Khương Hồng Cầm nhìn Thương Hợp Thuấn, ánh đèn của quán ăn này hơi tối, mặt của Thương Hợp Thuấn có chút mơ hồ không rõ, gương mặt từ trước tới nay vốn trắng noãn của anh mang theo vẻ nghiêm túc, anh cầm mắt kính, khuôn mặt của anh luôn làm cho người khác có cảm giác thông minh khôn khéo, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, lúc anh đeo mắt kính sẽ có cảm giác nho nhã, khi bỏ mắt kính xuống Thương hợp Thuấn lại có một loại sức hút không nói nên lời.
Anh mở miệng, nói: Cô cho rằng tại sao lúc nào tôi cũng cố tình cùng cô thân cận, xuất hiện ở cùng một quán cà phê, cô cho rằng tại sao tôi lại từ chối cô gái mà cô giới thiệu, tại sao vô duyên vô cớ tôi lại vì chuyện cô giới thiệu đối tượng cho tôi mà nổi giận...... Quan trọng nhất, cô biết tôi từ chối cô gái kia như thế nào sao?
Ánh đèn rất tối, Khương Hồng Cầm cảm thấy Thương Hợp Thuấn ngồi đối diện đang phát ra hơi thở nguy hiểm, cô không mở miệng, trầm mặc nhìn anh.
Thương Hợp Thuấn nói: Tôi nói cho cô biết, tôi đã có người trong lòng, người đó chính là......
Giống như có một đôi tay giữ cổ Khương Hồng Cầm lại, cô nghĩ mình phải đứng lên, phải ngăn cản, chỉ cần anh ta không nói ra, sẽ không có thay đổi gì, cô đứng lên, sau đó nói: Đủ rồi, tôi không muốn biết, hiện tại tôi phải về.
Thương Hợp Thuấn cười, ánh mắt của anh mang theo ánh sáng không nói nên lời, anh nói: Cô sợ hãi điều gì?
Khương Hồng Cầm bước lỡ một nhịp, sau đó vẫn thẳng tắp đi qua bên cạnh Thương Hợp Thuấn.
Thương Hợp Thuấn trả tiền, rồi đuổi theo.
Anh ở bên cạnh Khương Hồng Cầm, không nhanh không chậm bước đi nhưng hoàn toàn có thể đi bên cạnh cô, anh nói: Cô rất sợ tôi nói ra sao?
Khương Hồng Cầm không trả lời, cô cảm thấy cái thế giới này thật sự có vấn đề, người đi bên cạnh đầu óc cũng tuyệt đối là hỏng rồi, cô vươn tay muốn vào xe.
Thương Hợp Thuấn nâng môi lên, đột nhiên lớn tiếng nói với Khương Hồng Cầm: Tôi muốn trở thành bạn trai cô, muốn làm chồng của cô, muốn làm cha của Thẩm Cảnh.
Giọng nói của anh rất lớn, những người đi bộ xung quanh đều quay đầu nhìn sang.
Khương Hồng Cầm bối rối.
Hai cô nữ sinh đi qua, chỉ chỉ Thương Hợp Thuấn, cười rộ lên, nói: Thật lãng mạn.
Đúng vậy, thật hạnh phúc nha.
Cô cảm thấy Thương Hợp Thuấn nhất định là điên rồi, cô không thể ở chỗ này nữa, cô sợ mình ngộ nhỡ không cẩn thận cũng điên theo thì biết làm thế nào?
Cô lên xe trước, chỉ nghe thấy Thương Hợp Thuấn nói: Cô sợ, là bởi vì cô đang dao động, tôi sẽ không bỏ qua, ngày mai gặp.
Khương Hồng Cầm ngồi ở trên taxi, cô nghe thấy trong lồng ngực mình phát ra tiếng bịch bịch bịch, giống như là đang đánh trống.
Về đến nhà, bà cụ Trần vừa nhìn thấy Khương Hồng Cầm, liền vội vàng hỏi: Như thế nào hả? Chu Hoành đó con cảm thấy như thế nào? Có phải cũng không tệ đúng không?
Khương Hồng Cầm có chút hồn bay phách lạc nhìn bà cụ Trần, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn loạn, cái gì Chu Hoành, đều quên hết rồi.
Bên tai giống như là có ma chú, lời nói Thương Hợp Thuấn trước khi đi vang lên không biết bao nhiêu lần.
Cô đang dao động.
Bởi vì sợ mình sẽ thay đổi cho nên mới dao động.
Con dâu, làm sao vậy? Làm sao con lại không nói gì? bà cụ Trần để cuộn len trên tay xuống, sau đó bước tới, nhìn Khương Hồng Cầm.
Khương Hồng Cầm hồi phục lại tinh thần, lắc đầu một cái, nói: Không có gì.
Bà cụ Trần vẫn tiếp tục hỏi: Con hôm nay đi xem mặt, cảm thấy Chu Hoành là người như thế nào?
Khương Hồng Cầm trả lời lung tung một câu: Rất tốt.
Bà cụ Trần cười, nói: Vậy thì tốt, bà Dương gọi điện thoại cho mẹ, nói Chu Hoành có ấn tượng rất tốt đối với con, cảm giác giống như là vừa gặp đã quen.
Khương Hồng Cầm gật đầu
Anh mở miệng, nói: Cô cho rằng tại sao lúc nào tôi cũng cố tình cùng cô thân cận, xuất hiện ở cùng một quán cà phê, cô cho rằng tại sao tôi lại từ chối cô gái mà cô giới thiệu, tại sao vô duyên vô cớ tôi lại vì chuyện cô giới thiệu đối tượng cho tôi mà nổi giận...... Quan trọng nhất, cô biết tôi từ chối cô gái kia như thế nào sao?
Ánh đèn rất tối, Khương Hồng Cầm cảm thấy Thương Hợp Thuấn ngồi đối diện đang phát ra hơi thở nguy hiểm, cô không mở miệng, trầm mặc nhìn anh.
Thương Hợp Thuấn nói: Tôi nói cho cô biết, tôi đã có người trong lòng, người đó chính là......
Giống như có một đôi tay giữ cổ Khương Hồng Cầm lại, cô nghĩ mình phải đứng lên, phải ngăn cản, chỉ cần anh ta không nói ra, sẽ không có thay đổi gì, cô đứng lên, sau đó nói: Đủ rồi, tôi không muốn biết, hiện tại tôi phải về.
Thương Hợp Thuấn cười, ánh mắt của anh mang theo ánh sáng không nói nên lời, anh nói: Cô sợ hãi điều gì?
Khương Hồng Cầm bước lỡ một nhịp, sau đó vẫn thẳng tắp đi qua bên cạnh Thương Hợp Thuấn.
Thương Hợp Thuấn trả tiền, rồi đuổi theo.
Anh ở bên cạnh Khương Hồng Cầm, không nhanh không chậm bước đi nhưng hoàn toàn có thể đi bên cạnh cô, anh nói: Cô rất sợ tôi nói ra sao?
Khương Hồng Cầm không trả lời, cô cảm thấy cái thế giới này thật sự có vấn đề, người đi bên cạnh đầu óc cũng tuyệt đối là hỏng rồi, cô vươn tay muốn vào xe.
Thương Hợp Thuấn nâng môi lên, đột nhiên lớn tiếng nói với Khương Hồng Cầm: Tôi muốn trở thành bạn trai cô, muốn làm chồng của cô, muốn làm cha của Thẩm Cảnh.
Giọng nói của anh rất lớn, những người đi bộ xung quanh đều quay đầu nhìn sang.
Khương Hồng Cầm bối rối.
Hai cô nữ sinh đi qua, chỉ chỉ Thương Hợp Thuấn, cười rộ lên, nói: Thật lãng mạn.
Đúng vậy, thật hạnh phúc nha.
Cô cảm thấy Thương Hợp Thuấn nhất định là điên rồi, cô không thể ở chỗ này nữa, cô sợ mình ngộ nhỡ không cẩn thận cũng điên theo thì biết làm thế nào?
Cô lên xe trước, chỉ nghe thấy Thương Hợp Thuấn nói: Cô sợ, là bởi vì cô đang dao động, tôi sẽ không bỏ qua, ngày mai gặp.
Khương Hồng Cầm ngồi ở trên taxi, cô nghe thấy trong lồng ngực mình phát ra tiếng bịch bịch bịch, giống như là đang đánh trống.
Về đến nhà, bà cụ Trần vừa nhìn thấy Khương Hồng Cầm, liền vội vàng hỏi: Như thế nào hả? Chu Hoành đó con cảm thấy như thế nào? Có phải cũng không tệ đúng không?
Khương Hồng Cầm có chút hồn bay phách lạc nhìn bà cụ Trần, bây giờ trong đầu cô hoàn toàn loạn, cái gì Chu Hoành, đều quên hết rồi.
Bên tai giống như là có ma chú, lời nói Thương Hợp Thuấn trước khi đi vang lên không biết bao nhiêu lần.
Cô đang dao động.
Bởi vì sợ mình sẽ thay đổi cho nên mới dao động.
Con dâu, làm sao vậy? Làm sao con lại không nói gì? bà cụ Trần để cuộn len trên tay xuống, sau đó bước tới, nhìn Khương Hồng Cầm.
Khương Hồng Cầm hồi phục lại tinh thần, lắc đầu một cái, nói: Không có gì.
Bà cụ Trần vẫn tiếp tục hỏi: Con hôm nay đi xem mặt, cảm thấy Chu Hoành là người như thế nào?
Khương Hồng Cầm trả lời lung tung một câu: Rất tốt.
Bà cụ Trần cười, nói: Vậy thì tốt, bà Dương gọi điện thoại cho mẹ, nói Chu Hoành có ấn tượng rất tốt đối với con, cảm giác giống như là vừa gặp đã quen.
Khương Hồng Cầm gật đầu
/113
|