Hu hu, tuy rằng hắn rất đẹp, rất tuấn tú, cũng là cao thủ võ lâm, chính là hình tượng bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn trong lòng nàng.
Nhưng mà... Gả cho một người nam nhân như vậy...
Không phải trong lòng rất luẩn quẩn thì chính là rất có dũng khí khiêu chiến người đời...
Một lớn một nhỏ hàn huyên thật hết ngày, thẳng đến khi Tiểu Dật miệng nói, "Thức ăn tỷ tỷ, ta nên đi luyện võ, lần khác lại tới tìm tỷ chơi."
"Ừ, vậy lần khác gặp."
Nhỏ như vậy đã đi luyện võ?
Đúng là kinh dị, Tiểu Dật đã cùng nàng vẫy vẫy tay, thân mình nhảy lên, liền nhẹ nhàng bay đến hồ bờ bên kia...
Hu hu, làm cao thủ thật tốt, nàng hâm mộ Tiểu Dật!
Tiểu Dật phải học gì đó rất nhiều, thời gian mỗi ngày muốn tới tìm nàng chơi không cố định, nhưng mà nàng ở bên trong tẩm cung cũng không buồn.
Ở trong cung coi như tự tại, thẳng đến ba ngày sau ——
Đang ngủ say Quý Ngữ Hàm lui lui vào bên trong chăn.
Sao lại đột nhiên lạnh như thế? Chẳng lẽ là hạ nhiệt độ ?
Nhưng nàng sắp lui thành một đống cũng đều không dùng được, vốn có chăn ấm đột nhiên trở nên giống như mới từ bên trong kho lạnh lấy ra.
Sao lại thế này?
Quý Ngữ Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra...
"A!"
Miệng thở ra khí lạnh, nàng sợ tới mức lập tức ngồi dậy, lui về phía sau đến giường, rơi lệ nhìn khối băng nam nhân trước giường.
Trách không được nhiệt độ đột nhiên giảm nghiêm trọng như vậy...
Hu hu, bạn học khối băng à, bạn không biết mặt bạn thật trắng, nhìn thật âm trầm tối tăm sao?
Đột nhiên xuất hiện ở bên giường người khác như vậy, thực dọa người!
"Ngươi... Khụ, ngươi có việc tìm ta?"
Khối băng nam nhân lạnh buốt bay ra một câu, "Ngươi không đi lấy giải dược."
"... Trong hồ vừa nuôi con cua."
Hu hu, nàng hoài nghi đây là Đoan Mộc Ly lừa nàng, nhưng cũng không dám thật sự xuống nước thử.
Khối băng nam nhân cái gì cũng chưa nói, chính là "bay" đi ra ngoài.
"..."
Sợ run cả người, Quý Ngữ Hàm nhanh chóng phủ thêm áo khoác, lại thêm áo choàng giúp chính mình chống lạnh, cũng đi theo ra cửa, muốn nhìn vị bạn học khối băng "Khí chất độc đáo" này muốn gì.
Đứng ở bên cạnh tẩm cung, khối băng nam nhân hai tay mở ra, đưa vào trong hồ.
Tuy rằng mắt trừng lớn, Quý Ngữ Hàm cũng vẫn là không nhìn ra hắn làm cái gì, chỉ là cảm giác trên mặt hồ có gợn sóng nhỏ.
Khối băng nam quay đầu, lạnh buốt lại tung một câu, "Hiện tại đã không có."
"..." Có ý gì?
"Có thì cũng đã chết."
"..." Quý Ngữ Hàm trước mắt đen lại.
Bạn học khối băng này thật bình tĩnh...
" Muốn giải dược đi tìm ta."
Nói xong câu này nhẹ như cơn gió nhỏ, cái bóng của khối băng nam nhân nhẹ bay thổi qua mặt hồ...
"..." Quý Ngữ Hàm ở tại chỗ, cố gắng nhắc nhở chính mình đừng run.
Hu hu,hắn lớn như vậy không mang theo!
Người đã tới đây, liền trực tiếp đem giải dược đưa cho nàng không được sao, việc gì còn muốn nàng đi qua đó chứ!
Không có biện pháp, Quý Ngữ Hàm nhận mệnh cởi áo choàng, chuẩn bị, chuẩn bị xuống nước.
Tê... Lạnh a.
Hai ngày nay rõ ràng ấm hơn một chút, nước ấm không nên lạnh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ là bởi vì bạn học khối băng vừa "bay" đi qua?
Quả nhiên mạnh mẽ...
Bơi tới bờ bên kia, tránh thoát thị vệ, Quý Ngữ Hàm đi thẳng về hướng cấm địa nơi rừng trúc.
"Khụ, ngươi ở đâu?"
Không phát hiện bóng người, nàng nhỏ giọng gọi hắn.
"Trong phòng."
"..." Quý Ngữ Hàm sợ run cả người.
Vừa rồi thanh âm hình như là từ bên trong lăng mộ truyền ra?
Thật sự là "Trong phòng"...
"Khụ, cái kia... Ta sẽ không đi vào quấy rầy."
"Tiến vào."
Hu hu, nàng sợ hãi!
Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Không tốt lắm đâu... A!"
Như là bị có bàn tay vô hình bắt lấy, đem Quý Ngữ Hàm đang từ từ lui về phía sau bị bắt vào lăng mộ.
Quý Ngữ Hàm vội vã nhắm hai mắt, ô...
Nàng không phải cố ý đến quấy rầy, mặc kệ nơi này là ai ở, buổi tối không cần tìm nàng "Giảng đạo lý"...
Một bàn tay lạnh lạnh sờ đến trên mặt nàng.
"... Ngươi, ngươi sờ ta làm gì?" Quý Ngữ Hàm thanh âm phát run hỏi hắn.
Khối băng nam nhân không trả lời, vẫn như cũ làm theo ý mình mở mí mắt của nàng, mở miệng của nàng ra, nhìn đầu lưỡi của nàng.
Hu hu, sao lại có cảm giác giống như đang kiểm dịch ở lò sát sinh để xuất xưởng...
Thật sự không trúng độc?
Khối băng nam nhân mắt hơi hơi nheo lại, nàng uống máu của hắn, làm sao có thể không có việc gì?
Thanh âm lạnh buốt lại vang lên, "Ta không cho ngươi giải dược."
"A?"
Quý Ngữ Hàm cả kinh, vậy mạng nhỏ của nàng không phải nguy hiểm sao ?
Nhưng mà... Gả cho một người nam nhân như vậy...
Không phải trong lòng rất luẩn quẩn thì chính là rất có dũng khí khiêu chiến người đời...
Một lớn một nhỏ hàn huyên thật hết ngày, thẳng đến khi Tiểu Dật miệng nói, "Thức ăn tỷ tỷ, ta nên đi luyện võ, lần khác lại tới tìm tỷ chơi."
"Ừ, vậy lần khác gặp."
Nhỏ như vậy đã đi luyện võ?
Đúng là kinh dị, Tiểu Dật đã cùng nàng vẫy vẫy tay, thân mình nhảy lên, liền nhẹ nhàng bay đến hồ bờ bên kia...
Hu hu, làm cao thủ thật tốt, nàng hâm mộ Tiểu Dật!
Tiểu Dật phải học gì đó rất nhiều, thời gian mỗi ngày muốn tới tìm nàng chơi không cố định, nhưng mà nàng ở bên trong tẩm cung cũng không buồn.
Ở trong cung coi như tự tại, thẳng đến ba ngày sau ——
Đang ngủ say Quý Ngữ Hàm lui lui vào bên trong chăn.
Sao lại đột nhiên lạnh như thế? Chẳng lẽ là hạ nhiệt độ ?
Nhưng nàng sắp lui thành một đống cũng đều không dùng được, vốn có chăn ấm đột nhiên trở nên giống như mới từ bên trong kho lạnh lấy ra.
Sao lại thế này?
Quý Ngữ Hàm mơ mơ màng màng mở mắt ra...
"A!"
Miệng thở ra khí lạnh, nàng sợ tới mức lập tức ngồi dậy, lui về phía sau đến giường, rơi lệ nhìn khối băng nam nhân trước giường.
Trách không được nhiệt độ đột nhiên giảm nghiêm trọng như vậy...
Hu hu, bạn học khối băng à, bạn không biết mặt bạn thật trắng, nhìn thật âm trầm tối tăm sao?
Đột nhiên xuất hiện ở bên giường người khác như vậy, thực dọa người!
"Ngươi... Khụ, ngươi có việc tìm ta?"
Khối băng nam nhân lạnh buốt bay ra một câu, "Ngươi không đi lấy giải dược."
"... Trong hồ vừa nuôi con cua."
Hu hu, nàng hoài nghi đây là Đoan Mộc Ly lừa nàng, nhưng cũng không dám thật sự xuống nước thử.
Khối băng nam nhân cái gì cũng chưa nói, chính là "bay" đi ra ngoài.
"..."
Sợ run cả người, Quý Ngữ Hàm nhanh chóng phủ thêm áo khoác, lại thêm áo choàng giúp chính mình chống lạnh, cũng đi theo ra cửa, muốn nhìn vị bạn học khối băng "Khí chất độc đáo" này muốn gì.
Đứng ở bên cạnh tẩm cung, khối băng nam nhân hai tay mở ra, đưa vào trong hồ.
Tuy rằng mắt trừng lớn, Quý Ngữ Hàm cũng vẫn là không nhìn ra hắn làm cái gì, chỉ là cảm giác trên mặt hồ có gợn sóng nhỏ.
Khối băng nam quay đầu, lạnh buốt lại tung một câu, "Hiện tại đã không có."
"..." Có ý gì?
"Có thì cũng đã chết."
"..." Quý Ngữ Hàm trước mắt đen lại.
Bạn học khối băng này thật bình tĩnh...
" Muốn giải dược đi tìm ta."
Nói xong câu này nhẹ như cơn gió nhỏ, cái bóng của khối băng nam nhân nhẹ bay thổi qua mặt hồ...
"..." Quý Ngữ Hàm ở tại chỗ, cố gắng nhắc nhở chính mình đừng run.
Hu hu,hắn lớn như vậy không mang theo!
Người đã tới đây, liền trực tiếp đem giải dược đưa cho nàng không được sao, việc gì còn muốn nàng đi qua đó chứ!
Không có biện pháp, Quý Ngữ Hàm nhận mệnh cởi áo choàng, chuẩn bị, chuẩn bị xuống nước.
Tê... Lạnh a.
Hai ngày nay rõ ràng ấm hơn một chút, nước ấm không nên lạnh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ là bởi vì bạn học khối băng vừa "bay" đi qua?
Quả nhiên mạnh mẽ...
Bơi tới bờ bên kia, tránh thoát thị vệ, Quý Ngữ Hàm đi thẳng về hướng cấm địa nơi rừng trúc.
"Khụ, ngươi ở đâu?"
Không phát hiện bóng người, nàng nhỏ giọng gọi hắn.
"Trong phòng."
"..." Quý Ngữ Hàm sợ run cả người.
Vừa rồi thanh âm hình như là từ bên trong lăng mộ truyền ra?
Thật sự là "Trong phòng"...
"Khụ, cái kia... Ta sẽ không đi vào quấy rầy."
"Tiến vào."
Hu hu, nàng sợ hãi!
Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, "Không tốt lắm đâu... A!"
Như là bị có bàn tay vô hình bắt lấy, đem Quý Ngữ Hàm đang từ từ lui về phía sau bị bắt vào lăng mộ.
Quý Ngữ Hàm vội vã nhắm hai mắt, ô...
Nàng không phải cố ý đến quấy rầy, mặc kệ nơi này là ai ở, buổi tối không cần tìm nàng "Giảng đạo lý"...
Một bàn tay lạnh lạnh sờ đến trên mặt nàng.
"... Ngươi, ngươi sờ ta làm gì?" Quý Ngữ Hàm thanh âm phát run hỏi hắn.
Khối băng nam nhân không trả lời, vẫn như cũ làm theo ý mình mở mí mắt của nàng, mở miệng của nàng ra, nhìn đầu lưỡi của nàng.
Hu hu, sao lại có cảm giác giống như đang kiểm dịch ở lò sát sinh để xuất xưởng...
Thật sự không trúng độc?
Khối băng nam nhân mắt hơi hơi nheo lại, nàng uống máu của hắn, làm sao có thể không có việc gì?
Thanh âm lạnh buốt lại vang lên, "Ta không cho ngươi giải dược."
"A?"
Quý Ngữ Hàm cả kinh, vậy mạng nhỏ của nàng không phải nguy hiểm sao ?
/151
|