Thời điểm cảnh sát đến, chỉ nhìn thấy Thẩm Cảnh ngồi ở đó, cúi đầu, quần áo trên người dính loang lổ vết máu, anh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cảnh sát, nói: Đã tới.
Sau đó đứng lên, chỉ vào một người đang bị mình ngồi lên, nói: Không cẩn thận ra tay hơi nặng.
Cảnh sát tới nhìn một chút, thấy mặt của Tiền Hành đã hoàn toàn biến dạng rồi, hai con mắt đều sưng vù, đang trong trạng thái bất tỉnh.
Trên cánh tay và bụng của Thẩm Cảnh đều bị đâm một nhát dao.
Đi theo cảnh sát đến phòng điều tra, đồng chí cảnh sát nói, Người thanh niên này cậu hành động theo cảm tính quá, nói đi liền đi, chúng tôi đuổi theo không kịp, cậu cần gì phải lấy mạng mình ra mạo hiểm.
Thẩm Cảnh cũng không trả lời, chỉ dò hỏi: Tôi có thể đi chưa?
Cảnh sát nói: Dĩ nhiên, mấy cô gái bị hại muốn nói lời cảm ơn với cậu. . . . . . Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Cảnh cắt đứt.
Thẩm Cảnh đứng lên trả lời: Không cần, tôi đi trước, làm phiền các anh.
Anh đi ra khỏi sở cảnh sát, hít thật sâu thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới bệnh viện thăm Tống Hiểu Hoa.
Điện thoại di động của Tống Hiểu Hoa reo lên, lúc cô nhận được điện thoại, cũng có chút mơ hồ, Phương Lộ và Tiền Hành bị bắt, trước không nói tới Tiền Hành, bây giờ nghe nói Phương Lộ bởi vì mất máu quá nhiều nên cũng vào bệnh viện, vẫn còn đang hôn mê.
Cô cúp điện thoại, cũng không phải rất vui mừng, Phương Lộ và Tiền Hành bị trừng phạt đúng tội, chỉ là bây giờ chân của mình đã không thể hồi phục được.
Tống Hiểu Hoa nằm trên giường nhìn chân của mình, nghe thấy tiếng gõ vang lên ngoài cửa, cô quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh đi vào, ngồi vào bên cạnh.
Anh hình như hơi mệt, Tống Hiểu Hoa vươn tay kéo anh, Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên nâng môi nói với Hiểu Hoa: Đã muộn như thế em còn chưa ngủ à?
Tống Hiểu Hoa hỏi Anh đã đi đâu?
Thẩm Cảnh mỉm cười, nói: Anh đi xử lý một ít chuyện.
Tống Hiểu Hoa gật đầu, Thẩm Cảnh nói: Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh nhìn em. Cô nhắm mắt lại, sau mấy phút, cảm thấy trên trán mình có cảm giác ấm áp.
Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: Cố gắng lên.
Anh biết cô không ngủ, đây cũng là lần đầu tiên anh biểu đạt tình cảm của mình trực tiếp như vậy, về phần Tống Hiểu Hoa nên làm thế nào đó chính là chuyện của cô.
. . . . . .
Sau khi Tống Hiểu Hoa hồi phục, liền trở về trường học, mà nhưng mà thử thách của cô bây giờ mới chính thức mới bắt đầu, cô đi giày, từ từ đứng lên, sau đó từ mu bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ đưa mắt nhìn nhau, nói: Hiểu Hoa, cậu vừa mới hồi phục không bao lâu, đừng vội vàng luyện tập như vậy đối với chân không tốt.
Tống Hiểu Hoa lắc đầu, hai chân run rẩy, đứng lên.
Sau đó thử tập lại mấy động tác trước đây, xoay tròn. . . . . . Sau đó ngã xuống.
Trương Nhạc vội vàng chạy đến đỡ Tống Hiểu Hoa, nói: Thôi được rồi Hiểu Hoa, cậu đã tập lâu như vậy. . . . . . Tớ hiểu cậu đang rất khó chịu, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu được.
Tống Hiểu Hoa lắc đầu một cái, nói: Tớ hiểu rõ tớ có thể làm được.
Lưu Giai Lệ nói: Cậu chính là đang cố thể hiện.
Tống Hiểu Hoa cười, nói: Coi như là thể hiện đi, dù sao cũng hơn là nằm ở trên giường không thể làm gì.
Hai người nhìn nhau, lắc đầu một cái, không nói gì nữa.
Tống Hiểu Hoa vẫn như trước đây tới trường đi học, hàng ngày cô vẫn cùng với Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ tới căng tin ăn cơm, đang ăn, Trương Nhạc đột nhiên chỉ vào TV, nói: Hiểu Hoa, cậu nhìn xem đó không phải là Thẩm Cảnh sao?
Trong tivi là chương trình phỏng vấn về hội họa gần đây có một ngôi sao mới nổi lên, người Mc hỏi: Nghe nói tác phẩm gần đây nhất của anh bán được năm mươi vạn tệ, rất nổi bật, xin hỏi rốt cuộc là cái gì điều gì đã khiến anh có ý tưởng. . . . . .
Lời của Mc Tống Hiểu Hoa không có nghe rõ, chỉ nhìn thấy mặt của Thẩm Cảnh, rất ăn ảnh, nhìn trên tivi cực kỳ đẹp trai, một đôi mắt màu đen mang theo sự kiên địnhh, anh mỉm cưởi, nói: Vẫn phải nói lời cảm ơn. . . . . .
Trương Nhạc giật mình nói: Thẩm Cảnh thật lợi hại nha? Năm mươi vạn!
Lưu Giai Lệ
Sau đó đứng lên, chỉ vào một người đang bị mình ngồi lên, nói: Không cẩn thận ra tay hơi nặng.
Cảnh sát tới nhìn một chút, thấy mặt của Tiền Hành đã hoàn toàn biến dạng rồi, hai con mắt đều sưng vù, đang trong trạng thái bất tỉnh.
Trên cánh tay và bụng của Thẩm Cảnh đều bị đâm một nhát dao.
Đi theo cảnh sát đến phòng điều tra, đồng chí cảnh sát nói, Người thanh niên này cậu hành động theo cảm tính quá, nói đi liền đi, chúng tôi đuổi theo không kịp, cậu cần gì phải lấy mạng mình ra mạo hiểm.
Thẩm Cảnh cũng không trả lời, chỉ dò hỏi: Tôi có thể đi chưa?
Cảnh sát nói: Dĩ nhiên, mấy cô gái bị hại muốn nói lời cảm ơn với cậu. . . . . . Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Cảnh cắt đứt.
Thẩm Cảnh đứng lên trả lời: Không cần, tôi đi trước, làm phiền các anh.
Anh đi ra khỏi sở cảnh sát, hít thật sâu thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi tới bệnh viện thăm Tống Hiểu Hoa.
Điện thoại di động của Tống Hiểu Hoa reo lên, lúc cô nhận được điện thoại, cũng có chút mơ hồ, Phương Lộ và Tiền Hành bị bắt, trước không nói tới Tiền Hành, bây giờ nghe nói Phương Lộ bởi vì mất máu quá nhiều nên cũng vào bệnh viện, vẫn còn đang hôn mê.
Cô cúp điện thoại, cũng không phải rất vui mừng, Phương Lộ và Tiền Hành bị trừng phạt đúng tội, chỉ là bây giờ chân của mình đã không thể hồi phục được.
Tống Hiểu Hoa nằm trên giường nhìn chân của mình, nghe thấy tiếng gõ vang lên ngoài cửa, cô quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh đi vào, ngồi vào bên cạnh.
Anh hình như hơi mệt, Tống Hiểu Hoa vươn tay kéo anh, Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên nâng môi nói với Hiểu Hoa: Đã muộn như thế em còn chưa ngủ à?
Tống Hiểu Hoa hỏi Anh đã đi đâu?
Thẩm Cảnh mỉm cười, nói: Anh đi xử lý một ít chuyện.
Tống Hiểu Hoa gật đầu, Thẩm Cảnh nói: Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh nhìn em. Cô nhắm mắt lại, sau mấy phút, cảm thấy trên trán mình có cảm giác ấm áp.
Thẩm Cảnh nhẹ giọng nói: Cố gắng lên.
Anh biết cô không ngủ, đây cũng là lần đầu tiên anh biểu đạt tình cảm của mình trực tiếp như vậy, về phần Tống Hiểu Hoa nên làm thế nào đó chính là chuyện của cô.
. . . . . .
Sau khi Tống Hiểu Hoa hồi phục, liền trở về trường học, mà nhưng mà thử thách của cô bây giờ mới chính thức mới bắt đầu, cô đi giày, từ từ đứng lên, sau đó từ mu bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ đưa mắt nhìn nhau, nói: Hiểu Hoa, cậu vừa mới hồi phục không bao lâu, đừng vội vàng luyện tập như vậy đối với chân không tốt.
Tống Hiểu Hoa lắc đầu, hai chân run rẩy, đứng lên.
Sau đó thử tập lại mấy động tác trước đây, xoay tròn. . . . . . Sau đó ngã xuống.
Trương Nhạc vội vàng chạy đến đỡ Tống Hiểu Hoa, nói: Thôi được rồi Hiểu Hoa, cậu đã tập lâu như vậy. . . . . . Tớ hiểu cậu đang rất khó chịu, nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu được.
Tống Hiểu Hoa lắc đầu một cái, nói: Tớ hiểu rõ tớ có thể làm được.
Lưu Giai Lệ nói: Cậu chính là đang cố thể hiện.
Tống Hiểu Hoa cười, nói: Coi như là thể hiện đi, dù sao cũng hơn là nằm ở trên giường không thể làm gì.
Hai người nhìn nhau, lắc đầu một cái, không nói gì nữa.
Tống Hiểu Hoa vẫn như trước đây tới trường đi học, hàng ngày cô vẫn cùng với Trương Nhạc và Lưu Giai Lệ tới căng tin ăn cơm, đang ăn, Trương Nhạc đột nhiên chỉ vào TV, nói: Hiểu Hoa, cậu nhìn xem đó không phải là Thẩm Cảnh sao?
Trong tivi là chương trình phỏng vấn về hội họa gần đây có một ngôi sao mới nổi lên, người Mc hỏi: Nghe nói tác phẩm gần đây nhất của anh bán được năm mươi vạn tệ, rất nổi bật, xin hỏi rốt cuộc là cái gì điều gì đã khiến anh có ý tưởng. . . . . .
Lời của Mc Tống Hiểu Hoa không có nghe rõ, chỉ nhìn thấy mặt của Thẩm Cảnh, rất ăn ảnh, nhìn trên tivi cực kỳ đẹp trai, một đôi mắt màu đen mang theo sự kiên địnhh, anh mỉm cưởi, nói: Vẫn phải nói lời cảm ơn. . . . . .
Trương Nhạc giật mình nói: Thẩm Cảnh thật lợi hại nha? Năm mươi vạn!
Lưu Giai Lệ
/113
|