Edit: Lạc Thần
Thẩm Cảnh gọi trước một vài món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nhìn mấy lần, những món ăn bé thích đã được Thẩm Cảnh kêu rồi, sau đó liền đưa thực đơn cho Lưu Giai Lệ và Trương Nhạc, hai người bọn họ gọi tượng trưng một món, thực đơn chuyển đến Phương Lộ, Phương Lộ chọn mấy món đắt tiền nhất, sau đó còn nhíu mày nói: Những món này hơi ít.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nói: Không ít, theo như đầu người mà nói, đã tính nhiều rồi, nếu như không đủ sau đó mới gọi thêm.
Lúc này Phương Lộ mới đưa thực đơn tới.
Đợi nhân viên phục vụ vừa đi, Phương Lộ nói: Tớ nói nhân viên phục vụ của tiệm này có phải là có tật xấu hay không hả? Quán người ta đều là gọi nhiều mới vui, ý của cô ta là để cho chúng ta gọi ít một chút có phải hay không?
Trương Nhạc liếc mắt nhìn Phương Lộ nói: Người ta không phải ý này à? Người ta là không muốn lãng phí.
Phương Lộ nói: Lãng phí cũng là chuyện của chúng ta, liên quan gì các cô ấy.
Thấy không nói được, cũng không có người để ý đến cô.
Đề tài chuyển đến trên người của Thẩm Cảnh, Lưu Giai Lệ nói: À, Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh cùng nhau lớn lên, anh vẫn luôn lợi hại như vậy sao?
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: Đúng vậy nha, lúc tớ tốt nghiệp tiểu học, anh đã tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp rồi.
Trương Nhạc nói: Quả nhiên thật khác biệt, thành tích thật tốt nha, chờ tốt nghiệp khoa chính quy thì cũng chưa tới hai mươi tuổi.
Thẩm Cảnh nói: Thật ra thì chương trình tiểu học cũng không khó, bây giờ nếu như đứa trẻ không kém cũng có thể nhảy lớp, chỉ là trường học cũng không khích lệ thôi.
Đừng khiêm nhường. Lưu Giai Lệ cười nói.
Phương Lộ chen miệng nói: Nhảy lớp thật đúng là rất thường gặp, anh giống một người bạn của tôi, người ta trực tiếp từ năm nhất nhảy tới năm lớp sáu được không? Bây giờ đang học đại học ở nước ngoài, số tuổi so với chúng ta còn nhỏ hơn.
Lưu Giai Lệ liếc mắt nhìn Phương Lộ, nói: Vậy thì như thế nào?
Phương Lộ nói: Không có gì, tớ chính là muốn nói, Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên.
Lưu Giai Lệ ồ một tiếng.
Thẩm Cảnh cũng không giận, nhìn Phương Lộ này, ngược lại là muốn nhìn một chút dây thần kinh trong não cô có thể ngắn tới trình độ nào.
Trương Nhạc tiếp tục nói: Em còn nghe Hiểu Hoa nói lúc học trung học đệ nhất cấp ở nước ngoài có tham gia một cuộc tranh tài Piano rất nổi tiếng, giành được hạng nhì luôn! Thành người nổi tiếng ở địa phương của hai người.
Thẩm Cảnh trả lời: Thật ra thì cũng không có khoa trương như vậy, huống chi đã qua lâu như vậy.
Phương Lộ ghen ghét tiếp tục nói: Hiện nay có nhiều cuộc thi nhạc cụ như vậy, ta cũng có thể đàn đấy.
Lần này Tống Hiểu Hoa có chút không chịu nổi Phương Lộ rồi, cô nói: Anh ấy được giải nhì cuộc thi piano xx, lúc ấy dự thi còn có Kaafila.
Phương Lộ quả thật sẽ đàn piano, bình thường huấn luyện trong sảnh có Piano, cô liền đi lên muốn đàn một đoạn, chờ người khác khen ngợi mình, Tống Hiểu Hoa đã sớm nghe quen Thẩm Cảnh đàn Piano, hôm nay nghe Phương Lộ nói chỉ cảm thấy quả nhiên là có khác biệt.
Lúc này Phương Lộ không nói gì, mặt đen, cầm ly nước bên cạnh lên không ngừng rót vào trong miệng của mình.
Đợi sau khi món ăn được dọn lên hết, mọi người nếm mùi vị, đều nói: Thức ăn của nhà hàng này thực không tệ, thật sự là đến đúng chỗ rồi.
Trương Nhạc hướng về phía Tống Hiểu Hoa mở trừng hai mắt, nói: Quả nhiên nghe Thẩm Cảnh không sai, đúng không, Tống Hiểu Hoa?
Tống Hiểu Hoa gắp một món ăn đặt vào trong chén Trương Nhạc, đỏ mặt nói: Ăn thật ngon cơm của bạn đi.
Lưu Giai Lệ ở bên cạnh len lén cười.
Phương Lộ nhìn con vịt trên bàn ở trước mặt, nhíu mày, nói: Tớ
Thẩm Cảnh gọi trước một vài món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Tống Hiểu Hoa, Tống Hiểu Hoa nhìn mấy lần, những món ăn bé thích đã được Thẩm Cảnh kêu rồi, sau đó liền đưa thực đơn cho Lưu Giai Lệ và Trương Nhạc, hai người bọn họ gọi tượng trưng một món, thực đơn chuyển đến Phương Lộ, Phương Lộ chọn mấy món đắt tiền nhất, sau đó còn nhíu mày nói: Những món này hơi ít.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nói: Không ít, theo như đầu người mà nói, đã tính nhiều rồi, nếu như không đủ sau đó mới gọi thêm.
Lúc này Phương Lộ mới đưa thực đơn tới.
Đợi nhân viên phục vụ vừa đi, Phương Lộ nói: Tớ nói nhân viên phục vụ của tiệm này có phải là có tật xấu hay không hả? Quán người ta đều là gọi nhiều mới vui, ý của cô ta là để cho chúng ta gọi ít một chút có phải hay không?
Trương Nhạc liếc mắt nhìn Phương Lộ nói: Người ta không phải ý này à? Người ta là không muốn lãng phí.
Phương Lộ nói: Lãng phí cũng là chuyện của chúng ta, liên quan gì các cô ấy.
Thấy không nói được, cũng không có người để ý đến cô.
Đề tài chuyển đến trên người của Thẩm Cảnh, Lưu Giai Lệ nói: À, Tống Hiểu Hoa và Thẩm Cảnh cùng nhau lớn lên, anh vẫn luôn lợi hại như vậy sao?
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: Đúng vậy nha, lúc tớ tốt nghiệp tiểu học, anh đã tốt nghiệp trung học đệ nhất cấp rồi.
Trương Nhạc nói: Quả nhiên thật khác biệt, thành tích thật tốt nha, chờ tốt nghiệp khoa chính quy thì cũng chưa tới hai mươi tuổi.
Thẩm Cảnh nói: Thật ra thì chương trình tiểu học cũng không khó, bây giờ nếu như đứa trẻ không kém cũng có thể nhảy lớp, chỉ là trường học cũng không khích lệ thôi.
Đừng khiêm nhường. Lưu Giai Lệ cười nói.
Phương Lộ chen miệng nói: Nhảy lớp thật đúng là rất thường gặp, anh giống một người bạn của tôi, người ta trực tiếp từ năm nhất nhảy tới năm lớp sáu được không? Bây giờ đang học đại học ở nước ngoài, số tuổi so với chúng ta còn nhỏ hơn.
Lưu Giai Lệ liếc mắt nhìn Phương Lộ, nói: Vậy thì như thế nào?
Phương Lộ nói: Không có gì, tớ chính là muốn nói, Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên.
Lưu Giai Lệ ồ một tiếng.
Thẩm Cảnh cũng không giận, nhìn Phương Lộ này, ngược lại là muốn nhìn một chút dây thần kinh trong não cô có thể ngắn tới trình độ nào.
Trương Nhạc tiếp tục nói: Em còn nghe Hiểu Hoa nói lúc học trung học đệ nhất cấp ở nước ngoài có tham gia một cuộc tranh tài Piano rất nổi tiếng, giành được hạng nhì luôn! Thành người nổi tiếng ở địa phương của hai người.
Thẩm Cảnh trả lời: Thật ra thì cũng không có khoa trương như vậy, huống chi đã qua lâu như vậy.
Phương Lộ ghen ghét tiếp tục nói: Hiện nay có nhiều cuộc thi nhạc cụ như vậy, ta cũng có thể đàn đấy.
Lần này Tống Hiểu Hoa có chút không chịu nổi Phương Lộ rồi, cô nói: Anh ấy được giải nhì cuộc thi piano xx, lúc ấy dự thi còn có Kaafila.
Phương Lộ quả thật sẽ đàn piano, bình thường huấn luyện trong sảnh có Piano, cô liền đi lên muốn đàn một đoạn, chờ người khác khen ngợi mình, Tống Hiểu Hoa đã sớm nghe quen Thẩm Cảnh đàn Piano, hôm nay nghe Phương Lộ nói chỉ cảm thấy quả nhiên là có khác biệt.
Lúc này Phương Lộ không nói gì, mặt đen, cầm ly nước bên cạnh lên không ngừng rót vào trong miệng của mình.
Đợi sau khi món ăn được dọn lên hết, mọi người nếm mùi vị, đều nói: Thức ăn của nhà hàng này thực không tệ, thật sự là đến đúng chỗ rồi.
Trương Nhạc hướng về phía Tống Hiểu Hoa mở trừng hai mắt, nói: Quả nhiên nghe Thẩm Cảnh không sai, đúng không, Tống Hiểu Hoa?
Tống Hiểu Hoa gắp một món ăn đặt vào trong chén Trương Nhạc, đỏ mặt nói: Ăn thật ngon cơm của bạn đi.
Lưu Giai Lệ ở bên cạnh len lén cười.
Phương Lộ nhìn con vịt trên bàn ở trước mặt, nhíu mày, nói: Tớ
/113
|