Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

Chương 52: Diễn trò! Chỉ có lòng người loạn

/111


Mộ Dung Cảnh do dự. Đi vào? Hay không đi vào? Tư Mã Lạc trước sau chỉ nhếch mép cười, một mực chờ đợi. Chờ Mộ Dung Cảnh quyết định. Hắn không nóng nảy, thời gian vẫn còn rất dài.

Lúc này, người trong phòng di động. Hai bóng người đang dựa vào nhau thật sự ra vẻ ngồi xuống một lượt rồi lại nhanh chóng đứng lên, điệu bộ có hơi thay đổi nhưng không lớn, mà một bóng hình cao lớn kia cũng di động. Dựa vào bóng dáng thì rất có thể là Tiêu Trọng Chi. Hắn thản nhiên đi vào bên trong cho đến khi không thấy bóng người. Chỉ có hai bóng người ở đó, thời gian Tiêu Trọng Chi vắng mặt ngắn ngủi nên cũng sẽ không gây ra nhiều hoài nghi. Hoặc là hắn chỉ vào bên trong lấy vài thứ.

Tiêu Trọng Chi rời đi không bao lâu thì đã quay lại. Cũng không hề đứng yên mà cầm vật gì đó chơi đùa, bộ dáng rất nhàn nhã thong dong tuyệt không có gì khác thường.

Lúc này, Mộ Dung Cảnh bất động, Tư Mã Lạc lại động! Hắn động thì Mộ Dung Cảnh đương nhiên cũng động! Hai người hầu như cùng nhau!

Hai bóng người chợt lóe đã đến trước cửa. Tư Mã Lạc đẩy mạnh cửa ra. Nhưng chỉ sau một giây thì sững sờ cả người. Mộ Dung Cảnh cũng ngẩn ngơ. . .

Tình hình gì đây? Hình như không giống với trong dự đoán.

Trong mắt Tư Mã Lạc lộ ra vẻ phẫn nộ, chưa bao giờ lại rơi vào khoảnh khắc thất thố giống như bây giờ!

Đêm hôm khuya khoắt mà xông vào phòng ngủ người khác chỉ để xem người ta chơi trò gấp giấy diễn kịch? Những hình bóng vừa rồi hất ra bên ngoài chỉ là do Tiêu Trọng Chi cắt ra rồi đặt ở cạnh ngọn đèn, tự nhiên chiếu ra thành bóng người? Hắn cử động thì hình bóng cũng động.

“Hoàng thượng?” Tiêu Trọng Chi thấy Mộ Dung Cảnh vào thì cực kỳ kinh hãi! Có hơi làm bộ nhưng cũng không phải là toàn bộ, đích xác là cũng thoáng lấy làm kinh hãi, chỉ là biểu hiện ra ngoài thì tương đối khoa trương hơn mà thôi.

Lễ quân thần không thể bỏ qua. Tiêu Trọng Chi tựa như trong cơn kinh ngạc vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Cảnh quỳ một gối thi lễ rồi cung kính nói: “Hoàng thượng Cát Tường. Vi thần không biết Hoàng Thượng đại giá quang lâm nên không tiếp đón từ xa, xin được thứ tội.”

Âm thanh bình tĩnh, không mang theo một mảy may khác thường.

Mộ Dung Cảnh cũng không vội vàng nói gì, trước hết cứ đối phó thử xem “Bình thân. Tiêu Tướng quân khuya như thế này mà sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Cái …này. . .” Tiêu Trọng Chi có hơi xấu hổ nhìn mấy người giấy cắt xếp trên bàn. Ra vẻ đây thuộc về vấn đề riêng tư, Hoàng thượng đêm khuya đến đây cũng không chỉ để hỏi cái này chứ?

Mộ Dung Cảnh ho nhẹ một cái cố ý tỏ ra hơi xấu hổ, vẻ mặt lại dịu đi rất nhiều, không lạnh lung giống như lúc ở ngoài cửa. Có điều, hoàng đế đại nhân xấu hổ, có một người dẫn ngài tới đây chẳng phải là càng xấu hổ sao?

Tư Mã Lạc không rảnh bận tâm,chỉ nghi hoặc quét mắt khắp phòng đến mỗi một góc nhỏ.

Không có ai? Rõ ràng có người?

“Người đâu!” Vào giờ khắc này, dường như hắn mới là quân vương.

Trong nháy mắt, ngoài cửa xuất hiện hai bóng người mặc áo đen rồi quỳ gối trước cửa. Tư Mã Lạc lạnh nhạt nói: “Người đâu? Có ai đi ra ngoài không?”

“Khởi bẩm điện hạ, không có.”

“Lục soát! Cẩn thận lục soát, một góc nhỏ phủ tướng quân cũng không để sót!”

“Tuân mệnh.” Có điều thủ hạ Tư Mã Lạc vừa định lục soát, lại bị Mộ Dung Cảnh quát bảo dừng lại

“Đủ rồi! Hẳn là trò đùa. Nơi này là Bắc Uyển quốc, không là Nam Man của ngươi để cho các ngươi tùy hứng làm loạn.” Mộ Dung Cảnh hờ hững muốn xoay người rời đi, không ngờ “Băng” một tiếng vang thật lớn, Tư Mã Lạc một chưởng đánh bay cửa. Trong ánh mắt phẫn nộ của hắn lóe sự kiên định mà nói đầy nguy hiểm: “Ngươi dám rời đi xem? Ta đã điên rồi. . .”

“Một vừa hai phải thôi. Lại tùy hứng thì đừng trách ta không khách khí.”

“Không khách khí? Bằng vào bản lãnh của ngươi?” Trong mắt Tư Mã Lạc lóe lên một vẻ điên cuồng. Giờ phút này, tâm tình không có cách nào bình tĩnh nổi. Thấy Mộ Dung Cảnh như thế, thể hiện rõ hắn không tin mình, bản thân cảm thấy thật mất mặt! Đúng là hoạ vô đơn chí!

Chỉ khi nào không thấy hắn thì mới có thể tỉnh táo được! Nhưng còn Tố Nhi đâu? Rõ ràng nàng ở chỗ này, thuộc hạ cũng khẳng định như vậy. Nàng vừa ở đây, bóng dáng vừa rồi cũng là nàng, làm sao lại đột nhiên không thấy? Biến thành hình gấp giấy? !

Tỉnh táo! Vào lúc này nhất định phải tỉnh táo! Tận lực không để thất thố, hắn cắn răng một cái rồi ra hiệu, thị vệ áo đen nhanh chóng triển khai lục soát.

Chung quanh phòng, bên trong gian phòng, bất cứ một chỗ nào có thể giấu được người thì lục soát hết. Không có ai! Cũng không thấy người đi ra, bọn họ lại không lục soát ra được người nào? Chẳng lẽ lại biết bay? Hay tàng hình?

“Hoàng thượng, xin hỏi ngài đây là ý tứ gì?” Tiêu Trọng Chi chất vấn. Nếu như trong lòng không có quỷ thì đương nhiên nên hỏi một chút. Như vậy thì mặc dù trong lòng có quỷ nhưng để không làm cho ai chú ý cũng phải làm bộ có thể có quỷ. Nhưng câu hỏi này lại làm cho mắt của Mộ Dung Cảnh tối sầm đi.

Mộ Dung Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Trọng Chi. Cái liếc mắt này đã đủ cho thấy Hoàng thượng cũng biết rồi, chỉ là tạm thời lại dễ dàng bỏ qua cho hắn cũng bởi vì trước mắt còn có một nhân vật càng phiền toái hơn, không thể bỏ mặc được. Tiêu Trọng Chi làm bộ không nhìn thấy hành động cảnh cáo vừa rồi của Mộ Dung Cảnh, cứ thản nhiên giống như hoàn toàn không biết gì cả.

Tư Mã Lạc không lục soát được người.nên quyết định tự thân xuất mã, bóng người chợt lóe đã xuất hiện ngoài cửa rồi nhảy lên nóc nhà.

Tự mình lục soát mới không để Sơ Tuyết và Tố Nhi rời đi. . .Hai người rời đi? Chỉ có hai người rời đi? Bọn họ ở chung một chỗ? Càng nghĩ hắn cảm giác như chính mình sắp điên rồi! Náo loạn quá mức vì nổi giận? Có đôi lúc hắn cũng mờ mịt không biết chính là mình đang trả thù Mộ Dung Cảnh hay là tự lấy đá đập vào chân mình.

Tối nay thật sự điên rồi!

Lạnh lùng đứng trên nóc nhà, gió lạnh kinh người, tay áo phất phơ, hắn nhìn về phía chân trời, đôi mắt mê muội ẩn giấu nỗi thống khổ sâu sắc. Trong lúc vô tình chảy xuống hai giọt lệ. . .

Mười mấy năm chịu đựng đau đớn có ai biết? Mà hết thảy điều này do ai gây ra? Là một nữ nhân kia! Lại còn một vị ca ca! Ca ca được tín nhiệm nhất thì lại từ bỏ hắn lúc hắn cần nhất. . .Là bọn họ từ bỏ hắn, là bọn hắn không cần hắn, đã quăng hắn đi…Quăng đi . . .Giống như một phế vật! Quăng hắn đi còn bọn họ đến đây sinh sống hạnh phúc, sung sướng? Nỗi khổ chất lên người hắn thì muốn đòi lại, muốn bọn họ cũng phải chịu đựng nó! Chỉ là trong lòng thì muốn nhưng cũng không nói ra được! Tối nay đã làm gì? Có lẽ ngay cả hắn cũng không giải thích cho rõ được . . .

Mặc cho nước mắt khô đi! Hắn cũng không lau!

Tâm tình dần dần tĩnh lại mà nghĩ đến tình thế trước mắt. Đánh giá chung quanh, trông về vùng phụ cận xa xa, lại còn phải nhìn trước mắt – nhìn ngay dưới chân mình.

Bỗng nhiên, khóe miệng nhếch lên gian tà. Cả người giống như lá rụng mà bay xuống mặt đất. Lại một lần nữa bước vào phòng.

Khi Mộ Dung Cảnh muốn rời đi thì, Tư Mã Lạc lại hỏi Tiêu Trọng Chi, hỏi rất nhẹ nhàng: “Căn phòng xây trông có hơi kỳ quái. Ở bên ngoài nhìn thì lớn, nhưng làm sao ở bên trong nhìn lại không lớn như tưởng tượng?” Miệng thì nói còn mắt đã đi tìm cánh cửa bí mật.

Mộ Dung Cảnh hơi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về phía Tư Mã Lạc, lại nhìn sang Tiêu Trọng Chi.

Tiêu Trọng Chi thản nhiên cười một tiếng, cũng không che giấu mà chỉ lên tiếng chất vấn “Các hạ là người phương nào? Dám can đảm giương oai tại phủ tướng quân?” Tiêu Trọng Chi chưa từng gặp Tư Mã Lạc, chỉ là đã từng nghe qua về mặt nạ của hắn. Thêm vào đó, một người có thể ngang vai ngang vế cùng Hoàng thượng, cũng không khỏi làm người ngoài không nghi ngờ. Nhưng mà, không quá tin tưởng người kia sẽ xuất hiện ở chỗ này, nếu như thật sự là người kia thì tình thế có hơi phức tạp.

Hoàng thượng có thể bán nước hay không? Xưa nay chưa từng có! Cũng không thể được. Chuyện hình như càng ngày càng thú vị? Hoàng thượng cũng có bí mật.

“Ngươi không có tư cách biết.” Tư Mã Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt quét về phía Mộ Dung Cảnh đứng một bên, sự chọn lựa trong mắt là cực kỳ rõ ràng. Một hồi, không thấy Mộ Dung Cảnh tức giận thì lại thành thất vọng.

Tiêu Trọng Chi đưa ánh mắt nghi vấn về phía Mộ Dung Cảnh. Mộ Dung Cảnh cũng biết chuyện này không thể dấu diếm. Sự xúc động tức thời đã ảnh hưởng quá nhiều.

“Hắn là Thái Tử Nam Man Tư Mã Lạc.”

“A. . .” Tiêu Trọng Chi lộ ra vẻ giật mình, tiếp theo trông cung kính vài phần thi lễ với Tư Mã Lạc “Tư Mã điện hạ, thất lễ thất lễ. Xin đừng chê trách . . .”

“Trong phòng này của ngươi có mật thất?” Tư Mã Lạc cũng không có chút xíu tâm trạng để ý, ngay cả khách sáo cũng không còn kiên nhẫn. Nàng đang cùng Sơ Tuyết ở chung một chỗ? Đầu óc liền hiện rõ lên một câu này! Đã đem chuyện của Mộ Dung Cảnh vứt sang một bên !

Kết quả náo loạn một trận, người huyên náo cũng là chính mình! Gieo gió gặt bão! Nếu như Tư Mã Lạc hiểu được hai người ở trong cung càng thêm mật thiết thì không biết lại còn có những suy nghĩ gì?

“Tư Mã điện hạ quả là có năng lực nhận biết. Phòng này đích xác có một gian mật thất ” hắn nói chưa xong thì đã nghe “Phanh” một tiếng vang thật lớn, cửa ngầm đã bị Tư Mã Lạc tìm được rồi. Nói là cửa ngầm, nếu như biết vị trí mật thất thì cũng không khó tìm.

Tiêu Trọng Chi cau mày, cả người nhanh chóng chợt lóe ngăn chặn ở trước cửa mật thất. Gương mặt anh tuấn của hắn sa sầm, nhìn Tư Mã Lạc, rồi lại thỉnh thị Mộ Dung Cảnh ”Hoàng thượng, đêm khuya đến đây, chào cũng không có thì vi thần có thể chấp nhận. Nhưng mà, đường đường là Tư Mã điện hạ của Nam Man quốc lại làm thế này với một Đại Tướng quân của Bắc Uyển quốc chúng ta. Đây có phải là khinh người quá đáng hay không?” Ngụ ý là sẽ đem chuyện lần này đặt lên mặt bàn chính trị, lại để văn võ bá quan bình luận.

Lời của Tiêu Trọng Chi cũng chỉ là hỏi, không có ý trách cứ. Dù sao với mấy món đồ không quan trọng thì rất dễ dàng có thể tìm người đến sửa lại. Chỉ là về mặt mũi, về tôn nghiêm thì làm sao mà nói liền có thể cho qua được? Nhà của ai đó đột nhiên bị một đám người xông vào lục soát, đã thế còn hơi một tí là phá hủy đồ đạc thì coi là gì? Chẳng lẽ thực sự không có vương pháp sao? Hoàng thượng cũng không phải là khinh người như vậy được! (PS: diễn trò phải trọn vở. )

“Tránh ra!” Mộ Dung Cảnh không lên tiếng, Tư Mã Lạc liền khàn giọng quát, uy nghiêm cũng không kém Mộ Dung Cảnh chút nào. Sự độc ác hiếm có từ người tỏa ra đặc biệt mạnh nên dễ dàng che dấu tâm tư cùng ý nghĩ bức thiết dưới đáy lòng muốn tìm ra Tố Nhi

Tiêu Trọng Chi cũng rất quanh minh mà nghiêm nghị nói “Nơi này đâu phải Nam Man quốc, há để cho một ngoại nhân giương oai?”

“Để hắn lục soát.” Một câu lạnh lùng này là do Mộ Dung Cảnh nói, rất bình tĩnh mà cũng mang theo một ít lạnh nhạt. Hắn không muốn nhìn mà chỉ hất vạt áo sang một bên rồi ngồi xuống trên một cái ghế bành trạm chổ.

“Vâng, thần tuân chỉ.” Tiêu Trọng Chi đang dùng thân mình cản đường vào mật thất đành có vẻ không cam lòng mà đi sang bên trái để mở đường. Hoàng thượng đã nói như vậy, thân làm thần tử thì có câu oán hận nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng!

Tư Mã Lạc cau mày, lần này lại tỉnh táo không ngờ. Hắn nhìn thật kỹ, trong mật thất hoàn toàn tối như mực, không hề nghe thấy tiếng hít thở? Sơ Tuyết đã luyện qua võ công nên việc làm biến mất hơi thở của mình không phải việc khó, tuy nhiên Tố Nhi thì sao? Nàng căn bản là không hiểu những thứ này!

Không có ai?

“Đốt đèn!” Tư Mã Lạc nói.

Có một thị vệ áo đen cầm đèn cùng hắn vào bên trong phòng để xem xét. Kết quả! Trong mật thất cũng không có một bóng người? Bọn họ thật sự bỗng nhiên biến mất hay sao? Không có khả năng! Đến bay cũng không bay nổi!

Bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài, chung quanh phòng này cũng có người của mình mai phục, vẫn luôn giám thị, không ai đi ra ngoài được? Có lẽ trong thủ hạ của mình trong có người của Sơ Tuyết? Không có khả năng! Rất nhiều người trong bọn họ đều chưa từng bước chân vào Bắc Uyển quốc lấy một lần.

Tư Mã Lạc ra khỏi mật thất, sự nghi hoặc trong mắt càng sâu.

“Thế nào? Tìm được gì sao?” Mộ Dung Cảnh ngồi thẳng lên, lạnh nhạt thong dong bước tới cửa, rất có ý muốn rời khỏi đây “Đã không tìm được gì thì ta cũng không muốn tiếp tục phụng bồi.”

Dưới mặt nạ thì không nhìn ra là dạng gì, nhưng từ cái nhếch môi đến ánh mắt đều cho thấy không phải cái gì tốt đẹp cả.

Tư Mã Lạc im lặng, Mộ Dung Cảnh lại nói với Tiêu Trọng Chi: “Tiêu Tướng quân, Tư Mã điện hạ nóng ruột tìm người nên đến đây quấy rầy, xin hãy thông cảm. Trẫm sẽ phái người đến sửa lại cửa cho tốt. Chuyện này khanh hãy nhắm mắt lại coi như cái gì cũng chưa từng thấy.”

“Vi thần hiểu.” Tiêu Trọng Chi trả lời.

Mộ Dung Cảnh cất bước đi ra khỏi phòng. Tư Mã Lạc không hề ngăn cản, vẫn hung tợn đứng tại chỗ cũ.

Tâm tình mờ mịt. Tối nay Mộ Dung Cảnh nói ở trước mặt thì mười câu có tám câu không hợp ý. Từ đáy lòng oán và hận chi phối hắn . . .

Trước lúc bảo Tố Nhi tiến cung, hắn cảm giác với Tố Nhi chẳng qua cũng là thay đổi chỗ ở, thay đổi một chỗ để chờ hắn, không có gì khác biệt. Nói gì việc tiễn đưa hay không, căn bản là không có chuyện này! Chỉ khiến tức giận! Nếu một người đang tức giận thì lời đã nói ra còn có thể là thật sao? Hắn cùng Tố Nhi vốn là bất ngờ quen biết, xa rời cũng là vạn bất đắc dĩ, có nỗi khổ trong bất đắc dĩ. Không ai ủng hộ bọn họ ở chung một chỗ, bao gồm cả phụ vương của hắn! Vừa chia lìa ngắn ngủi thì tại Nam Man nghe tin nàng đột nhiên được sắc lập Hoàng Hậu. Hắn khẩn cấp chạy tới Bắc Uyển là vì cái gì? Trừ nàng ra! Còn có gì đâu? Lúc ấy hắn đã do dự, nếu kiên quyết ở chung một chỗ thì nàng sẽ bị nguy hiểm tới tánh mạng, nên đem giấu nàng đến bên cạnh Mộ Dung Cảnh, cũng không hẳn là một chuyện xấu.

Hắn muốn nhưng Mộ Dung Cảnh sẽ đồng ý sao? Vì vậy, hắn tạm thời đưa ra ba tòa thành trì để đổi lấy một nữ nhân, chẳng lẽ thực sự không có một chút tình cảm? Chẳng lẽ lúc ấy thực sự tất cả đều là vì trả thù Mộ Dung Cảnh? Không phải. Trong lòng hắn biết rất rõ, đó cũng không phải. Lúc ấy là thật sự để đổi lấy nàng! Dùng biện pháp bình thường mà đường đường chính chính đưa nàng trở về, bất luận kẻ nào cũng không thể phản đối. Đưa ra ba năm, cũng vẻn vẹn là kế hoãn binh. Ba tòa thành trì, bởi trước khi hắn lên ngôi vị hoàng đế thì căn bản là không có quyền hành lấy ra nữa. Hắn đã quyết định, trong vòng ba năm sẽ trở thành hoàng đế Nam Man quốc, cho nên . . . Hắn cần thời gian!

Có điều tối nay hình như tất cả đều bị lệch hướng, cũng không hề phát triển theo ý muốn của mình!

Điên rồi! Điên rồi! Tố Nhi rốt cuộc đi đâu? Hắn sững sờ, dần dần trong mắt hiện lên sự hoảng loạn . . .

Phút chốc

Trong mắt lóe ra một điều kinh hãi không gì sánh nổi làm cho ý nghĩ của chính hắn cũng khiếp sợ! Tiêu Trọng Chi giết bọn họ? Hủy thây?

Hắn biết trên đời này có một loại nước hủy thây, chỉ cần vẩy vào trên thi thể là trong nháy mắt đến ngay cả trang phục cũng biến hết không còn lại gì cả! Loại nước đó nghe nói chế biến phức tạp, cực kỳ đắt tiền. Rất nhiều người đừng nói đã thấy, mà là ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Nhưng mà hắn lại thấy tận mắt một lần, một thi thể người khi được nhỏ loại nước kia, không cần bao lâu liền biến thành một vũng nước, ngay cả xương cốt cũng không còn lại.

Tư Mã Lạc đè nén sự lo sợ trong lòng, trực tiếp vội hỏi: “Tiêu Trọng Chi, người đâu? !” Lúc này hắn đã cố không tức tối về Mộ Dung Cảnh, chỉ nghĩ tới Tố Nhi! Tố Nhi và Sơ Tuyết? Bọn họ rốt cuộc làm sao vậy? Còn an toàn không? Trong phòng không có ai . . . Không có? ! Chắc chắn xác định hai người ở trong phòng nhưng tìm không được lại khiến người khác có cảm giác vô cùng quỷ dị!

Tiêu Trọng Chi nghi hoặc hỏi: “Người nào? Tư Mã điện hạ nói thế là có ý tứ gì?” Hoàng thượng rời đi, tâm tình cũng trở lại bình thường. Chỉ là kỳ quái làm thế nào mà Tư Mã Lạc xuất hiện ở đây? Hơn nữa hắn cùng Hoàng thượng lại quen thuộc khác thường, vị quân vương vẫn luôn lạnh lùng đặc biệt lại bao che cho Tư Mã Lạc tùy tiện ngông cuồng . . .

Nghi hoặc, ngoại trừ nghi chỉ còn nghi hoặc!

“Đừng đùa với ta, bọn họ đâu?” Tư Mã Lạc phút chốc lạnh xuống, trong đôi mắt nheo lại là sát ý dày đặc. Nếu như Tiêu Trọng Chi nói thêm câu dối trá nữa thì hắn lập tức sẽ động thủ giết người.

“Tiêu mỗ không hiểu điện hạ đang hỏi gì.” Tiêu Trọng Chi không giống như kẻ ngang ngược chỉ biết dùng võ mà thôi. Đối đầu với Tư Mã Lạc lên mặt vênh váo mà cũng không lộ vẻ khiếp đảm, lại càng không có cử chỉ lùi bước nào.

Lúc này, một bóng đen hiện ra quỳ gối trước mặt Tư Mã Lạc, bẩm báo: “Chủ tử, nô tài đã xác nhận khắp phụ cận, lúc trước đây cũng không có bất luận kẻ nào ra khỏi phủ tướng quân. Vừa rồi, hoàng đế Bắc Uyển đã rời đi.”

Mộ Dung Cảnh thực sự đi? ! Tư Mã Lạc vẻ mặt phức tạp, “Đi được cũng tốt! Như vậy. . . phủ Tướng quân? Để cho hắn biết thật rõ một lần về thủ đoạn của Bổn vương! Tuyệt sẽ không thua kém gì hắn.”

Tiêu Trọng Chi kinh ngạc, Tư Mã Lạc nói lời này là có ý tứ gì? Phủ Tướng quân?

“Truyền lệnh, chuẩn bị huyết tẩy phủ tướng quân!” Tư Mã Lạc lạnh lùng hạ lệnh.

Vẻn vẹn thoáng chốc, Tiêu Trọng Chi chặn cửa lớn cao giọng quát lên: “Tư Mã Lạc! Ngươi khinh người quá đáng !” Hắn sẽ không để cho thủ hạ của Tư Mã Lạc đi ra ngoài, nếu như truyền đạt được mệnh lệnh đó thì chẳng phải hơn mười tánh mạng vô tội ở phủ tướng quân toàn bộ bởi vì hắn mà chết đi?

Tư Mã Lạc hừ lạnh “Bổn vương muốn giết người, ngươi ngăn cản được sao?”

“Ngươi “

“Hoàng đế Bắc Uyển của các ngươi, Bổn vương cũng không có để ở trong mắt, nay bằng vào chỉ một phủ tướng quân của ngươi? Hừ. . .”

“Hỗn đản “

“Nói! Người ở đâu?” Hắn lớn tiếng chất vấn.

“. . .”

“. . .”

“Không nói cũng được, Bổn vương coi như đào ba thước đất, cũng sẽ tìm ra người.” Giọng điệu của Tư Mã Lạc đầy kiên quyết. Hắn phất tay, lập tức vài tên thuộc hạ áo đen xuất hiện, “Bắt Tiêu Trọng Chi, cần sống!”

Một tiếng ra lệnh, trong phòng rút kiếm chĩa vào nhau, chả mấy chốc sắp sửa lao vào nhau cùng đấu.

Tiêu Trọng Chi cũng không phải người ngu ngốc, vài người vây công thì sẽ không thất bại được. Có điều là phòng quá nhỏ, căn bản khó có thể phát huy toàn lực. Ngoài ra, Tư Mã Lạc rốt cuộc mang đến bao nhiêu người mai phục ở phủ tướng quân thì hắn cũng không rõ ràng. Tình thế đối với phủ tướng quân cực kỳ bất lợi! Phủ tướng quân không có thị vệ! Nếu có cũng chỉ là một vài gia đinh chỉ biết khoa chân múa tay.

Tìm được thời cơ, Tiêu Trọng Chi chạy ra khỏi phòng.

“Ca! Tiếp kiếm!” Một tiếng kêu khẽ, một hình bóng nhỏ nhắn xuất hiện.

Tiêu Trọng Chi trông thấy liền nhảy dựng lên cao, ở giữa không trung bắt kiếm vào trong tay.

Trong nháy mắt, vài người áo đen đã vây công hắn, ngoài sân các bóng dáng đan xen vào nhau, ánh đao bóng kiếm, những tiếng leng keng vang lên không dứt.

Tiêu quý phi mặc áo khoác ngoài chạy ra, mái tóc rối bù hiển nhiên là đang ngủ chạy ra, hẳn là nàng nghe được động tĩnh gì đó nên mới ra ngoài. Mấy ngày gần đây bởi vì thân thể nàng không khỏe nên vẫn ở suốt trong phủ tướng quân để tĩnh dưỡng. Mà khi nàng từ trong cung ra ngoài thì Tiêu lão gia đã mang theo gia quyến rời kinh để về quê.

Lập tức nàng cũng cầm kiếm gia nhập vào hỗn chiến để hỗ trợ Tiêu Trọng Chi một tay. Có một người tương trợ, Tiêu Trọng Chi cũng dần dần không cần cố hết sức như vừa rồi.

Trong lòng cũng âm thầm sốt ruột. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ông trời thật muốn diệt ta sao? Diệt phủ tướng quân? ! Hắn đã tính sai!

Những tên thị vệ áo đen, mọi người đều có tài nghệ không tầm thường, quan trọng hơn là nhìn ra chúng cực kỳ am hiểu quần công. Mấy người nhất chiêu nhất thức đều phối hợp tài tình khác thường. Hắn hoài nghi bọn họ là không phải đang lợi dụng trận pháp gì cả mà rõ ràng là một nhóm người được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Tám tên thị vệ áo đen lập thành trận pháp Bát Quái dần dần vây hai huynh muội ở giữa. Giao đấu không ngớt thì cho dù khỏe mạnh như thế nào, thể lực cũng không cố được nữa.

Dần dần thế này thì hai người cũng chỉ có một con đường chết . . .

Tư Mã Lạc ngang nhiên đứng ở trước bậc thang, lạnh nhạt nhìn thấy tất cả.

Tình hình của hai người càng ngày càng nguy cấp! Càng ngày càng nghiêm trọng!

Tiêu Trọng Chi tự biết khó khăn nặng nề đành cắn răng một cái rồi hạ quyết tâm! Nếu như là vì ân nhân thì có chết cũng không sao cả! Nhưng mà, cho dù như thế nào cũng phải để muội muội của mình chạy đi. Xác định xong mục tiêu thì trong lòng dần dần tỉnh táo hơn mà tìm cơ hội, Bát Quái trận hắn cũng hơi hơi hiểu. Vì vậy trong thế trận luân phiên thì hắn không để ý tới thanh kiếm đang đâm về hướng cánh tay của mình mà ra sức đánh về phía người áo đen khác, đó hoàn toàn là đấu pháp chán sống!

Người áo đen kia trong bụng cả kinh, bước chân không khỏi rối loạn nên trong nháy mắt để lộ ra một chỗ yếu, đó là cơ hội có thể bỏ trốn! Hắn hét lớn một tiếng “Linh Lung, chạy mau!” Đồng thời với lúc hét lớn thì trên người hắn cũng bị trúng vài nhát kiếm, máu tươi chảy ròng ròng

Tuy nhiên, những vết thương này cũng không thực sự muốn tánh mạng của hắn!

Linh Lung, đúng là tên của Tiêu quý phi, Tiêu Linh Lung. Có điều thông thường người khác chỉ thấy dung nhan tỏa hào quang và tôn xưng của nàng, những người biết tên thật của nàng cũng không nhiều.

Tiêu Linh Lung thấy đại ca bị thương thì trong mắt hiện lên kinh hãi. Không phải không trốn được! Mà là nàng không định trốn! Nếu như nàng trốn, ca ca một mình ở lại đối phó tám người thì hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu như nàng tham chiến thì cũng là chết, nhưng ít nhất còn có thể ngăn cản một lát! Đỡ hộ ca ca vài kiếm tránh bị thương thêm . . .Mắc nợ người thân quá nhiều, nàng đã không thể đứng lên nữa! Sẽ không bỏ mặc ca ca! Chết cũng sẽ không! Có hận chỉ là hận thân thể còn chưa hoàn toàn bình phục, công lực bị giảm rất nhiều nên không cách nào giết được mấy tên tặc nhân chôn cùng.

“Ca! Linh Lung tuyệt đối sẽ không bỏ mặc ca, trừ phi muội chết !” Nàng cắn răng đỡ một kiếm. Thân hình lại có lẽ tránh không khỏi một kiếm của người áo đen.

Mắt thấy sắp chết ở dưới kiếm. Tiêu Trọng Chi hoảng hốt! Dũng cảm quên mình nhanh chóng đánh thốc đến, cực kỳ tàn nhẫn tung một kiếm để chém đứt cánh tay người áo đen! Trong mắt hiện rõ sát ý! Nhưng mà, hắn lao tới đã làm cho phía sau mình sơ hở chồng chất, vài thanh kiếm tập kích đến mà muốn né tránh là không có khả năng .

Trong nháy mắt…

Vài thanh kiếm lạnh lẽo đã gác lên cổ của hắn! Không bị chết, cái này ít nhiều là do mệnh lệnh bắt sống của Tư Mã Lạc!

Tiêu Linh Lung vốn đang kinh hãi nhìn thấy ca ca cũng chưa chết dưới kiếm thì trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm nên cũng không tiếp tục nữa. Lúc này, cả hai huynh muội cùng bị bắt!

“Linh Lung, muội thật khờ!” Tiêu Trọng Chi thở dài.

“Ca! Vừa rồi muội rất tức giận! Huynh lại muốn chết?” Tiêu Linh Lung trong mắt phượng hiện rõ cơn giận khó nén rồi sau đó lại tràn đầy lệ.

“Ta ” Tiêu Trọng Chi cũng không nói rõ nổi cảm giác ở đáy lòng. Thân nhân của mình không chạy thoát thì trong lòng vừa lo lắng vừa căm uất! Nhưng, nàng không bỏ mặc mình mà chạy thì lại không nói hết kích động! Điều đó làm cho người ta không có cảm giác bị chết cô độc và căm uất! Ngược lại có cảm giác vừa lòng, cảm thấy có chết cũng không tiếc.

Phút chốc, Tiêu Trọng Chi cởi mở cười một tiếng “Xin lỗi a, Linh Lung. Sinh tử do mệnh, tối nay là ca hại muội. Nhưng mà ca không hối hận.” Hắn giơ bàn tay dính máu muốn lau nước mắt cho muội muội, nhưng càng lau thì nước mắt nàng rơi càng nhiều. Hơn nữa còn khiến cho mặt nàng bị dính máu trên tay của hắn .”Ha ha! Thích khóc? Muội muội của ta làm sao mà khóc vậy?”

“Là huynh hoa mắt, muội nào có khóc! Hừ.” Dứt lời, ánh mắt Tiêu Linh Lung mang theo hận ý nhìn chăm chú vào nam nhân mang mặt nạ. Không phải hoài nghi, kẻ trước mắt khẳng định là chủ mưu. Nàng cắn răng căm hận hỏi: “Ca! Kẻ thù là ai? Tên là gì? Sau khi chết muội cũng muốn hóa thành ác quỷ, tìm hắn báo thù!”

“Tư Mã Lạc, Thái Tử Nam Man.” Tiêu Trọng Chi bình tĩnh trả lời.

Vào lúc thế này, đã nghĩ thông suốt thì cũng không có gì đáng sợ lắm. Đời người, trừ cái chết ra thì cũng tuyệt không có gì phải sợ nữa. Điều duy nhất làm hắn không tiếc nuối là muội muội của mình hy sinh bản thân cũng vì đền đáp một tính mạng khác. Nếu cho hắn nghĩ lại hắn cũng không hối hận, nếu như thời gian quay lại rồi bảo hắn lựa chọn thêm một lần thì có lẽ hắn vẫn làm như vậy.

Bỗng nhiên…

“Ha ha! Hay cho một đôi huynh muội tình thâm!” Tư Mã Lạc cười to. Cuồng vọng lại kiêu ngạo! Lạnh lùng như băng giá, không mang theo một chút tình cảm. Nói vậy, người ở xa mà nghe thấy tiếng cười vọng tới trong đêm lạnh thì khẳng định sẽ có cảm giác u ám kinh khủng .

Tiếng cười phút chốc lại ngừng, Tư Mã Lạc quát lạnh!

“Nói! Người ở đâu?”

Tiêu Trọng Chi có tai như điếc. Tư Mã Lạc khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh “Đem nữ nhân kia tới.”

Sau một khắc, hai tên thị vệ áo đen đem Tiêu Linh Lung tới rồi ấn cho quỳ gối trước mặt Tư Mã Lạc. Tiêu Linh Lung muốn giãy dụa, nhưng lại bị một câu nói làm cho sợ hãi!

“Dám cựa quậy thì Bổn vương lập tức hạ lệnh huyết tẩy phủ tướng quân.” Tư Mã Lạc nhắc nhở. Hắn sắp hết tính nhẫn nại rồi! Để đạt tới mục đích, có lúc hắn không lựa chọn phương thức nữa.

“Linh Lung!” Trong mắt Tiêu Trọng Chi lộ ra sự căng thẳng khẩn cấp cùng lo lắng.

Trong đêm tối, đôi mắt của Tư Mã Lạc tối sầm lại, hắn lui một bước ép hỏi Tiêu Trọng Chi “Bọn họ còn sống hay không?” Trước mắt đó mới là điều quan trọng nhất, cũng là vấn đề hắn quan tâm nhất.

“Bọn họ là ai?” Tiêu Trọng Chi chưa kịp trả lời thì Tiêu Linh Lung lại hỏi. Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía ca ca của mình.

Tư Mã Lạc đứng trên cao nhìn xuống, liếc xéo Tiêu Linh Lung, trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo “Là ai? Để Bổn vương nói cho ngươi, Trầm Tố Nhi cùng Mộ Dung Sơ Tuyết. Thay Bổn vương hỏi thật kỹ anh của ngươi, vừa rồi có giết bọn họ hay không. Nếu như câu trả lời làm ta vừa lòng, hoặc là . . . Có thể hiểu cái gì sẽ chờ những kẻ không liên quan ở phủ tướng quân.”

“Tố Nhi cùng Sơ Tuyết?” Bọn họ tại sao lại ở đây? Ca giết bọn hắn sao? Ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Linh Lung lại một lần nữa nhìn về phía Tiêu Trọng Chi, đối với chuyện phát sinh trước mắt , sao lại dẫn đến cơ sự này thì nàng thật sự không rõ ràng. Nhưng mà, nàng tin tưởng ca ca của mình, tin tưởng ca ca vô điều kiện! Chính bởi vì hắn là ca ca của mình, chỉ cần biết rõ điều này là đủ rồi!

Tiêu Linh Lung cũng không thèm để ý mà nói: “Không biết là ngươi đang nói gì. Nhưng mà, ca của ta không có khả năng giết bọn họ.”

“Không giết? Vậy người đi đâu?” Tròng mắt Tư Mã Lạc mơ hồ dao động một cái, một hồi lâu mà vẫn không có được đáp án mong muốn! Trong con mắt sát ý lại xuất hiện mà cả giận nói “Bổn vương không còn kiên nhẫn, cần phải lấy huyết để tế tâm tình này! Hừ! Cản ta phải chết, giết người của ta cũng phải chết!”

Tư Mã Lạc phút chốc rút trường kiếm bên hông ra…

“Tiêu Trọng Chi, trước lấy máu muội muội của ngươi để tế!” Thanh kiếm lạnh lùng rung lên trong gió lạnh, dưới ánh trăng phản chiếu hàn quang lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều lại u ám đáng sợ!

Cổ tay cầm kiếm sáng ngời nhanh chóng giơ lên cao, ngay sau đó từ trên bổ xuống giống như vạn người cùng chém, không mang theo một chút ngập ngừng! Không mang theo một tia do dự! Ngay cả mắt thường cũng theo không kịp tốc độ, nhằm hướng Tiêu Linh Lung chém xuống! Nhát này mà bổ lên người thì hẳn phải chết không nghi ngờ! Dường như có thể đoán được máu chảy đầm đìa, cảnh tượng bi thảm người bị xả đôi!

“Không! . . .”

Mắt thấy trường kiếm sắc bén hạ xuống rất nhanh! Tiêu Trọng Chi trong lòng tan nát, tiếng kêu xé họng không ngừng dội khắp trời đêm, vang vọng cả phủ tướng quân, nghe mà thê lương vô cùng! Nó khiến cho lòng run sợ, mà cũng làm người khác rơi lệ. Không có cách nào khác! Không thể ngăn cản được! không nỡ nhìn thân nhân bị chết!

Đúng vào lúc nước mắt mơ hồ, nhìn cho rõ thì… Nhát kiếm kia cũng không hoàn toàn chém xuống. Tư Mã Lạc chỉ là phô trương thanh thế! Lưỡi kiếm còn cách đầu của Tiếu Linh Lung một tấc thì đột nhiên dừng lại! Đích xác, kiếm này giống như sấm sét đánh xuống, trừ phi bản thân dừng lại thì không có bất luận kẻ nào khác ngăn cản nổi!

Không gian yên lặng, ngay cả không khí cũng ngừng dao động.

Bao gồm cả Tư Mã Lạc!

Thanh kiếm lạnh lẽo u ám vẫn dừng ở trên đầu Tiêu Linh Lung, vẫn không nhúc nhích!

Phút chốc, bên môi hắn lộ ra một nụ cười mỉm, sát ý trong mắt cũng biến mất trong nháy mắt. Tiêu Trọng Chi thở gấp, mồ hôi từ trên trán tuôn xuống, trong lòng run sợ không thua gì cảnh vừa rồi.

Trúng kế! Lại trúng kế! Thân thể đang run rẩy, mặt xám như tàn tro! Không nghĩ tới im lặng đến phút cuối nhưng lại trúng kế của Tư Mã Lạc! Chết tiệt, tại sao lại hô to . . .

“Không cam lòng nên đi ra sao?” Tư Mã Lạc thu hồi kiếm, đơn thuần lạnh lùng nói ra một câu. Trong một khắc, tính tình tàn bạo như ác ma nhanh chóng mất đi không hề để lại một chút dấu vết, mà người, bỗng nhiên cũng thay đổi thành một người khác. Trên người lại thấy vẻ dửng dưng và tao nhã, giống như lần đầu gặp Trầm Tố Nhi. Tư Mã Lạc vẫn là Tư Mã Lạc, chỉ là không hề giống như Tư Mã Lạc lúc vừa rồi.

“Mẹ ơi . . . Tài diễn xuất thật NND, làm ta sợ muốn chết!” Trầm Tố Nhi từ trong phòng nhanh chóng chạy đến nhìn, thấy không có xảy ra chuyện gì lớn thì sự căng thẳng trong lòng cũng chậm rãi mất đi. Tuy nhiên tâm tình buông lỏng, tiếng trách móc cũng nảy sinh. Vừa mới nghe thấy tiếng của Tiêu Trọng Chi thì thần hồn đều nhanh chóng biến mất!

“Tố Nhi, nnghe giọng của nàng hình như thật sự hy vọng ta làm như vậy . . .” Tiếng nói hoàn toàn lạnh lùng mang theo vài phần trêu chọc.

“Không có, không có, không có, … tuyệt đối không có!” Trầm Tố Nhi cười mỉa, liên tục phủ nhận, nhưng mà cả người lại sợ đến mềm nhũn đành dựa vào Sơ Tuyết.

Sơ Tuyết im lặng không nói. Trong mắt lại nhuộm một vầng mây đen khác lạ với hắn của ngày thường . . .

About these ads Share this:TwitterFacebook

Like this: Related

Hoàng thượng phát điên Chương 81

In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"

Hoàng thượng phát điên Chương 46

In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"

Hoàng thượng phát điên Chương 92

In "Hoàng thượng phát điên: lấy hoàng hậu ko tranh sủng"

Previous Ai gia có hỉ Chương 53 Next Ái thiếp thật khó đối phó Chương 97

16 phản hồi (+add yours?) Nhu Hương

Tháng 5 03, 2012 @ 00:31:04

cướp tem !!!

Trả lời

ttruc12345

Tháng 5 03, 2012 @ 00:58:34

càng ngày càng gây cấn rồi ^^, thank nàng !

Trả lời

Thiensualice

Tháng 5 03, 2012 @ 02:40:46

Ah cham chan mat rui!:-(

Thanks ty!

Trả lời

Cold Wind

Tháng 5 03, 2012 @ 08:27:12

uhm! ko hiểu nổi tên hoàng tử này là người ntn, đóng vai trò gì trong truyện?

thanks nàng!

Trả lời

phuong

Tháng 5 03, 2012 @ 09:07:52

tên này điên thấy ớn luôn, thanks

Trả lời

dan

Tháng 5 03, 2012 @ 09:09:00

thanks ty

Trả lời

hatranww

Tháng 5 03, 2012 @ 11:19:09

tk tỷ =.=’ rút cục 2 người kia đy đâu rùi nhỉ?

Trả lời

lovelywindy

Tháng 5 03, 2012 @ 11:25:54

Thaks

Trả lời

lollikat

Tháng 5 03, 2012 @ 11:49:21

Thaks tỉ

Trả lời

Ngân Hà

Tháng 5 03, 2012 @ 19:36:42

thank tỷ

Trả lời

quylun

Tháng 5 03, 2012 @ 21:33:15

thanks~

Trả lời

halomeocon

Tháng 5 03, 2012 @ 22:14:43

oi Tieu gia that dang thuong, To nhi va ST rot cuc di dau nhi???

Trả lời

san91_kak

Tháng 5 04, 2012 @ 14:05:51

thanks

Trả lời

người qua đường giáp

Tháng 5 05, 2012 @ 22:50:21

thanks

Trả lời

aki12

Tháng 5 06, 2012 @ 22:36:44

thiếu đoạn cuối rồi

Nhưng là, đương bản nhân đã muốn nhận tử vong, kia còn có cái gì sợ hãi đích đâu? Duy nhất lệnh hắn không tiếc nuối, là làm hại chính mình đích muội muội cũng đáp thượng một cái mệnh. Chính là, chuyển mà tưởng tượng, hắn lại không hối hận như vậy làm, nếu thời gian thật lưu, tái làm cho hắn lựa chọn một lần, hắn vẫn là phải làm như vậy.

Bỗng nhiên–

” Ha ha! Hảo một cái huynh muội tình thâm!” Ti mã lạc cười to.

Cuồng vọng lại hiêu trương! Băng lạnh như băng lãnh, không mang theo một tia cảm tình.

Nói vậy xa xa đích nhân nghe thấy chi, ở hàn đêm trung hồi vang tiếng cười, khẳng định hội ra âm trầm khủng bố chi cảm.

Nói vậy xa xa đích nhân nghe thấy chi, ở hàn đêm trung hồi vang tiếng cười, khẳng định hội ra âm trầm khủng bố chi cảm.

Tiếng cười thúc đích vừa đứt, ti mã lạc quát lạnh!

” Nói! Nhân ở nơi nào?”

Tiếu trọng chi nghe mà không nghe thấy.

Ti mã lạc khóe miệng gợi lên âm nịnh cười lạnh,” Đem kia nữ đích mang cho đến.”

Ngay sau đó, hai hắc y thị vệ sắp tiếu lả lướt dẫn theo đi lên, ấn quỳ gối ti mã lạc trước mặt.

Tiếu lả lướt nghĩ muốn giãy dụa, lại làm cho một câu cấp hãi trụ!

” Cảm động, bổn vương lập tức hạ lệnh, huyết tẩy tướng quân phủ.” Ti mã lạc nhắc nhở. Hắn đích tính nhẫn nại mau không! Vì đạt tới mục đích, có khi hắn là sẽ không lựa chọn phương thức đích.

” Lả lướt!” Tiếu trọng chi trong mắt lại lộ háo sắc cùng lo lắng.

Ti mã lạc trong đêm đen đích con ngươi tối sầm lại, lui từng bước ép hỏi tiếu trọng chi,” Bọn hắn có hay không còn sống?” Trước mắt là quan trọng nhất đích, cũng là hắn tối quan tâm đích vấn đề.

” Bọn hắn chỉ ai?” Tiếu trọng chi không có hồi, tiếu lả lướt nhưng thật ra hỏi. Nghi hoặc đích ánh mắt, còn nhìn về phía chính mình đích ca ca.

Ti mã lạc cư cao lâm hạ, tà nghễ tiếu lả lướt, trong mắt một mảnh băng ý,” Là ai? Từ bổn vương nói cho ngươi, trầm tố nhân cùng mộ dung sơ tuyết. Thế bổn vương hảo hảo hỏi hỏi ngươi ca, vừa rồi có hay không giết bọn hắn. Đáp án nếu lệnh ta vừa lòng, hoặc là…… Có thể hiểu tướng quân phủ nhàn tạp nhân đẳng.”

” Tố nhân cùng sơ tuyết?” Bọn hắn như thế nào lại ở chỗ này? Ca hội sát bọn hắn sao không? Tiếu lả lướt nghi hoặc đích ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía tiếu trọng chi, đối với trước mắt phát sinh chuyện gì, từ sự tình gì khiến cho đến đích, nàng thật sự một chút cũng không rõ ràng. Nhưng là, nàng tin tưởng chính mình đích ca ca, vô điều kiện tin tưởng hắn! Chính là bởi vì hắn là chính mình đích ca ca, quang này một cái liền vậy là đủ rồi!

Tiếu lả lướt cũng không tiết nói:” Không biết ngươi đang nói cái gì. Nhưng là, ta ca là không có khả năng hội sát bọn hắn đích.”

” Không sát? Người nọ đi làm sao?” Ti mã lạc đích con ngươi mơ hồ dao động một chút, sau một lúc lâu, y nhiên đắc không đến muốn đích đáp án! Hắc mâu trung sát ý trọng sinh, cả giận nói,” Bổn vương không kiên nhẫn, cấp cần huyết đến tế này tâm tình! Hừ! Chắn ta giả tử, giết ta đích nhân giả cũng phải tử!”

Ti mã lạc thúc đích rút ra bên hông đích trường kiếm.

” Tiếu trọng chi, trước lấy ngươi muội muội đích máu tươi đến tế!” Lạnh như băng đích thân kiếm, ở gió lạnh trung run rẩy, dưới ánh trăng dưới thật ánh lãnh liệt đích hàn quang, túc sát lại âm trầm!

Lạnh như băng đích thân kiếm, ở gió lạnh trung run rẩy, dưới ánh trăng dưới thật ánh lãnh liệt đích hàn quang, túc sát lại âm trầm!

Cầm kiếm đích hạo oản nhanh chóng đích nâng lên, cao cao đích, Ngay sau đó, từ thượng đi xuống, giống như vạn cùng lôi đình chi thế, không mang theo một tia chần chờ! Không mang theo một tia do dự! Lấy ánh mắt cũng cùng không thượng đích tốc độ, hướng tiếu lả lướt đích trên người đánh xuống!

Này vừa bổ dừng ở nhân trên người, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Giống như có thể đoán được huyết lâm lâm, cấp cường bổ ra đích thảm trạng!

” Không!……”

Mắt thấy sắc bén đích trường kiếm rất nhanh đích hạ xuống!

Tiếu trọng chi tâm thần đủ liệt, tê lực đích bi ô ở trong trời đêm không ngừng hồi vang, vang vọng cả tướng quân phủ, nghe thấy chi thê lương vô cùng! Khiến lòng run sợ, cũng kẻ khác đích rơi lệ.

Không có biện pháp làm được! Không có biện pháp làm được vô thị thân nhân đến chết!

Đương nước mắt mơ hồ một khắc, lại nhìn thanh khi–

Kia một kiếm cũng không có hoàn toàn đánh xuống.

Ti mã lạc cận là hư hoảng thanh thế! Kiếm khoảng cách tiếu lả lướt trên đầu một tấc đích địa phương sậu đình!

Đích xác, này phảng như sấm đình chi thế đánh xuống đích một kiếm, trừ phi bản nhân dừng lại, không có bất luận kẻ nào ngăn cản đắc!

Không gian yên lặng, ngay cả không khí cũng đình chỉ lưu động.

Chính là ti mã lạc!

Kia âm trầm đích hàn kiếm y nhiên đứng ở tiếu lả lướt trên đầu, vẫn không nhúc nhích!

Thúc đích, hắn đích bên môi lộ ra một mạt cười yếu ớt, trong mắt đích sát ý cũng nháy mắt liễm đi.

Tiếu trọng chi suyễn khí, hãn cũng ở trên trán mạo xuống dưới, trong lòng đích hoảng sợ không thua gì vừa rồi.

Trúng kế!

Cư nhiên trúng kế!

Thân mình đang run đẩu, mặt xám như tro tàn! Không thể tưởng được thủ đến cuối cùng, vẫn là trung ti mã lạc đích kế!

Đáng chết đích, để làm chi muốn hét đi ra……

” Bỏ được đi ra sao không?” Ti mã lạc thu hồi kiếm, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng lãnh đạo ra một câu. Thượng một khắc, lãnh lệ như ác ma giống nhau đích tính tình nhanh chóng liễm đi, bất lưu một tia dấu vết, mà nhân cũng tốt giống bỗng nhiên gian thay đổi một cái.

Trên người mang theo lạnh nhạt cùng tao nhã, một như thượng hồi thấy trầm tố nhân chi khi.

Ti mã lạc vẫn là ti mã lạc, chính là không hề là vừa rồi đích ti mã lạc.

” Mẹ mẹ nó…… Diễn đắc thật đúng làmmd đích giống. Dọa tử ta!” Trầm tố nhân theo trong phòng cuống chạy ra đến nhìn lên, thấy không ra đại sự, khẩn trương đắc cao huyền đích tâm phương chậm rãi hạ xuống, nhưng mà tâm tình buông lỏng, tiếng mắng cũng đi ra. Vừa rồi nghe được tiếu trọng chi kia một tiếng, hồn đều nhanh cấp kêu không!

” Tố nhân, nghe ngươi này khẩu hôn, giống như thật hy vọng ta như vậy làm……” Trong trẻo nhưng lạnh lùng đích tiếng nói, mang theo vài phần điều khản.

” Không không không…… Tuyệt đối không!” Trầm tố nhân san cười đích liên tục phủ nhận, khả thân mình lại sợ tới mức nhuyễn nhuyễn đích dựa vào sơ tuyết.

Sơ tuyết trầm mặc không nói.

Ánh mắt trong lúc đó lại nhiễm thượng một mạt không thuộc loại hắn đích sầu vân……

/111

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status