Ed: Jang Bò
Thẩm Cảnh đối với việc hắn cứ động một chút là quỳ xuống đất thật sự là vô lực, vươn tay đỡ dậy nói: Hiện tại ta chỉ là theo ngự y tới học hỏi một chút mà thôi, không cần đa lễ.
Thái Phó mở trừng hai mắt, nói: Hoàng thượng đây là vi phục xuất hành a.
Thẩm Cảnh phất phất tay áo nói: Xem như là thế đi.
Thái Phó gật đầu một cái, ngự y liền đi chuẩn bệnh cho nữ nhi của hắn, chỉ là vừa mới đến gần khuê phòng, đã nghe thấy bên trong âm thanh nữ nhi gào thét: Mẹ nó, ta phi, ta phi, rốt cuộc đây là cái địa phương quỷ quái gì, lão tử không học nữ công! Chớ ép lão tử!
Nô tỳ run rẩy, quỳ trên mặt đất nói: Tiểu thư, lão tử là nam, không giống nữ nhi phải học nữ công.
Liễu Trân á khẩu hít một ngụm khí, lớn tiếng nói: Lão tử không phải nói cái việc lão tử học cái đó! Lão tử, lão tử là chỉ ta...ta! Ngươi có hiểu lão tử nói hay không a!
Một chuỗi lão tử, lão tử, khiến đám nô tỳ thân thể run lên, nước mắt chảy ròng, hô lớn: Tiểu thư, nô tỳ nghe không hiểu! Không phải đều là một ý sao?
Liễu Trân giận quá, chỉ có thể ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng hai chân bắt chéo, nằm trên giường lớn tiếng nói: Ta muốn chết, ta muốn đi tìm chết! Không được cản ta!
Nô tỳ lại nói: Tiểu thư, ngài muốn chết là tuyệt đối không được, Thái Phó chỉ có một người con gái là ngài a.
Liễu Trân đạp hai chân, nói: Không, lão tử phải đi chết! Đi chết! Lão tử muốn trở về hiện đại!
Trên mặt Thái Phó hiện ra vẻ lúng túng, nhìn về phía ngự y và Thẩm Cảnh nói: Tiểu nữ mắc quái bệnh, tính tình biến thành như vậy, kính xin các ngài khoan dung nhiều hơn.
Hiện tại Thẩm Cảnh dám khẳng định, người thiếu nữ tự xưng là lão tử này tuyệt đối là tới từ hiện đại.
Thái Phó gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của Liễu Trân, Liễu Trân nói: Ai vậy? Lão tử đang phiền! Cút đi, đừng đến phiền lão tử!
Thái Phó lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, nói: Trân Nhi, là cha vì con đã mời ngự y trong cung......
Lời còn chưa nói hết, Liễu Trân đã xù lông nói: Lão tử không có điên, các ngươi là một đám Lão đồ cổ! Lão tử xuyên qua mà đến! Không phải là nữ nhi của ngươi.
Thái Phó thở dài một cái, nói: Trân Nhi, trước con hãy cứ mở cửa ra sau đó lại nói.
Nô tỳ ở một bên nghe vậy muốn mở cửa, Liễu Trân liền quát: Ngươi dám mở cửa thử xem!
Nô tỳ trầm mặc.
Thẩm Cảnh chần chừ mấy giây, nói: Liễu Trân tiểu thư, nghe nói ngươi là từ hiện đại mà đến, ta từng có cố nhân cũng đến từ đó, ta nghĩ ta có thể giúp được cho ngươi.
Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, chỉ thấy một cô gái mặc nguyên bộ trung y trực tiếp mở cửa, cô bé này quả thật là nữ nhi của Thái Phó, dáng dấp...... tướng mạo......
Nàng kích động nói: Ngươi thật có thể...... Lời nói đột nhiên dừng lại, nhìn thấy mặt Thẩm Cảnh nàng duỗi ra ngón tay chỉ vào Thẩm Cảnh hô lớn: Ngươi! Ngươi! Ngươi! Thẩm Cảnh! Là ngươi sao!
Thẩm Cảnh đưa mắt từ chối cho ý kiến, Liễu Trân bắt lấy hắn lôi hắn vào khuê phòng, sau đó đóng phòng lại, cũng không để ý đám người bên ngoài, một lát sau, lại mở cửa phòng, đấy hết đám nô tỳ bên trong ra.
Thái Phó khàn giọng hét lớn: Trân Nhi, con đây là đang làm cái gì a!
Cái này cái này nhưng là hoàng thượng a!
Thẩm Cảnh nhìn người trước mặt, trong đầu cũng không có ấn tượng, đối phương nhìn thấy mình đáy mắt toát ra ánh lửa, hoàn toàn giống như nhìn thấy đại cứu tinh.
Chỉ thấy nàng đưa hai tay ra níu chặt lấy tay Thẩm Cảnh, lớn tiếng nói: Thẩm Cảnh, ngươi cũng xuyên qua rồi! Trời ạ! Ngươi biến thành ngự y rồi sao?
Thẩm Cảnh suy nghĩ một chút, không phản bác hỏi: Ngươi là?
Đối phương vội vàng trả lời một cái tên.
Trong nháy mắt Thẩm Cảnh hóa đá, sau đó lớn tiếng cười lên.
Liễu Trân nhướn lông mày, mắng to: Cười nhạo ta đúng không? Bệnh viện vẫn là ta chịu trách nhiệm giúp đỡ ngươi, hiện tại xuyên qua ngươi không thay đổi hình dạng, ta ngược lại biến thành cái bộ dáng này, ngươi mau nói cho ta biết ta phải làm sao bây giờ! Ta biến thành nữ nhân! Ngươi nói cuộc sống này còn có thể sống được sao?
Thẩm Cảnh nhìn nét mặt Liễu Trân thật sự không có cách nào liên hệ nàng và Cao Nhất Suất với nhau, cười mệt, liền vươn tay vỗ vỗ bả vai Liễu Trân, nói: Được rồi, bớt đau buồn đi, theo ta thấy, ngươi xuyên qua không thể trở về, ngươi có lẽ là...... Chết rồi.
Liễu Trân mắng to: Ngươi là đang vui khi thấy người khác gặp họa!
Thẩm Cảnh tiếp tục nói: Ngươi nói qua một chút việc của ngươi đi, ta nghe thử.
Thì ra là tỉnh dậy Cao Nhất Suất liền phát hiện mình xuyên qua vào một người phụ nữ, vốn cho là nằm mộng, kết quả qua một ngày, phát hiện đây căn bản không phải là mộng, liền bắt đầu tâm thần không yên, sợ hãi, nơi này là xã hội xa lạ, mà hắn xuyên qua trở thành con gái, sau này phải làm sao?
Hắn quả thật không dám nghĩ, sau đó nhìn người bên cạnh thấy ai cũng không thuận mắt, liền nghĩ tới biện pháp xuyên trở về.
Ngươi thì sao? Liễu Trân nói xong hỏi.
Thẩm Cảnh trả lời: Vậy thì ta nói thật với ngươi, ta căn bản chính là người nơi này, trước kia xuyên qua đến hiện đại, hiện tại chết lại xuyên về tới đây rồi.
Liễu Trân mặt kinh hãi, nói: Mẹ nó! Ta thế nhưng lại cùng một Lão đồ cổ làm bằng hữu lâu như vậy! Ngươi...... Làm sao giấu kín như vậy a! Nếu không phải mình xuyên qua, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói của Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh nói: Sống ở đâu thì yên ở đấy, đây là phủ Thái Phó cũng không tồi, ngươi là khuê nữ duy nhất của hắn, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng bàn tay hắn, nô tỳ bên cạnh cũng sẽ phục vụ ngươi, cuộc sống này so với trước kia chất lượng chỉ có cao hơn mà thôi.
Liễu Trân trả lời: Cao cái đầu ngươi! Nếu như ta là nam, ta tự nhiên vui mừng, nhưng mẹ nó, hiện tại ta là nữ! Nữ! Ngươi để cho ta như thế nào cùng người khác nói chuyện yêu đương!
Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: Đây là một vấn đề, thực là bất đắc dĩ, ngươi và cô gái Bách Hợp kia không tồi, ta sẽ ủng hộ ngươi, nếu ngươi nam nữ đều ăn, ta có thể giúp ngươi một tay tìm một vị hôn phu tốt...... Ừm, không để cho hắn cưới vợ bé, độc sủng một mình ngươi, như thế nào?
Liễu Trân giơ quả đấm lên nói: Thẩm Cảnh, ngươi đừng buộc ta đánh ngươi!
Thẩm Cảnh nói: Vậy ngươi muốn thế nào? Xuyên qua là không có khả năng, việc ngươi cần chính là thích ứng xã hội, sống tốt cuộc sống sau này.
Liễu Trân trợn to hai mắt, nói: Loại địa phương này ta thích ứng thế nào a, hơn nữa, ngươi nói nghe thì dễ dàng, ngươi vốn chính là người ở đây, dĩ nhiên không hiểu ta.
Thẩm Cảnh trả lời: Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?
Liễu Trân nói: Ta mặc kệ, hiện tại tha hương gặp cố nhân, ta tuyệt đối sẽ bám lấy ngươi không buông tay.
Thẩm Cảnh nói: ...... Cao Nhất Suất ngươi nên thanh thản ổn định làm đại gia khuê tú thôi.
Liễu Trân đảo mắt, sau đó nghĩ ra một biện pháp, nói: Không được, ta sống ở đây không quen, ngươi phải giúp đỡ ta, trước kia ta giúp ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, ngươi cũng nên nhớ đến ta đi!
Dứt lời, mở cửa phòng ra, ôm lấy Thẩm Cảnh, lớn tiếng nói với Thái Phó và ngự y: Cha! Ta yêu hắn! Ta muốn gả cho hắn! Ta đã là người của hắn!
Thái Phó cằm rơi xuống, ngự y tay chân run rẩy, công cụ chuẩn bệnh toàn bộ rơi xuống đất.
Thẩm Cảnh: ...... Vậy mà sử dụng chiêu này với ta.
Nói thật nhìn khuôn mặt của Cao Nhất Suất bây giờ cực kỳ giống Thái Phó, Thẩm Cảnh căn bản gặm không nổi.
Thái Phó quỳ trên mặt đất, nước mắt tung hoành, hắn nói: Trân Nhi a, ngươi nên vì cái mạng già này của phụ thân a, cái chuyện vui đùa này ta không gánh được a.
Liễu Trân nói: Ta phải gả cho hắn, ta sinh là người của hắn chết cũng là ma của hắn! Cha, chỉ cần nói một câu! Gả hay không gả!
Thái Phó nghĩ thầm chính mình tuổi đã cao, làm sao còn bị dính vào loại này tội này đây, không chịu nổi a, không chịu nổi a.
Liễu Trân nhỏ giọng nói với Thẩm Cảnh: Ta nếu không gả cho ngươi, sau này cũng khẳng định sẽ không gả cho người khác, ngươi hãy xem như làm việc thiện! Dù sao trong lòng ngươi chỉ có Tống Hiểu Hoa, khẳng định cũng nhìn không vào diện mạo của ta bây giờ. Ta cũng vậy vừa đúng có thể không cần lo lắng mình bị cường công, cái này không phải rất tốt sao? Giao tình này của chúng ta, không phải vừa tốt sao?
Thẩm Cảnh nuốt nước miếng một cái, muốn nói, rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin này?
Thẩm Cảnh đối với việc hắn cứ động một chút là quỳ xuống đất thật sự là vô lực, vươn tay đỡ dậy nói: Hiện tại ta chỉ là theo ngự y tới học hỏi một chút mà thôi, không cần đa lễ.
Thái Phó mở trừng hai mắt, nói: Hoàng thượng đây là vi phục xuất hành a.
Thẩm Cảnh phất phất tay áo nói: Xem như là thế đi.
Thái Phó gật đầu một cái, ngự y liền đi chuẩn bệnh cho nữ nhi của hắn, chỉ là vừa mới đến gần khuê phòng, đã nghe thấy bên trong âm thanh nữ nhi gào thét: Mẹ nó, ta phi, ta phi, rốt cuộc đây là cái địa phương quỷ quái gì, lão tử không học nữ công! Chớ ép lão tử!
Nô tỳ run rẩy, quỳ trên mặt đất nói: Tiểu thư, lão tử là nam, không giống nữ nhi phải học nữ công.
Liễu Trân á khẩu hít một ngụm khí, lớn tiếng nói: Lão tử không phải nói cái việc lão tử học cái đó! Lão tử, lão tử là chỉ ta...ta! Ngươi có hiểu lão tử nói hay không a!
Một chuỗi lão tử, lão tử, khiến đám nô tỳ thân thể run lên, nước mắt chảy ròng, hô lớn: Tiểu thư, nô tỳ nghe không hiểu! Không phải đều là một ý sao?
Liễu Trân giận quá, chỉ có thể ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng hai chân bắt chéo, nằm trên giường lớn tiếng nói: Ta muốn chết, ta muốn đi tìm chết! Không được cản ta!
Nô tỳ lại nói: Tiểu thư, ngài muốn chết là tuyệt đối không được, Thái Phó chỉ có một người con gái là ngài a.
Liễu Trân đạp hai chân, nói: Không, lão tử phải đi chết! Đi chết! Lão tử muốn trở về hiện đại!
Trên mặt Thái Phó hiện ra vẻ lúng túng, nhìn về phía ngự y và Thẩm Cảnh nói: Tiểu nữ mắc quái bệnh, tính tình biến thành như vậy, kính xin các ngài khoan dung nhiều hơn.
Hiện tại Thẩm Cảnh dám khẳng định, người thiếu nữ tự xưng là lão tử này tuyệt đối là tới từ hiện đại.
Thái Phó gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh của Liễu Trân, Liễu Trân nói: Ai vậy? Lão tử đang phiền! Cút đi, đừng đến phiền lão tử!
Thái Phó lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của mình, nói: Trân Nhi, là cha vì con đã mời ngự y trong cung......
Lời còn chưa nói hết, Liễu Trân đã xù lông nói: Lão tử không có điên, các ngươi là một đám Lão đồ cổ! Lão tử xuyên qua mà đến! Không phải là nữ nhi của ngươi.
Thái Phó thở dài một cái, nói: Trân Nhi, trước con hãy cứ mở cửa ra sau đó lại nói.
Nô tỳ ở một bên nghe vậy muốn mở cửa, Liễu Trân liền quát: Ngươi dám mở cửa thử xem!
Nô tỳ trầm mặc.
Thẩm Cảnh chần chừ mấy giây, nói: Liễu Trân tiểu thư, nghe nói ngươi là từ hiện đại mà đến, ta từng có cố nhân cũng đến từ đó, ta nghĩ ta có thể giúp được cho ngươi.
Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra, chỉ thấy một cô gái mặc nguyên bộ trung y trực tiếp mở cửa, cô bé này quả thật là nữ nhi của Thái Phó, dáng dấp...... tướng mạo......
Nàng kích động nói: Ngươi thật có thể...... Lời nói đột nhiên dừng lại, nhìn thấy mặt Thẩm Cảnh nàng duỗi ra ngón tay chỉ vào Thẩm Cảnh hô lớn: Ngươi! Ngươi! Ngươi! Thẩm Cảnh! Là ngươi sao!
Thẩm Cảnh đưa mắt từ chối cho ý kiến, Liễu Trân bắt lấy hắn lôi hắn vào khuê phòng, sau đó đóng phòng lại, cũng không để ý đám người bên ngoài, một lát sau, lại mở cửa phòng, đấy hết đám nô tỳ bên trong ra.
Thái Phó khàn giọng hét lớn: Trân Nhi, con đây là đang làm cái gì a!
Cái này cái này nhưng là hoàng thượng a!
Thẩm Cảnh nhìn người trước mặt, trong đầu cũng không có ấn tượng, đối phương nhìn thấy mình đáy mắt toát ra ánh lửa, hoàn toàn giống như nhìn thấy đại cứu tinh.
Chỉ thấy nàng đưa hai tay ra níu chặt lấy tay Thẩm Cảnh, lớn tiếng nói: Thẩm Cảnh, ngươi cũng xuyên qua rồi! Trời ạ! Ngươi biến thành ngự y rồi sao?
Thẩm Cảnh suy nghĩ một chút, không phản bác hỏi: Ngươi là?
Đối phương vội vàng trả lời một cái tên.
Trong nháy mắt Thẩm Cảnh hóa đá, sau đó lớn tiếng cười lên.
Liễu Trân nhướn lông mày, mắng to: Cười nhạo ta đúng không? Bệnh viện vẫn là ta chịu trách nhiệm giúp đỡ ngươi, hiện tại xuyên qua ngươi không thay đổi hình dạng, ta ngược lại biến thành cái bộ dáng này, ngươi mau nói cho ta biết ta phải làm sao bây giờ! Ta biến thành nữ nhân! Ngươi nói cuộc sống này còn có thể sống được sao?
Thẩm Cảnh nhìn nét mặt Liễu Trân thật sự không có cách nào liên hệ nàng và Cao Nhất Suất với nhau, cười mệt, liền vươn tay vỗ vỗ bả vai Liễu Trân, nói: Được rồi, bớt đau buồn đi, theo ta thấy, ngươi xuyên qua không thể trở về, ngươi có lẽ là...... Chết rồi.
Liễu Trân mắng to: Ngươi là đang vui khi thấy người khác gặp họa!
Thẩm Cảnh tiếp tục nói: Ngươi nói qua một chút việc của ngươi đi, ta nghe thử.
Thì ra là tỉnh dậy Cao Nhất Suất liền phát hiện mình xuyên qua vào một người phụ nữ, vốn cho là nằm mộng, kết quả qua một ngày, phát hiện đây căn bản không phải là mộng, liền bắt đầu tâm thần không yên, sợ hãi, nơi này là xã hội xa lạ, mà hắn xuyên qua trở thành con gái, sau này phải làm sao?
Hắn quả thật không dám nghĩ, sau đó nhìn người bên cạnh thấy ai cũng không thuận mắt, liền nghĩ tới biện pháp xuyên trở về.
Ngươi thì sao? Liễu Trân nói xong hỏi.
Thẩm Cảnh trả lời: Vậy thì ta nói thật với ngươi, ta căn bản chính là người nơi này, trước kia xuyên qua đến hiện đại, hiện tại chết lại xuyên về tới đây rồi.
Liễu Trân mặt kinh hãi, nói: Mẹ nó! Ta thế nhưng lại cùng một Lão đồ cổ làm bằng hữu lâu như vậy! Ngươi...... Làm sao giấu kín như vậy a! Nếu không phải mình xuyên qua, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói của Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh nói: Sống ở đâu thì yên ở đấy, đây là phủ Thái Phó cũng không tồi, ngươi là khuê nữ duy nhất của hắn, từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng bàn tay hắn, nô tỳ bên cạnh cũng sẽ phục vụ ngươi, cuộc sống này so với trước kia chất lượng chỉ có cao hơn mà thôi.
Liễu Trân trả lời: Cao cái đầu ngươi! Nếu như ta là nam, ta tự nhiên vui mừng, nhưng mẹ nó, hiện tại ta là nữ! Nữ! Ngươi để cho ta như thế nào cùng người khác nói chuyện yêu đương!
Thẩm Cảnh nhíu mày, nói: Đây là một vấn đề, thực là bất đắc dĩ, ngươi và cô gái Bách Hợp kia không tồi, ta sẽ ủng hộ ngươi, nếu ngươi nam nữ đều ăn, ta có thể giúp ngươi một tay tìm một vị hôn phu tốt...... Ừm, không để cho hắn cưới vợ bé, độc sủng một mình ngươi, như thế nào?
Liễu Trân giơ quả đấm lên nói: Thẩm Cảnh, ngươi đừng buộc ta đánh ngươi!
Thẩm Cảnh nói: Vậy ngươi muốn thế nào? Xuyên qua là không có khả năng, việc ngươi cần chính là thích ứng xã hội, sống tốt cuộc sống sau này.
Liễu Trân trợn to hai mắt, nói: Loại địa phương này ta thích ứng thế nào a, hơn nữa, ngươi nói nghe thì dễ dàng, ngươi vốn chính là người ở đây, dĩ nhiên không hiểu ta.
Thẩm Cảnh trả lời: Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?
Liễu Trân nói: Ta mặc kệ, hiện tại tha hương gặp cố nhân, ta tuyệt đối sẽ bám lấy ngươi không buông tay.
Thẩm Cảnh nói: ...... Cao Nhất Suất ngươi nên thanh thản ổn định làm đại gia khuê tú thôi.
Liễu Trân đảo mắt, sau đó nghĩ ra một biện pháp, nói: Không được, ta sống ở đây không quen, ngươi phải giúp đỡ ta, trước kia ta giúp ngươi kiếm nhiều tiền như vậy, ngươi cũng nên nhớ đến ta đi!
Dứt lời, mở cửa phòng ra, ôm lấy Thẩm Cảnh, lớn tiếng nói với Thái Phó và ngự y: Cha! Ta yêu hắn! Ta muốn gả cho hắn! Ta đã là người của hắn!
Thái Phó cằm rơi xuống, ngự y tay chân run rẩy, công cụ chuẩn bệnh toàn bộ rơi xuống đất.
Thẩm Cảnh: ...... Vậy mà sử dụng chiêu này với ta.
Nói thật nhìn khuôn mặt của Cao Nhất Suất bây giờ cực kỳ giống Thái Phó, Thẩm Cảnh căn bản gặm không nổi.
Thái Phó quỳ trên mặt đất, nước mắt tung hoành, hắn nói: Trân Nhi a, ngươi nên vì cái mạng già này của phụ thân a, cái chuyện vui đùa này ta không gánh được a.
Liễu Trân nói: Ta phải gả cho hắn, ta sinh là người của hắn chết cũng là ma của hắn! Cha, chỉ cần nói một câu! Gả hay không gả!
Thái Phó nghĩ thầm chính mình tuổi đã cao, làm sao còn bị dính vào loại này tội này đây, không chịu nổi a, không chịu nổi a.
Liễu Trân nhỏ giọng nói với Thẩm Cảnh: Ta nếu không gả cho ngươi, sau này cũng khẳng định sẽ không gả cho người khác, ngươi hãy xem như làm việc thiện! Dù sao trong lòng ngươi chỉ có Tống Hiểu Hoa, khẳng định cũng nhìn không vào diện mạo của ta bây giờ. Ta cũng vậy vừa đúng có thể không cần lo lắng mình bị cường công, cái này không phải rất tốt sao? Giao tình này của chúng ta, không phải vừa tốt sao?
Thẩm Cảnh nuốt nước miếng một cái, muốn nói, rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin này?
/113
|