Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 70: Yêu nghiệt! Đó là một nam nhân chuyên chui vào bụi hoa tầm hoan
/111
|
Tư Mã Lạc cứu người thất bại! Được thuộc hạ yểm hộ nên vẻn vẹn chỉ bị một vết thương nhẹ mà có thể bình yên thoát thân, hoàn toàn thuộc về may mắn cá nhân! Ngoài ý muốn, người bình thường kín đáo cũng phải phẫn nộ khi nghĩ lại: sau này tuyệt không đi bụi hoa! Còn như vấn đề “Bụi hoa” này? Tư Mã Lạc vĩnh viễn đau!
Tuyến bỏ chạy của hắn vốn đã thu xếp không chê vào đâu được, bất đắc dĩ phải đi qua bên cạnh bụi hoa dại thì lại đụng vào một đôi nam nữ đang chơi trò hưởng niềm vui sinh hoạt vợ chồng. Bọn họ chơi đùa thì kệ bọn họ, nhưng dù thế nào thì cũng không ngờ rằng chung quanh lại có thị vệ mai phục nên Khiên Thiệp không hiểu ra sao cả bèn đi vào. Khiên Thiệp đi vào cũng được, nhưng như thế nào mà nam nhân này lại biết Hoàng Phủ Dịch? ! Thời gian cứ thế mà kéo dài để cho Hoàng Phủ Dịch đuổi kịp.
Thảm bại! Chưa bao giờ có một lần thảm bại như vậy. Chênh lệch thực lực, rốt cục hắn cũng hiểu ra ca ca của mình thật không bình thường. Chẳng ngờ lại đấu nhiều chiêu với tiểu quái vật như vậy. Cứ như vậy, người không cứu được mà vẫn còn khiến cho bị thương chẳng ra sao, quả thực là một lần đại bại đáng nhớ trong đời của Tư Mã Lạc hắn.
Lúc này, trong một căn gác…
Mấy đĩa đèn dầu đang cháy khiến cho trong phòng được chiếu sáng trưng.
Trầm Tố Nhi im lặng ngẩng đầu ngồi trên chiếc ghế tròn không chỗ tựa lưng đang tại nghiên cứu hai người trước mắt, hai bóng hình một lớn một nhỏ. Đã nửa ngày mà bọn họ chỉ là trừng đến trừng đi, một người phẫn nộ, một người mỉm cười, một người nhăn mặt, một người vỗ tay. Mà trong phòng, có điểm hơi quái dị là, từ lúc bọn họ chạm mặt thì cũng không nói một câu nào!
Thì ra là…
Tiểu Bảo đang phùng mang trợn má gương mặt trẻ con đối diện với một . . . Mỹ nhân xinh đẹp? !
Bốn mắt nhìn nhau. Mỹ nhân không hề sợ sệt đưa ngón tay thon thả trắng như ngọc vuốt ve khuôn mặt Tiểu Bảo? Đôi mắt đang cười tít lại, trong mắt như hồ nước long lanh rõ ràng là đang làm trò hài hước để trêu chọc chuyện này! Chỉ là tại sao mỹ nhân này lại dong dỏng cao như vậy? Gương mặt tuyệt mỹ nhuộm màu đỏ ửng bởi tình cảm mạnh mẽ, vạt áo khẽ hé mở để lộ ra rõ ràng là vừa mới . . . Sai! Khuôn ngực bằng phẳng rắn chắc, cơ bắp trắng nõn! Thực sự là nam nhân? ! Thiên hạ mà có được nam nhân đẹp đẽ như vậy? Giả gái? !
“Rầm!” Có người té ghế… Hai vị vẫn đang “đầu mày cuối mắt’” với nhau lập tức đưa mắt về hướng một người nào đó đang ngồi bệt dưới đất sau cú ngã sấp xuống!
Trầm Tố Nhi ho nhẹ một tiếng, thong thả đứng lên, phủi phủi vạt áo mà hơi hơi xấu hổ . . . vì trót quấy rầy người ta .”Ách . . . Các người cứ tiếp tục, tiếp tục! Cứ ngắm nhau đi! Cứ ngắm … “
“Im lặng!” Tiểu Bảo quát lên, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại.
Không ngờ…
Hoàng Phủ Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, ánh mắt kia nhìn tới Trầm Tố Nhi thật là khiến hồn xiêu phách lạc. Hắn nhàn nhã bước tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói như dụ dỗ: “Mây mắn gặp được mỹ nhân. Bổn vương tên là Hoàng Phủ Khuynh Thành, đúng là đại hoàng huynh của tiểu tử này. Đúng . . . thái tử tương lai của Tang quốc. Đi theo Bổn vương sẽ là vương hậu. . .” Nói chưa xong, khóe mắt liếc nhìn thấy ánh bạc!
Hoàng Phủ Khuynh Thành phất tay áo lên, cả người cũng nhanh chóng vọt đến một bên khác của Trầm Tố Nhi để tránh né một cú phi ám khí của Tiểu Bảo. Thầm hô! Nguy hiểm thật . . .
Tiểu Bảo cắn răng cảnh cáo “Nói thêm nửa câu nữa thì kết quả của ngươi sẽ chỉ là oan hồn!”
“Ha ha! . . .” Hoàng Phủ Khuynh Thành chẳng những không tức giận, ngược lại cởi mở cười to “Tiểu tử, ngươi rốt cục đã thông suốt ? Chỉ là. . . nhãn quan của ngươi thực sự không được tốt lắm? Ta nói, nữ nhân này có gì xinh đẹp? Còn chưa bằng quý phủ Bổn vương. . . A!”
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo khẽ vẩy, ánh bạc lại hiện lên.
Né tránh! Lại lóe sáng lên! Cốc cốc! Hai tiếng, ám khí đâm vào gỗ sâu ba phân.
“Này này này! Làm sao có thể như vậy? Thực sự là muốn giết ta à!” Hoàng Phủ Khuynh Thành vừa né tránh vừa kêu tướng. Có điều trong giọng thì thành phần hài hước chiếm đa số. Hoàn toàn là trêu chọc, hoàn toàn là trêu chọc chính đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Đột nhiên, hắn chớp chớp đôi mắt câu hồn một cách quái lạ, nhìn chăm chú Tiểu Bảo mà hỏi: “Vừa rồi đệ nói hai câu? A, một câu là nói với ta? . . . Gặp may rồi! Hôm nay khẳng định là gặp may rồi!” Hoàng Phủ Khuynh Thành tâm tình vui sướng, nụ cười châm chọc kia tuyệt không giả.
Trầm Tố Nhi nghe hết sức kỳ quái, nàng cảm giác soái ca kia tựa hồ đầu óc hơi có vấn đề . . . Trong lòng thầm nghĩ, còn ánh mắt hồ nghi cũng quay về phía Hoàng Phủ Khuynh Thành.
Hoàng Phủ Khuynh Thành đứng ở sau lưng nàng vừa cúi đầu thì thấy ánh mắt đó. Thấy mắt phượng thân mật, khóe miệng khẽ nhếch thì hắn liền thu lại tâm trạng đùa cợt vừa rồi mà hỏi: “Nàng đang kỳ quái phải không? Là kỳ quái đi, bởi vì Hoàng đệ này của ta …”
Hắn vừa mới chỉ sang Tiểu Bảo thì lại đập vào mắt là con ngươi nguy hiểm của Tiểu Bảo nên đành phải nuốt nước bọt rồi chuyển giọng “Dịch hoàng đệ . . . Ách, hắn bình thường tương đối trầm lặng ít nói. Đúng rồi! Trầm lặng ít nói đến mức không làm cho người thích. . .” Cái gì mà trầm lặng ít nói? Quả thực chính là không nói! Đôi khi một năm cũng không nói hơn một câu với hắn. Giống như mới vừa rồi chỉ có trừng mắt . . .
“Làm sao vậy? Tiểu Bảo rất dễ thương, cũng rất vui tính, cũng rất dễ khiến người ta thích . . . .” Trầm Tố Nhi nhàn nhạt giải thích thay cho Tiểu Bảo. Nàng còn chưa nói hết thì đã nhìn thấyánh mắt kinh ngạc của Hoàng Phủ Khuynh Thành. Trong mắt lại không khỏi hiện lên một vẻ nghi hoặc.
Hoàng Phủ Khuynh Thành liếc sang Tiểu Bảo. Chỉ thấy hoàng đệ của mình vốn là một người bình thường lạnh lùng không nói lại đang xấu hổ hơi đỏ mặt. Hắn trễ quai hàm vì tức giận nhưng lại không có dáng vẻ khốn quẫn! Quả nhiên . . . quả nhiên là hắn thực sự để ý tới nữ nhân trước mắt. Có điều là chuyện hình như không thuận lợi lắm, hơn nữa. . .
Đêm đã khuya.
Trầm Tố Nhi bảo nô tỳ dẫn mình theo đi nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.
Tiểu Bảo như biến đổi thành một người khác. Hắn yên lặng ngồi ở trên ghế, cử chỉ thoải mái nhấm nháp chén trà. Hắn chậm rãi liếc nhìn Hoàng Phủ Khuynh Thành rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng ngồi ở đối diện hắn, cũng thong thả thưởng thức trà, giống như hiểu biết ý tứ trong mắt hắn bèn thu lại điệu bộ đùa cợt vừa rồi mà lạnh nhạt nói: “Đám cưới của đệ, ta là huynh trưởng nên tự nhiên cũng cần xuất hiện. Coi như đệ không mời ta, ta cũng tới.”
“. . .”
“Dịch, đệ thực sự thích nữ nhân kia sao?” Hàng mi thanh tú khẽ cau lại.
“Ừ. . .” Vẻn vẹn ừ một tiếng đáp lại.
“Không thể thay đổi một người khác?”
Tiểu Bảo cau mày, nghi hoặc ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Khuynh Thành. Không cần hỏi thành lời cũng biết hắn đang muốn giải thích.
Hoàng Phủ Khuynh Thành mắt phượng đầy vẻ lạnh lùng “Vừa rồi ta cố ý bỏ mặt nạ nam nhân, đệ hẳn là có thể nhìn ra. Người đó chúng ta không giết được, cũng không đắc tội được. Tang quốc chỉ là một tiểu quốc, so Bắc Uyển thì không kém là bao nhiêu. Nhưng nam nhân kia …. Rất có thể chính là Nam Man Thái Tử Tư Mã Lạc.” Mặt nạ, mặt nạ đặc biệt đó phảng phất đã tượng trưng cho thân phận.
Tiểu Bảo càng nhăn tít.
“Tư Mã Lạc, chúng ta đắc tội không nổi. Mặc dù ta không rõ ràng lắm làm sao mà hắn lại đích thân đến Bắc Uyển. Nhưng mục đích hẳn là do nữ nhân kia. Người trên giang hồ cũng không biết Thiếu chủ nhân của Linh Vân sơn trang là chúng ta Vương Tử Đại Tang chúng ta, cũng như là ở nước ta thì không có mấy người biết được đệ và Linh Vân sơn trang có quan hệ. Nữ nhân kia liệu có đáng giá hắn mạo hiểm lớn như vậy?”
“. . .”
“Nhưng thiên hạ không có bức tường nào ngăn gió không lọt, nếu như đệ đắc tội Tư Mã Lạc khiến cho hai nước tranh đấu thì với chúng ta cũng không có lợi lộc gì.” Đây là sự kiềm chế giữa các quốc gia, có một số việc đích thật là khá phức tạp. Chiến tranh cũng có thể nổ ra từ một chuyện đơn giản.
“. . .” Tiểu Bảo có vẻ cũng không nói một câu nào.
“Hoàng huynh ta nói nhiều như vậy, Dịch Hoàng đệ tốt xấu gì cũng bố thí một câu đi. . .” Bầm gan! Hận! Vừa rồi nữ nhân kia nói cái gì? Hắn rất dễ thương? Rất vui tính? Rất dễ khiến người ta thích .. . . Nhìn không ra được? ! Chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng hiểu được khúc mắc và nỗi đau trong lòng hoàng đệ , chỉ là yêu mà khó lòng giúp được.
Tiếp theo chỉ có một mình Hoàng Phủ Khuynh Thành độc diễn. Tiểu Bảo vẫn chỉ nghe mà không nói. Hắn lười mở miệng. . . Trong phạm vi cuộc sống của mình, hắn thật sự ngay cả hứng thú mở miệng cũng không còn . . .
Tuyến bỏ chạy của hắn vốn đã thu xếp không chê vào đâu được, bất đắc dĩ phải đi qua bên cạnh bụi hoa dại thì lại đụng vào một đôi nam nữ đang chơi trò hưởng niềm vui sinh hoạt vợ chồng. Bọn họ chơi đùa thì kệ bọn họ, nhưng dù thế nào thì cũng không ngờ rằng chung quanh lại có thị vệ mai phục nên Khiên Thiệp không hiểu ra sao cả bèn đi vào. Khiên Thiệp đi vào cũng được, nhưng như thế nào mà nam nhân này lại biết Hoàng Phủ Dịch? ! Thời gian cứ thế mà kéo dài để cho Hoàng Phủ Dịch đuổi kịp.
Thảm bại! Chưa bao giờ có một lần thảm bại như vậy. Chênh lệch thực lực, rốt cục hắn cũng hiểu ra ca ca của mình thật không bình thường. Chẳng ngờ lại đấu nhiều chiêu với tiểu quái vật như vậy. Cứ như vậy, người không cứu được mà vẫn còn khiến cho bị thương chẳng ra sao, quả thực là một lần đại bại đáng nhớ trong đời của Tư Mã Lạc hắn.
Lúc này, trong một căn gác…
Mấy đĩa đèn dầu đang cháy khiến cho trong phòng được chiếu sáng trưng.
Trầm Tố Nhi im lặng ngẩng đầu ngồi trên chiếc ghế tròn không chỗ tựa lưng đang tại nghiên cứu hai người trước mắt, hai bóng hình một lớn một nhỏ. Đã nửa ngày mà bọn họ chỉ là trừng đến trừng đi, một người phẫn nộ, một người mỉm cười, một người nhăn mặt, một người vỗ tay. Mà trong phòng, có điểm hơi quái dị là, từ lúc bọn họ chạm mặt thì cũng không nói một câu nào!
Thì ra là…
Tiểu Bảo đang phùng mang trợn má gương mặt trẻ con đối diện với một . . . Mỹ nhân xinh đẹp? !
Bốn mắt nhìn nhau. Mỹ nhân không hề sợ sệt đưa ngón tay thon thả trắng như ngọc vuốt ve khuôn mặt Tiểu Bảo? Đôi mắt đang cười tít lại, trong mắt như hồ nước long lanh rõ ràng là đang làm trò hài hước để trêu chọc chuyện này! Chỉ là tại sao mỹ nhân này lại dong dỏng cao như vậy? Gương mặt tuyệt mỹ nhuộm màu đỏ ửng bởi tình cảm mạnh mẽ, vạt áo khẽ hé mở để lộ ra rõ ràng là vừa mới . . . Sai! Khuôn ngực bằng phẳng rắn chắc, cơ bắp trắng nõn! Thực sự là nam nhân? ! Thiên hạ mà có được nam nhân đẹp đẽ như vậy? Giả gái? !
“Rầm!” Có người té ghế… Hai vị vẫn đang “đầu mày cuối mắt’” với nhau lập tức đưa mắt về hướng một người nào đó đang ngồi bệt dưới đất sau cú ngã sấp xuống!
Trầm Tố Nhi ho nhẹ một tiếng, thong thả đứng lên, phủi phủi vạt áo mà hơi hơi xấu hổ . . . vì trót quấy rầy người ta .”Ách . . . Các người cứ tiếp tục, tiếp tục! Cứ ngắm nhau đi! Cứ ngắm … “
“Im lặng!” Tiểu Bảo quát lên, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại.
Không ngờ…
Hoàng Phủ Khuynh Thành khẽ cười một tiếng, ánh mắt kia nhìn tới Trầm Tố Nhi thật là khiến hồn xiêu phách lạc. Hắn nhàn nhã bước tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói như dụ dỗ: “Mây mắn gặp được mỹ nhân. Bổn vương tên là Hoàng Phủ Khuynh Thành, đúng là đại hoàng huynh của tiểu tử này. Đúng . . . thái tử tương lai của Tang quốc. Đi theo Bổn vương sẽ là vương hậu. . .” Nói chưa xong, khóe mắt liếc nhìn thấy ánh bạc!
Hoàng Phủ Khuynh Thành phất tay áo lên, cả người cũng nhanh chóng vọt đến một bên khác của Trầm Tố Nhi để tránh né một cú phi ám khí của Tiểu Bảo. Thầm hô! Nguy hiểm thật . . .
Tiểu Bảo cắn răng cảnh cáo “Nói thêm nửa câu nữa thì kết quả của ngươi sẽ chỉ là oan hồn!”
“Ha ha! . . .” Hoàng Phủ Khuynh Thành chẳng những không tức giận, ngược lại cởi mở cười to “Tiểu tử, ngươi rốt cục đã thông suốt ? Chỉ là. . . nhãn quan của ngươi thực sự không được tốt lắm? Ta nói, nữ nhân này có gì xinh đẹp? Còn chưa bằng quý phủ Bổn vương. . . A!”
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bảo khẽ vẩy, ánh bạc lại hiện lên.
Né tránh! Lại lóe sáng lên! Cốc cốc! Hai tiếng, ám khí đâm vào gỗ sâu ba phân.
“Này này này! Làm sao có thể như vậy? Thực sự là muốn giết ta à!” Hoàng Phủ Khuynh Thành vừa né tránh vừa kêu tướng. Có điều trong giọng thì thành phần hài hước chiếm đa số. Hoàn toàn là trêu chọc, hoàn toàn là trêu chọc chính đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Đột nhiên, hắn chớp chớp đôi mắt câu hồn một cách quái lạ, nhìn chăm chú Tiểu Bảo mà hỏi: “Vừa rồi đệ nói hai câu? A, một câu là nói với ta? . . . Gặp may rồi! Hôm nay khẳng định là gặp may rồi!” Hoàng Phủ Khuynh Thành tâm tình vui sướng, nụ cười châm chọc kia tuyệt không giả.
Trầm Tố Nhi nghe hết sức kỳ quái, nàng cảm giác soái ca kia tựa hồ đầu óc hơi có vấn đề . . . Trong lòng thầm nghĩ, còn ánh mắt hồ nghi cũng quay về phía Hoàng Phủ Khuynh Thành.
Hoàng Phủ Khuynh Thành đứng ở sau lưng nàng vừa cúi đầu thì thấy ánh mắt đó. Thấy mắt phượng thân mật, khóe miệng khẽ nhếch thì hắn liền thu lại tâm trạng đùa cợt vừa rồi mà hỏi: “Nàng đang kỳ quái phải không? Là kỳ quái đi, bởi vì Hoàng đệ này của ta …”
Hắn vừa mới chỉ sang Tiểu Bảo thì lại đập vào mắt là con ngươi nguy hiểm của Tiểu Bảo nên đành phải nuốt nước bọt rồi chuyển giọng “Dịch hoàng đệ . . . Ách, hắn bình thường tương đối trầm lặng ít nói. Đúng rồi! Trầm lặng ít nói đến mức không làm cho người thích. . .” Cái gì mà trầm lặng ít nói? Quả thực chính là không nói! Đôi khi một năm cũng không nói hơn một câu với hắn. Giống như mới vừa rồi chỉ có trừng mắt . . .
“Làm sao vậy? Tiểu Bảo rất dễ thương, cũng rất vui tính, cũng rất dễ khiến người ta thích . . . .” Trầm Tố Nhi nhàn nhạt giải thích thay cho Tiểu Bảo. Nàng còn chưa nói hết thì đã nhìn thấyánh mắt kinh ngạc của Hoàng Phủ Khuynh Thành. Trong mắt lại không khỏi hiện lên một vẻ nghi hoặc.
Hoàng Phủ Khuynh Thành liếc sang Tiểu Bảo. Chỉ thấy hoàng đệ của mình vốn là một người bình thường lạnh lùng không nói lại đang xấu hổ hơi đỏ mặt. Hắn trễ quai hàm vì tức giận nhưng lại không có dáng vẻ khốn quẫn! Quả nhiên . . . quả nhiên là hắn thực sự để ý tới nữ nhân trước mắt. Có điều là chuyện hình như không thuận lợi lắm, hơn nữa. . .
Đêm đã khuya.
Trầm Tố Nhi bảo nô tỳ dẫn mình theo đi nghỉ ngơi.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.
Tiểu Bảo như biến đổi thành một người khác. Hắn yên lặng ngồi ở trên ghế, cử chỉ thoải mái nhấm nháp chén trà. Hắn chậm rãi liếc nhìn Hoàng Phủ Khuynh Thành rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng ngồi ở đối diện hắn, cũng thong thả thưởng thức trà, giống như hiểu biết ý tứ trong mắt hắn bèn thu lại điệu bộ đùa cợt vừa rồi mà lạnh nhạt nói: “Đám cưới của đệ, ta là huynh trưởng nên tự nhiên cũng cần xuất hiện. Coi như đệ không mời ta, ta cũng tới.”
“. . .”
“Dịch, đệ thực sự thích nữ nhân kia sao?” Hàng mi thanh tú khẽ cau lại.
“Ừ. . .” Vẻn vẹn ừ một tiếng đáp lại.
“Không thể thay đổi một người khác?”
Tiểu Bảo cau mày, nghi hoặc ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Khuynh Thành. Không cần hỏi thành lời cũng biết hắn đang muốn giải thích.
Hoàng Phủ Khuynh Thành mắt phượng đầy vẻ lạnh lùng “Vừa rồi ta cố ý bỏ mặt nạ nam nhân, đệ hẳn là có thể nhìn ra. Người đó chúng ta không giết được, cũng không đắc tội được. Tang quốc chỉ là một tiểu quốc, so Bắc Uyển thì không kém là bao nhiêu. Nhưng nam nhân kia …. Rất có thể chính là Nam Man Thái Tử Tư Mã Lạc.” Mặt nạ, mặt nạ đặc biệt đó phảng phất đã tượng trưng cho thân phận.
Tiểu Bảo càng nhăn tít.
“Tư Mã Lạc, chúng ta đắc tội không nổi. Mặc dù ta không rõ ràng lắm làm sao mà hắn lại đích thân đến Bắc Uyển. Nhưng mục đích hẳn là do nữ nhân kia. Người trên giang hồ cũng không biết Thiếu chủ nhân của Linh Vân sơn trang là chúng ta Vương Tử Đại Tang chúng ta, cũng như là ở nước ta thì không có mấy người biết được đệ và Linh Vân sơn trang có quan hệ. Nữ nhân kia liệu có đáng giá hắn mạo hiểm lớn như vậy?”
“. . .”
“Nhưng thiên hạ không có bức tường nào ngăn gió không lọt, nếu như đệ đắc tội Tư Mã Lạc khiến cho hai nước tranh đấu thì với chúng ta cũng không có lợi lộc gì.” Đây là sự kiềm chế giữa các quốc gia, có một số việc đích thật là khá phức tạp. Chiến tranh cũng có thể nổ ra từ một chuyện đơn giản.
“. . .” Tiểu Bảo có vẻ cũng không nói một câu nào.
“Hoàng huynh ta nói nhiều như vậy, Dịch Hoàng đệ tốt xấu gì cũng bố thí một câu đi. . .” Bầm gan! Hận! Vừa rồi nữ nhân kia nói cái gì? Hắn rất dễ thương? Rất vui tính? Rất dễ khiến người ta thích .. . . Nhìn không ra được? ! Chỉ là một đứa trẻ mà thôi! Hoàng Phủ Khuynh Thành cũng hiểu được khúc mắc và nỗi đau trong lòng hoàng đệ , chỉ là yêu mà khó lòng giúp được.
Tiếp theo chỉ có một mình Hoàng Phủ Khuynh Thành độc diễn. Tiểu Bảo vẫn chỉ nghe mà không nói. Hắn lười mở miệng. . . Trong phạm vi cuộc sống của mình, hắn thật sự ngay cả hứng thú mở miệng cũng không còn . . .
/111
|