"Không đúng không đúng."
Không Không lấy ra khăn tay điên cuồng cắn, "Ta mới vừa rồi thấy mặt một người tóc đỏ ngã ở trên mặt tuyết, sau đó người nọ liền biến thành bộ dáng hồ ly !"
Hồ ly tinh?
Tất cả mọi người hoài nghi nhìn con tiểu hồ ly bị thương, "Ngươi xác định không phải là ngươi hoa mắt?"
Căn cứ vào tần số động kinh bình thường của Không Không. . . . . . Rất có thể.
Hỏi như vậy, Không Không cũng nghi ngờ bản thân, "Hình như không hoa mắt đâu, ta đúng là nhìn thấy một người tóc đỏ . . . . . .?"
Đoan Mộc Ly đi tới, kéo móng vuốt của tiểu hồ ly nhìn một chút, lại đi trên mặt tuyết nhấn một cái.
"Quả Quả, đây không phải là cùng một dấu chân mới vừa rồi để lại trên tuyết sao?"
Quý Ngữ Hàm nghiêng đầu nhìn một chút, "Đúng nha, chính là nó! Nhưng là hình dáng dấu chân của hồ ly này sao?"
Những người khác cũng đến gần, đều là lắc đầu, "Đây không phải là dấu chân hồ ly."
Cho nên trước mắt không phải là hồ ly, ít nhất không phải là hồ ly bình thường ?
Mọi người đều là cả kinh, chẳng lẽ thật sự là hồ ly tinh?
Tiểu hồ ly bị thương, nằm ở trên mặt tuyết, hơi run rẩy, vết máu đỏ thẩm trên bộ lông trắng tuyệt đẹp, nhìn rất đáng thương.
Chỉ là ngoài Quý Ngữ Hàm, đám người kia không hề có chút đồng tình . . . . . .
Cho dù là Quý Ngữ Hàm, hiện tại cũng không dám tùy tiện đem vật nhỏ không biết là động vật hay là yêu quái mang về.
Đoan Mộc Ly nhìn tiểu hồ ly, cười nói, "Nếu thật là hồ ly tinh, chúng ta thử dùng mỹ nam kế đi, Không Không, ngươi tới đây."
". . . . . . Tại sao là ta!"
Không Không khẩn trương kéo chặc y phục, thề bảo vệ "Trong sạch" , "Ngươi thông minh nhất, ngươi đi trước mới đúng!"
Đoan Mộc Ly cười ôm chầm Quý Ngữ Hàm, "Ta đã có Quả Quả ."
"Ta đã có người yêu." Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy vừa cùng mở miệng kêu lên, vừa lui về phía sau.
Dạ Cẩm nhìn bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Ta thật ra thì cũng rất thích nàng."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm khóc lớn.
Đám người kia không có phúc hậu, ai ai cũng đem nàng làm bia đở đạn.
Tiểu Mễ rất đắc ý, "Ta thành thân rồi , không thể có lỗi với nương tử."
Tứ đại thị vệ vẫn còn chưa chọn quan tài xong. . . . . . Cho nên không thể cùng mấy người bọn Phi Phi chọn cớ giống nhau, nhưng mà bọn họ cũng đều là độc thân, chưa có thành thân.
Suy nghĩ một chút, bọn họ cùng mở miệng kêu lên, "Chúng tôi đã có chủ nhân ."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm co giật, các ngươi thắng!
Một đám người chỉ còn lại Không Không là không tìm được cớ, hắn thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Quý Ngữ Hàm tràn đầy thâm tình, "Quý tiểu thư, thật ra thì ta đối với tiểu thư. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, mắt đã thấy Đoan Mộc Ly đối với hắn lộ ra nụ cười "Ôn hòa".
Giật mình một cái, Không Không lập tức đổi lời, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc, "Thật ra thì ta đối với ngươi một chút ý tứ cũng không có!"
". . . . . ." Mọi người vỗ trán.
Không tìm được cớ, Không Không không thể làm gì khác hơn là rưng rưng ra sân, nghĩ rằng đối với tiểu hồ ly cũng chưa chắc là sẽ dùng mỹ nam kế.
Điều chỉnh tâm tình, Không Không đem cảm giác trái tim đang rục rịch muốn động kinh thu lại, lần nữa tìm về quả tim"Đa sầu đa cảm"của hắn.
. . . . . . Thật ra thì giống động kinh hơn.
Tâm tình tràn đầy tự tin, ánh mắt ẩn chứa thâm tình nhìn tiểu hồ ly, làm ra bộ dáng trữ tình, "A! Tiểu hồ ~~~ liiiiii!"
". . . . . ." Mọi người không đành lòng nghe tiếp, cũng không nỡ nhìn, vội vã đem khăn vừa rồi che mặt xé ra bịt kín lỗ tai.
Tiểu hồ ly đã bị thương vốn đang khẽ run, hiện tại run rẩy đến lợi hại hơn .
Không Không tiếp tục tình tứ, "Ta tên là ~~ Tư Đồ Khônggggg ~~ aaaaaaa!"
". . . . . ." Chận lỗ tai lại còn có thể nghe thanh âm của hắn, mọi người thống khổ giật tóc.
Tiểu hồ ly đã run rẩy đến mức cực kỳ run rẩy, ngay cả đầu cũng bắt đầu lay động, sau nó rốt cục há mồm ——
"Nôn" một tiếng. . . . . . Phun. . . . . .
"Phốc ha ha ha. . . . . ."
Mọi người rất không có lòng thương người phát ra tiếng cười thật to, không ai muốn an ủi Không Không đang cố nén cơn động kinh đang rục rịch khởi động.
Không Không nhìn trời, bi phẫn rống to, "Thật là tri âm khó tìm —— các ngươi thật không biết thưởng thức!"
"Yên tâm, tiểu hồ ly bây giờ đang bị thương."
Phi Phi ở bên cạnh, vừa cười thật to vừa an ủi hắn, "Chờ nó khỏe lại, nhất định sẽ. . . . . . Ói nhiều hơn!"
"Phốc ha ha ha. . . . . ." Tiếp tục cười thật to.
". . . . . ."
Không Không oán khí ngất trời vọt tới trước mặt tiểu hồ ly, "Con hồ ly này ta muốn ! Ta nhất định phải làm cho nó học được thế nào là thưởng thức!"
Vốn đang bị thương, hơn nữa mới vừa rồi còn nôn khong ngừng. . . . . . Tiểu hồ ly đã không còn nhiều khí lực.
————
Nhưng mà nghe được lời của Không Không, nó lập tức di động với tốc độ rất nhanh, trốn sau lưng Đoan Mộc Ly cùng Quý Ngữ Hàm.
"Nó hiểu được tiếng người!"
Tất cả mọi người mới vừa ý thức được điểm này.
Động vật được con người nuôi lớn có thể nghe hiểu được lời của chủ nhân, nhưng trong hoang sơn dã lĩnh này , hoàn toàn khong thấy bóng dáng một ngôi nhà nào, nó không thể nào được nuôi trong nhà .
Chẳng lẽ thật sự là một con hồ ly tinh?
Mọi người lần nữa lâm vào hoài nghi.
Đoan Mộc Ly cười xách tiểu hồ ly lên, "Bất kể là hồ ly tinh hay không, bộ lông rất đẹp, vừa đúng lúc làm hồ ly vây bột."
". . . . . ." Mọi người xoa trán.
Lần trước cây nấm Ảnh Linh Chi cũng bị bại lộ như vậy . . . . . .
Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn họ, tiểu hồ ly cũng chỉ là run lên, không có dấu hiệu chạy trốn chạy hoặc là công kích người .
Tất cả mọi người đã đồng thời đi đến kết luận ——
Nếu như thật sự là hồ ly tinh, nhất định là một con hồ ly tinh bình tĩnh, khó đối phó.
Có người khó đối phó, bọn họ đương nhiên sẽ dùng đủ mọi cách để lưu lại làm khó làm Đoan Mộc Ly, nhưng trước mắt lại là môt con hồ ly tinh. . . . . .
Loại đùa dai này không được, bọn họ vẫn là đừng chọc lấy phiền toái, không để ý tới nó mới đúng.
Tuy không thương lượng, nhưng một đám người rất có ăn ý xoay người rời đi.
"Ô ~" tiểu hồ ly ở sau lưng phát ra tiếng gọi ai oán rất đáng thương.
Quý Ngữ Hàm có chút không đành lòng quay đầu liếc mắt nhìn, nếu chẳng may là Không Không nhìn lầm, thật ra thì nó chẳng qua là chỉ là một con thú nhỏ bình thường thì sao?
Nhưng cũng không thể mạo hiểm. . . . . .
Nhìn ra tâm tư của nàng, Đoan Mộc Ly có chút bất đắc dĩ đem áo choàng lông cừu cỡi ra, "Chờ một chút ta sai người đưa thức ăn cùng dược liệu tới đây."
"Ừ." Quý Ngữ Hàm cười híp mắt nhận lấy áo choàng, quay lai đem tiểu hồ ly bị thương bọc lại.
"Chúng ta không thể dẫn ngươi trở về được."
Quý Ngữ Hàm sờ sờ đầu của nó, "Ở chỗ này, chờ một chút, lập tức sẽ có người đưa thức ăn cùng dược liệu tới, thương thế của ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì."
Cũng không biết nó nghe có hiểu không, tiểu hồ ly lùi về trong áo choàng, có thể là bởi vì ấm áp, nó cũng không run lên nữa.
Yên lòng, Quý Ngữ Hàm trở lại bên cạnh Đoan Mộc Ly, theo mọi người rời đi.
Chờ mọi người trở lại nhà gỗ, người bị phái ra đưa đồ chính là Thanh Long, không bao lâu sau, hắn ngơ ngác quay trở lại.
Không Không lấy ra khăn tay điên cuồng cắn, "Ta mới vừa rồi thấy mặt một người tóc đỏ ngã ở trên mặt tuyết, sau đó người nọ liền biến thành bộ dáng hồ ly !"
Hồ ly tinh?
Tất cả mọi người hoài nghi nhìn con tiểu hồ ly bị thương, "Ngươi xác định không phải là ngươi hoa mắt?"
Căn cứ vào tần số động kinh bình thường của Không Không. . . . . . Rất có thể.
Hỏi như vậy, Không Không cũng nghi ngờ bản thân, "Hình như không hoa mắt đâu, ta đúng là nhìn thấy một người tóc đỏ . . . . . .?"
Đoan Mộc Ly đi tới, kéo móng vuốt của tiểu hồ ly nhìn một chút, lại đi trên mặt tuyết nhấn một cái.
"Quả Quả, đây không phải là cùng một dấu chân mới vừa rồi để lại trên tuyết sao?"
Quý Ngữ Hàm nghiêng đầu nhìn một chút, "Đúng nha, chính là nó! Nhưng là hình dáng dấu chân của hồ ly này sao?"
Những người khác cũng đến gần, đều là lắc đầu, "Đây không phải là dấu chân hồ ly."
Cho nên trước mắt không phải là hồ ly, ít nhất không phải là hồ ly bình thường ?
Mọi người đều là cả kinh, chẳng lẽ thật sự là hồ ly tinh?
Tiểu hồ ly bị thương, nằm ở trên mặt tuyết, hơi run rẩy, vết máu đỏ thẩm trên bộ lông trắng tuyệt đẹp, nhìn rất đáng thương.
Chỉ là ngoài Quý Ngữ Hàm, đám người kia không hề có chút đồng tình . . . . . .
Cho dù là Quý Ngữ Hàm, hiện tại cũng không dám tùy tiện đem vật nhỏ không biết là động vật hay là yêu quái mang về.
Đoan Mộc Ly nhìn tiểu hồ ly, cười nói, "Nếu thật là hồ ly tinh, chúng ta thử dùng mỹ nam kế đi, Không Không, ngươi tới đây."
". . . . . . Tại sao là ta!"
Không Không khẩn trương kéo chặc y phục, thề bảo vệ "Trong sạch" , "Ngươi thông minh nhất, ngươi đi trước mới đúng!"
Đoan Mộc Ly cười ôm chầm Quý Ngữ Hàm, "Ta đã có Quả Quả ."
"Ta đã có người yêu." Phi Phi cùng Mặc Kỳ Thụy vừa cùng mở miệng kêu lên, vừa lui về phía sau.
Dạ Cẩm nhìn bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Quý Ngữ Hàm, "Ta thật ra thì cũng rất thích nàng."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm khóc lớn.
Đám người kia không có phúc hậu, ai ai cũng đem nàng làm bia đở đạn.
Tiểu Mễ rất đắc ý, "Ta thành thân rồi , không thể có lỗi với nương tử."
Tứ đại thị vệ vẫn còn chưa chọn quan tài xong. . . . . . Cho nên không thể cùng mấy người bọn Phi Phi chọn cớ giống nhau, nhưng mà bọn họ cũng đều là độc thân, chưa có thành thân.
Suy nghĩ một chút, bọn họ cùng mở miệng kêu lên, "Chúng tôi đã có chủ nhân ."
". . . . . ." Quý Ngữ Hàm co giật, các ngươi thắng!
Một đám người chỉ còn lại Không Không là không tìm được cớ, hắn thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Quý Ngữ Hàm tràn đầy thâm tình, "Quý tiểu thư, thật ra thì ta đối với tiểu thư. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, mắt đã thấy Đoan Mộc Ly đối với hắn lộ ra nụ cười "Ôn hòa".
Giật mình một cái, Không Không lập tức đổi lời, lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc, "Thật ra thì ta đối với ngươi một chút ý tứ cũng không có!"
". . . . . ." Mọi người vỗ trán.
Không tìm được cớ, Không Không không thể làm gì khác hơn là rưng rưng ra sân, nghĩ rằng đối với tiểu hồ ly cũng chưa chắc là sẽ dùng mỹ nam kế.
Điều chỉnh tâm tình, Không Không đem cảm giác trái tim đang rục rịch muốn động kinh thu lại, lần nữa tìm về quả tim"Đa sầu đa cảm"của hắn.
. . . . . . Thật ra thì giống động kinh hơn.
Tâm tình tràn đầy tự tin, ánh mắt ẩn chứa thâm tình nhìn tiểu hồ ly, làm ra bộ dáng trữ tình, "A! Tiểu hồ ~~~ liiiiii!"
". . . . . ." Mọi người không đành lòng nghe tiếp, cũng không nỡ nhìn, vội vã đem khăn vừa rồi che mặt xé ra bịt kín lỗ tai.
Tiểu hồ ly đã bị thương vốn đang khẽ run, hiện tại run rẩy đến lợi hại hơn .
Không Không tiếp tục tình tứ, "Ta tên là ~~ Tư Đồ Khônggggg ~~ aaaaaaa!"
". . . . . ." Chận lỗ tai lại còn có thể nghe thanh âm của hắn, mọi người thống khổ giật tóc.
Tiểu hồ ly đã run rẩy đến mức cực kỳ run rẩy, ngay cả đầu cũng bắt đầu lay động, sau nó rốt cục há mồm ——
"Nôn" một tiếng. . . . . . Phun. . . . . .
"Phốc ha ha ha. . . . . ."
Mọi người rất không có lòng thương người phát ra tiếng cười thật to, không ai muốn an ủi Không Không đang cố nén cơn động kinh đang rục rịch khởi động.
Không Không nhìn trời, bi phẫn rống to, "Thật là tri âm khó tìm —— các ngươi thật không biết thưởng thức!"
"Yên tâm, tiểu hồ ly bây giờ đang bị thương."
Phi Phi ở bên cạnh, vừa cười thật to vừa an ủi hắn, "Chờ nó khỏe lại, nhất định sẽ. . . . . . Ói nhiều hơn!"
"Phốc ha ha ha. . . . . ." Tiếp tục cười thật to.
". . . . . ."
Không Không oán khí ngất trời vọt tới trước mặt tiểu hồ ly, "Con hồ ly này ta muốn ! Ta nhất định phải làm cho nó học được thế nào là thưởng thức!"
Vốn đang bị thương, hơn nữa mới vừa rồi còn nôn khong ngừng. . . . . . Tiểu hồ ly đã không còn nhiều khí lực.
————
Nhưng mà nghe được lời của Không Không, nó lập tức di động với tốc độ rất nhanh, trốn sau lưng Đoan Mộc Ly cùng Quý Ngữ Hàm.
"Nó hiểu được tiếng người!"
Tất cả mọi người mới vừa ý thức được điểm này.
Động vật được con người nuôi lớn có thể nghe hiểu được lời của chủ nhân, nhưng trong hoang sơn dã lĩnh này , hoàn toàn khong thấy bóng dáng một ngôi nhà nào, nó không thể nào được nuôi trong nhà .
Chẳng lẽ thật sự là một con hồ ly tinh?
Mọi người lần nữa lâm vào hoài nghi.
Đoan Mộc Ly cười xách tiểu hồ ly lên, "Bất kể là hồ ly tinh hay không, bộ lông rất đẹp, vừa đúng lúc làm hồ ly vây bột."
". . . . . ." Mọi người xoa trán.
Lần trước cây nấm Ảnh Linh Chi cũng bị bại lộ như vậy . . . . . .
Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn họ, tiểu hồ ly cũng chỉ là run lên, không có dấu hiệu chạy trốn chạy hoặc là công kích người .
Tất cả mọi người đã đồng thời đi đến kết luận ——
Nếu như thật sự là hồ ly tinh, nhất định là một con hồ ly tinh bình tĩnh, khó đối phó.
Có người khó đối phó, bọn họ đương nhiên sẽ dùng đủ mọi cách để lưu lại làm khó làm Đoan Mộc Ly, nhưng trước mắt lại là môt con hồ ly tinh. . . . . .
Loại đùa dai này không được, bọn họ vẫn là đừng chọc lấy phiền toái, không để ý tới nó mới đúng.
Tuy không thương lượng, nhưng một đám người rất có ăn ý xoay người rời đi.
"Ô ~" tiểu hồ ly ở sau lưng phát ra tiếng gọi ai oán rất đáng thương.
Quý Ngữ Hàm có chút không đành lòng quay đầu liếc mắt nhìn, nếu chẳng may là Không Không nhìn lầm, thật ra thì nó chẳng qua là chỉ là một con thú nhỏ bình thường thì sao?
Nhưng cũng không thể mạo hiểm. . . . . .
Nhìn ra tâm tư của nàng, Đoan Mộc Ly có chút bất đắc dĩ đem áo choàng lông cừu cỡi ra, "Chờ một chút ta sai người đưa thức ăn cùng dược liệu tới đây."
"Ừ." Quý Ngữ Hàm cười híp mắt nhận lấy áo choàng, quay lai đem tiểu hồ ly bị thương bọc lại.
"Chúng ta không thể dẫn ngươi trở về được."
Quý Ngữ Hàm sờ sờ đầu của nó, "Ở chỗ này, chờ một chút, lập tức sẽ có người đưa thức ăn cùng dược liệu tới, thương thế của ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì."
Cũng không biết nó nghe có hiểu không, tiểu hồ ly lùi về trong áo choàng, có thể là bởi vì ấm áp, nó cũng không run lên nữa.
Yên lòng, Quý Ngữ Hàm trở lại bên cạnh Đoan Mộc Ly, theo mọi người rời đi.
Chờ mọi người trở lại nhà gỗ, người bị phái ra đưa đồ chính là Thanh Long, không bao lâu sau, hắn ngơ ngác quay trở lại.
/151
|