Sau khi Quân Khanh Vũ rời khỏi, A Cửu mới như trút được gánh nặng tựa trên tường, nhưng ánh mắt nhìn Thu Mặc vẫn mang vẻ áy náy, thanh âm dị thường lạnh lùng,
"Thu Mặc, ngươi hà tất phải làm như vậy." Nếu là nàng, nàng sẽ tuyệt đối sẽ không vì một người lạ mà hi sinh chính mình.
Mấy ngày nay hai người ở chung, Thu Mặc kỳ thực cũng biết A Cửu tuy mặt lạnh nhưng lòng mềm, "Tiểu thư, vết thương này cũng không có trở ngại gì. Ngày mai nô tỳ đi tìm nữ y, tiện thể mượn cớ lấy ít dược là được."
A Cửu đau xót, giả bộ không kiên nhẫn xoay người rời đi, "Trời lạnh vết thương lành chậm. Cẩn thận tàn phế, bên ngoài gió lớn, ở đằng kia làm chi. Mau vào đây ta giúp ngươi nhìn xem."
Thu Mặc cúi đầu cười cười, bước nhanh đi vào.
Sáng hôm sau, quản sự công công đã sớm tới, sai người đưa thêm than củi, mặt khác còn an bài hai thái giám quét tước đình viện, điều thêm hai cung nữ chiếu cố cuộc sống hằng ngày của A Cửu.
A Cửu có chút không vui, không biết Quân Khanh Vũ bởi vì áy náy, hay bởi vì muốn phái người giám thị nàng.
Bất quá được rảnh rỗi, lại có người ở đây hầu hạ, nghĩ đến Thu Mặc bị thương, nàng liền để nàng vội vàng đi gặp nữ y.
Nhưng thẳng tới buổi trưa, Thu Mặc đi vẫn chưa về. A Cửu tiện sai một cung nữ đi tìm. Ai ngờ đến tận chiều cung nữ kia mới luống ca luống cuống chạy về.
"Nương nương, người nhanh đi cứu Thu Mặc tỷ tỷ đi, không nàng sẽ bị đánh chết mất."
"Cái gì?!" A Cửu từ trên giường đứng lên, "Nàng ở đâu?"
"Nàng bị bắt đến Hải đường điện."
Hải đường điện?
A Cửu đỡ ghế run run đứng lên, không ngờ Mạc Hải Đường sẽ dám hạ tay. Hơn nữa còn bắt đầu từ Thu Mặc.
Xoay người vào gian trong, sau khi cầm chủy thủ và mặc quần áo xong, nàng mới trầm mặt bước nhanh ra ngoài.
"Nương nương, người muốn đi đâu?"
Cung nữ thấy sắc mặt A Cửu trắng bệch, ánh mắt lãnh lệ, vội ngăn cản nàng.
"Đương nhiên là đi cứu người."
"Nương nương, người cũng không thể cứ đi như vậy. Quý phi nương nương vào cung đã ba năm, thủ đoạn người người đều biết. Người nếu cứ thế này mà đi chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
"Vậy ngươi bảo ta nên làm thế nào?"
Nàng nhìn ra cung nữ này đã vào cung nhiều năm, đối với thủ đoạn của nữ nhân hậu cung rõ hơn A Cửu.
Vừa vào cửa cung sâu như biển đã được phong làm Thục phi, hiển nhiên cũng không phải là nữ tử tầm thường.
Trước khi được an bài đến hầu hạ vị Thục phi này, cung nữ kia đã sớm nghe nói nàng là tài nữ ngạo cư lục quốc. Mặc dù vì đắc tội với quý phi mà bị tống giam lãnh cung, nhưng tài hoa bốn phía, Đế đô đều truyền lưu bài thơ nàng thuận miệng đọc lên ngày ấy.
Mà khi nhìn thấy nữ tử trong truyền thuyết này mặc dù tâm tính lạnh lùng áp bức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng xử sự rất ôn hòa, thậm chí không có vẻ cao ngạo của chủ tử.
"Lần này Vinh quý phi là nhằm vào nương nương. Nếu nương nương thật sự muốn đi cứu Thu Mặc thì người duy nhất có thể giúp, chính là hoàng thượng."
"Hoàng thượng?"
A Cửu hít một hơi khí lạnh, nhìn bầu trời mờ mịt.
Sao nàng không biết trong hoàng cung này, một mình nàng không thể thắng một đám người?
Á phụ từng nói, chủy thủ sắc bén cũng không chặt nổi một bó đũa.
A Cửu vô thức nắm chặt tay.
Quân Khanh Vũ sẽ giúp nàng sao?
Nàng muốn thử một lần.
A Cửu từ trong ngực lấy ra khối ngọc vây cá xanh biếc, đó là thứ ngày đó trên đại điện phong phi, hắn tự mình đặt vào lòng bàn tay nàng.
Hắn nói, từ nay về sau, ngươi là nữ nhân của trẫm, Thục phi.
Nhưng nàng không muốn để cung nữ đi đưa khối ngọc này, bởi nàng không muốn nàng ta bị cuốn vào xung đột giữa mình và Mạc Hải Đường.
Trong đầu lóe ra một kế, A Cửu nhìn đại tuyết bay múa đầy trời, cởi giày, chạy ra khỏi Mai Ẩn điện.
Ngày đó, gần như tất cả cung nhân ở bên cạnh hồ sen đều thét chói tai.
Bởi vì đông đảo cung nữ đều thấy Mai thục phi mới bị tống lãnh cung như phát điên, tóc tai rối loạn, quần áo xộc xệch từ Mai ẩn điện chạy ra.
Sắc mặt nàng tái nhợt như rất khiếp sợ, hai bàn trân trần trong đại tuyết chạy không ngừng.
Dùng cách như thế, so với cung nữ kia sẽ an toàn hơn, thậm chí còn nhanh hơn.
Nhưng Quân Khanh Vũ, ngươi sẽ để ý sao?
Lúc A Cửu xông vào Hải đường điện đã thấy Thu Mặc quỳ rạp trên đất, toàn thân đều là máu, mấy thái giám bên cạnh còn cầm trường côn trong tay, xem ra là vừa dụng hình.
Mà Mạc Hải Đường thì vẻ mặt bình thản ngồi trên nhuyễn tháp, thần tình nhàn nhã phẩm trà.
"Quý phi nương nương, không biết Thu Mặc đã phạm sai gì để người phải lo lắng tự mình điều giáo."
"Vấn đề này ta còn phải hỏi muội muội a. Rốt cuộc ta đắc tội ngươi chỗ nào mà khiến ngươi sai cung nữ hạ độc ta?!"
"Hạ độc?" A Cửu cười lạnh, "Các ngươi dựa vào cái gì nói Thu Mặc hạ độc?"
"Dựa vào cái gì? Hỏi cung nữ của ngươi là biết." Mạc Hải Đường buông chén, chu môi khẽ cười, liếc thái giám bên cạnh, ý bảo hắn tiếp tục đánh.
Trong điện truyền đến tiếng côn nặng nề, Thu Mặc cắn môi, hừ cũng không hừ một tiếng.
"Các ngươi mau dừng tay!"
A Cửu nhìn không được nữa, vừa muốn xông lên lại bị vài kẻ bên cạnh chế trụ.
"Tiểu thư, không nên..."
Thu Mặc ý bảo nàng không nên vọng động, mục đích của Mạc Hải Đường chính là nhằm vào A Cửu. Bởi vậy mới mượn cớ mà kiếm chuyện.
Cung nữ bên cạnh đột nhiên cầm cổ tay Thu Mặc, kinh hãi nói, "Nương nương, tiện tỳ này là nguyệt nô!"
Nguyệt nô không thể vào cung phụng dưỡng. Cảnh Nhất Bích biết vậy mới ẩn thân rồi đem nàng vào cung, hơn nữa vì không có mấy người đã gặp qua Thu Mặc, cho nên hắn nghĩ chuyện sẽ không bị bại lộ.
"Nguyệt nô?"
Mạc Hải Đường lộ ra một tia chán ghét, "Ai cho kẻ đê tiện này tiến cung? Khắc sâu hai chữ nguyệt nô lên cho ta."
Cung nữ được lệnh, lấy ra cây châm, hung hăng bấm mạnh trên tay Thu Mặc.
"A..." Đau đớn làm cho Thu Mặc nhịn không được kêu khóc.
A Cửu biết, nàng không phải vì đau, mà bởi vì bị từng người từng người khuất nhục.
Nhìn cây châm dần dần đâm xuống, chủy thủ trong tay cũng chậm rãi chảy xuống, muốn hướng vào người bên cạnh, lại bởi vì che giấu vật dưới chân mà lực đạo chưa đủ, lập tức bị đối phương ngăn cản.
"Thục phi dám thẹn quá hóa giận, ý đồ tới ám sát bản cung sao?"
Mạc Hải Đường ném chén trà xuống đất, thắng lợi nhướn môi, "Thục phi dám bất kính với bản cung thì cũng đừng trách bản cung không có tình nghĩa tỷ muội."
Dứt lời, mấy người liền xông lên áp chế A Cửu trên mặt đất, dùng châm bấm vào cổ tay cùng mắt cá chân nàng, sau đó nhanh chóng điểm các huyệt quan trọng.
A Cửu cảm thấy tay chân tê rần, không thể động đậy, khí lực bị chia ra.
Mạc Hải Đường ngồi trước người A Cửu, nâng cánh tay nàng lên, xem xét cẩn thận.
"Mười ngón tước hành đẹp như ngọc! Đôi tay này, so với tất cả đôi tay bản cung đã gặp qua đều đẹp hơn, thậm chí còn hơn cả nữ nhân kia." Mạc Hải Đường thì thào cười nhẹ, "Vậy, trước tiên nên bắt đầu từ đôi tay này đi."
/346
|