Edit: Yoshikun
Beta: Tiểu Y Vii
“Không phải ngươi có chứng cớ sao… Vì sao phải vu oan giá hoạ?”
Oan uổng, bất kể cái gì nàng cũng không biết, nằm mơ đi chơi thôi, ai ngờ bị lão nhân kia lừa!
Hiện tại nàng cảm động lây, lão nhân kia đâu?
Cắn răng không cho mình té xỉu, vừa nhìn chung quanh, lại không thấy bóng dáng lão nhân kia? Trong lòng cảm thấy một chút bất an, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ, nhanh lên tỉnh lại là tốt rồi!
“Ha ha… Ta nguyện ý a…”
Lòng hơi hơi khẩn trương, nàng ở bên cạnh cấp hoàng hậu dụng hình, nói chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, nhưng lúc ấy Hoàng Thượng cũng chỉ nói là thẩm vấn, mà không phải bức cung…
Bất quá, nàng đồng ý, trực tiếp tới lãnh cung, như thế nào có thể thấy được Hoàng Thượng?
Hừ, trong cung này, Úc Lan nàng là thiên hạ, Hoàng Thượng cũng là Úc Lan, ai dám ngăn cản nàng, muốn chết!
“Yêu, Úc quý phi làm cái gì đây? Đây là…”
Một trận di nhân hương khí đánh úp lại, roi vọt trên người đột nhiên dừng lại, cơn đau cũng tiêu thất rất nhiều, Lí Nhã gian nan ngẩng đầu, nhìn qua một cái chỉ thấy nữ tử đến bốn mươi tuổi được mọi người vây lấy đi đến, ánh mắt của nàng thản nhiên liếc mắt nhìn Lí Nhã một cái
Ánh mắt kia thanh nhã mà lại xa cách, nhưng Lí Nhã vẫn là cảm nhận được, nàng đối với mình không có ác ý, nói không chừng tới cứu mình.
“Thái hậu nương nương, sao ngài lại tới đây?”
Mâu trung hiện lên một tia bối rối, (vừa mới làm cho lí nhã xem chỉ bị nàng gắt gao địa toản tới tay lý, che dấu ở thật dài trong tay áo.)
Tay áo rất dài, tay nàng nhịn không được run rẩy, nhưng mâu quang cũng trấn định dị thường.
“Này không phải hoàng hậu sao? Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau đỡ Hoàng hậu nương nương đứng dậy?”
Thanh âm ôn nhu, lại mang theo tàn khốc làm cho người ta kính sợ, nô tài phía sau vội chạy tới, nhìn thấy lưng Lí Nhã kia sớm thấm đẫm máu, nước mắt xoát xoát rớt xuống dưới.
“Tư nhã, ngươi đây là…”
Hoàng thái hậu rốt cục đã tới, hai mắt nàng đau đớn nhìn Lí Nhã, bàn tay run rẩy vươn ra, muốn đụng lên mặt nàng, nhưng dừng lại giữa không trung, làm như không đành lòng, cuối cùng lại đưa tay về.
“Nương nương… Nô tỳ này đi truy ền thái y…”
Nô tỳ đáng tuổi mẹ nâng tay áo lên lau nước mắt, nức nở nói.
“Chậm! Hoàng thái hậu nương nương, nàng hiện tại đã bị Hoàng Thượng phế đi, mưu hại hoàng tự, cũng không phải là tội danh bình thường , hơn nữa nương nương cũng rõ tính tình Hoàng Thượng, mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ai dám trái?”
Truyền thái y? Chê cười!
Từ giờ trở đi, Lí Tư Nhã, không hề là hoàng hậu một quốc gia, chính là một phế hậu, một tội nhân, ở trong cung, không bằng cả nô tài, như thế nào có thể truyền thái y?
Beta: Tiểu Y Vii
“Không phải ngươi có chứng cớ sao… Vì sao phải vu oan giá hoạ?”
Oan uổng, bất kể cái gì nàng cũng không biết, nằm mơ đi chơi thôi, ai ngờ bị lão nhân kia lừa!
Hiện tại nàng cảm động lây, lão nhân kia đâu?
Cắn răng không cho mình té xỉu, vừa nhìn chung quanh, lại không thấy bóng dáng lão nhân kia? Trong lòng cảm thấy một chút bất an, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ, nhanh lên tỉnh lại là tốt rồi!
“Ha ha… Ta nguyện ý a…”
Lòng hơi hơi khẩn trương, nàng ở bên cạnh cấp hoàng hậu dụng hình, nói chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, nhưng lúc ấy Hoàng Thượng cũng chỉ nói là thẩm vấn, mà không phải bức cung…
Bất quá, nàng đồng ý, trực tiếp tới lãnh cung, như thế nào có thể thấy được Hoàng Thượng?
Hừ, trong cung này, Úc Lan nàng là thiên hạ, Hoàng Thượng cũng là Úc Lan, ai dám ngăn cản nàng, muốn chết!
“Yêu, Úc quý phi làm cái gì đây? Đây là…”
Một trận di nhân hương khí đánh úp lại, roi vọt trên người đột nhiên dừng lại, cơn đau cũng tiêu thất rất nhiều, Lí Nhã gian nan ngẩng đầu, nhìn qua một cái chỉ thấy nữ tử đến bốn mươi tuổi được mọi người vây lấy đi đến, ánh mắt của nàng thản nhiên liếc mắt nhìn Lí Nhã một cái
Ánh mắt kia thanh nhã mà lại xa cách, nhưng Lí Nhã vẫn là cảm nhận được, nàng đối với mình không có ác ý, nói không chừng tới cứu mình.
“Thái hậu nương nương, sao ngài lại tới đây?”
Mâu trung hiện lên một tia bối rối, (vừa mới làm cho lí nhã xem chỉ bị nàng gắt gao địa toản tới tay lý, che dấu ở thật dài trong tay áo.)
Tay áo rất dài, tay nàng nhịn không được run rẩy, nhưng mâu quang cũng trấn định dị thường.
“Này không phải hoàng hậu sao? Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau đỡ Hoàng hậu nương nương đứng dậy?”
Thanh âm ôn nhu, lại mang theo tàn khốc làm cho người ta kính sợ, nô tài phía sau vội chạy tới, nhìn thấy lưng Lí Nhã kia sớm thấm đẫm máu, nước mắt xoát xoát rớt xuống dưới.
“Tư nhã, ngươi đây là…”
Hoàng thái hậu rốt cục đã tới, hai mắt nàng đau đớn nhìn Lí Nhã, bàn tay run rẩy vươn ra, muốn đụng lên mặt nàng, nhưng dừng lại giữa không trung, làm như không đành lòng, cuối cùng lại đưa tay về.
“Nương nương… Nô tỳ này đi truy ền thái y…”
Nô tỳ đáng tuổi mẹ nâng tay áo lên lau nước mắt, nức nở nói.
“Chậm! Hoàng thái hậu nương nương, nàng hiện tại đã bị Hoàng Thượng phế đi, mưu hại hoàng tự, cũng không phải là tội danh bình thường , hơn nữa nương nương cũng rõ tính tình Hoàng Thượng, mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ai dám trái?”
Truyền thái y? Chê cười!
Từ giờ trở đi, Lí Tư Nhã, không hề là hoàng hậu một quốc gia, chính là một phế hậu, một tội nhân, ở trong cung, không bằng cả nô tài, như thế nào có thể truyền thái y?
/37
|