Edit: Tịch Ngữ
“Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại.
Người phụ nữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Cái chữ này không thể nói.”
Gã đàn ông sửng sốt, hai tròng mắt mở to, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhìn dáo dát, chầm chậm hắn mới mở miệng nói: “May mà nàng nhắc ta sớm, nếu như để người khác nghe thấy, cái này chính là…” Hắn đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
An Đức, năm thứ năm, thời đại hòa bình hưng thịnh, việc này xác nhận là chuyện vui của mọi người, đáng tiếc bọn họ vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, nguyên nhân cũng vì quân chủ của bọn họ có tính khí rất thất thường.
Nói tới vị Phạt Vũ Vương này, cả đời hắn có thể viết thành một bộ sách lịch sử với những cố gắng buồn vui lẫn lộn.
Phạt Vũ Vương là do phi tử được sủng ái nhất đương triều sinh ra, từ nhỏ ngậm thìa vàng vững chắc,thậm chí còn có lời đồn hoàng thượng còn có ý định phong hắn làm thái tử. Đáng tiếc, không tới nửa năm, Phạt Vũ Vương bị sốt cao, đùi phải bị liệt. Từ đó, vị phi tử kia cũng dần bị thất sủng, cho tới về sau, nghe đồn vị phi tử kia phát điên nhảy vào hồ, tóm lại là chết. Bỏ lại Phạt Vũ Vương mới được bốn tuổi, một mình sinh tồn trong cung.
May mắn, Phạt Vũ Vương lúc còn nhỏ đã rất thông minh, cách xử sự không tranh đoạt, không thể hiện, cũng vì bị què nên các hoàng tử tranh đoạt ngôi vua không để vào mắt, coi như hắn bình an sống tới mười lăm tuổi.
Chuyện đáng nhắc tới chính là, có ba vị hoàng tử có quan hệ thân thiết với Phạt Vũ Vương, ba vị hoàng tử này đều là người có năng lực cạnh tranh ngôi vua, Phạt Vũ Vương có thể giao thiệp thành thạo như vậy, hơn nữa còn âm thầm chậm rãi tập hợp thế lực riêng cho mình, cái này chính là việc để người ta nói say sưa.
Cho tới sau này, hoàng đế bị bệnh nặng, các thế lực trong cung giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, ba vị hoàng tử bắt đầu chuẩn bị tranh giành ngôi vua.
Lúc này Phạt Vũ Vương đóng vai trò đứa con có hiếu, mỗi ngày đều vô cung làm bạn với hoàng đế rất đúng giờ, mãi đến lúc bệnh tình của hoàng đế nguy kịch, ban bố di chiếu, đêm ngôi hoàng đế truyền lại cho Phạt Vũ Vương.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả triều đình tràn ngập âm thanh phản đối của văn võ bá quan, mảng lớn bá quan đều quỳ trước tẩm cung của hoàng đế, hô to: “Xin hoàng thượng nghĩ kĩ lại rồi quyết định!”
“Làm vua của một nước, sao có thể là người tàn tật?”
Hoàng đế ngọ nguậy tự trên giường đứng lên, đang muốn nói gì đó, những ông lại phun một ngụm máu tươi, tức giận quy thiên, chuyện cứ như vậy phân rõ kết cục.
Nhưng, công công luôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế nói, khi đó ông nghe hoàng thượng nói muốn sửa lập đại hoàng tử… chẳng qua, chưa nói hết câu, người đã chầu trời rồi.
Phạt Vũ Vương leo lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên hắn không dễ thâu tóm quyền lực vào tay rồi, lời nói bất mãn với hắn nơi nào cũng có, ba vị hoàng tử từng có quan hệ thân thiết với hắn cũng giận đến trợn mắt, đều âm thầm vạch ra kế hoạch soán vị.
Nhưng, không tới nửa tháng, đại hoàng tử chết trong hồ sen một cách ly kỳ.
Tiếp sau đó, tam hoàng tử đang sinh hoạt vợ chồng với tiểu thiếp mới cưới, mắc bệnh hoa liễu, sau một trận bệnh cũng đi theo đại hoàng tử.
Chỉ chừa lại nhị hoàng tử nhát gan bị dọa sợ khiếp vía, trong lòng cho rằng mục tiêu kế tiếp của Phạt Vũ Vương chính là mình, không ngờ suy diễn quá mức, phát điên, cư nhiên dám chạy thẳng vào cung tuyên bố muốn giết Phạt Vũ Vương, sau đó bị hộ vệ bên cạnh Phạt Vũ Vương bắt lại, trong lúc lộn xộn, xông vào lưỡi đao, đi đời nhà ma.
Phạt Vũ Vương lên ngôi chỉ được bốn tháng ngắn ngủi, ba vị hoàng tử chết liên tiếp, cái này khiến người ta nghi ngờ.
Lập tức có người nói, từ lúc còn nhỏ Phạt Vũ Vương đã có sắp xếp, đầu tiên là dựa vào ba vị hoàng tử để lôi kéo thế lực cho mình. Tiếp đó, thông qua màn kịch đứa con hiếu thảo lấy được công nhận của hoàng đế vào tuổi xế chiều, sau khi chiếm được kết quả mình mong muốn, lập tức rat ay với lão hoàng đế đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tiếp đó lên ngôi, để địa vị mình không bị người khác chèn ép, liền giải quyết từng cái gai chướng mắt này.
Lần này bố trí, nếu không phải sớm chuẩn bị chu đáo, làm sao có thể ly kỳ và kỳ hoặc như vậy?
Hơn nữa, nghe nói lúc nhị hoàng tử ám sát Phạt Vũ Vương, hô to một câu:” Một tên què còn mơ mộng xưng vương xưng đế, làm xuân thu đại mộng của ngươi đi!”
Phạt Vũ Vương tức giận hạ thánh chỉ, từ nay về sau, kẻ nào dám nói tới chữ ‘Què’ này, lập tức chém đầu răn dạy dân chúng.
Vì thế mới có đoạn đối thoại của đôi nam nữ trên.
Họa từ miệng mà ra, không ai muốn mất đầu vì nói sai một câu hết.
Nhưng nguyên nhân khiến dân chúng sợ hãi quân vương của họ còn có một cái khác, quân chủ mới vừa kế vị không bao lâu, Man Di ở biên cương có ý tưởng muốn thừa dịp xâm lăng, Phạt Vũ Vương liền dẫn quân đi chinh phạt.
Kết quả, thành công đuổi Man Di rời đi, đồng thời bắt tù binh đem về.
Phạt Vũ Vương lập tức truyền lệnh, công khai xử quyết tất cả binh sĩ, dùng máu mấy trăm tên tù binh bắt về nhuộm đỏ đoạn đầu đài, thậm chí máu tràn ngập đến chợ.
Tuy rằng khiến lòng người hả hê, nhưng vẫn quá mức tàn nhẫn.
Tóm lại, trong mắt dân chúng Phạt Vũ Vương quản lý đất nước này rất tốt, nhưng hắn lại là kẻ bạo quân khiến người ta e sợ.
Có chút chuyện, thật sự giống như dân chúng nói ư?
Chỉ có đương sự mới biết rõ.
…
“Vi thần có chuyện gấp muốn khải tấu.” Trong số quan đông đảo, có một vị bước lên, hơi khom người, cung kính nói.
Trên chỗ ngồi cao nhất, dưới thân là ghế vàng đệm mềm, đầu đội kim quan, dưới trán là cặp mày kiếm, con ngươi thâm thúy mà trong suốt, mí mắt thật mỏng lộ ra con ngươi vừa to vừa sáng, sóng mũi thẳng tắp kết hợp với đôi môi mỏng, cằm nhọn tinh xảo, nét mặt có chút non nớt, nhưng nhìn kĩ, trên người hắn mơ hồ có một loại ngang tàng, đầu lông mày mang theo anh khí không hợp độ tuổi của hắn.
Đây chính là Phạt Vũ Vương khiến người nghe sợ mất mật.
Ừ…dường như không giống với lời đồn, nhìn kỹ, thật ra Phạt Vũ Vương chính là ‘một đóa hoa xinh đẹp’, nhưng ‘đóa hoa xinh đẹp’ này không hề dễ gạt như bề ngoài đâu.
Âm thanh mang từ tính pha chút non nớt của thiếu niên, khàn khàn có chút ngây ngô truyền tới, hắn nói: “Chuẩn tấu.”
“Huyện Dương Hà có một ngọn núi lớn, trong ngọn núi lớn có một con đường nhỏ, đáng tiếc năm nay mưa lớn, đường nhỏ nhiều lần bị hủy, dân chúng không thể qua lại, khổ không thể tả, thần suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách khắc phục, quân chủ sáng suốt có thể chỉ điểm cho cựu thần không ạ?”
Phạt Vũ Vương khẽ nhíu mày, đôi mắt sáng như sao, hắn nhắm mắt trầm mặc hơn mười giây, liền mở mắt ra, chỉ nói hai chữ: “Chẻ.”
“Hở?” Thần tử đặt câu hỏi liền sửng sốt: “Chẻ?”
Thật không hổ là Phạt Vũ Vương, ngay cả trả lời câu hỏi cũng tà mị, điên cuồng như thế, núi có cái gì phải sợ? Đi qua không được, chẻ ra thì được rồi.
Nói như nói đùa.
Quả nhiên, có quyền liền tùy hứng.
Đây chính là đau khổ của đám đại thần bên dưới.
“Cái này…”
“Cái này phải làm sao mới đúng à?”
“Vậy phải làm bao nhiêu cái búa? Trời ạ!”
Phạt Vũ Vương nhìn từng cái bản mặt nhăn nhó như ăn khổ qua của chúng đại thần, đáy mắt xẹt qua mỉm cười, ho khan hai tiếng, nói: “Không phải vậy, ta nói chẻ, nói cách khác chính là cho dân chúng trong huyện cùng nhau mở núi, làm thông núi lớn, sau đó xây dựng tu bổ lại đường nhỏ để qua lại thuận tiện hơn.”
Đám đại thần bừng tỉnh, nhưng cũng có người hỏi: “Thế núi có đổ nát không?”
Phạt Vũ Vương tà mị ngông cuồng quăng một câu: “Không cần lo lắng.”
Nếu quân chủ đã nói như vậy, đám đại thần tự nhiên cũng chẳng dám nói nhiều.
Lục tục bẩm báo những chuyện nhỏ khác, Phạt Vũ Vương lần lượt nghe xong, cùng các đại thần thảo luận. Sau khi kết thúc, hắn đứng thẳng dậy, nghe chúng đại thần cung kính hô to.
“Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nhìn bóng lưng khập khiễng rời đi của quân chủ, những quan viên này nhìn nhau, mặt đầy tiếc hận.
Tuy có tài trị quốc, nhưng cơ thể lại có tật.
Đáng tiếc, đáng tiếc…
…
“Trẫm nghe người bên ngoài nói, có sách viết trẫm giết cha, giết anh, giết người không chớp mắt, máu lạnh thành tính, cực kì thô bạo, có chuyện này không?” Hắn thờ ơ cầm bút viết câu thơ xuống giấy, nói.
Thái giám đứng bên cạnh chần chừ một lúc, gật đầu: “Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.”
Hắn cười cười, hoàn toàn không có vẻ tức giận, thậm chí tâm tình còn tốt hơn rất nhiều, nói: “Tốt.”
Cho dù, có nhiều chuyện không phải do hắn làm, nhưng mọi chuyện rất hợp với tâm ý của hắn không phải sao? Hắn không ngại làm bạo quân, thậm chí còn rất thích, hắn cho rằng làm một quân chủ không làm người ta sợ, vậy có ý nghĩa tồn tại gì chứ?
Bỏ bút lông xuống, hắn quay sang thái giám đứng bên cạnh, nói: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, các ngươi đi xuống đi. Trẫm muốn ở lại đây một mình.”
Bọn họ nghe vậy lập tức cung kính hành lễ, lui ra.
Đợi mọi người đi hết, hắn mới ngồi một mình cười ngây ngốc. Hắn thành công trở thành một bạo quân khiến người ta e sợ. Có nghĩa là không có người dám uy hiếp đén tính mạng của hắn.
Hắn đi tới bài vị trước mặt, nhẹ nhàng quỳ xuống, cúi đầu nặng nề dập mấy cái vang.
Đứng lên, cầm một cái bánh ngọt đưa vào miệng, phê chuẩn tấu chương xong, tóm lại vẫn là một đứa trẻ, cảm thấy mệt mỏi, liền nằm úp sấp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tay nghề may vá của họ Vương ở thành Tây đúng là rất tốt, đáng tiếc…” Lời còn chưa nói hết, người đàn ông mặc cẩm y hoa phục liền bị người phụ nữ bên cạnh bụm miệng lại.
Người phụ nữ nói: “Ngươi không muốn sống nữa à? Cái chữ này không thể nói.”
Gã đàn ông sửng sốt, hai tròng mắt mở to, đáy mắt thoáng qua vẻ hoảng sợ, hắn lập tức ngậm miệng lại, nhìn dáo dát, chầm chậm hắn mới mở miệng nói: “May mà nàng nhắc ta sớm, nếu như để người khác nghe thấy, cái này chính là…” Hắn đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
An Đức, năm thứ năm, thời đại hòa bình hưng thịnh, việc này xác nhận là chuyện vui của mọi người, đáng tiếc bọn họ vẫn sống trong lo lắng hãi hùng, nguyên nhân cũng vì quân chủ của bọn họ có tính khí rất thất thường.
Nói tới vị Phạt Vũ Vương này, cả đời hắn có thể viết thành một bộ sách lịch sử với những cố gắng buồn vui lẫn lộn.
Phạt Vũ Vương là do phi tử được sủng ái nhất đương triều sinh ra, từ nhỏ ngậm thìa vàng vững chắc,thậm chí còn có lời đồn hoàng thượng còn có ý định phong hắn làm thái tử. Đáng tiếc, không tới nửa năm, Phạt Vũ Vương bị sốt cao, đùi phải bị liệt. Từ đó, vị phi tử kia cũng dần bị thất sủng, cho tới về sau, nghe đồn vị phi tử kia phát điên nhảy vào hồ, tóm lại là chết. Bỏ lại Phạt Vũ Vương mới được bốn tuổi, một mình sinh tồn trong cung.
May mắn, Phạt Vũ Vương lúc còn nhỏ đã rất thông minh, cách xử sự không tranh đoạt, không thể hiện, cũng vì bị què nên các hoàng tử tranh đoạt ngôi vua không để vào mắt, coi như hắn bình an sống tới mười lăm tuổi.
Chuyện đáng nhắc tới chính là, có ba vị hoàng tử có quan hệ thân thiết với Phạt Vũ Vương, ba vị hoàng tử này đều là người có năng lực cạnh tranh ngôi vua, Phạt Vũ Vương có thể giao thiệp thành thạo như vậy, hơn nữa còn âm thầm chậm rãi tập hợp thế lực riêng cho mình, cái này chính là việc để người ta nói say sưa.
Cho tới sau này, hoàng đế bị bệnh nặng, các thế lực trong cung giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, ba vị hoàng tử bắt đầu chuẩn bị tranh giành ngôi vua.
Lúc này Phạt Vũ Vương đóng vai trò đứa con có hiếu, mỗi ngày đều vô cung làm bạn với hoàng đế rất đúng giờ, mãi đến lúc bệnh tình của hoàng đế nguy kịch, ban bố di chiếu, đêm ngôi hoàng đế truyền lại cho Phạt Vũ Vương.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả triều đình tràn ngập âm thanh phản đối của văn võ bá quan, mảng lớn bá quan đều quỳ trước tẩm cung của hoàng đế, hô to: “Xin hoàng thượng nghĩ kĩ lại rồi quyết định!”
“Làm vua của một nước, sao có thể là người tàn tật?”
Hoàng đế ngọ nguậy tự trên giường đứng lên, đang muốn nói gì đó, những ông lại phun một ngụm máu tươi, tức giận quy thiên, chuyện cứ như vậy phân rõ kết cục.
Nhưng, công công luôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế nói, khi đó ông nghe hoàng thượng nói muốn sửa lập đại hoàng tử… chẳng qua, chưa nói hết câu, người đã chầu trời rồi.
Phạt Vũ Vương leo lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên hắn không dễ thâu tóm quyền lực vào tay rồi, lời nói bất mãn với hắn nơi nào cũng có, ba vị hoàng tử từng có quan hệ thân thiết với hắn cũng giận đến trợn mắt, đều âm thầm vạch ra kế hoạch soán vị.
Nhưng, không tới nửa tháng, đại hoàng tử chết trong hồ sen một cách ly kỳ.
Tiếp sau đó, tam hoàng tử đang sinh hoạt vợ chồng với tiểu thiếp mới cưới, mắc bệnh hoa liễu, sau một trận bệnh cũng đi theo đại hoàng tử.
Chỉ chừa lại nhị hoàng tử nhát gan bị dọa sợ khiếp vía, trong lòng cho rằng mục tiêu kế tiếp của Phạt Vũ Vương chính là mình, không ngờ suy diễn quá mức, phát điên, cư nhiên dám chạy thẳng vào cung tuyên bố muốn giết Phạt Vũ Vương, sau đó bị hộ vệ bên cạnh Phạt Vũ Vương bắt lại, trong lúc lộn xộn, xông vào lưỡi đao, đi đời nhà ma.
Phạt Vũ Vương lên ngôi chỉ được bốn tháng ngắn ngủi, ba vị hoàng tử chết liên tiếp, cái này khiến người ta nghi ngờ.
Lập tức có người nói, từ lúc còn nhỏ Phạt Vũ Vương đã có sắp xếp, đầu tiên là dựa vào ba vị hoàng tử để lôi kéo thế lực cho mình. Tiếp đó, thông qua màn kịch đứa con hiếu thảo lấy được công nhận của hoàng đế vào tuổi xế chiều, sau khi chiếm được kết quả mình mong muốn, lập tức rat ay với lão hoàng đế đề phòng chuyện ngoài ý muốn, tiếp đó lên ngôi, để địa vị mình không bị người khác chèn ép, liền giải quyết từng cái gai chướng mắt này.
Lần này bố trí, nếu không phải sớm chuẩn bị chu đáo, làm sao có thể ly kỳ và kỳ hoặc như vậy?
Hơn nữa, nghe nói lúc nhị hoàng tử ám sát Phạt Vũ Vương, hô to một câu:” Một tên què còn mơ mộng xưng vương xưng đế, làm xuân thu đại mộng của ngươi đi!”
Phạt Vũ Vương tức giận hạ thánh chỉ, từ nay về sau, kẻ nào dám nói tới chữ ‘Què’ này, lập tức chém đầu răn dạy dân chúng.
Vì thế mới có đoạn đối thoại của đôi nam nữ trên.
Họa từ miệng mà ra, không ai muốn mất đầu vì nói sai một câu hết.
Nhưng nguyên nhân khiến dân chúng sợ hãi quân vương của họ còn có một cái khác, quân chủ mới vừa kế vị không bao lâu, Man Di ở biên cương có ý tưởng muốn thừa dịp xâm lăng, Phạt Vũ Vương liền dẫn quân đi chinh phạt.
Kết quả, thành công đuổi Man Di rời đi, đồng thời bắt tù binh đem về.
Phạt Vũ Vương lập tức truyền lệnh, công khai xử quyết tất cả binh sĩ, dùng máu mấy trăm tên tù binh bắt về nhuộm đỏ đoạn đầu đài, thậm chí máu tràn ngập đến chợ.
Tuy rằng khiến lòng người hả hê, nhưng vẫn quá mức tàn nhẫn.
Tóm lại, trong mắt dân chúng Phạt Vũ Vương quản lý đất nước này rất tốt, nhưng hắn lại là kẻ bạo quân khiến người ta e sợ.
Có chút chuyện, thật sự giống như dân chúng nói ư?
Chỉ có đương sự mới biết rõ.
…
“Vi thần có chuyện gấp muốn khải tấu.” Trong số quan đông đảo, có một vị bước lên, hơi khom người, cung kính nói.
Trên chỗ ngồi cao nhất, dưới thân là ghế vàng đệm mềm, đầu đội kim quan, dưới trán là cặp mày kiếm, con ngươi thâm thúy mà trong suốt, mí mắt thật mỏng lộ ra con ngươi vừa to vừa sáng, sóng mũi thẳng tắp kết hợp với đôi môi mỏng, cằm nhọn tinh xảo, nét mặt có chút non nớt, nhưng nhìn kĩ, trên người hắn mơ hồ có một loại ngang tàng, đầu lông mày mang theo anh khí không hợp độ tuổi của hắn.
Đây chính là Phạt Vũ Vương khiến người nghe sợ mất mật.
Ừ…dường như không giống với lời đồn, nhìn kỹ, thật ra Phạt Vũ Vương chính là ‘một đóa hoa xinh đẹp’, nhưng ‘đóa hoa xinh đẹp’ này không hề dễ gạt như bề ngoài đâu.
Âm thanh mang từ tính pha chút non nớt của thiếu niên, khàn khàn có chút ngây ngô truyền tới, hắn nói: “Chuẩn tấu.”
“Huyện Dương Hà có một ngọn núi lớn, trong ngọn núi lớn có một con đường nhỏ, đáng tiếc năm nay mưa lớn, đường nhỏ nhiều lần bị hủy, dân chúng không thể qua lại, khổ không thể tả, thần suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách khắc phục, quân chủ sáng suốt có thể chỉ điểm cho cựu thần không ạ?”
Phạt Vũ Vương khẽ nhíu mày, đôi mắt sáng như sao, hắn nhắm mắt trầm mặc hơn mười giây, liền mở mắt ra, chỉ nói hai chữ: “Chẻ.”
“Hở?” Thần tử đặt câu hỏi liền sửng sốt: “Chẻ?”
Thật không hổ là Phạt Vũ Vương, ngay cả trả lời câu hỏi cũng tà mị, điên cuồng như thế, núi có cái gì phải sợ? Đi qua không được, chẻ ra thì được rồi.
Nói như nói đùa.
Quả nhiên, có quyền liền tùy hứng.
Đây chính là đau khổ của đám đại thần bên dưới.
“Cái này…”
“Cái này phải làm sao mới đúng à?”
“Vậy phải làm bao nhiêu cái búa? Trời ạ!”
Phạt Vũ Vương nhìn từng cái bản mặt nhăn nhó như ăn khổ qua của chúng đại thần, đáy mắt xẹt qua mỉm cười, ho khan hai tiếng, nói: “Không phải vậy, ta nói chẻ, nói cách khác chính là cho dân chúng trong huyện cùng nhau mở núi, làm thông núi lớn, sau đó xây dựng tu bổ lại đường nhỏ để qua lại thuận tiện hơn.”
Đám đại thần bừng tỉnh, nhưng cũng có người hỏi: “Thế núi có đổ nát không?”
Phạt Vũ Vương tà mị ngông cuồng quăng một câu: “Không cần lo lắng.”
Nếu quân chủ đã nói như vậy, đám đại thần tự nhiên cũng chẳng dám nói nhiều.
Lục tục bẩm báo những chuyện nhỏ khác, Phạt Vũ Vương lần lượt nghe xong, cùng các đại thần thảo luận. Sau khi kết thúc, hắn đứng thẳng dậy, nghe chúng đại thần cung kính hô to.
“Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Nhìn bóng lưng khập khiễng rời đi của quân chủ, những quan viên này nhìn nhau, mặt đầy tiếc hận.
Tuy có tài trị quốc, nhưng cơ thể lại có tật.
Đáng tiếc, đáng tiếc…
…
“Trẫm nghe người bên ngoài nói, có sách viết trẫm giết cha, giết anh, giết người không chớp mắt, máu lạnh thành tính, cực kì thô bạo, có chuyện này không?” Hắn thờ ơ cầm bút viết câu thơ xuống giấy, nói.
Thái giám đứng bên cạnh chần chừ một lúc, gật đầu: “Bẩm hoàng thượng, đúng vậy.”
Hắn cười cười, hoàn toàn không có vẻ tức giận, thậm chí tâm tình còn tốt hơn rất nhiều, nói: “Tốt.”
Cho dù, có nhiều chuyện không phải do hắn làm, nhưng mọi chuyện rất hợp với tâm ý của hắn không phải sao? Hắn không ngại làm bạo quân, thậm chí còn rất thích, hắn cho rằng làm một quân chủ không làm người ta sợ, vậy có ý nghĩa tồn tại gì chứ?
Bỏ bút lông xuống, hắn quay sang thái giám đứng bên cạnh, nói: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, các ngươi đi xuống đi. Trẫm muốn ở lại đây một mình.”
Bọn họ nghe vậy lập tức cung kính hành lễ, lui ra.
Đợi mọi người đi hết, hắn mới ngồi một mình cười ngây ngốc. Hắn thành công trở thành một bạo quân khiến người ta e sợ. Có nghĩa là không có người dám uy hiếp đén tính mạng của hắn.
Hắn đi tới bài vị trước mặt, nhẹ nhàng quỳ xuống, cúi đầu nặng nề dập mấy cái vang.
Đứng lên, cầm một cái bánh ngọt đưa vào miệng, phê chuẩn tấu chương xong, tóm lại vẫn là một đứa trẻ, cảm thấy mệt mỏi, liền nằm úp sấp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
/113
|