Edit: Tịch Ngữ
Phần thời gian còn lại của cuộc thi, Chương Cường Quân chép bài của Thẩm Cảnh được kha khá, Từ Tranh và Lập Dương vừa hâm mộ vừa ghen tỵ lại chẳng biết phải làm sao, ai kêu chỗ bọn họ cách xa chỗ ngồi Thẩm Cảnh, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Cũng may, khi kết quả được phát ra, thành tích của cả ba đều không tệ. Lập Dương kém cõi nhất mà cũng được 91 điểm môn toán học, về nhà chẳng cần lo bị ‘hội đồng’.
Còn Thẩm Cảnh không ngoài dự liệu của mọi người, tất cả các môn đều đạt điểm tối đa. Đương nhiên, điểm tối đa cũng không phải chỉ có mình Thẩm Cảnh, trong lớp có năm, sáu người đạt điểm tối đa. Cho nên các thầy cô đều nhất trí khen thưởng, dán trên bàn mỗi bạn ba hoa hồng nhỏ.
Đến cuối học kỳ, thầy cô sẽ dựa vào số lượng hoa hồng nhỏ mà khen thưởng cho các học sinh.
Vừa tan học, Chương Cường Quân vội vàng chạy tới, bản thân vô cùng vui mừng, nói với Thẩm Cảnh: “Thẩm Cảnh, thật tốt quá! Hôm nay về nhà, ba mẹ nhất định mua thật nhiều đồ ăn ngon cho mình, đến lúc đó mình sẽ để dành phần cho cậu.”
Thẩm Cảnh lắc đầu, nói: “Cậu không cần đem cho tôi, nếu muốn báo đáp thì về nhà học đánh vần và tính toán cho giỏi, lúc đi học không được ngủ gật, không biết thì hỏi thầy cô hoặc ba mẹ của cậu, sau này lúc thi tôi sẽ không giúp cậu, tự cậu làm đi.”
Thoáng chốc, mặt Chương Cường Quân xụ xuống, trán nhíu thành chữ xuyên (川), sau đó mới khổ sở gật đầu: “Ờm, được.”
Thẩm Cảnh đem bài thi nhét vào cầm, quay đầu lại nói: “Được rồi, tôi đi trước, cậu nhớ về nhà ôn bài đó, đừng có nói rồi không giữ lời.”
Phần thời gian còn lại của cuộc thi, Chương Cường Quân chép bài của Thẩm Cảnh được kha khá, Từ Tranh và Lập Dương vừa hâm mộ vừa ghen tỵ lại chẳng biết phải làm sao, ai kêu chỗ bọn họ cách xa chỗ ngồi Thẩm Cảnh, chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Cũng may, khi kết quả được phát ra, thành tích của cả ba đều không tệ. Lập Dương kém cõi nhất mà cũng được 91 điểm môn toán học, về nhà chẳng cần lo bị ‘hội đồng’.
Còn Thẩm Cảnh không ngoài dự liệu của mọi người, tất cả các môn đều đạt điểm tối đa. Đương nhiên, điểm tối đa cũng không phải chỉ có mình Thẩm Cảnh, trong lớp có năm, sáu người đạt điểm tối đa. Cho nên các thầy cô đều nhất trí khen thưởng, dán trên bàn mỗi bạn ba hoa hồng nhỏ.
Đến cuối học kỳ, thầy cô sẽ dựa vào số lượng hoa hồng nhỏ mà khen thưởng cho các học sinh.
Vừa tan học, Chương Cường Quân vội vàng chạy tới, bản thân vô cùng vui mừng, nói với Thẩm Cảnh: “Thẩm Cảnh, thật tốt quá! Hôm nay về nhà, ba mẹ nhất định mua thật nhiều đồ ăn ngon cho mình, đến lúc đó mình sẽ để dành phần cho cậu.”
Thẩm Cảnh lắc đầu, nói: “Cậu không cần đem cho tôi, nếu muốn báo đáp thì về nhà học đánh vần và tính toán cho giỏi, lúc đi học không được ngủ gật, không biết thì hỏi thầy cô hoặc ba mẹ của cậu, sau này lúc thi tôi sẽ không giúp cậu, tự cậu làm đi.”
Thoáng chốc, mặt Chương Cường Quân xụ xuống, trán nhíu thành chữ xuyên (川), sau đó mới khổ sở gật đầu: “Ờm, được.”
Thẩm Cảnh đem bài thi nhét vào cầm, quay đầu lại nói: “Được rồi, tôi đi trước, cậu nhớ về nhà ôn bài đó, đừng có nói rồi không giữ lời.”
/113
|