Edit: Phonggg
Ông chủ kia dùng 10 vạn tệ mua lại bức tranh của Thẩm Cảnh, ông ta đem bản gốc đặt cạnh bức vẽ bổ sung của Thẩm Cảnh trưng bày trên hành lang gian triển lãm. Thường xuyên có người dừng lại nghỉ chân ở chỗ này quan sát, những người có hiểu biết về nghệ thuật thậm chí đề xuất ý muốn mua lại cả hai bức vẽ nhưng đều bị ông ta từ chối. Nếu không vì ông ta vô cùng thích tác phẩm này thì làm sao có chuyện chỉ vì một bức vẽ mà để Thẩm Cảnh đến làm việc ở đây.
Hiện giờ có rất nhiều họ sĩ nét vẽ tương đối giống nhau, thậm chí nhiều người còn cố tình mô phỏng lại phong cách của người khác. Muốn ngươi vẽ gì ngươi đều vẽ được cùng với việc vẽ đẹp là hai khái niệm khác nhau, đồ nào tốt chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được giá trị của nó, mà bức tranh của Thẩm Cảnh lại vừa hay thỏa mãn yêu cầu của ông ta.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Cảnh tiếp tục vẽ thêm năm sáu bức tranh khác đưa đến. Ông ta đặt bán nó trong gian hàng vẽ tranh, đương nhiên bản thân cậu không có nhiều tiếng tăm trong giới, bởi thế những người để mắt tới tác phẩm của cậu sau khi hỏi thăm giá cả thì đều chùn bước. Nhưng ông ta không chút hoang mang lo lắng, cũng không hề có ý sẽ hạ thấp giá thành.
Ông ta không vội, Thẩm Cảnh tất nhiên cũng không cần lo lắng.
Không cần tới thời gian dài, chỉ qua một đoạn luẩn quẩn mọi người đều biết tới một họa sĩ mới vào nghề không biết trời cao đất rộng mỗi bức tranh đều ra giá rất cao, dùng cách truyền bá đặc biệt này, ông ta cũng phải thuộc dạng cao thủ.
Về sau ông ta nói với cậu, nếu muốn bán ra, cần cho người khác lưu lại ấn tượng với giá thành tác phẩm của cậu tương đương như thế nào. Vì sao nhiều họa sĩ có khả năng rất cao nhưng cả đời lại không nổi tiếng? Không phải vì hắn ta không đánh bóng bản thân, mấu chốt là phải xem hắn có thể nắm bắt thời cơ hay không.
Bình thường đi theo ông ta, cậu học được không ít điều. Thẩm Cảnh cảm thấy được ở thời không hiện đại này quả thật là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Cậu vẫn còn rất nhiều điều có thể học hỏi.
Sau khi lập hè, thời tiết ngày càng nắng nóng. Tống Hiểu Hoa từ từ thích ứng với sinh hoạt của trường học, bình thường ở trường học cũng tham gia hoạt động trong các câu lạc bộ, thêm chuyện học kỳ một Thẩm Cảnh lại có thêm công việc, bởi thế hai người cả một học kỳ đại khái cũng chỉ gặp mặt vài lần, đợi đến khi Thẩm Cảnh nhận ra thì mùa hè chính thức đã tới rồi.
Mặc dù hai người vẫn thường xuyên liên lạc nhưng bởi muốn giữ Tổng Hiểu Hoa không vì thấy anh chàng đẹp trai nào trong trường thì liền đi theo người ta luôn, Thẩm Cảnh quyết định cuối tuần này phải tới kiểm tra một lượt.
Chủ động hẹn gặp Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa tất nhiên rất vui mừng, cô đã sớm muốn gặp mặt cậu nhưng chỉ là nghĩ tới công việc của Thẩm Cảnh nên lại lo sợ bản thân mình quấy rầy người ta, như vậy làm sao được? Suy nghĩ rồi lại do dự, thời gian cứ thế trôi qua, một học kỳ cũng gần kết thúc.
Làm sao cô lại không muốn chứ, hạnh phúc đồng ý, Trương Nhạc luôn đứng cạnh nghe lén hét lớn một tiếng: Có thể dẫn tớ đi cùng không?
Bà chị Lưu Giai Lệ cũng góp giọng: Thời gian lâu như thế nhưng chưa từng nghe em nhắc tới anh Thẩm, hãy dẫn chị đi, chị muốn gặp soái ca! Chị thề, đi đến đó chỉ nhìn, tuyệt đối không gây phiền phức cho hai người!
Trương Nhạc cũng vội vàng nói tiếp: Tớ cũng vậy!
Tống Hiểu Hoa cười hì hì một tiếng: Tớ biết rồi, để tớ hỏi anh ấy đã . Tin nhắn vừa gửi, Thẩm Cảnh đã lập tức trả lời: Có thể.
Thẩm Cảnh cũng muốn biết suốt một ngày ở bên Tống Hiểu Hoa là những người như thế nào, hiện giờ không chỉ cần phòng ngừa con trai, đến con gái cũng phải để ý. Nhỡ không may cô ấy bị bạn cùng phòng bẻ cong, cậu thật sự không muốn chút nào.
Trương Nhạc nói: Chị à, chúng ta cứ như vậy mặt dày đi theo được hả?
Lưu Giai Lệ chớp chớp đôi mắt đáp lại: Vậy cô đừng đi nữa.
Trương Nhạc vội vàng nói: Đi, tất nhiên là đi, cơ hội gặp mặt anh đẹp trai sao có thể bỏ lỡ, còn hơn so với cả ngày xem mấy người ẻo lả kia.
So với nữ sinh, vài bạn học nam trong lớp Tống Hiểu Hoa đều có dáng người khá mềm mại, mỏng manh. Có người còn nói họ không khác mấy so với con gái, động một chút là thấy vẻ đáng yêu.
Vốn trường học này đã âm thịnh dương suy, con trai thì ít ỏi là thế vậy mà có vài người còn muốn leo ra ngoài vụng trộm.
Lấy một anh chàng trong lớp Tống Hiểu Hoa làm ví dụ đi, anh ta thích một nữ sinh học khoa diễn xuất, trong khi đang theo đuổi người ta thì phát hiện tình địch là một anh chàng đẹp trai khác, cả hai bên đều vô cùng căm ghét đối phương. Một hôm cùng đám bạn đi chơi, vừa vặn gặp trúng người tình địch kia, anh chàng trở về nói với cô gái, anh ta cong rồi.
Sau cùng, hai người con trai đó cũng ở bên nhau.
Vô tội nhất là cô gái kia, vốn đang có hai người đàn ông sau lưng theo đuổi, quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người họ đã thành một cặp mất rồi.
Thật sự là, cuộc sống này đâu đâu cũng đầy máu cún.
Câu chuyện ấy vẫn được các cô gái bàn luận say sưa, mỗi khi thấy nam sinh kia xoay người múa dáng người còn xinh đẹp hơn mình, các cô gái đều thấy không có biện pháp vượt qua nổi.
Nghĩ tới việc này, ba người đều cười rộ lên, Phương Lộ đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, đột nhiên nói: Các cậu khi nào thì đi chơi?
Tống Hiểu Hoa trả lời: Thứ bảy
Phương Lộ nói: Thật đúng lúc, hôm đó mình cũng muốn gặp bạn trai hẹn hò, cùng đi nha, nhân dịp xem anh Thẩm của cậu đẹp trai nhiều thế nào.
Trương Nhạc không vui đáp lại: Cậu cùng bạn trai đi chơi với nhau là được rồi, bọn này không muốn làm bóng đèn của hai người.
Phương Lộ hé mắt nhìn thoáng qua Trương Nhạc: Có làm sao, tớ cũng không chê mọi người phiền.
Phương Nhạc nghĩ thầm, là bọn này chê cậu đấy.
Bình thường, đối với chuyện của các cô Phương Lộ cơ bản đều không tham dự, hôm nay lại đột nhiên hăng hái như thế, tám phần là muốn mượn cớ nhìn thấy Thẩm Cảnh sau đó cười nhạo thẩm mỹ của các cô một phen.
Suy nghĩ của cô ấy, thật sự là làm người ta khó mà nhìn thấu.
Dù là vậy, nhưng cũng không vạch mặt nhau cho nên dù mất hứng những người khác cũng không nói thêm gì nữa.
Đén thứ bảy, sau khi xuống giường chuẩn bị xong, Tống Hiểu Hoa và Trương Nhạc, Lưu Giai Lệ cùng nhau ra ngoài, chỉ còn lại một mình Phương Lộ đang nằm ngủ.
Phương Lộ mắc chứng khó chịu khi phải thức dậy, Chủ nhật bình thường nếu cậu rời giường khiến cô ấy thức giấc, cô ấy sẽ đứng trên giường trừng mắt nhìn cậu, sau đó ở trên giường giẫm đạp làm loạn lên, vừa giẫm vừa mắng chửi, giống như là đang phát bệnh vậy, ồn ào ít nhất nửa giờ mới lại ngủ.
Trương Nhạc nhìn nhìn Lưu Giai lệ, nói: Không gọi sao?
Lưu Giai Lệ đáp: Không gọi, gọi nó dậy làm gì, chính nó nói muốn đi, giờ thì người cũng không nhấc dậy nổi. Đến lúc nó có hỏi thì nói bọn mình nói gọi rồi nhưng nó không chịu nghe.
Trương Nhạc cười: Được.
Ba người còn chưa ra tới cổng trường, Phương Lộ đã gọi điện thoại tới cho Lưu Giai Lệ, Lưu Giai Lệ nghe máy liền thấy bên kia nói: Ba người sao có thể đi như thế hả? Không phải đã nói đi cùng nhau sao Mọi người không gọi em là có ý gì?
Vẫn là đại tỷ uy vũ, thằng thắn nói: Bệnh lúc thức dậy của em quá kinh khủng, chị không dám trêu vào.
Không biết Phương Lộ lại nói cái gì, Lưu Giai Lệ nói: Chúng ta đợi người tới thì đi ngay, em muốn đến thì đến nhanh lên.
Dứt lời thì cúp điện thoại.
Trương Nhạc nói: Coi phẩm hạnh của cô ta kìa, bản thân mình tật xấu đầy người mà còn suốt ngày nói này nói nọ, nếu không phải vì chung phòng ký túc em đã trở mặt lâu rồi.
Dù sao chị cũng nói rồi, nếu nó có thể đến thì cùng đi, cản lại không được thì thôi vậy. Lưu Giai Lệ trả lời.
Ba người đi đến chỗ hẹn.
Thẩm Cảnh đến sớm hơn nửa tiếng, lúc này cũng đang đứng ở nơi đó. Vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng người dù đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Lúc này, cậu đã cao tới 1m78, cách ăn mặc càng khiến cho người đi đường chú ý, cậu cúi đầu nhìn di động, thời gian cũng sắp tới liền đưa mắt nhìn bốn phía.
Một ánh mắt liền nhìn thấy Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa mặc chiếc váy màu trắng điểm những đóa hoa nhỏ xanh lam, váy ngắn trên đầu gối, hai chân thon dài lộ ra bên ngoài, mái tóc thả trên vai, cho dùng vẫn có chút mập nhưng không hề ảnh hưởng tới nét xinh đẹp của cô, phần thịt hai bên má khiến mỗi lần Thẩm Cảnh đưa tay lên nhéo đều cảm thấy rất kích thích, ngoại trừ ánh mắt, ngũ quan đều rất nhỏ nhắn tinh xảo, vô cùng có cảm giác xinh đẹp tự nhiên.
Thẩm Cảnh nheo mắt, tuy nói chiếc váy rất thích hợp với Tống Hiểu Hoa nhưng cô không thấy rằng chân váy quá ngắn sao?
Tống Hiểu Hoa có một đôi chân rất đẹp, đối với con trai mà nói, thật sự là không thể kháng cự được.
Thẩm Cảnh nhìn thấy một anh chàng lúc đi ngang qua Tống Hiểu Hoa, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chân cô, chân mày cậu nhăn lại.
Hiểu Hoa, có phải cậu ấy không? Lưu Giai Lệ chỉ vào Thẩm Cảnh lớn tiếng hỏi.
Trương Nhạc đứng bên cạnh cũng nhìn thấy, nói: A! Chính là cậu ấy nha!
Tầm nhìn của Tống Hiểu Hoa rơi trên người Thẩm Cảnh, ý cười lan đầy đôi mắt.
Ông chủ kia dùng 10 vạn tệ mua lại bức tranh của Thẩm Cảnh, ông ta đem bản gốc đặt cạnh bức vẽ bổ sung của Thẩm Cảnh trưng bày trên hành lang gian triển lãm. Thường xuyên có người dừng lại nghỉ chân ở chỗ này quan sát, những người có hiểu biết về nghệ thuật thậm chí đề xuất ý muốn mua lại cả hai bức vẽ nhưng đều bị ông ta từ chối. Nếu không vì ông ta vô cùng thích tác phẩm này thì làm sao có chuyện chỉ vì một bức vẽ mà để Thẩm Cảnh đến làm việc ở đây.
Hiện giờ có rất nhiều họ sĩ nét vẽ tương đối giống nhau, thậm chí nhiều người còn cố tình mô phỏng lại phong cách của người khác. Muốn ngươi vẽ gì ngươi đều vẽ được cùng với việc vẽ đẹp là hai khái niệm khác nhau, đồ nào tốt chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được giá trị của nó, mà bức tranh của Thẩm Cảnh lại vừa hay thỏa mãn yêu cầu của ông ta.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Cảnh tiếp tục vẽ thêm năm sáu bức tranh khác đưa đến. Ông ta đặt bán nó trong gian hàng vẽ tranh, đương nhiên bản thân cậu không có nhiều tiếng tăm trong giới, bởi thế những người để mắt tới tác phẩm của cậu sau khi hỏi thăm giá cả thì đều chùn bước. Nhưng ông ta không chút hoang mang lo lắng, cũng không hề có ý sẽ hạ thấp giá thành.
Ông ta không vội, Thẩm Cảnh tất nhiên cũng không cần lo lắng.
Không cần tới thời gian dài, chỉ qua một đoạn luẩn quẩn mọi người đều biết tới một họa sĩ mới vào nghề không biết trời cao đất rộng mỗi bức tranh đều ra giá rất cao, dùng cách truyền bá đặc biệt này, ông ta cũng phải thuộc dạng cao thủ.
Về sau ông ta nói với cậu, nếu muốn bán ra, cần cho người khác lưu lại ấn tượng với giá thành tác phẩm của cậu tương đương như thế nào. Vì sao nhiều họa sĩ có khả năng rất cao nhưng cả đời lại không nổi tiếng? Không phải vì hắn ta không đánh bóng bản thân, mấu chốt là phải xem hắn có thể nắm bắt thời cơ hay không.
Bình thường đi theo ông ta, cậu học được không ít điều. Thẩm Cảnh cảm thấy được ở thời không hiện đại này quả thật là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Cậu vẫn còn rất nhiều điều có thể học hỏi.
Sau khi lập hè, thời tiết ngày càng nắng nóng. Tống Hiểu Hoa từ từ thích ứng với sinh hoạt của trường học, bình thường ở trường học cũng tham gia hoạt động trong các câu lạc bộ, thêm chuyện học kỳ một Thẩm Cảnh lại có thêm công việc, bởi thế hai người cả một học kỳ đại khái cũng chỉ gặp mặt vài lần, đợi đến khi Thẩm Cảnh nhận ra thì mùa hè chính thức đã tới rồi.
Mặc dù hai người vẫn thường xuyên liên lạc nhưng bởi muốn giữ Tổng Hiểu Hoa không vì thấy anh chàng đẹp trai nào trong trường thì liền đi theo người ta luôn, Thẩm Cảnh quyết định cuối tuần này phải tới kiểm tra một lượt.
Chủ động hẹn gặp Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa tất nhiên rất vui mừng, cô đã sớm muốn gặp mặt cậu nhưng chỉ là nghĩ tới công việc của Thẩm Cảnh nên lại lo sợ bản thân mình quấy rầy người ta, như vậy làm sao được? Suy nghĩ rồi lại do dự, thời gian cứ thế trôi qua, một học kỳ cũng gần kết thúc.
Làm sao cô lại không muốn chứ, hạnh phúc đồng ý, Trương Nhạc luôn đứng cạnh nghe lén hét lớn một tiếng: Có thể dẫn tớ đi cùng không?
Bà chị Lưu Giai Lệ cũng góp giọng: Thời gian lâu như thế nhưng chưa từng nghe em nhắc tới anh Thẩm, hãy dẫn chị đi, chị muốn gặp soái ca! Chị thề, đi đến đó chỉ nhìn, tuyệt đối không gây phiền phức cho hai người!
Trương Nhạc cũng vội vàng nói tiếp: Tớ cũng vậy!
Tống Hiểu Hoa cười hì hì một tiếng: Tớ biết rồi, để tớ hỏi anh ấy đã . Tin nhắn vừa gửi, Thẩm Cảnh đã lập tức trả lời: Có thể.
Thẩm Cảnh cũng muốn biết suốt một ngày ở bên Tống Hiểu Hoa là những người như thế nào, hiện giờ không chỉ cần phòng ngừa con trai, đến con gái cũng phải để ý. Nhỡ không may cô ấy bị bạn cùng phòng bẻ cong, cậu thật sự không muốn chút nào.
Trương Nhạc nói: Chị à, chúng ta cứ như vậy mặt dày đi theo được hả?
Lưu Giai Lệ chớp chớp đôi mắt đáp lại: Vậy cô đừng đi nữa.
Trương Nhạc vội vàng nói: Đi, tất nhiên là đi, cơ hội gặp mặt anh đẹp trai sao có thể bỏ lỡ, còn hơn so với cả ngày xem mấy người ẻo lả kia.
So với nữ sinh, vài bạn học nam trong lớp Tống Hiểu Hoa đều có dáng người khá mềm mại, mỏng manh. Có người còn nói họ không khác mấy so với con gái, động một chút là thấy vẻ đáng yêu.
Vốn trường học này đã âm thịnh dương suy, con trai thì ít ỏi là thế vậy mà có vài người còn muốn leo ra ngoài vụng trộm.
Lấy một anh chàng trong lớp Tống Hiểu Hoa làm ví dụ đi, anh ta thích một nữ sinh học khoa diễn xuất, trong khi đang theo đuổi người ta thì phát hiện tình địch là một anh chàng đẹp trai khác, cả hai bên đều vô cùng căm ghét đối phương. Một hôm cùng đám bạn đi chơi, vừa vặn gặp trúng người tình địch kia, anh chàng trở về nói với cô gái, anh ta cong rồi.
Sau cùng, hai người con trai đó cũng ở bên nhau.
Vô tội nhất là cô gái kia, vốn đang có hai người đàn ông sau lưng theo đuổi, quay đầu nhìn lại, phát hiện hai người họ đã thành một cặp mất rồi.
Thật sự là, cuộc sống này đâu đâu cũng đầy máu cún.
Câu chuyện ấy vẫn được các cô gái bàn luận say sưa, mỗi khi thấy nam sinh kia xoay người múa dáng người còn xinh đẹp hơn mình, các cô gái đều thấy không có biện pháp vượt qua nổi.
Nghĩ tới việc này, ba người đều cười rộ lên, Phương Lộ đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, đột nhiên nói: Các cậu khi nào thì đi chơi?
Tống Hiểu Hoa trả lời: Thứ bảy
Phương Lộ nói: Thật đúng lúc, hôm đó mình cũng muốn gặp bạn trai hẹn hò, cùng đi nha, nhân dịp xem anh Thẩm của cậu đẹp trai nhiều thế nào.
Trương Nhạc không vui đáp lại: Cậu cùng bạn trai đi chơi với nhau là được rồi, bọn này không muốn làm bóng đèn của hai người.
Phương Lộ hé mắt nhìn thoáng qua Trương Nhạc: Có làm sao, tớ cũng không chê mọi người phiền.
Phương Nhạc nghĩ thầm, là bọn này chê cậu đấy.
Bình thường, đối với chuyện của các cô Phương Lộ cơ bản đều không tham dự, hôm nay lại đột nhiên hăng hái như thế, tám phần là muốn mượn cớ nhìn thấy Thẩm Cảnh sau đó cười nhạo thẩm mỹ của các cô một phen.
Suy nghĩ của cô ấy, thật sự là làm người ta khó mà nhìn thấu.
Dù là vậy, nhưng cũng không vạch mặt nhau cho nên dù mất hứng những người khác cũng không nói thêm gì nữa.
Đén thứ bảy, sau khi xuống giường chuẩn bị xong, Tống Hiểu Hoa và Trương Nhạc, Lưu Giai Lệ cùng nhau ra ngoài, chỉ còn lại một mình Phương Lộ đang nằm ngủ.
Phương Lộ mắc chứng khó chịu khi phải thức dậy, Chủ nhật bình thường nếu cậu rời giường khiến cô ấy thức giấc, cô ấy sẽ đứng trên giường trừng mắt nhìn cậu, sau đó ở trên giường giẫm đạp làm loạn lên, vừa giẫm vừa mắng chửi, giống như là đang phát bệnh vậy, ồn ào ít nhất nửa giờ mới lại ngủ.
Trương Nhạc nhìn nhìn Lưu Giai lệ, nói: Không gọi sao?
Lưu Giai Lệ đáp: Không gọi, gọi nó dậy làm gì, chính nó nói muốn đi, giờ thì người cũng không nhấc dậy nổi. Đến lúc nó có hỏi thì nói bọn mình nói gọi rồi nhưng nó không chịu nghe.
Trương Nhạc cười: Được.
Ba người còn chưa ra tới cổng trường, Phương Lộ đã gọi điện thoại tới cho Lưu Giai Lệ, Lưu Giai Lệ nghe máy liền thấy bên kia nói: Ba người sao có thể đi như thế hả? Không phải đã nói đi cùng nhau sao Mọi người không gọi em là có ý gì?
Vẫn là đại tỷ uy vũ, thằng thắn nói: Bệnh lúc thức dậy của em quá kinh khủng, chị không dám trêu vào.
Không biết Phương Lộ lại nói cái gì, Lưu Giai Lệ nói: Chúng ta đợi người tới thì đi ngay, em muốn đến thì đến nhanh lên.
Dứt lời thì cúp điện thoại.
Trương Nhạc nói: Coi phẩm hạnh của cô ta kìa, bản thân mình tật xấu đầy người mà còn suốt ngày nói này nói nọ, nếu không phải vì chung phòng ký túc em đã trở mặt lâu rồi.
Dù sao chị cũng nói rồi, nếu nó có thể đến thì cùng đi, cản lại không được thì thôi vậy. Lưu Giai Lệ trả lời.
Ba người đi đến chỗ hẹn.
Thẩm Cảnh đến sớm hơn nửa tiếng, lúc này cũng đang đứng ở nơi đó. Vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sáng người dù đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Lúc này, cậu đã cao tới 1m78, cách ăn mặc càng khiến cho người đi đường chú ý, cậu cúi đầu nhìn di động, thời gian cũng sắp tới liền đưa mắt nhìn bốn phía.
Một ánh mắt liền nhìn thấy Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa mặc chiếc váy màu trắng điểm những đóa hoa nhỏ xanh lam, váy ngắn trên đầu gối, hai chân thon dài lộ ra bên ngoài, mái tóc thả trên vai, cho dùng vẫn có chút mập nhưng không hề ảnh hưởng tới nét xinh đẹp của cô, phần thịt hai bên má khiến mỗi lần Thẩm Cảnh đưa tay lên nhéo đều cảm thấy rất kích thích, ngoại trừ ánh mắt, ngũ quan đều rất nhỏ nhắn tinh xảo, vô cùng có cảm giác xinh đẹp tự nhiên.
Thẩm Cảnh nheo mắt, tuy nói chiếc váy rất thích hợp với Tống Hiểu Hoa nhưng cô không thấy rằng chân váy quá ngắn sao?
Tống Hiểu Hoa có một đôi chân rất đẹp, đối với con trai mà nói, thật sự là không thể kháng cự được.
Thẩm Cảnh nhìn thấy một anh chàng lúc đi ngang qua Tống Hiểu Hoa, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chân cô, chân mày cậu nhăn lại.
Hiểu Hoa, có phải cậu ấy không? Lưu Giai Lệ chỉ vào Thẩm Cảnh lớn tiếng hỏi.
Trương Nhạc đứng bên cạnh cũng nhìn thấy, nói: A! Chính là cậu ấy nha!
Tầm nhìn của Tống Hiểu Hoa rơi trên người Thẩm Cảnh, ý cười lan đầy đôi mắt.
/113
|