vẫn vô tội."
"Ý ngươi là hoàng thượng chiêu cáo thiên hạ Vinh Hoa phu nhân có thai, đem đứa nhỏ trong bụng lập làm Thái tử, sau đó mượn đao giết người, bỏ đứa nhỏ đi rồi đổ cho Mạc gia làm?"
A Cửu hít sâu một hơi, tận lực khiến chính mình bình tĩnh.
Kỳ thực nàng cũng đoán được một phần ý định của Quân Khanh Vũ, nhưng lại không nghĩ rằng...
Hắn sao có thể sử dụng phương thức như thế...
Tâm hắn, cũng thật ngoan tuyệt đi...
"Cái này... Ta vốn muốn để phu nhân biết."
Tô Mi thật sâu cúi đầu.
"Hiện tại đã biết. Vừa vặn một lúc nữa sẽ gặp hoàng thượng, lời này thật muốn hỏi cho minh bạch."
Nói xong, cũng không để ý Tô Mi mà lên xe ngựa, ý bảo cung nhân đi tới Gia Vũ cung!
Xe phượng dừng lại trong nháy mắt, A Cửu nhanh chóng nhảy xuống, trực tiếp đi vào Gia Vũ cung. Cung nhân thấy nàng đều sôi nổi cúi đầu, không người nào dám ngăn cản.
Đèn cung đình trong gió đêm chập chờn, chiếu lên cánh cửa đóng chặt.
A Cửu đã không thể khống chế lửa giận trong lòng, một cước đạp cửa xông vào.
Hơn thế đồng thời, trong phòng truyền đến thanh âm quân cờ rơi xuống đất.
A Cửu sững sờ ở cửa, nhìn thấy trên tiểu giường, Cảnh Nhất Bích cùng Quân Khanh Vũ cách bàn cờ mà ngồi. Cửa mở ra trong nháy mắt, A Cửu thấy Cảnh Nhất Bích quay đầu lại.
Trong ánh mắt lam sắc, viết thật sâu hai chữ áy náy.
"Cảnh ái khanh, ngươi thua."
Chỉ có Quân Khanh Vũ không ngẩng đầu, ngược lại cầm quân cờ trong tay đặt lên góc bàn, chậm rãi nói.
Thanh âm như cũ biếng nhác hoa lệ, lại che giấu khí thế đế vương mới có.
Cảnh Nhất Bích quay đầu, trong tay còn nắm bạch cờ, nhìn bố cục trên bàn mà sầu thảm cười, "Thần kỳ nghệ không tinh, thua."
"Không phải ái khanh kỳ nghệ không tinh, mà là ái khanh hôm nay có chút phân tâm."
Quân Khanh Vũ cười nói, tựa hồ tâm tình rất tốt, chỉ là vẫn không nhìn về phía A Cửu.
/346
|