Thẩm Cảnh nghĩ lại mình và Tống Hiểu Hoa cảm thấy hai người ở bên nhau thật sự rất thú vị, cả hai đều ở đây không ngừng nhìn đối phương biểu diễn, chỉ là khi còn bé phần lớn là mình, mà bây giờ toàn bộ đều là Tống Hiểu Hoa, bất tri bất giác Tống Hiểu Hoa đã lớn.
Anh ngồi trên xe nhớ tới dáng vẻ của Tống Hiểu Hoa.
Lần đầu tiên gặp mặt Tống Hiểu Hoa vẫn còn là một đứa trẻ, ngũ quan nhỏ xíu nhăn nhúm, duy chỉ có cặp mắt kia là cực kỳ có thần, lại cực kỳ linh động, trên đầu lưa thưa vài cọng tóc, gương mặt tròn trịa, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết mở miệng khóc oa oa, cô sẽ bởi vì được người lớn cưng nựng trêu chọc mà cười rộ lên.
Cô thậm chí còn tè cả lên giường mình, cuối cùng lại đổ cho mình, tuy lúc ấy trong lòng vẫn thấy ấm ức, nhưng hôm nay nhớ lại chỉ cảm thấy là kỷ niệm vui.
Tống Hiểu Hoa từ một đứa trẻ chỉ có thể nhào vào trong ngực anh khóc thút thít, trở thành một tiểu cô nương với hai bím tóc tết trên đầu, mình vẫn luôn che chở cho cô, mười hai mười ba tuổi trông cô đã rất ra dáng thiếu nữ, hôm nay đã trở thành người có thể tự mình đứng vững.
Thời gian thấm thoát, đã trôi đi lâu như vậy.
Đã từng có những năm tháng vì ngôi vị hoàng đế bỏ ra không biết bao nhiêu máu và nước mắt, đi đến hiện đại này lại cảm nhận được sự ôn nhu và thoái mái mà trước kia chưa bao giờ có.
Những năm nay ở nơi này, anh bất tri bất giác cũng đã thích ứng cứ từng chút từng chút bị cuộc sống ở nơi này thay đổi.
Nếu như so sánh anh của hiện tại và của quá khứ, căn bản không thể so sánh, nhưng mà đối với anh mà nói anh ở hiện tại mới chính là hạnh phúc.
Anh hiện tại được chân chính sống cuộc sống của mình, không cần lo lắng khi nào sẽ bị giết, không cần trở về cơn ác mộng đó một lần nữa, không cần lần nữa vắt hết óc đi đối phó người khác. . . . . .
Thẩm Cảnh cũng không bao giờ hi vọng mình sẽ trở lại thế giới cũ, có thể được như bây giờ anh đã rất mãn nguyện rồi.
Mẹ của anh rất tốt, anh hiểu được thế nào là bạn bè, anh cũng hiểu được thích một người là tư vị gì, cuộc sống hoàn mỹ cõ lẽ chính là thế này.
Thẩm Cảnh xuống xe, cúi đầu cười, hôm nay chỉ cần nhìn thấy Tống Hiểu Hoa từng bước trưởng thành, tất cả những điều anh đang có chẳng phải là mỹ mãn rồi sao?
Đúng giờ anh tới hội trường biểu diễn, ngồi vào ghế Tống Hiểu Hoa đã chuẩn bị cho mình.
Sau khi Tống Hiểu Hoa nhận được điện thoại của anh, bèn trực tiếp chạy từ phía sau sân khấu ra, Thẩm Cảnh nhìn thấy cô, hơi sững sờ.
Tống Hiểu Hoa mặc trang phục múa ballet trên mặt hình như còn trang điểm nhẹ, đặc biệt là vóc dáng, mấy ngày nay cường độ luyện tập cao Tống Hiểu Hoa đã gầy đi không ít, đã là gầy nhất xưa nay chưa từng có, 115 cân, tóc búi cao cài một chiếc trâm cài tóc bằng pha lê trắng tinh sảo ôm xuống ngay bên tai, thợ trang điểm còn cố ý trang điểm nhấn vào đôi mắt to linh động của cô, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, xấu hổ nói: Có phải là nhìn không đẹp mắt phải không?
Thẩm Cảnh tươi cười, vươn tay muốn sờ đầu Tống Hiểu Hoa, lại nhớ trên đầu cô còn vướng bộ trâm, nên cuối cùng lại thu tay về, nói: Rất đẹp mắt, em định nhảy điệu nào?
Tống Hiểu Hoa ngẩng mặt, cười nói: Nhảy điệu “Mỹ nhân say giấc”.
Thẩm Cảnh quan sát Tống Hiểu Hoa, trêu nói: Sẽ đẹp vô cùng.
Tống Hiểu Hoa sững sờ, vội vàng cúi đầu, đỏ mặt, Thẩm Cảnh lúc nào thì trở nên trực tiếp vậy đây, trước kia anh ấy rất ít khi khen mình như vậy.
Thật vui mừng, thật vui mừng, trong lòng giống như muốn nổ tung .
Anh Thẩm Cảnh, anh đừng cười em.
Thẩm Cảnh nghiêm túc trả lời: Người nào cười em, anh đang rất nghiêm túc.
Tống Hiểu Hoa mặt càng đỏ hơn, ôm mặt nói: Đừng như vậy, em rất ngượng.
Thẩm Cảnh ngẩn người, nhìn động tác của Hiểu Hoa, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, dường như việc khen cô đối với anh đã rất là việc quen thuộc, thậm chí không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Thẩm Cảnh lòng cũng mềm lại, nói: Sau khi thi xong, anh muốn tặng em một món quà.
Tống Hiểu Hoa qua kẽ hở nhìn Thẩm Cảnh, cuối cùng gật đầu một cái, nói: Được, anh Thẩm Cảnh, anh hãy nhìn em giành
Anh ngồi trên xe nhớ tới dáng vẻ của Tống Hiểu Hoa.
Lần đầu tiên gặp mặt Tống Hiểu Hoa vẫn còn là một đứa trẻ, ngũ quan nhỏ xíu nhăn nhúm, duy chỉ có cặp mắt kia là cực kỳ có thần, lại cực kỳ linh động, trên đầu lưa thưa vài cọng tóc, gương mặt tròn trịa, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết mở miệng khóc oa oa, cô sẽ bởi vì được người lớn cưng nựng trêu chọc mà cười rộ lên.
Cô thậm chí còn tè cả lên giường mình, cuối cùng lại đổ cho mình, tuy lúc ấy trong lòng vẫn thấy ấm ức, nhưng hôm nay nhớ lại chỉ cảm thấy là kỷ niệm vui.
Tống Hiểu Hoa từ một đứa trẻ chỉ có thể nhào vào trong ngực anh khóc thút thít, trở thành một tiểu cô nương với hai bím tóc tết trên đầu, mình vẫn luôn che chở cho cô, mười hai mười ba tuổi trông cô đã rất ra dáng thiếu nữ, hôm nay đã trở thành người có thể tự mình đứng vững.
Thời gian thấm thoát, đã trôi đi lâu như vậy.
Đã từng có những năm tháng vì ngôi vị hoàng đế bỏ ra không biết bao nhiêu máu và nước mắt, đi đến hiện đại này lại cảm nhận được sự ôn nhu và thoái mái mà trước kia chưa bao giờ có.
Những năm nay ở nơi này, anh bất tri bất giác cũng đã thích ứng cứ từng chút từng chút bị cuộc sống ở nơi này thay đổi.
Nếu như so sánh anh của hiện tại và của quá khứ, căn bản không thể so sánh, nhưng mà đối với anh mà nói anh ở hiện tại mới chính là hạnh phúc.
Anh hiện tại được chân chính sống cuộc sống của mình, không cần lo lắng khi nào sẽ bị giết, không cần trở về cơn ác mộng đó một lần nữa, không cần lần nữa vắt hết óc đi đối phó người khác. . . . . .
Thẩm Cảnh cũng không bao giờ hi vọng mình sẽ trở lại thế giới cũ, có thể được như bây giờ anh đã rất mãn nguyện rồi.
Mẹ của anh rất tốt, anh hiểu được thế nào là bạn bè, anh cũng hiểu được thích một người là tư vị gì, cuộc sống hoàn mỹ cõ lẽ chính là thế này.
Thẩm Cảnh xuống xe, cúi đầu cười, hôm nay chỉ cần nhìn thấy Tống Hiểu Hoa từng bước trưởng thành, tất cả những điều anh đang có chẳng phải là mỹ mãn rồi sao?
Đúng giờ anh tới hội trường biểu diễn, ngồi vào ghế Tống Hiểu Hoa đã chuẩn bị cho mình.
Sau khi Tống Hiểu Hoa nhận được điện thoại của anh, bèn trực tiếp chạy từ phía sau sân khấu ra, Thẩm Cảnh nhìn thấy cô, hơi sững sờ.
Tống Hiểu Hoa mặc trang phục múa ballet trên mặt hình như còn trang điểm nhẹ, đặc biệt là vóc dáng, mấy ngày nay cường độ luyện tập cao Tống Hiểu Hoa đã gầy đi không ít, đã là gầy nhất xưa nay chưa từng có, 115 cân, tóc búi cao cài một chiếc trâm cài tóc bằng pha lê trắng tinh sảo ôm xuống ngay bên tai, thợ trang điểm còn cố ý trang điểm nhấn vào đôi mắt to linh động của cô, cô cúi đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Cảnh, xấu hổ nói: Có phải là nhìn không đẹp mắt phải không?
Thẩm Cảnh tươi cười, vươn tay muốn sờ đầu Tống Hiểu Hoa, lại nhớ trên đầu cô còn vướng bộ trâm, nên cuối cùng lại thu tay về, nói: Rất đẹp mắt, em định nhảy điệu nào?
Tống Hiểu Hoa ngẩng mặt, cười nói: Nhảy điệu “Mỹ nhân say giấc”.
Thẩm Cảnh quan sát Tống Hiểu Hoa, trêu nói: Sẽ đẹp vô cùng.
Tống Hiểu Hoa sững sờ, vội vàng cúi đầu, đỏ mặt, Thẩm Cảnh lúc nào thì trở nên trực tiếp vậy đây, trước kia anh ấy rất ít khi khen mình như vậy.
Thật vui mừng, thật vui mừng, trong lòng giống như muốn nổ tung .
Anh Thẩm Cảnh, anh đừng cười em.
Thẩm Cảnh nghiêm túc trả lời: Người nào cười em, anh đang rất nghiêm túc.
Tống Hiểu Hoa mặt càng đỏ hơn, ôm mặt nói: Đừng như vậy, em rất ngượng.
Thẩm Cảnh ngẩn người, nhìn động tác của Hiểu Hoa, cảm thấy cực kỳ đáng yêu, dường như việc khen cô đối với anh đã rất là việc quen thuộc, thậm chí không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Thẩm Cảnh lòng cũng mềm lại, nói: Sau khi thi xong, anh muốn tặng em một món quà.
Tống Hiểu Hoa qua kẽ hở nhìn Thẩm Cảnh, cuối cùng gật đầu một cái, nói: Được, anh Thẩm Cảnh, anh hãy nhìn em giành
/113
|