Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 72: Trùng hợp

/96


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 72: Trùng hợp.

Edit + Beta: Như Heo.

Carmela triệt để bị bỏ rơi, rất tức tối, suýt chút nữa quăng vỡ ly rượu trong tay.

"Haizz, Carmela đáng thương." Blair nhìn có chút hả hê đi tới, chạm cốc cùng cô ta.

Lilith nhìn Ngu Đường nhanh chân đi về phía bên này, suýt chút nữa đã thét chói tai, nhưng phải miễn cưỡng nhịn xuống, nhỏ giọng nói: "Trời ạ, Quý tộc phương Đông đó đang đi về hướng bên này, không phải hắn muốn mời tôi khiêu vũ chứ?"

Tống Tiêu vừa ăn một miếng bánh ngọt, ngoài miệng còn dính chút bơ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ngu Đường đi như chạy tới trước mặt mình.

Hai người nhìn nhau chốc lát, Tống Tiêu không khỏi cảm thấy khó hiểu, lấy giấy ăn lau miệng: "Làm sao vậy?"

Ngu Đường trừng mắt nhìn các nữ sinh vây quanh y: "Ta dạy ngươi khiêu vũ."

"Hả?" Tống Tiêu ngơ ngác bị Ngu Đường bắt đi, đành thả đĩa bánh trên tay xuống, ngay sau đó liền bị Ngu Đường lôi vào sàn nhảy.

"Oa!" Nhìn thấy hai người tiến vào sàn nhảy, tất cả mọi người đều đồng loạt ồ lên.

Mặt Tống Tiêu hơi đỏ, ôm ôm ấp ấp trước mặt công chúng thế này khiến y cảm thấy rất xấu hổ, bèn rút tay ra định bỏ đi, lại bị Ngu Đường tóm chặt, đành phải vụng về đứng cùng hắn.

Sinh ra trong gia đình thế gia, loại lễ nghi xã giao như vầy mà nói không thể làm khó được hắn.

"Ta sẽ không nhảy bước nữ." Tống Tiêu nhìn cánh tay Ngu Đường đang ôm eo mình, nhíu nhíu mày.

"Ta cũng không." Mặt Ngu Đường không chút biến sắc mà nói, hắn chỉ biết nhảy bước nam, cho nên đành dạy Tống Tiêu nhảy bước nam, có điều hai người đều nhảy bước nam, thoạt nhìn vô cùng quái dị.

Tống Tiêu cảm thấy đặc biệt mất mặt, chỉ biết cúi đầu nhìn chân, mặc dù đã nhìn chân, nhưng vẫn không ngừng đạp trúng chân Ngu Đường.

Hai người ngươi ôm thắt lưng ta, ta cũng ôm eo ngươi, không cam lòng yếu thế mà tuyên thị quyền sỡ hữu đối phương, hai người cứ như vậy cứng nhắc ôm nhau lúc ẩn lúc hiện trên sàn nhảy, hình ảnh đó bất ngờ lại trông đáng yêu vô cùng.

"Oa, thật đáng yêu." Emily vỗ tay, những người khác cũng hùa nhau khen hay.

Carmela dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nam lượn lờ ngay trước mắt, lấy điện thoại ra chụp vài tấm, trực tiếp gửi cho Ngu Lãng. Ngu Lãng nhận được tin tức này khi hắn đang ở nhà trang trí cây thông Noel cùng với mẹ mình.

Lễ giáng sinh hàng năm, trong nhà chỉ có Ngu Lãng và mẹ hắn ăn mừng, Ngu Thái Hàm là lão già cổ hủ, chỉ ăn mừng các ngày lễ Trung Quốc. Có điều cũng không ngăn cấm người trong nhà.

"Cục cưng, nhận được món quà rất thú vị sao?" Mẹ Ngu Lãng thấy hắn lộ ra ý cười, bèn mở miệng dò hỏi.

"Phải, là một món quà rất thú vị." Ngu Lãng mỉm cười, không nói thêm gì.

Sau đêm giáng sinh, một đoạn ghi hình đột nhiên bùng nổ trên mạng xã hội, đó là hai cậu thiếu niên phương Đông tướng mạo vô cùng tuấn mĩ vụng về ôm nhau trong sàn nhảy, lúc ẩn lúc hiện. Kỳ thực đây chỉ là một vũ hội vườn trường, hai thiếu niên khiêu vũ với nhau mặc dù buồn cười nhưng cũng không phải chuyện hiếm lạ, không hiểu sao đoạn clip này lại nổi tiếng đến vậy, trong một đêm đã được vô số tài khoản nổi tiếng chia sẻ.

Vì vậy, mọi người tò mò mở ra xem, hai thiếu niên phương Đông đó tuấn mĩ như tinh linh, đúng là rất đáng yêu.

Người Mĩ đối với đồng tính luyến ái có hai loại thái độ cực đoan, hoặc là hai tay hai chân tán thành, hoặc là sống chết phản đối nhìn thấy liền đánh. Nhưng đoạn clip này bất ngờ lại không bị người ta chửi rủa, dù sao chỉ là hai bạn nhỏ nghịch ngợm, ném đá người ta thì có ý nghĩa gì.

Ngu Đường ôm Tống Tiêu trải qua đêm giáng sinh tốt đẹp, trước khi đi ngủ Ngu Đường còn trịnh trọng treo tất giáng sinh lên đầu giường, cũng không quên yêu cầu Tống Tiêu làm theo. Tống Tiêu hết cách đành phải thuận theo hắn.

Ngày hôm sau vừa mở mắt ra, Ngu Đường đã giục Tống Tiêu đi mở quà.

Tống Tiêu mơ mơ màng màng ngồi dậy, đưa tay vói vào chiếc tất, xúc cảm man mát, tức thì đoán được đó là thứ gì, lấy ra, liền thấy một chiếc tiêu ngọc toàn thân xanh biếc, bên trên dùng bạch kim làm hoa văn, bao phủ toàn bộ thân tiêu, rất đẹp đẽ.

"Đây là..." Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Đường.

"Đền tiêu cho ngươi." Ngu Đường hừ một tiếng, trước đó cầm mấy chiếc tiêu ngọc tìm Tống Tiêu nhận lỗi cũng không thể khiến y vui vẻ, hắn biết hoàng hậu của hắn chỉ một lòng nhớ nhung chiếc tiêu ngọc kia, hắn không thể làm gì khác hơn bèn sai người đi tìm thợ kim hoàn tốt nhất, nối lại chiếc tiêu ngọc, làm thành kim nạm ngọc.

Tống Tiêu đương nhiên nhìn ra được, đây vốn là chiếc tiêu của hắn, không biết hoàng thượng đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư mới nối liền được chiếc tiêu này: "Tạ ơn hoàng thượng."

"Cám ơn ta làm gì, đây là của ông già Noel," Ngu Đường tháo tất giáng sinh của mình xuống, nhét vào tay Tống Tiêu, "Giúp trẫm xem xem là cái gì."

Tống Tiêu thò tay vào, móc ra một mẫu giấy, trên giấy có viết: "Trẫm muốn hoàng hậu liên tục thị tẩm ba ngày." Đây chính là nguyện vọng giáng sinh của hoàng đế bệ hạ, không khỏi giật giật khoé miệng, chuyện như vậy, làm sao ông già Noel thoả mãn được? Sau đó lục lọi một hồi, thật sự có đồ, trong lòng Tống Tiêu nổi lên dự cảm bất lành.

"Lôi ra xem." Ngu Đường nghiêm trang nói.

"Hoàng thượng..." Tống Tiêu muốn nói gì đó, điện thoại Ngu Đường đột ngột vang lên.

Ngu Đường cau mày, xoay người đi nhận điện thoại. Là Tào công công gọi tới, chắc là có việc gấp.

Tống Tiêu nhanh chóng lôi đồ nhìn thoáng qua một cái, thì ra là một bình gel bôi trơn cực lớn, hơn nữa còn tặng thêm một món đồ chơi nhỏ chạy bằng điện. Tống Tiêu co rút khoé miệng, nhanh tay ném xuống gầm giường, phi tan chứng cứ.

Tào công công nói tin tức trên mạng cho Ngu Đường, lượng chia sẻ trong một đêm đã cao như vậy, khẳng định là có người cố ý đổ thêm dầu vào lửa, muốn mọi người đều biết chuyện này. Sáng sớm hôm nay, Ngu Lãng tựa hồ như lơ đãng đặt chiếc Ipad lên bàn ăn.

Tào quản gia không nhanh không chậm đi tới, khoá máy lại, đem cất đi, vừa vặn Ngu Thái Hàm đi tới, ngồi xuống bắt đầu dùng điểm tâm.

Qua chừng hai phút sau, Ngu Lãng bưng nước trái cây đi tới, không tìm thấy Ipad, sắc mặt hơi đổi: "Quản gia, Ipad của tôi đâu?"

"Vừa rồi sắp dọn đồ ăn, tôi sai nữ hầu cất đi rồi." Tào quản gia cười đến hoà ái dễ gần, khiến người ta không thể bắt được sai lầm.

Ngu Đường cúp điện thoại, cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thấy hoàng hậu của mình đã chui trở về chăn, nhíu nhíu mày: "Quà của ta đâu!"

"Không có." Tống Tiêu chỉ chỉ mẫu giấy và chiếc tất trống không trên chăn.

Ngu Đường nhíu mày: "Hửm?"

Lễ giáng sinh được nghỉ dài hạn, Ngu Đường không về Los Angeles mà là đưa Tống Tiêu đi trượt tuyết.

...

"Đoạn clip trên mạng là như thế nào?" Bác Tư ngồi trong vườn hoa, nói chuyện cùng Ngu Lãng.

"Đoạn clip gì?" Vẻ mặt mờ mịt.

Bác Tư nhìn chằm chằm hắn một lát, phì cười: "Biểu hiện của Ngu Đường ở công ty đặc biệt nhanh nhạy, tôi chuẩn bị nói một tiếng với chú Hai, có thể cho Ngu Đường thêm chút quyền lợi."

Bác Tư là con trai của Ngu Thái Hưng - anh của Ngu Thái Hàm, cho nên gọi gia chủ là chú Hai. Ngu Thái Hưng mất sớm, để lại ba người con trai, lão Đại, lão Nhị và lão Tứ, lão Đại mất sớm, hiện tại chỉ còn lão Nhị và lão Tứ.

Ngu Lãng nghe lời này, sắc mặt không hề thay đổi: "Đây là chuyện tốt."

Bác Tư nở nụ cười không rõ hàm xúc: "Quan hệ giữa tôi với Ngu Phục từ nhỏ đã không được tốt, lúc nào cũng đánh nhau, chú cũng đừng học theo người anh cùng cha khác mẹ của chú."

Ngu Lãng hiểu được hàm nghĩa của câu nói đó, lão Tứ là đang nói, quan hệ của hắn với ba Ngu Đường không tốt, vì vậy hắn cũng không thích Ngu Đường. Ngu Lãng nghe thế không khỏi híp mắt suy tư.

Kỳ nghĩ qua đi, mùa xuân đến bắt đầu một học kỳ mới, sân trường ngày càng náo nhiệt. Mỗi ngày Tống Tiêu vẫn có dáng vẻ vội vàng như trước, hôm nay đang trên đường đi tới giảng đường, trước mặt đụng phải một cô gái thân hình gầy yếu.

Cô gái đó mặc chiếc váy trắng như tuyết, khí chất thanh tân tựa đoá hoa bách hợp, yếu ớt đứng lên, còn mở lời xin lỗi Tống Tiêu.

"Xin lỗi, hôm qua ngủ không ngon giấc, nhất thời không kịp nhìn đường." Cố gái trông có vẻ sốt ruột, vừa mở miệng lại là tiếng Trung Quốc.

"Cậu là người Trung Quốc?" Tống Tiêu mỉm cười, ở nơi đấy khách quê người gặp được ngôn ngữ quen thuộc, sẽ luôn cảm thấy có chút thân thiết, "Cậu không sao là tốt rồi."

Bảo tiêu đã đứng ở vị trí câch Tống Tiêu năm bước, Tống Tiêu không có gì nguy hiểm thì sẽ không lại gần. Tống Tiêu xoay người lên lớp, cô gái kia cũng đi cùng y.

"Cậu đi theo tôi làm gì?" Tống Tiêu đi được một đoạn, phát hiện cô gái kia vẫn đi theo mình, mày khẽ nhíu lại rất khó phát hiện, "Hả?" Cô gái có chút mờ mịt ngẩng đầu, "Tôi đi học." Nói một hồi, không ngờ lại học cùng lớp với Tống Tiêu.

"Hừm, thật trùng hợp." Tống Tiêu cười đến ý vị thâm tường, y không tin, thế gian có nhiều sự trùng hợp đến vậy.

==========

Tiểu kịch trường:

Tiêu Tiêu: "Gương vỡ khó lành, đoạn tiêu khó nối."

Ngư Đường: "Ngươi lại hát cái gì?"

Tiêu Tiêu: "Bạo quân ngâm."

Ngư Đường: "Hừ~ cái này không êm tai, ta dạy ngươi bài khác hay hơn."

Tiêu Tiêu: "Bài gì?"

Ngư Đường: "Hoàng hậu ngâm..."

Tiêu Tiêu: "A... A..."

Ngư Đường: "Ngươi học thật nhanh."

Tiêu Tiêu: "Thu thập lưu manh!!!"

[Heo: Hôm nay có quà, he he...

Đố biết tại sao pic2 bé thụ lại (?)? ]








/96

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status