Edit: Lạc Thần
Mắt thấy thời gian biểu diễn gần tới, Thẩm Cảnh nói với Kaafila đang bị mọi người vây xung quanh: Nên đi rồi.
Kaafila gật đầu một cái, nở nụ cười xinh đẹp với học sinh trong lớp, nói: Cùng đi với tôi tham gia biểu diễn thôi.
Hiệu ứng mỹ nữ khiến cho một đám nam sinh ngày thường không tích cực lại một người so với một người chạy đi thật nhanh, Cao Nhất Suất đi tới bên cạnh Thẩm Cảnh, che trái tim của mình nói: Thẩm Cảnh, tớ yêu cô ấy.
Thẩm Cảnh liếc Cao Nhất Suất một cái, nói: Thời gian trước không phải vẫn thích Dương Giai Ny yêu đến chết đi sống lại sao? Làm sao bây giờ liền thay đổi rồi hả?
Cao Nhất Suất rên rỉ nói: Có thể đừng nhắc tới được không? Ai mà không có quá khứ chứ? Quan trọng là hiện tại, quan trọng là tương lai, không cần thích thú nhìn lại quá khứ, mà là muốn suy nghĩ về tương lai. . . . . .
Thẩm Cảnh cắt đứt lời của cậu: Đủ rồi, cậu muốn nói cái gì?
Cao Nhất Suất cười lên, nói: Lát nữa cậu giúp tớ hỏi Kaafila trang Twitter hoặc là số điện thoại đi, miễn sao lấy cho tớ một phương thức có thể liên lạc là được, mục tiêu sau này của tớ chính là cô ấy.
Thẩm Cảnh dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân thần kinh liếc Cao Nhất Suất một cái.
Cuối cùng bị Cao Nhất Suất quấn quít chặt lấy, cho nên vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu ta.
Lúc ở phía sau đài chuẩn bị, Kaafila đàn thử Piano của trường học, sau đó có chút ghét bỏ nói: Đàn này không tốt.
Thẩm Cảnh trả lời: Có thể chiếc đàn này không được tốt nhưng vẫn đàn ra được âm thanh tốt, cô không cảm thấy càng có tính khiêu chiến sao?
Kaafila suy nghĩ một chút, gật đầu nói: Vậy coi như là khiêu chiến đi.
Hai người ở phía sau quyết định đàn ba khúc piano, hình thức song tấu Piano, trong đó khúc đầu hai người lấy phương thức đấu cầm, khúc thứ hai thì mỗi người đàn một phần, tiếp theo là giới thiệu, liền trực tiếp đi lên, sau đó Kaafila mới đơn độc trình diễn một khúc nhạc, biểu diễn liền kết thúc.
Kaafila không hiểu: Tại sao Thẩm Cảnh cậu không đàn một bản?
Thẩm Cảnh trả lời: Tôi đàn bọn họ đều nhìn chán rồi.
Kaafila gật đầu: Như vậy à, giống như cà phê phân chồn vậy, uống nhiều quá thật sự cảm thấy mùi vị giống như phân và nước tiểu của con mèo nhà tôi.
Thẩm Cảnh: . . . . . .
Hai nguời trước sau lên đài, đầu tiên là Kaafila, Kaafila ra sân khiến bọn học sinh phía dưới đài bắt đầu hoan hô cổ động, đặc biệt là nam sinh một người so với một người càng lớn tiếng.
Cho dù hôm nay Kaafila không có trang phục lộng lẫy, nhưng chỉ cần khuôn mặt đó, mặc cái gì đều dễ nhìn.
Trương Dao và Tống Hiểu Hoa đứng ở hàng cuối cùng, Tống Hiểu Hoa nhìn thấy Kaafila, con mắt lóe sáng, nói: Trời ạ, tớ biết cô ấy, lúc trước cô ấy và Anh Thẩm có tranh tài đánh đàn với nhau đấy, cô ấy tên là Kaafila, đặc biệt là có gia đình nổi tiếng về Piano, sao cô ấy lại tới đây nhỉ?
Trương Dao thở dài nói: Thật là xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.
Tống Hiểu Hoa gật đầu, mong đợi nhìn, sau đó Thẩm Cảnh lên sân khấu, trên mặt của cô không chỉ là vui mừng, cô lớn tiếng nói: Là Anh Thẩm!
Trương Dao gật gật đầu, nói: Là anh ấy!
Anh Thẩm, Anh Thẩm! Tống Hiểu Hoa ở phía sau kêu.
Có rất nhiều người quay đầu lại nhìn cô,
Mắt thấy thời gian biểu diễn gần tới, Thẩm Cảnh nói với Kaafila đang bị mọi người vây xung quanh: Nên đi rồi.
Kaafila gật đầu một cái, nở nụ cười xinh đẹp với học sinh trong lớp, nói: Cùng đi với tôi tham gia biểu diễn thôi.
Hiệu ứng mỹ nữ khiến cho một đám nam sinh ngày thường không tích cực lại một người so với một người chạy đi thật nhanh, Cao Nhất Suất đi tới bên cạnh Thẩm Cảnh, che trái tim của mình nói: Thẩm Cảnh, tớ yêu cô ấy.
Thẩm Cảnh liếc Cao Nhất Suất một cái, nói: Thời gian trước không phải vẫn thích Dương Giai Ny yêu đến chết đi sống lại sao? Làm sao bây giờ liền thay đổi rồi hả?
Cao Nhất Suất rên rỉ nói: Có thể đừng nhắc tới được không? Ai mà không có quá khứ chứ? Quan trọng là hiện tại, quan trọng là tương lai, không cần thích thú nhìn lại quá khứ, mà là muốn suy nghĩ về tương lai. . . . . .
Thẩm Cảnh cắt đứt lời của cậu: Đủ rồi, cậu muốn nói cái gì?
Cao Nhất Suất cười lên, nói: Lát nữa cậu giúp tớ hỏi Kaafila trang Twitter hoặc là số điện thoại đi, miễn sao lấy cho tớ một phương thức có thể liên lạc là được, mục tiêu sau này của tớ chính là cô ấy.
Thẩm Cảnh dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân thần kinh liếc Cao Nhất Suất một cái.
Cuối cùng bị Cao Nhất Suất quấn quít chặt lấy, cho nên vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu ta.
Lúc ở phía sau đài chuẩn bị, Kaafila đàn thử Piano của trường học, sau đó có chút ghét bỏ nói: Đàn này không tốt.
Thẩm Cảnh trả lời: Có thể chiếc đàn này không được tốt nhưng vẫn đàn ra được âm thanh tốt, cô không cảm thấy càng có tính khiêu chiến sao?
Kaafila suy nghĩ một chút, gật đầu nói: Vậy coi như là khiêu chiến đi.
Hai người ở phía sau quyết định đàn ba khúc piano, hình thức song tấu Piano, trong đó khúc đầu hai người lấy phương thức đấu cầm, khúc thứ hai thì mỗi người đàn một phần, tiếp theo là giới thiệu, liền trực tiếp đi lên, sau đó Kaafila mới đơn độc trình diễn một khúc nhạc, biểu diễn liền kết thúc.
Kaafila không hiểu: Tại sao Thẩm Cảnh cậu không đàn một bản?
Thẩm Cảnh trả lời: Tôi đàn bọn họ đều nhìn chán rồi.
Kaafila gật đầu: Như vậy à, giống như cà phê phân chồn vậy, uống nhiều quá thật sự cảm thấy mùi vị giống như phân và nước tiểu của con mèo nhà tôi.
Thẩm Cảnh: . . . . . .
Hai nguời trước sau lên đài, đầu tiên là Kaafila, Kaafila ra sân khiến bọn học sinh phía dưới đài bắt đầu hoan hô cổ động, đặc biệt là nam sinh một người so với một người càng lớn tiếng.
Cho dù hôm nay Kaafila không có trang phục lộng lẫy, nhưng chỉ cần khuôn mặt đó, mặc cái gì đều dễ nhìn.
Trương Dao và Tống Hiểu Hoa đứng ở hàng cuối cùng, Tống Hiểu Hoa nhìn thấy Kaafila, con mắt lóe sáng, nói: Trời ạ, tớ biết cô ấy, lúc trước cô ấy và Anh Thẩm có tranh tài đánh đàn với nhau đấy, cô ấy tên là Kaafila, đặc biệt là có gia đình nổi tiếng về Piano, sao cô ấy lại tới đây nhỉ?
Trương Dao thở dài nói: Thật là xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy.
Tống Hiểu Hoa gật đầu, mong đợi nhìn, sau đó Thẩm Cảnh lên sân khấu, trên mặt của cô không chỉ là vui mừng, cô lớn tiếng nói: Là Anh Thẩm!
Trương Dao gật gật đầu, nói: Là anh ấy!
Anh Thẩm, Anh Thẩm! Tống Hiểu Hoa ở phía sau kêu.
Có rất nhiều người quay đầu lại nhìn cô,
/113
|