Edit: Cận Ngôn S.J
Thẩm Cảnh đang chìm trong suy nghĩ, Phương Văn đã bước tới, trên tay cầm một cía hộp lớn được gói rất đẹp, nhìn Thẩm Cảnh vẫn còn chảy nước mũi đang được Khương Hồng Cầm ôm trong lòng, hơi áy náy nói: “Em nghe nói, Thẩm Cảnh bị cảm, nhất định là do Hiểu Hoa nhà bọn em lây sang bé, thật ngại quá.”
Hai mắt Phạt Vũ Vương trợn tròn nhìn hộp quà lớn, Khương Hồng Cầm ôm bé vội đáp: “Đừng nói vậy, con nít mà, sức đề kháng không cao, chỉ cần mở cửa hóng gió một tí lại đổ bệnh, sao có thể trách Hiểu Hoa chứ!”
Phạt Vũ Vương hít hít mũi, nhìn Tống Hiểu Hoa cũng được Phương Văn bế, trái ngược với bộ dạng lừ đừ của hắn, Tống Hiểu Hoa khỏe mạnh hoạt bát hơn, còn thường cười hô hô với Thẩm Cảnh, cái dáng vẻ đó thật là ngốc.
Phạt Vũ Vương xoay đầu qua bên khác, rì rầm một tiếng.
Cưng còn mặt mũi cười với trẫm nữa à?
Phương Văn giơ tay đưa hộp qua tới, cười nói: “Đây là quà tân niên do Hiểu Hoa nhà em chọn cho Thẩm Cảnh, hi vọng Thẩm Cảnh mau khỏi bệnh.”
Phạt Vũ Vương quay ngoắt lại, nhìn thoáng qua Tống Hiểu Hoa, đáy mắt xẹt qua chút nghi ngờ.
Cái gì? Cưng chọn lễ vật tặng trẫm? Cưng xác định bên trong không phải quà tặng đáng ngờ chứ? Trong lòng trẫm thật sự vẫn còn sợ hãi đó.
Khương Hồng Cầm nhíu mày, nói: “Cô xem các cô kìa, vừa đến liền tặng nhiều quà như vậy, khách sáo như vậy làm chi?”
Phương Văn nói: “Mấy thứ này cũng không có bao nhiêu tiền, chị cũng đừng vướng vít vấn đề này, xem quan hệ của chúng ta, nếu chị không nhận, em sẽ giận đấy.”
Cô cầm hộp quà hướng về phía Thẩm Cảnh lắc lắc, cười híp mắt nói: “Thẩm Cảnh à, cháu có thích món quà này không nè?”
Phạt Vũ Vương cắn răng, cố gắng nghiêng đầu sang một bên để thể hiện bản thân là người thanh cao liêm khiết, trẫm mới không hiếm lạ quà Tống Hiểu Hoa tặng trẫm đâu! Nhưng mà, đầu giống như bị cố định…không xoay đi được, đôi mắt nhỏ linh hoạt nhìn chằm chằm không tha.
Phương Văn cười toe toét: “Thấy chưa, thằng bé thích mà.”
Khương Hồng Cầm nhìn bộ dạng này của con trai, lắc đầu, sau đó nhận lấy hộp quà, rồi nhìn Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: “Được rồi, mau cảm ơn dì đi.”
Phạt Vũ Vương mở to mắt, nhìn Khương Hồng Cầm lại nhìn hộp quà, cuối cùng thỏa hiệp, bập bẹ nói: “Hài…hài..” *
(*) 鞋鞋đồng âm với 謝謝 = xie xie: cám ơn
Khương Hồng Cầm và Phương Văn đều nở nụ cười.
Phạt Vũ Vương trợn to hai mắt, các người cười cái gì, là trẫm cố ý nói chuyện không rõ ràng đó, phải biết rằng hoàng đế mà nói cám ơn với dân thường là chuyện mất mặt biết chừng nào, cái này của trẫm gọi là cơ trí, các ngươi không được cười!
Đương nhiên căn bản chẳng có ai chú ý tới sự kháng nghị của Phạt Vũ Vương.
Chờ cả nhà Phương Văn đi về, Phạt Vũ Vương có chút không chờ kịp muốn mở quà của mình ra xem, thế nhưng cái hộp này được gói kín quá >_
Thẩm Cảnh đang chìm trong suy nghĩ, Phương Văn đã bước tới, trên tay cầm một cía hộp lớn được gói rất đẹp, nhìn Thẩm Cảnh vẫn còn chảy nước mũi đang được Khương Hồng Cầm ôm trong lòng, hơi áy náy nói: “Em nghe nói, Thẩm Cảnh bị cảm, nhất định là do Hiểu Hoa nhà bọn em lây sang bé, thật ngại quá.”
Hai mắt Phạt Vũ Vương trợn tròn nhìn hộp quà lớn, Khương Hồng Cầm ôm bé vội đáp: “Đừng nói vậy, con nít mà, sức đề kháng không cao, chỉ cần mở cửa hóng gió một tí lại đổ bệnh, sao có thể trách Hiểu Hoa chứ!”
Phạt Vũ Vương hít hít mũi, nhìn Tống Hiểu Hoa cũng được Phương Văn bế, trái ngược với bộ dạng lừ đừ của hắn, Tống Hiểu Hoa khỏe mạnh hoạt bát hơn, còn thường cười hô hô với Thẩm Cảnh, cái dáng vẻ đó thật là ngốc.
Phạt Vũ Vương xoay đầu qua bên khác, rì rầm một tiếng.
Cưng còn mặt mũi cười với trẫm nữa à?
Phương Văn giơ tay đưa hộp qua tới, cười nói: “Đây là quà tân niên do Hiểu Hoa nhà em chọn cho Thẩm Cảnh, hi vọng Thẩm Cảnh mau khỏi bệnh.”
Phạt Vũ Vương quay ngoắt lại, nhìn thoáng qua Tống Hiểu Hoa, đáy mắt xẹt qua chút nghi ngờ.
Cái gì? Cưng chọn lễ vật tặng trẫm? Cưng xác định bên trong không phải quà tặng đáng ngờ chứ? Trong lòng trẫm thật sự vẫn còn sợ hãi đó.
Khương Hồng Cầm nhíu mày, nói: “Cô xem các cô kìa, vừa đến liền tặng nhiều quà như vậy, khách sáo như vậy làm chi?”
Phương Văn nói: “Mấy thứ này cũng không có bao nhiêu tiền, chị cũng đừng vướng vít vấn đề này, xem quan hệ của chúng ta, nếu chị không nhận, em sẽ giận đấy.”
Cô cầm hộp quà hướng về phía Thẩm Cảnh lắc lắc, cười híp mắt nói: “Thẩm Cảnh à, cháu có thích món quà này không nè?”
Phạt Vũ Vương cắn răng, cố gắng nghiêng đầu sang một bên để thể hiện bản thân là người thanh cao liêm khiết, trẫm mới không hiếm lạ quà Tống Hiểu Hoa tặng trẫm đâu! Nhưng mà, đầu giống như bị cố định…không xoay đi được, đôi mắt nhỏ linh hoạt nhìn chằm chằm không tha.
Phương Văn cười toe toét: “Thấy chưa, thằng bé thích mà.”
Khương Hồng Cầm nhìn bộ dạng này của con trai, lắc đầu, sau đó nhận lấy hộp quà, rồi nhìn Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: “Được rồi, mau cảm ơn dì đi.”
Phạt Vũ Vương mở to mắt, nhìn Khương Hồng Cầm lại nhìn hộp quà, cuối cùng thỏa hiệp, bập bẹ nói: “Hài…hài..” *
(*) 鞋鞋đồng âm với 謝謝 = xie xie: cám ơn
Khương Hồng Cầm và Phương Văn đều nở nụ cười.
Phạt Vũ Vương trợn to hai mắt, các người cười cái gì, là trẫm cố ý nói chuyện không rõ ràng đó, phải biết rằng hoàng đế mà nói cám ơn với dân thường là chuyện mất mặt biết chừng nào, cái này của trẫm gọi là cơ trí, các ngươi không được cười!
Đương nhiên căn bản chẳng có ai chú ý tới sự kháng nghị của Phạt Vũ Vương.
Chờ cả nhà Phương Văn đi về, Phạt Vũ Vương có chút không chờ kịp muốn mở quà của mình ra xem, thế nhưng cái hộp này được gói kín quá >_
/113
|