Đối với Khương Hồng Cầm, Thương Hợp Thuấn có rất nhiều thân phận, trước đây là thầy giáo của Thẩm Cảnh, hiện tại lại có thêm quan hệ đồng nghiệp, tuổi tác so với em trai mình còn nhỏ hơn. Tóm lại, từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm của mình có thể có bất cứ liên hệ gì với Thương Hợp Thuấn. Lấy một ví dụ để liên tưởng, nếu cô là quán hàng bán đồ ăn vặt, vậy Thương Hợp Tuấn chính là hệ thống siêu thị, so với cô cao quý hơn rất nhiều, là kiểu hai thế giới khác biệt, dù bắn đại bác cũng không tới.
Bởi vậy, dù trong lòng xuất hiện một chút cảm giác mơ hồ nhưng cô cũng không quá để tâm. Cuối cùng cảm thấy bản thân thật sự đã xen vào việc của người khác quá nhiều, chuyện của người trẻ tuổi làm sao có thể đến phiên cô nhúng tay.
Cô nhìn rồi lại nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng chuông reo lên liền thuận tay mở tin nhắn ra xem thì thấy một dãy số lạ.
Xin chào, tôi là Chu Hoành, dì Trần có nói qua về việc gặp mặt của chúng ta. Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô cảm thấy có thể, vậy buổi trưa chủ nhật gặp mặt được không?
Khương Hồng Cầm không khó chịu với giọng điệu của đối phương, chủ nhật này cô cũng không có việc gì cần làm bởi vậy trả lời: Không vấn đề, đến lúc đó gặp mặt.
Không hiểu vì sao khi nhìn dòng tin nhắn, trong đầu cô lại hiện lên dáng vẻ một người con trai hiền hậu chất phác, cảm thấy rất tốt.
Đến ngày hẹn, chẳng mấy khi Khương Hồng Cầm mới ăn diện một chút, trang điểm một cách nền nhã. Người con gái trong gương không thể nói là rất xinh đẹp nhưng cũng không tính là khó coi, tóm lại người hơn cô thì nhiều, nhưng người kém cô cũng không ít, là một kiểu người tầm tầm bậc trung.
Cô xem lại quần áo của bản thân một lần nữa,xác nhận không có vấn đề gì mới cầm theo túi xách bước ra ngoài.
Lúc này, bỗng nhiên Thẩm Cảnh từ trong phòng đi ra, nói với bà Trần đang ngồi xem TV trong phòng khách: Bà nội, cháu đến thư viện mua vài quyển sách đây.
Bà Trần trả lời: Cháu có tiền không? Nếu không có thì để bà đưa cho.
Thẩm Cảnh đeo giày xong, quay lại nói: Cháu có rồi.
Bà Trần nghĩ ngợi một chút lại nói: Hay là bà đi cùng cháu nhé, bà cũng thuận đường mua vài món đồ, Thẩm Cảnh, cháu đợi một chút.. Lúc bà đứng dậy bước tới chỗ Thẩm Cảnh thì người đã đi mất từ khi nào rồi...
Thẩm Cảnh bước ra đến cửa liền nhanh chóng chạy đuổi theo, giữ một khoảng cách chừng chục thước với Khương Hồng Cầm, nhưng bỗng nhiên không biết trước mắt từ đâu xuất hiện một người, giọng nói mang đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng: Anh Thẩm!
Thẩm Cảnh ngước lên nhìn, đây không phải Tống Hiểu Hoa Sao?
Tống Hiểu Hoa vừa mới đi du lịch trở về, đúng lúc nghĩ tới việc đi tìm Thẩm Cảnh thì vừa hay tình cờ gặp mặt.
Thẩm Cảnh nhìn vài lần về phía Khương Hồng Cầm nhưng không thấy bóng người đâu nữa. Anh đưa tay ra nắm chặt lấy tay Tống Hiểu Hoa, nói rằng: Đi, cùng anh đi một chuyến.
Tống Hiểu Hoa nhìn anh, hai mắt mở to, gật gật đầu.
Nếu không nói tới việc có lẽ lại cao thêm một chút thì bộ dáng của Tống Hiểu Hoa vẫn vậy, khi cúi đầu nhìn bàn tay được Thẩm Cảnh nắm chặt cô ngại ngùng bỏ bừng hai má.
Cô nói: Anh Thẩm, anh đang làm gì thế?
Thẩm Cảnh trực tiếp trả lời: Anh muốn đi xem mẹ ạm gặp mặt đối tượng.
Tống Hiểu Hoa sửng sốt: Như vậy hình như không hay lắm?
Thẩm Cảnh lại nói: Chỉ nhìn thôi, không nói gì hết.
Tống Hiểu Hoa phì cười, sau đó bước đi ngay sau lưngThẩm Cảnh.
.
Không hiểu vì sao hôm nay gặp mặt anh Thẩm cô lại có cảm giác điều gì đó không đúng, lúc này đi phía sau mới nhận ra anh ấy đã cao lên không ít, bàn tay cũng to hơn trước nhiều, thậm chí có thể bao bọc hoàn toàn tay cô trong đó. Mới vừa rồi lúc đứng nói chuyện, cô gần như nhìn thẳng Thẩm Cảnh, hiện tại ở phía sau lại nhìn thấy đuôi tóc của anh có chút vểnh lên trên, bất tri bất giác mái tóc cũng dài thêm một ít rồi.
Cô bước đến gần, muốn đưa tay ra giúp anh chỉnh gọn mái tóc, lại dường như cảm nhận được một lần mùi hương của nước giặt quần áo thoảng qua, mang theo hương chanh cùng xà phòng hoà lẫn một chút mùi mồ hôi, rất dễ chịu.
Thẩm Cảnh lúc quay đầu lại, nhìn thấy Tống Hiểu Hoa cách mình rất gần đang
đứng ngần người liền nói: Em sao thế? , nói rồi sờ sờ sau gáy mình.
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, hai má dần nóng lên: Em vừa thấy tóc của anh bị dựng ngược lên, muốn giúp anh chỉnh lại.
Thẩm Cảnh lắc tay: Không sao cả, không cần để ý tới nó.
Tống Hiểu Hoa hít hà, cảm thấy dường như làn hương đó vẫn còn lưu lại nơi chóp mũi, kéo bàn tay nắm chặt lại, hoàn toàn không có ý nghĩ buông ra.
Khương Hồng Cầm đi không bao xa thì bước vào một tiệm cà phê.
.
Thẩm Cảnh kéo theo Tống Hiểu Hoa, chầm chậm tới gần, nhìn thấy mẹ mình bước vào trong, sau khi gọi một cuộc điện thoại thì một người đàn ông
mặc áo ngắn tay màu đen ngồi trong góc cạnh cửa sổ đứng lên.
Khương Hồng Cầm vừa gọi điện thoại cho Chu Hoành, tiếng chuông chỉ vang lên mấy giây đã nghe thấy đằng sau có người gọi tên mình, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông.
Chu Hoành hướng về phía Khương Hồng, nở một nụ cười nhẹ.
Nói thật có một chút bất ngờ, Chu Hoành không xấu chút nào, có thể nói là ngoại hình không tệ. Làn da hơi ngăm đen, nhìn qua cũng là loại hình rắn chắc, tuy không tính là rất cao nhưng cũng phải tầm mét bẩy.
Chào cô, rất vui được gặp mặt. Ông ta có vẻ khá căng thẳng, đưa cả hai tay ra nắm lấy tay Khương Hồng Cầm, bộ dáng khẩn trương, thắt lưng hơi khom xuống.
Khương Hồng Cầm gật nhẹ đầu nói: Chu tiên sinh, chào anh.
Chu Hoành xấu hổ sờ sờ sau ót: Cô muốn dùng đồ uống nào?
Khương Hồng Cầm nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: Uống Mocha nhé.
Cô không thích vị đắng, có lẽ vì tuổi tác cũng đã lớn nên thích vị ngọt ngào hơn.
Chu Hoành giúp cô gọi đồ, dù sao hai người cũng là lần đầu gặp mặt nên khó tránh khỏi một chút ngượng ngùng. Đột nhiên Chu Hoành nhớ ra điều gì đó liền nói: Đúng rồi, tôi nghe nói hình như cô rất thích ăn cay, tôi vừa mới đi công tác về, thấy ở nơi đó có món tương ớt nên mang theo về một ít, hôm nay mang đến tặng cô.
Ông đưa đồ qua.
Khương Hồng Cẩm sửng sốt, vội vàng nói: Như này... không ổn lắm
Chu Hoành trả lời: Không có gì, không có gì, chỉ là chút đồ, không phải cái gì quý giá, cô cầm lấy đi.
Cuối cùng Khương Hồng Cầm cũng nhận, Chu Hoành nói: Tôi là người không biết lãng mạn, thật ngại quá.
Khương Hồng Cầm cười cười, lắc đầu: Ngại ngùng gì đâu, sống như vậy mới thoải mái, tốt hơn việc tiêu phí tiền bạc mua mấy thứ đồ dùng không thực tế. Nếu hiện giờ tôi còn ở độ tuổi con gái đôi mươi, nếu anh tặng hoa cho tôi tất nhiên là tốt nhất nhưng sự thật lúc này tôi đã là mẹ của đứa con mười mấy tuổi, món quà này mới là phù hợp.
Chu Hoành cười ngốc một lúc mới nói: Cảm ơn, con trai cô tôi cũng đã nghe nói qua, thật sự rất tài giỏi. Có thể bồi dường nên một đứa con như vậy thì người mẹ còn giỏi giang hơn.
Khương Hồng Cầm lắc tay: Đâu có, đâu có, ngày thường tôi cũng không quản lý nó, tất cả đều là nó tự mình tìm tòi.
Chu Hoành liền nói: Thật không tồi, tôi rất thích trẻ nhỏ, ngày trước cũng muốn có một đứa, chỉ tiếc....
Nói đến đó liền dừng lại không tiếp tục.
Khương Hồng Cầm biết rõ Chu Hoành muốn nói điều gì.
Trước đó cô cũng có biết qua về việc gia đình của Chu Hoành
Khi đó công việc của Chu Hoành không được ổn định lắm, người vợ bởi vậy thường xuyên cùng ông ta tranh chấp, quan hệ hai người dần dần xấu đi. Nghe nói khi hai bên nhà muốn có trẻ nhỏ, vợ ông không chịu đồng ý, hai người bởi thế phân phòng ra ngủ. Đến sau này, khi ông trở về nhà sau ba tháng đi công tác thì thấy vợ có thai, thai của ai thì không ai biết. Tóm lại là ông bị bà vợ cắm sừng. Sau khi ly hôn, ông tập trung nỗ lực vào công việc, cuối cùng bây giờ đã ổn định hơn nữa thu nhập cũng không tệ.
Khương Hồng Cầm không biết nên nói cái gì, Chu Hoành cảm thấy bầu không khí có phần lúng túng liền đổi đề tài: Đúng rồi, cô thích ăn cơm Tây không?
Khương Hồng Cầm ngạc nhiên: Cũng bình thường.
Chu Hoành cười rộ lên: Thật ra tôi từng có thời gian đặc biệt theo học, có cơ hội sẽ nấu cho cô vài món, hương vị chắc hẳn khá được.
.
Khương Hồng Cầm nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười.
Thẩm Cảnh đứng ở bên ngoài quan sát cẩn thận, gật gật đầu, từ một vài chi tiết nhỏ có thể nhìn ra Chu Hoành không tệ, lại nhìn sang biểu cảm của Khương Hồng Cẩm dường như cũng rất vui vẻ, anh nghĩ ngợi một hồi rồi lại tiếp tục quan sát.
Tống Hiểu Hoa yên lặng đứng bên chờ Thẩm Cảnh, nhìn nhất cử nhất động của anh, trong tim tràn đầy mật ngọt.
Cô liếc mắt về phía bên kia đường, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, đẩy Thẩm Cảnh một cái: Anh Thẩm, anh nhìn xem, kia không phải thầy Thương sao?
Nghe đến đến tên Thương Hợp Thuấn, Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy từ bên kia đường, Thương Hợp Thuấn vừa bước xuống từ chiếc xe ô tô hãng Land Rover liền đi thẳng vào tiệm cà phê.
Thầy Thương cũng tới đây uống cà phê? Tống Hiểu Hoa vẫn chưa ý thức được chuyện gì.
Mà Thẩm Cảnh sớm đã đoán ra chút manh mối, gắt gao nhìn chằm chằm Thương Hợp Thuấn, nghĩ nghĩ, trực giác của bản thân quả nhiên không sai. Thương Hợp Thuấn động lòng với Khương Hồng Cầm rồi.
Bởi vậy, dù trong lòng xuất hiện một chút cảm giác mơ hồ nhưng cô cũng không quá để tâm. Cuối cùng cảm thấy bản thân thật sự đã xen vào việc của người khác quá nhiều, chuyện của người trẻ tuổi làm sao có thể đến phiên cô nhúng tay.
Cô nhìn rồi lại nhìn điện thoại, nghe thấy tiếng chuông reo lên liền thuận tay mở tin nhắn ra xem thì thấy một dãy số lạ.
Xin chào, tôi là Chu Hoành, dì Trần có nói qua về việc gặp mặt của chúng ta. Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô cảm thấy có thể, vậy buổi trưa chủ nhật gặp mặt được không?
Khương Hồng Cầm không khó chịu với giọng điệu của đối phương, chủ nhật này cô cũng không có việc gì cần làm bởi vậy trả lời: Không vấn đề, đến lúc đó gặp mặt.
Không hiểu vì sao khi nhìn dòng tin nhắn, trong đầu cô lại hiện lên dáng vẻ một người con trai hiền hậu chất phác, cảm thấy rất tốt.
Đến ngày hẹn, chẳng mấy khi Khương Hồng Cầm mới ăn diện một chút, trang điểm một cách nền nhã. Người con gái trong gương không thể nói là rất xinh đẹp nhưng cũng không tính là khó coi, tóm lại người hơn cô thì nhiều, nhưng người kém cô cũng không ít, là một kiểu người tầm tầm bậc trung.
Cô xem lại quần áo của bản thân một lần nữa,xác nhận không có vấn đề gì mới cầm theo túi xách bước ra ngoài.
Lúc này, bỗng nhiên Thẩm Cảnh từ trong phòng đi ra, nói với bà Trần đang ngồi xem TV trong phòng khách: Bà nội, cháu đến thư viện mua vài quyển sách đây.
Bà Trần trả lời: Cháu có tiền không? Nếu không có thì để bà đưa cho.
Thẩm Cảnh đeo giày xong, quay lại nói: Cháu có rồi.
Bà Trần nghĩ ngợi một chút lại nói: Hay là bà đi cùng cháu nhé, bà cũng thuận đường mua vài món đồ, Thẩm Cảnh, cháu đợi một chút.. Lúc bà đứng dậy bước tới chỗ Thẩm Cảnh thì người đã đi mất từ khi nào rồi...
Thẩm Cảnh bước ra đến cửa liền nhanh chóng chạy đuổi theo, giữ một khoảng cách chừng chục thước với Khương Hồng Cầm, nhưng bỗng nhiên không biết trước mắt từ đâu xuất hiện một người, giọng nói mang đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng: Anh Thẩm!
Thẩm Cảnh ngước lên nhìn, đây không phải Tống Hiểu Hoa Sao?
Tống Hiểu Hoa vừa mới đi du lịch trở về, đúng lúc nghĩ tới việc đi tìm Thẩm Cảnh thì vừa hay tình cờ gặp mặt.
Thẩm Cảnh nhìn vài lần về phía Khương Hồng Cầm nhưng không thấy bóng người đâu nữa. Anh đưa tay ra nắm chặt lấy tay Tống Hiểu Hoa, nói rằng: Đi, cùng anh đi một chuyến.
Tống Hiểu Hoa nhìn anh, hai mắt mở to, gật gật đầu.
Nếu không nói tới việc có lẽ lại cao thêm một chút thì bộ dáng của Tống Hiểu Hoa vẫn vậy, khi cúi đầu nhìn bàn tay được Thẩm Cảnh nắm chặt cô ngại ngùng bỏ bừng hai má.
Cô nói: Anh Thẩm, anh đang làm gì thế?
Thẩm Cảnh trực tiếp trả lời: Anh muốn đi xem mẹ ạm gặp mặt đối tượng.
Tống Hiểu Hoa sửng sốt: Như vậy hình như không hay lắm?
Thẩm Cảnh lại nói: Chỉ nhìn thôi, không nói gì hết.
Tống Hiểu Hoa phì cười, sau đó bước đi ngay sau lưngThẩm Cảnh.
.
Không hiểu vì sao hôm nay gặp mặt anh Thẩm cô lại có cảm giác điều gì đó không đúng, lúc này đi phía sau mới nhận ra anh ấy đã cao lên không ít, bàn tay cũng to hơn trước nhiều, thậm chí có thể bao bọc hoàn toàn tay cô trong đó. Mới vừa rồi lúc đứng nói chuyện, cô gần như nhìn thẳng Thẩm Cảnh, hiện tại ở phía sau lại nhìn thấy đuôi tóc của anh có chút vểnh lên trên, bất tri bất giác mái tóc cũng dài thêm một ít rồi.
Cô bước đến gần, muốn đưa tay ra giúp anh chỉnh gọn mái tóc, lại dường như cảm nhận được một lần mùi hương của nước giặt quần áo thoảng qua, mang theo hương chanh cùng xà phòng hoà lẫn một chút mùi mồ hôi, rất dễ chịu.
Thẩm Cảnh lúc quay đầu lại, nhìn thấy Tống Hiểu Hoa cách mình rất gần đang
đứng ngần người liền nói: Em sao thế? , nói rồi sờ sờ sau gáy mình.
Tống Hiểu Hoa cúi đầu, hai má dần nóng lên: Em vừa thấy tóc của anh bị dựng ngược lên, muốn giúp anh chỉnh lại.
Thẩm Cảnh lắc tay: Không sao cả, không cần để ý tới nó.
Tống Hiểu Hoa hít hà, cảm thấy dường như làn hương đó vẫn còn lưu lại nơi chóp mũi, kéo bàn tay nắm chặt lại, hoàn toàn không có ý nghĩ buông ra.
Khương Hồng Cầm đi không bao xa thì bước vào một tiệm cà phê.
.
Thẩm Cảnh kéo theo Tống Hiểu Hoa, chầm chậm tới gần, nhìn thấy mẹ mình bước vào trong, sau khi gọi một cuộc điện thoại thì một người đàn ông
mặc áo ngắn tay màu đen ngồi trong góc cạnh cửa sổ đứng lên.
Khương Hồng Cầm vừa gọi điện thoại cho Chu Hoành, tiếng chuông chỉ vang lên mấy giây đã nghe thấy đằng sau có người gọi tên mình, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông.
Chu Hoành hướng về phía Khương Hồng, nở một nụ cười nhẹ.
Nói thật có một chút bất ngờ, Chu Hoành không xấu chút nào, có thể nói là ngoại hình không tệ. Làn da hơi ngăm đen, nhìn qua cũng là loại hình rắn chắc, tuy không tính là rất cao nhưng cũng phải tầm mét bẩy.
Chào cô, rất vui được gặp mặt. Ông ta có vẻ khá căng thẳng, đưa cả hai tay ra nắm lấy tay Khương Hồng Cầm, bộ dáng khẩn trương, thắt lưng hơi khom xuống.
Khương Hồng Cầm gật nhẹ đầu nói: Chu tiên sinh, chào anh.
Chu Hoành xấu hổ sờ sờ sau ót: Cô muốn dùng đồ uống nào?
Khương Hồng Cầm nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: Uống Mocha nhé.
Cô không thích vị đắng, có lẽ vì tuổi tác cũng đã lớn nên thích vị ngọt ngào hơn.
Chu Hoành giúp cô gọi đồ, dù sao hai người cũng là lần đầu gặp mặt nên khó tránh khỏi một chút ngượng ngùng. Đột nhiên Chu Hoành nhớ ra điều gì đó liền nói: Đúng rồi, tôi nghe nói hình như cô rất thích ăn cay, tôi vừa mới đi công tác về, thấy ở nơi đó có món tương ớt nên mang theo về một ít, hôm nay mang đến tặng cô.
Ông đưa đồ qua.
Khương Hồng Cẩm sửng sốt, vội vàng nói: Như này... không ổn lắm
Chu Hoành trả lời: Không có gì, không có gì, chỉ là chút đồ, không phải cái gì quý giá, cô cầm lấy đi.
Cuối cùng Khương Hồng Cầm cũng nhận, Chu Hoành nói: Tôi là người không biết lãng mạn, thật ngại quá.
Khương Hồng Cầm cười cười, lắc đầu: Ngại ngùng gì đâu, sống như vậy mới thoải mái, tốt hơn việc tiêu phí tiền bạc mua mấy thứ đồ dùng không thực tế. Nếu hiện giờ tôi còn ở độ tuổi con gái đôi mươi, nếu anh tặng hoa cho tôi tất nhiên là tốt nhất nhưng sự thật lúc này tôi đã là mẹ của đứa con mười mấy tuổi, món quà này mới là phù hợp.
Chu Hoành cười ngốc một lúc mới nói: Cảm ơn, con trai cô tôi cũng đã nghe nói qua, thật sự rất tài giỏi. Có thể bồi dường nên một đứa con như vậy thì người mẹ còn giỏi giang hơn.
Khương Hồng Cầm lắc tay: Đâu có, đâu có, ngày thường tôi cũng không quản lý nó, tất cả đều là nó tự mình tìm tòi.
Chu Hoành liền nói: Thật không tồi, tôi rất thích trẻ nhỏ, ngày trước cũng muốn có một đứa, chỉ tiếc....
Nói đến đó liền dừng lại không tiếp tục.
Khương Hồng Cầm biết rõ Chu Hoành muốn nói điều gì.
Trước đó cô cũng có biết qua về việc gia đình của Chu Hoành
Khi đó công việc của Chu Hoành không được ổn định lắm, người vợ bởi vậy thường xuyên cùng ông ta tranh chấp, quan hệ hai người dần dần xấu đi. Nghe nói khi hai bên nhà muốn có trẻ nhỏ, vợ ông không chịu đồng ý, hai người bởi thế phân phòng ra ngủ. Đến sau này, khi ông trở về nhà sau ba tháng đi công tác thì thấy vợ có thai, thai của ai thì không ai biết. Tóm lại là ông bị bà vợ cắm sừng. Sau khi ly hôn, ông tập trung nỗ lực vào công việc, cuối cùng bây giờ đã ổn định hơn nữa thu nhập cũng không tệ.
Khương Hồng Cầm không biết nên nói cái gì, Chu Hoành cảm thấy bầu không khí có phần lúng túng liền đổi đề tài: Đúng rồi, cô thích ăn cơm Tây không?
Khương Hồng Cầm ngạc nhiên: Cũng bình thường.
Chu Hoành cười rộ lên: Thật ra tôi từng có thời gian đặc biệt theo học, có cơ hội sẽ nấu cho cô vài món, hương vị chắc hẳn khá được.
.
Khương Hồng Cầm nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười.
Thẩm Cảnh đứng ở bên ngoài quan sát cẩn thận, gật gật đầu, từ một vài chi tiết nhỏ có thể nhìn ra Chu Hoành không tệ, lại nhìn sang biểu cảm của Khương Hồng Cẩm dường như cũng rất vui vẻ, anh nghĩ ngợi một hồi rồi lại tiếp tục quan sát.
Tống Hiểu Hoa yên lặng đứng bên chờ Thẩm Cảnh, nhìn nhất cử nhất động của anh, trong tim tràn đầy mật ngọt.
Cô liếc mắt về phía bên kia đường, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, đẩy Thẩm Cảnh một cái: Anh Thẩm, anh nhìn xem, kia không phải thầy Thương sao?
Nghe đến đến tên Thương Hợp Thuấn, Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy từ bên kia đường, Thương Hợp Thuấn vừa bước xuống từ chiếc xe ô tô hãng Land Rover liền đi thẳng vào tiệm cà phê.
Thầy Thương cũng tới đây uống cà phê? Tống Hiểu Hoa vẫn chưa ý thức được chuyện gì.
Mà Thẩm Cảnh sớm đã đoán ra chút manh mối, gắt gao nhìn chằm chằm Thương Hợp Thuấn, nghĩ nghĩ, trực giác của bản thân quả nhiên không sai. Thương Hợp Thuấn động lòng với Khương Hồng Cầm rồi.
/113
|