Sau khi có thành tích, Thẩm Cảnh không phụ sự mong đợi của mọi người, Thẩm Cảnh được trường trung học X thành phố B tuyển chọn, so với vui mừng, người lớn càng lo lắng chuyện đứa nhỏ có thích ứng việc xa nhà hơn.
Bà Trần nhìn cháu mà đau lòng không ngớt: “Thẩm Cảnh à, đừng đi thành phố B, trường học ở thành phố A cũng rất tốt, sống ở đây đi, bà nội nhớ cháu.”
Ông Thẩm kiên cường nói: “Thẩm Cảnh nhà chúng ta không giống đứa trẻ bình thường, tôi nghĩ thằng bé tự biết chăm sóc mình.”
Bà Trần lườm ông Thẩm: “Đổi thành ông, còn nhỏ như có thể xa nhà hử?”
Ông Thẩm thẳng lưng nói: “Sao không được, năm đó ở nông thôn, chuyện trong nhà đều do tôi gánh, chả gì lớn lao, bình thường quanh năm suốt tháng ba mẹ tôi đều không ở nhà, ông nội là do tôi chăm sóc đấy. Thẩm Cảnh giỏi như vậy, sao có thể thua kém ông nội của nó chứ.”
Bà Trần vỗ lên lưng ông Thẩm: “Ông đừng có lắm lời, ngày xưa và bây giờ sao có thể so sánh được!”
Khương Hồng Cầm ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh: “Nếu không muốn đi, Thẩm Cảnh con cũng có thể học ở thành phố A, mẹ tôn trọng ý nghĩ của con.”
Thẩm Cảnh ngẩng đầu, nói thật: “Ông bà, hai người đừng cãi nhau nữa, cháu biết bà lo cho cháu, nhưng bà yên tâm, cháu đi thành phố B sẽ tự chăm sóc mình, nếu có chuyện sẽ gọi điện thoại cho mọi người biết, thầy Thương nói, bên đó thầy ấy cũng có quen biết vài giáo viên, họ sẽ giúp đỡ cháu.”
Lúc trước khi mẫu phi của Phạt Vũ Vương qua đời, sáu tuổi đã sống một mình trong hậu cung, xưa nay thái giám cung nữ trong cung đều là nịnh bợ, ngày thường trừ người đưa cơm nước cho hắn, bên cạnh không có ai hầu hạ hắn cả, thậm chí có không ít tên châm chọc, khiêu khích hắn, có thể coi như vậy là sống yên ổn đi.
Hắn cũng muốn đi ra ngoài để rèn luyện mình một chút, coi như ở hiện đại không có người quan trọng ở bên cạnh, hắn có thể sống tốt hay không.
Bà Trần thở dài, vẫn không thể tiếp nhận.
Về sau, Thương Hợp Thuấn đến khuyên bảo rất nhiều, bà Trần mới thả lỏng, điều kiện là một tháng trước khi khai giảng, bà sẽ ở thành phố B chăm sóc Thẩm Cảnh, chờ khi xác định Thẩm Cảnh không có vấn đề mới rời đi.
Bà cụ quan tâm cháu trai, đây là chuyện thường tình.
Chuyện Thẩm Cảnh đi thành phố B học, coi như đã quyết định xong.
Lợi dụng thời gian nghỉ hè, giáo viên dạy piano quyết định dẫn hắn đi thăm quan thành phố, một năm trước, kĩ năng đàn piano của Thẩm Cảnh đạt được cấp 10, nhưng người có hiểu biết về piano đều biết, thi xong cấp 10 piano chỉ là nhập môn thôi, đàn xong một khúc dương cầm là một chuyện, có thể đàn hay lại là chuyện khác.
Trước đã nói, thầy dạy piano của Thẩm Cảnh là phó chủ tịch Âm Hiệp, đang chuẩn bị triển khai cuộc thi piano, thầy giáo đặt rất nhiều hi vọng vào Thẩm Cảnh, bắt hắn tham gia trận thi dành cho trẻ nhỏ.
Thầy nói, thầy bình luận được mời đến đều có danh tiếng trên tỉnh, tham gia cuộc thi này còn được những người này chỉ bảo thêm, đối với Thẩm Cảnh vô cùng có lợi.
Thẩm Cảnh lọt vào vòng trong, trực tiếp vào đội chung kết, đồng thời đối thủ cạnh tranh giải nhất còn có hai người, có tiếng tăm, Lộ Tuyết Dương – mười hai tuổi, từng diễn tấu một lần, về mặt kĩ thuật không chê vào đâu được, tuyệt đối nổi bật hơn bạn cùng lứa.
Trận tranh tài cuối cùng diễn ra tại sân vận động, cho phép khán giả đến xem, làm rất lớn, ba đứa trẻ mỗi đứa phải chuẩn bị năm bài nhạc, hai bài luyện tập, ba bài nhạc khúc, lần lượt luân phiên, giám khảo lần lượt chấm điểm từng cá nhân, cuối cùng tổng kết lại, người điểm cao nhất tự nhiên sẽ nhận giải quán quân. Người giải nhất có thể lấy được năm nghìn nguyên tiền thưởng, giải nhì và giải ba sẽ lần lượt nhận ba nghìn và một nghìn nguyên. Đương nhiên, bạn chọn nhạc khúc khó không có nghĩa bạn giỏi, từ độ thuần thục và các phương diện trình độ kỹ thuật đều suy xét, cho nên, ngược lại chọn nhạc khúc quen thuộc khá hơn.
Thẩm Cảnh lựa chọn nhạc khúc có độ khó bậc trung, phong cách ba nhạc khúc hoàn toàn khác nhau, một bài nhẹ nhàng… một bài hơi lộ ra bi thương, bài cuối cùng mang theo bầu không khí quỷ dị.
Về phần hai người khác, Lộ Tuyết Dương chọn hai bài có độ khó cao, từ khúc còn lại đều không dễ đàn, dù sao cũng có nhiều người đặt hi vọng vào đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng chịu áp lực rất lớn, người còn lại cũng lựa chọn một từ khúc có độ khó cao.
Không thể không nói, chỉ có Thẩm Cảnh lựa chọn con đường bảo thủ.
Đương nhiên, hắn cũng muốn đàn bài nhạc có độ khó, nhưng trừ phi kĩ thuật đàn rất giỏi, bằng không hắn tuyệt đối không biểu diễn trước mặt mọi người.
Mấy ngày trước ngày tranh tài, hắn luyện tập nhạc khúc một lần lại một lần, cho đến khi xác định mình hoàn toàn không mắc lỗi, mới rời khỏi ghế đàn.
Nếu Thẩm Cảnh sắp thi đấu, Tống Hiểu Hoa làm fan não tàn trung thành của hắn sao không đi cổ vũ chứ.
Trong ngày thi đấu, Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh còn khẩn trương hơn Thẩm Cảnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một lần lại một lần nói: “Trời ạ! Em thấy Lộ Tuyết Dương đàn nhá, bàn tay kia như đang bay, anh Thẩm Cảnh, anh phải cố gắng, nhất định đàn tốt hơn người nọ.”
Thẩm Cảnh không có suy nghĩ thắng ai, hạng nhất nhì ba đàn dương cầm với hắn chẳng là gì, hắn chỉ cần đem nhạc khúc mình chọn hoàn thành thật tốt là được rồi, coi như hồi báo với thầy dạy đàn đi.
Nhưng nhìn Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh cố gắng cổ vũ cho mình, hắn có xúc động muốn đem phần thưởng đến cho bé xem.
Đến sân vận động, mỗi người đi một ngả, không biết Tống Hiểu Hoa lấy ở đâu ra một bông hồng đưa cho Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh kinh ngạc nhận đóa hồng, dò hỏi: “Em lấy ở đâu vậy?”
Tống Hiểu Hoa chớp mắt, nói nhỏ: “Ba em trồng, em lén hái một bông đó.”
Thẩm Cảnh lắc đầu, Tống Hiểu Hoa nói: “Đến, đặt vào túi áo, nhìn rất đẹp trai.” Bé nói xong liền vươn tay cầm lấy bông hồng từ tay Thẩm Cảnh, đem hoa cắm vào túi áo trước ngực hắn.
Thẩm Cảnh có chút dở khóc dở cười.
Hôm nay, nói như thế nào thì hắn cũng chính trang (trang phục chỉnh tề) tham dự hội nghị, Khương Hồng Cầm cố tình mua cho hắn bộ âu phục màu trắng dành cho trẻ nhỏ, tóc cũng được cắt sửa ngay ngắn, đứng trước gương, Phạt Vũ Vương cũng cảm thấy mình cực kì đẹp trai, hiện tại trước ngực thêm một đóa hồng đỏ, càng thêm …vui mừng khỏi phải nói.
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, cực kì nghiêm túc hí hoáy.
Thẩm Cảnh nhìn bé như vậy, cũng không nói gì, không phải một đóa hồng thôi sao? Trẫm mang trên người khí chất càng thêm đẹp trai bức người, không thể nào ép xuống được.
Thầy giáo vội chạy tới, nhìn Thẩm Cảnh nói: “Đến đến, sắp bắt đầu rồi, em tới đây thầy có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Cảnh gật đầu, quay sang nhìn Tống Hiểu Hoa nói: “Anh đi trước, em ở phía dưới nhìn đi.”
Tống Hiểu Hoa há miệng nói: “Cố lên! Anh Thẩm Cảnh giỏi nhất! Nhất định giành được giải nhất!”
Thẩm Cảnh cười cười, liền đi theo thầy giáo.
Vốn dĩ người đến xem cuộc tranh tài dương cầm này nhiều nhất cũng chỉ ba bốn trăm người, không vượt qua năm trăm, không ngờ người đến có hơn một ngàn người, đương nhiên có rất nhiều người hướng về giám khảo, phần còn lại là vì Lộ Tuyết Dương, học sinh ở trường Thẩm Cảnh học cũng đến không ít, bởi vì nhà trường đã thông báo.
Thầy giáo sợ Thẩm Cảnh khẩn trương, một mực truyền dạy chút ít kinh nghiệm cho hắn, vậy mà Thẩm Cảnh hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương, lúc trường học biểu diễn văn nghệ có mấy ngàn người hắn còn chưa khẩn trương, cần gì sợ một ngàn khán giả này, chẳng qua chú ý một ít phản ứng của giám khảo.
Song, giải thưởng hạng mấy hắn cũng không quan tâm, cho nên so với hai người kia, hắn bình tĩnh hơn nhiều.
Tới khi bước chân lên sân khấu, hắn còn bớt thời gian ăn mấy thanh kẹo sô cô la trong túi.
Lộ Tuyết Dương đàn xong một khúc đi xuống, hết sức chán nản. Sau khi lên đài, Lộ Tuyết Dương nghĩ tới giám khảo ngồi gần đây, không cẩn thận đàn sai vài âm, chỉ có thể cầu bọn họ không phát hiện tỳ vết, Lộ Tuyết Dương đi xuống, vừa vặn thấy Thẩm Cảnh nhai sô cô la, ngẩn người.
Thẩm Cảnh không chút hoang mang ăn sô cô la, nghe người khác gọi hắn lên sân khấu, chân ngắn liền chạy lên.
Lộ Tuyết Dương đứng bên cạnh nhìn hắn biểu diễn, nói thật Lộ Tuyết Dương rất để ý Thẩm Cảnh diễn tấu, khi biết nhạc khúc Thẩm Cảnh diễn tấu, cậu cảm thấy mình thắng chắc, thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cảnh ngồi trên đài hoàn toàn không khẩn trương, trái tim của cậu bắt đầu dao động.
Có lẽ nhìn Thẩm Cảnh như vậy giống như đứa trẻ bằng ngọc, hoặc bởi vì đóa hồng trước ngực Thẩm Cảnh quá mức chói mắt.
Thế nhưng sau khi hắn xuất hiện, một trận tiếng vỗ tay nghênh đón.
Bà Trần nhìn cháu mà đau lòng không ngớt: “Thẩm Cảnh à, đừng đi thành phố B, trường học ở thành phố A cũng rất tốt, sống ở đây đi, bà nội nhớ cháu.”
Ông Thẩm kiên cường nói: “Thẩm Cảnh nhà chúng ta không giống đứa trẻ bình thường, tôi nghĩ thằng bé tự biết chăm sóc mình.”
Bà Trần lườm ông Thẩm: “Đổi thành ông, còn nhỏ như có thể xa nhà hử?”
Ông Thẩm thẳng lưng nói: “Sao không được, năm đó ở nông thôn, chuyện trong nhà đều do tôi gánh, chả gì lớn lao, bình thường quanh năm suốt tháng ba mẹ tôi đều không ở nhà, ông nội là do tôi chăm sóc đấy. Thẩm Cảnh giỏi như vậy, sao có thể thua kém ông nội của nó chứ.”
Bà Trần vỗ lên lưng ông Thẩm: “Ông đừng có lắm lời, ngày xưa và bây giờ sao có thể so sánh được!”
Khương Hồng Cầm ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Thẩm Cảnh: “Nếu không muốn đi, Thẩm Cảnh con cũng có thể học ở thành phố A, mẹ tôn trọng ý nghĩ của con.”
Thẩm Cảnh ngẩng đầu, nói thật: “Ông bà, hai người đừng cãi nhau nữa, cháu biết bà lo cho cháu, nhưng bà yên tâm, cháu đi thành phố B sẽ tự chăm sóc mình, nếu có chuyện sẽ gọi điện thoại cho mọi người biết, thầy Thương nói, bên đó thầy ấy cũng có quen biết vài giáo viên, họ sẽ giúp đỡ cháu.”
Lúc trước khi mẫu phi của Phạt Vũ Vương qua đời, sáu tuổi đã sống một mình trong hậu cung, xưa nay thái giám cung nữ trong cung đều là nịnh bợ, ngày thường trừ người đưa cơm nước cho hắn, bên cạnh không có ai hầu hạ hắn cả, thậm chí có không ít tên châm chọc, khiêu khích hắn, có thể coi như vậy là sống yên ổn đi.
Hắn cũng muốn đi ra ngoài để rèn luyện mình một chút, coi như ở hiện đại không có người quan trọng ở bên cạnh, hắn có thể sống tốt hay không.
Bà Trần thở dài, vẫn không thể tiếp nhận.
Về sau, Thương Hợp Thuấn đến khuyên bảo rất nhiều, bà Trần mới thả lỏng, điều kiện là một tháng trước khi khai giảng, bà sẽ ở thành phố B chăm sóc Thẩm Cảnh, chờ khi xác định Thẩm Cảnh không có vấn đề mới rời đi.
Bà cụ quan tâm cháu trai, đây là chuyện thường tình.
Chuyện Thẩm Cảnh đi thành phố B học, coi như đã quyết định xong.
Lợi dụng thời gian nghỉ hè, giáo viên dạy piano quyết định dẫn hắn đi thăm quan thành phố, một năm trước, kĩ năng đàn piano của Thẩm Cảnh đạt được cấp 10, nhưng người có hiểu biết về piano đều biết, thi xong cấp 10 piano chỉ là nhập môn thôi, đàn xong một khúc dương cầm là một chuyện, có thể đàn hay lại là chuyện khác.
Trước đã nói, thầy dạy piano của Thẩm Cảnh là phó chủ tịch Âm Hiệp, đang chuẩn bị triển khai cuộc thi piano, thầy giáo đặt rất nhiều hi vọng vào Thẩm Cảnh, bắt hắn tham gia trận thi dành cho trẻ nhỏ.
Thầy nói, thầy bình luận được mời đến đều có danh tiếng trên tỉnh, tham gia cuộc thi này còn được những người này chỉ bảo thêm, đối với Thẩm Cảnh vô cùng có lợi.
Thẩm Cảnh lọt vào vòng trong, trực tiếp vào đội chung kết, đồng thời đối thủ cạnh tranh giải nhất còn có hai người, có tiếng tăm, Lộ Tuyết Dương – mười hai tuổi, từng diễn tấu một lần, về mặt kĩ thuật không chê vào đâu được, tuyệt đối nổi bật hơn bạn cùng lứa.
Trận tranh tài cuối cùng diễn ra tại sân vận động, cho phép khán giả đến xem, làm rất lớn, ba đứa trẻ mỗi đứa phải chuẩn bị năm bài nhạc, hai bài luyện tập, ba bài nhạc khúc, lần lượt luân phiên, giám khảo lần lượt chấm điểm từng cá nhân, cuối cùng tổng kết lại, người điểm cao nhất tự nhiên sẽ nhận giải quán quân. Người giải nhất có thể lấy được năm nghìn nguyên tiền thưởng, giải nhì và giải ba sẽ lần lượt nhận ba nghìn và một nghìn nguyên. Đương nhiên, bạn chọn nhạc khúc khó không có nghĩa bạn giỏi, từ độ thuần thục và các phương diện trình độ kỹ thuật đều suy xét, cho nên, ngược lại chọn nhạc khúc quen thuộc khá hơn.
Thẩm Cảnh lựa chọn nhạc khúc có độ khó bậc trung, phong cách ba nhạc khúc hoàn toàn khác nhau, một bài nhẹ nhàng… một bài hơi lộ ra bi thương, bài cuối cùng mang theo bầu không khí quỷ dị.
Về phần hai người khác, Lộ Tuyết Dương chọn hai bài có độ khó cao, từ khúc còn lại đều không dễ đàn, dù sao cũng có nhiều người đặt hi vọng vào đứa nhỏ, đứa nhỏ cũng chịu áp lực rất lớn, người còn lại cũng lựa chọn một từ khúc có độ khó cao.
Không thể không nói, chỉ có Thẩm Cảnh lựa chọn con đường bảo thủ.
Đương nhiên, hắn cũng muốn đàn bài nhạc có độ khó, nhưng trừ phi kĩ thuật đàn rất giỏi, bằng không hắn tuyệt đối không biểu diễn trước mặt mọi người.
Mấy ngày trước ngày tranh tài, hắn luyện tập nhạc khúc một lần lại một lần, cho đến khi xác định mình hoàn toàn không mắc lỗi, mới rời khỏi ghế đàn.
Nếu Thẩm Cảnh sắp thi đấu, Tống Hiểu Hoa làm fan não tàn trung thành của hắn sao không đi cổ vũ chứ.
Trong ngày thi đấu, Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh còn khẩn trương hơn Thẩm Cảnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, một lần lại một lần nói: “Trời ạ! Em thấy Lộ Tuyết Dương đàn nhá, bàn tay kia như đang bay, anh Thẩm Cảnh, anh phải cố gắng, nhất định đàn tốt hơn người nọ.”
Thẩm Cảnh không có suy nghĩ thắng ai, hạng nhất nhì ba đàn dương cầm với hắn chẳng là gì, hắn chỉ cần đem nhạc khúc mình chọn hoàn thành thật tốt là được rồi, coi như hồi báo với thầy dạy đàn đi.
Nhưng nhìn Tống Hiểu Hoa ở bên cạnh cố gắng cổ vũ cho mình, hắn có xúc động muốn đem phần thưởng đến cho bé xem.
Đến sân vận động, mỗi người đi một ngả, không biết Tống Hiểu Hoa lấy ở đâu ra một bông hồng đưa cho Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh kinh ngạc nhận đóa hồng, dò hỏi: “Em lấy ở đâu vậy?”
Tống Hiểu Hoa chớp mắt, nói nhỏ: “Ba em trồng, em lén hái một bông đó.”
Thẩm Cảnh lắc đầu, Tống Hiểu Hoa nói: “Đến, đặt vào túi áo, nhìn rất đẹp trai.” Bé nói xong liền vươn tay cầm lấy bông hồng từ tay Thẩm Cảnh, đem hoa cắm vào túi áo trước ngực hắn.
Thẩm Cảnh có chút dở khóc dở cười.
Hôm nay, nói như thế nào thì hắn cũng chính trang (trang phục chỉnh tề) tham dự hội nghị, Khương Hồng Cầm cố tình mua cho hắn bộ âu phục màu trắng dành cho trẻ nhỏ, tóc cũng được cắt sửa ngay ngắn, đứng trước gương, Phạt Vũ Vương cũng cảm thấy mình cực kì đẹp trai, hiện tại trước ngực thêm một đóa hồng đỏ, càng thêm …vui mừng khỏi phải nói.
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, cực kì nghiêm túc hí hoáy.
Thẩm Cảnh nhìn bé như vậy, cũng không nói gì, không phải một đóa hồng thôi sao? Trẫm mang trên người khí chất càng thêm đẹp trai bức người, không thể nào ép xuống được.
Thầy giáo vội chạy tới, nhìn Thẩm Cảnh nói: “Đến đến, sắp bắt đầu rồi, em tới đây thầy có chuyện muốn nói với em.”
Thẩm Cảnh gật đầu, quay sang nhìn Tống Hiểu Hoa nói: “Anh đi trước, em ở phía dưới nhìn đi.”
Tống Hiểu Hoa há miệng nói: “Cố lên! Anh Thẩm Cảnh giỏi nhất! Nhất định giành được giải nhất!”
Thẩm Cảnh cười cười, liền đi theo thầy giáo.
Vốn dĩ người đến xem cuộc tranh tài dương cầm này nhiều nhất cũng chỉ ba bốn trăm người, không vượt qua năm trăm, không ngờ người đến có hơn một ngàn người, đương nhiên có rất nhiều người hướng về giám khảo, phần còn lại là vì Lộ Tuyết Dương, học sinh ở trường Thẩm Cảnh học cũng đến không ít, bởi vì nhà trường đã thông báo.
Thầy giáo sợ Thẩm Cảnh khẩn trương, một mực truyền dạy chút ít kinh nghiệm cho hắn, vậy mà Thẩm Cảnh hoàn toàn không cảm thấy khẩn trương, lúc trường học biểu diễn văn nghệ có mấy ngàn người hắn còn chưa khẩn trương, cần gì sợ một ngàn khán giả này, chẳng qua chú ý một ít phản ứng của giám khảo.
Song, giải thưởng hạng mấy hắn cũng không quan tâm, cho nên so với hai người kia, hắn bình tĩnh hơn nhiều.
Tới khi bước chân lên sân khấu, hắn còn bớt thời gian ăn mấy thanh kẹo sô cô la trong túi.
Lộ Tuyết Dương đàn xong một khúc đi xuống, hết sức chán nản. Sau khi lên đài, Lộ Tuyết Dương nghĩ tới giám khảo ngồi gần đây, không cẩn thận đàn sai vài âm, chỉ có thể cầu bọn họ không phát hiện tỳ vết, Lộ Tuyết Dương đi xuống, vừa vặn thấy Thẩm Cảnh nhai sô cô la, ngẩn người.
Thẩm Cảnh không chút hoang mang ăn sô cô la, nghe người khác gọi hắn lên sân khấu, chân ngắn liền chạy lên.
Lộ Tuyết Dương đứng bên cạnh nhìn hắn biểu diễn, nói thật Lộ Tuyết Dương rất để ý Thẩm Cảnh diễn tấu, khi biết nhạc khúc Thẩm Cảnh diễn tấu, cậu cảm thấy mình thắng chắc, thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Cảnh ngồi trên đài hoàn toàn không khẩn trương, trái tim của cậu bắt đầu dao động.
Có lẽ nhìn Thẩm Cảnh như vậy giống như đứa trẻ bằng ngọc, hoặc bởi vì đóa hồng trước ngực Thẩm Cảnh quá mức chói mắt.
Thế nhưng sau khi hắn xuất hiện, một trận tiếng vỗ tay nghênh đón.
/113
|