Ed: Jang Bò
Xong đợt nghỉ hè lớp mười, lại đến ngày phải chia li, lúc đi Thẩm Cảnh nghĩ nếu như Tống Hiểu Hoa khóc, cậu khẳng định sẽ xuống tàu, an ủi cô, dù sao hiện tại cô cũng là coi như là “nữ nhân trong lòng của trẫm”. (. . . . . . )
Đáng tiếc Tống Hiểu Hoa căn bản không khóc, vẫn tươi cười tiễn Thẩm Cảnh đi.
Thẩm Cảnh thật không quen, nhớ ngày đó Tống Hiểu Hoa vừa nhìn thấy mình rời đi sẽ khóc muốn chết đi sống lại, hiện tại tốt rồi lại còn cười, chẳng lẽ cô bé đã hoàn toàn không quan tâm tới cậu?
Ngồi ở trên tàu hỏa Thẩm Cảnh, có chút mất mát.
Làm sao Tống Hiểu Hoa có thể không khó chịu, chỉ là hiện tại cô và Thẩm Cảnh cũng đã trưởng thành, cô bé không muốn để Thẩm Cảnh lưu lại hình tượng mít ướt của mình, cho nên mới nỗ lực nở nụ cười với cậu, vẫy vẫy tay từ biệt Thẩm Cảnh, sau khi cậu rời đi, trên mặt cô bé nụ cười dần dần biến mất.
Cô bé tự nói với mình không sao, mấy tháng nữa là có thể gặp mặt, dù sao những năm nay đều như vậy vẫn có thể vượt qua không phải sao?
Thời điểm phân khoa, Thẩm Cảnh chọn khoa tự nhiên, lớp học có bốn mươi mấy người, chọn khoa lý có hơn ba mươi, dù sao trong trường học khoa tự nhiên luôn có tỉ lệ lên lớp là cực kỳ cao.
Vốn cho là lần này đến Ký túc xá mới sẽ đổi bạn cùng phòng, không ngờ ——
Mới vừa vào túc xá, nhìn ba người trong phòng mới thật sự quen thuộc .
Thẩm Cảnh, cậu so với lúc trước lại cao lên!
Cậu nói cho chúng tớ biết, có phải câu về nhà đã uống thuốc tăng chiều cao, nếu không làm thế nào lại đột nhiên cùng với Tiểu Lục cao bằng nhau rồi? Cao Nhất Suất ngạc nhiên nói.
Ở nhà nghỉ ngơi gần hai tháng Thẩm Cảnh lặng lẽ cao lên thêm ba bốn cm, lại cố ý đi giầy tăng chiều cao, cộng thêm trên người mọi thứ đều mới, tóc cũng cắt ngắn rồi, nhìn qua đúng là đã thành thục lên không ít.
Tiểu Lục là người thấp thứ hai trong phòng ký túc xá, mười bảy tuổi, 1m66, tên là Lưu Chấn, cho nên biệt danh này một là vì cười nhạo chiều cao của cậu ta hai là bởi vì tên của cậu ta.
Tiểu Lục đỏ mặt nói: Làm sao có thể như thế? Cậu ấy rõ ràng thấp hơn so với tớ, các cậu đừng có nói bừa như thế!
Cao Nhất Suất nói: Đến đây, đứng so một chút, liền biết ai cao hơn ai. Bên cạnh một nam sinh cũng ồn ào nói: So thử một chút, so thử một chút.
Tiểu Lục liền từ trên giường bước xuống, đứng bên cạnh Thẩm Cảnh, nhìn lên, Thẩm Cảnh thế nhưng lại cao bằng cậu.
Tiểu Lục che trái tim của mình nói: Nhanh, các cậu những kẻ tần nhẫn này, mau mau đến an ủi tớ...tớ so với Thẩm cảnh lớn hơn gần ba tuổi, vậy mà hiện tại cậu ta đã sắp cao hơn tớ.
Cao Nhất Suất không chút do dự nhanh nhảu nói: Coi như cậu với Thẩm Cảnh không so sánh, cậu ở trong phòng này cũng là “kiến trúc hạ tầng”, đừng giãy giụa nữa, đây là sự thật.
Tiểu Lục phù phù một tiếng ngã lên mặt bàn.
Thẩm Cảnh nở nụ cười, nói: Tớ đi giầy có đế tăng chiều cao, trên thực tế cậu vẫn cao hơn tớ.
Trong nháy mắt, Tiểu Lục đã khôi phục lại tinh thần, nói: Cao Nhất Suất, cậu thấy chưa, Thẩm Cảnh cũng đã lên tiếng thay cho tớ rồi, tớ chính là cao hơn cậu ấy.
Cao Nhất Suất vuốt tay áo, không thèm để ý Tiểu Lục, nói: Theo quan sát của tớ, sau này Thẩm cảnh chắc chắn sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu lại đẹp trai.
Tiểu Lục nói: Ta phi, Cao Nhất Suất, rõ ràng con nhà giàu đẹp trai là cậu đó có được hay không?
Cao Nhất Suất nói: Cậu nhìn đi, gương mặt đó của Thẩm Cảnh tớ có thể so cùng à?
Tiểu Lục nở nụ cười hắc hắc, nói: Cậu tất nhiên là không thể so sánh, mặt mũi dung mạo của Thẩm Cảnh so với đám nữ sinh còn đẹp mắt hơn, có thời điểm tớ còn suýt nữa không cầm lòng được nha, nếu như tớ mà có sai lệch, lỗi chính là tại Thẩm cảnh. Dứt lời, vươn tay muốn sờ gương mặt của Thẩm Cảnh, liền bị Thẩm Cảnh đánh cho bỏ chạy.
Cũng may ký túc xá ba người không đổi, không ngờ duyên phận lại sâu như vậy.
Chỉ là Tiểu Lục cùng một nam sinh nữa bị phân sang lớp khác, Cao Nhất Suất vẫn cùng Thẩm Cảnh học chung một lớp, Cao Nhất Suất nói với mọi người: Tớ cùng với Thẩm Cảnh là từ trung học cơ sở đã có nghiệt duyên, tám phần là tách cũng không ra rồi, tớ cùng với Dương Giai Ny nếu không thành được mà nói, tớ liền cùng Thẩm Cảnh thành đôi! Dù sao đi nữa cậu ấy so Dương Giai Ny còn muốn xinh đẹp hơn!
Thẩm Cảnh liền đạp cho cậu ta một cước, nói: Cút.
Cao Nhất Suất cười hắc hắc.
Lại tới một lớp học mới, phần lớn mọi người trong lớp đều không quen, sau khi Thẩm Cảnh cùng với Cao Nhất Suất đi vào, thì có 2-3 nữ sinh bắt đầu nghị luận, hoặc là vụng trộm nhìn bọn họ.
Ở trong trường học Thẩm Cảnh rất nổi danh cái này thì không phải nói rồi, thành
Xong đợt nghỉ hè lớp mười, lại đến ngày phải chia li, lúc đi Thẩm Cảnh nghĩ nếu như Tống Hiểu Hoa khóc, cậu khẳng định sẽ xuống tàu, an ủi cô, dù sao hiện tại cô cũng là coi như là “nữ nhân trong lòng của trẫm”. (. . . . . . )
Đáng tiếc Tống Hiểu Hoa căn bản không khóc, vẫn tươi cười tiễn Thẩm Cảnh đi.
Thẩm Cảnh thật không quen, nhớ ngày đó Tống Hiểu Hoa vừa nhìn thấy mình rời đi sẽ khóc muốn chết đi sống lại, hiện tại tốt rồi lại còn cười, chẳng lẽ cô bé đã hoàn toàn không quan tâm tới cậu?
Ngồi ở trên tàu hỏa Thẩm Cảnh, có chút mất mát.
Làm sao Tống Hiểu Hoa có thể không khó chịu, chỉ là hiện tại cô và Thẩm Cảnh cũng đã trưởng thành, cô bé không muốn để Thẩm Cảnh lưu lại hình tượng mít ướt của mình, cho nên mới nỗ lực nở nụ cười với cậu, vẫy vẫy tay từ biệt Thẩm Cảnh, sau khi cậu rời đi, trên mặt cô bé nụ cười dần dần biến mất.
Cô bé tự nói với mình không sao, mấy tháng nữa là có thể gặp mặt, dù sao những năm nay đều như vậy vẫn có thể vượt qua không phải sao?
Thời điểm phân khoa, Thẩm Cảnh chọn khoa tự nhiên, lớp học có bốn mươi mấy người, chọn khoa lý có hơn ba mươi, dù sao trong trường học khoa tự nhiên luôn có tỉ lệ lên lớp là cực kỳ cao.
Vốn cho là lần này đến Ký túc xá mới sẽ đổi bạn cùng phòng, không ngờ ——
Mới vừa vào túc xá, nhìn ba người trong phòng mới thật sự quen thuộc .
Thẩm Cảnh, cậu so với lúc trước lại cao lên!
Cậu nói cho chúng tớ biết, có phải câu về nhà đã uống thuốc tăng chiều cao, nếu không làm thế nào lại đột nhiên cùng với Tiểu Lục cao bằng nhau rồi? Cao Nhất Suất ngạc nhiên nói.
Ở nhà nghỉ ngơi gần hai tháng Thẩm Cảnh lặng lẽ cao lên thêm ba bốn cm, lại cố ý đi giầy tăng chiều cao, cộng thêm trên người mọi thứ đều mới, tóc cũng cắt ngắn rồi, nhìn qua đúng là đã thành thục lên không ít.
Tiểu Lục là người thấp thứ hai trong phòng ký túc xá, mười bảy tuổi, 1m66, tên là Lưu Chấn, cho nên biệt danh này một là vì cười nhạo chiều cao của cậu ta hai là bởi vì tên của cậu ta.
Tiểu Lục đỏ mặt nói: Làm sao có thể như thế? Cậu ấy rõ ràng thấp hơn so với tớ, các cậu đừng có nói bừa như thế!
Cao Nhất Suất nói: Đến đây, đứng so một chút, liền biết ai cao hơn ai. Bên cạnh một nam sinh cũng ồn ào nói: So thử một chút, so thử một chút.
Tiểu Lục liền từ trên giường bước xuống, đứng bên cạnh Thẩm Cảnh, nhìn lên, Thẩm Cảnh thế nhưng lại cao bằng cậu.
Tiểu Lục che trái tim của mình nói: Nhanh, các cậu những kẻ tần nhẫn này, mau mau đến an ủi tớ...tớ so với Thẩm cảnh lớn hơn gần ba tuổi, vậy mà hiện tại cậu ta đã sắp cao hơn tớ.
Cao Nhất Suất không chút do dự nhanh nhảu nói: Coi như cậu với Thẩm Cảnh không so sánh, cậu ở trong phòng này cũng là “kiến trúc hạ tầng”, đừng giãy giụa nữa, đây là sự thật.
Tiểu Lục phù phù một tiếng ngã lên mặt bàn.
Thẩm Cảnh nở nụ cười, nói: Tớ đi giầy có đế tăng chiều cao, trên thực tế cậu vẫn cao hơn tớ.
Trong nháy mắt, Tiểu Lục đã khôi phục lại tinh thần, nói: Cao Nhất Suất, cậu thấy chưa, Thẩm Cảnh cũng đã lên tiếng thay cho tớ rồi, tớ chính là cao hơn cậu ấy.
Cao Nhất Suất vuốt tay áo, không thèm để ý Tiểu Lục, nói: Theo quan sát của tớ, sau này Thẩm cảnh chắc chắn sẽ trở thành thiếu gia nhà giàu lại đẹp trai.
Tiểu Lục nói: Ta phi, Cao Nhất Suất, rõ ràng con nhà giàu đẹp trai là cậu đó có được hay không?
Cao Nhất Suất nói: Cậu nhìn đi, gương mặt đó của Thẩm Cảnh tớ có thể so cùng à?
Tiểu Lục nở nụ cười hắc hắc, nói: Cậu tất nhiên là không thể so sánh, mặt mũi dung mạo của Thẩm Cảnh so với đám nữ sinh còn đẹp mắt hơn, có thời điểm tớ còn suýt nữa không cầm lòng được nha, nếu như tớ mà có sai lệch, lỗi chính là tại Thẩm cảnh. Dứt lời, vươn tay muốn sờ gương mặt của Thẩm Cảnh, liền bị Thẩm Cảnh đánh cho bỏ chạy.
Cũng may ký túc xá ba người không đổi, không ngờ duyên phận lại sâu như vậy.
Chỉ là Tiểu Lục cùng một nam sinh nữa bị phân sang lớp khác, Cao Nhất Suất vẫn cùng Thẩm Cảnh học chung một lớp, Cao Nhất Suất nói với mọi người: Tớ cùng với Thẩm Cảnh là từ trung học cơ sở đã có nghiệt duyên, tám phần là tách cũng không ra rồi, tớ cùng với Dương Giai Ny nếu không thành được mà nói, tớ liền cùng Thẩm Cảnh thành đôi! Dù sao đi nữa cậu ấy so Dương Giai Ny còn muốn xinh đẹp hơn!
Thẩm Cảnh liền đạp cho cậu ta một cước, nói: Cút.
Cao Nhất Suất cười hắc hắc.
Lại tới một lớp học mới, phần lớn mọi người trong lớp đều không quen, sau khi Thẩm Cảnh cùng với Cao Nhất Suất đi vào, thì có 2-3 nữ sinh bắt đầu nghị luận, hoặc là vụng trộm nhìn bọn họ.
Ở trong trường học Thẩm Cảnh rất nổi danh cái này thì không phải nói rồi, thành
/113
|