Hồi tưởng lại khuôn mặt Bé Mập của Tống Hiểu Hoa ngày xưa, dáng vẻ lúc cô sợ núp ở phía sau lưng anh, lúc cô được người khác khích lệ xấu hổ đỏ bừng gương mặt, trong ấn tượng của anh Tống Hiểu Hoa tuyệt đối chưa từng nảy nở quyến rũ như thế, trực tiếp từ trong chăn bước tới phòng tắm, cái này ngay cả anh cũng không làm được!
Mặc dù đã trở thành người hiện đại nhiều năm, nhưng trong xương cốt anh vẫn còn là Phạt Võ vương cực kỳ bảo thủ, khó tiếp thụ rồi.
Cho đến khi giọng của Tống Hiểu Hoa từ bên trong truyền tới, nói: Giúp em lấy quần áo ở trong túi hành lý, anh cứ tùy tiện lấy bộ nào cũng được.
Thẩm Cảnh lấy lại tinh thần, từ trên giường đi xuống mở túi hành lý của Tống Hiểu Hoa, hô hấp của anh trở nên căng thẳng, nhanh chóng cầm quần áo, sau đó đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa, nói: Đã lấy được.
Tống Hiểu Hoa vươn tay, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh giống như ngọc, trên tay từng giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống đất.
Cảm ơn anh.
Thẩm Cảnh rũ mắt, nhịn xuống ngọn lửa đang cháy hừng hực trong ngực, ngồi bên giường nỗ lực hạ hoả.
Nghĩ lại mới vừa rồi anh nhìn thấy cái gì, trong túi hành lý của Tống Hiểu Hoa có một bộ nội y bằng ren màu đen nhìn vô cùng kích tình, Thẩm Cảnh yên lặng một chút, tự nói với mình nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Tống Hiểu Hoa sao có thể có sở thích như vậy?
Nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, cho đến lúc anh nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đi ra, hô hấp lại trở nên căng thẳng, bộ quần áo ôm sát lấy thân thể mảnh khảnh gầy yếu, sợi dây buộc vòng quanh dáng người yểu điệu, thật sự là muốn giết người a, mái tóc đen ướt át chạm vào lưng anh, Tống Hiểu Hoa nói: Anh tắm đi.
Ngay lập tức Thẩm Cảnh dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong phòng tắm.
Lúc Tống Hiểu Hoa đi tới mở túi hành lý lấy đồ, nhìn thấy một bộ nội y bằng ren màu đen liền ngẩn người, trên mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
Rốt cuộc Adeline vẫn thừa dịp cô không đẩy ý nhét thứ này vào trong túi hành lý.
Còn nhớ trước khi cô rời đi Adeline hung hăng hôn lên má cô một cái khí thế nói: Hiểu Hoa, chúc cậu lần này một mẻ tóm gọn! Thứ cần chuẩn bị tớ đã chuẩn bị cho cậu xong rồi.
Tống Hiểu Hoa cũng không hỏi nhiều, hôm nay xem ra đồ mà trong miệng Adeline nói chuẩn bị cho cô chính là đồ mà bình thưởng cô ấy vẫn thích mặc đây.
Rõ là. . . . . .
Cô đỏ mặt, vội vàng nhét nó vào chỗ sâu nhất trong túi hành lý, sau đó chỉnh lại quần áo tử tế, rồi xuống phòng bếp mở tủ lạnh ra làm một chút đồ ăn sáng.
Sau khi Thẩm Cảnh tắm xong, đã ngửi thấy mùi thơm, từ trước tới giờ anh vẫn thuộc tuýp người không thích nấu nướng, bình thường đều là mua để ăn, thỉnh thoảng có đói thì cũng có thể nhịn, hôm nay vừa nhìn đã nhìn thấy bóng dáng của Tống Hiểu Hoa ở trong phòng bếp đang nấu nướng.
Trong lòng Thẩm Cảnh tỏa ra một tư vị ngọt ngào hạnh phúc, cũng khó trách mọi người luôn nói tình yêu rất đẹp, hôm nay dù là bóng lưng của Tống Hiểu Hoa cũng làm cho lòng anh ngứa ngáy.
Tống Hiểu Hoa đặt đĩa thức ăn xuống, nhìn sang chỗ Thẩm Cảnh nói: Em nấu ăn không phải rất ngon, nếu anh ăn không hợp chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn.
Nói thì nói như vậy, nhưng Thẩm Cảnh làm sao có thể từ chối, ngồi xuống ghế cầm đũa lên, đem thức ăn đưa vào trong miệng, mùi thơm từ đầu lưỡi thấm vào tận trong tâm can, anh một hơi ăn hết tất cả, sau đó thậm chí hỏi: Còn nữa không?
Không cần khích lệ, hành động thực tế chính là chứng minh tốt nhất.
Tống Hiểu Hoa cười lên, gật đầu một cái.
Thời gian chờ đợi mấy năm dường như đã không còn là vấn đề nữa, hai người cứ tự nhiên nói qua lại với nhau mọi đề tài, cảm giác vẫn giống như như trước kia lúc còn ở bên nhau.
Mấy năm nay Tống Hiểu Hoa cũng không phải thuận buồm xuôi gió, lúc vừa bắt đầu nhập học bởi vì chân của cô bị thương nên không theo kịp các bạn, ngoại ngữ của cô cũng không tốt, vừa luyện tập phục hôi chân còn phải vừa học tập, mãi đến sau này cuối cùng cũng từ từ theo kịp, mà sau này dù chân của cô bị thương nhưng do cần cù luyện tập cũng đã nhận được hồi báo.
Trường học ở nước ngoài cho cô rất nhiều cơ hội biểu diễn, mặc dù múa theo đoàn, nhưng đối với cô đã là không tệ.
Đây chỉ là năm đầu, cùng học bên đó còn có chủ tịch CLB khiêu vũ lúc trước, hôm nay anh ấy ở nước ngoài cũng đã có danh tiếng của mình, vẫn thường hay giúp đỡ Tống Hiểu
Mặc dù đã trở thành người hiện đại nhiều năm, nhưng trong xương cốt anh vẫn còn là Phạt Võ vương cực kỳ bảo thủ, khó tiếp thụ rồi.
Cho đến khi giọng của Tống Hiểu Hoa từ bên trong truyền tới, nói: Giúp em lấy quần áo ở trong túi hành lý, anh cứ tùy tiện lấy bộ nào cũng được.
Thẩm Cảnh lấy lại tinh thần, từ trên giường đi xuống mở túi hành lý của Tống Hiểu Hoa, hô hấp của anh trở nên căng thẳng, nhanh chóng cầm quần áo, sau đó đi tới cửa phòng tắm, gõ cửa, nói: Đã lấy được.
Tống Hiểu Hoa vươn tay, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh giống như ngọc, trên tay từng giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống đất.
Cảm ơn anh.
Thẩm Cảnh rũ mắt, nhịn xuống ngọn lửa đang cháy hừng hực trong ngực, ngồi bên giường nỗ lực hạ hoả.
Nghĩ lại mới vừa rồi anh nhìn thấy cái gì, trong túi hành lý của Tống Hiểu Hoa có một bộ nội y bằng ren màu đen nhìn vô cùng kích tình, Thẩm Cảnh yên lặng một chút, tự nói với mình nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Tống Hiểu Hoa sao có thể có sở thích như vậy?
Nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được, cho đến lúc anh nhìn thấy Tống Hiểu Hoa đi ra, hô hấp lại trở nên căng thẳng, bộ quần áo ôm sát lấy thân thể mảnh khảnh gầy yếu, sợi dây buộc vòng quanh dáng người yểu điệu, thật sự là muốn giết người a, mái tóc đen ướt át chạm vào lưng anh, Tống Hiểu Hoa nói: Anh tắm đi.
Ngay lập tức Thẩm Cảnh dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt vào trong phòng tắm.
Lúc Tống Hiểu Hoa đi tới mở túi hành lý lấy đồ, nhìn thấy một bộ nội y bằng ren màu đen liền ngẩn người, trên mặt lập tức trở nên đỏ ửng.
Rốt cuộc Adeline vẫn thừa dịp cô không đẩy ý nhét thứ này vào trong túi hành lý.
Còn nhớ trước khi cô rời đi Adeline hung hăng hôn lên má cô một cái khí thế nói: Hiểu Hoa, chúc cậu lần này một mẻ tóm gọn! Thứ cần chuẩn bị tớ đã chuẩn bị cho cậu xong rồi.
Tống Hiểu Hoa cũng không hỏi nhiều, hôm nay xem ra đồ mà trong miệng Adeline nói chuẩn bị cho cô chính là đồ mà bình thưởng cô ấy vẫn thích mặc đây.
Rõ là. . . . . .
Cô đỏ mặt, vội vàng nhét nó vào chỗ sâu nhất trong túi hành lý, sau đó chỉnh lại quần áo tử tế, rồi xuống phòng bếp mở tủ lạnh ra làm một chút đồ ăn sáng.
Sau khi Thẩm Cảnh tắm xong, đã ngửi thấy mùi thơm, từ trước tới giờ anh vẫn thuộc tuýp người không thích nấu nướng, bình thường đều là mua để ăn, thỉnh thoảng có đói thì cũng có thể nhịn, hôm nay vừa nhìn đã nhìn thấy bóng dáng của Tống Hiểu Hoa ở trong phòng bếp đang nấu nướng.
Trong lòng Thẩm Cảnh tỏa ra một tư vị ngọt ngào hạnh phúc, cũng khó trách mọi người luôn nói tình yêu rất đẹp, hôm nay dù là bóng lưng của Tống Hiểu Hoa cũng làm cho lòng anh ngứa ngáy.
Tống Hiểu Hoa đặt đĩa thức ăn xuống, nhìn sang chỗ Thẩm Cảnh nói: Em nấu ăn không phải rất ngon, nếu anh ăn không hợp chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn.
Nói thì nói như vậy, nhưng Thẩm Cảnh làm sao có thể từ chối, ngồi xuống ghế cầm đũa lên, đem thức ăn đưa vào trong miệng, mùi thơm từ đầu lưỡi thấm vào tận trong tâm can, anh một hơi ăn hết tất cả, sau đó thậm chí hỏi: Còn nữa không?
Không cần khích lệ, hành động thực tế chính là chứng minh tốt nhất.
Tống Hiểu Hoa cười lên, gật đầu một cái.
Thời gian chờ đợi mấy năm dường như đã không còn là vấn đề nữa, hai người cứ tự nhiên nói qua lại với nhau mọi đề tài, cảm giác vẫn giống như như trước kia lúc còn ở bên nhau.
Mấy năm nay Tống Hiểu Hoa cũng không phải thuận buồm xuôi gió, lúc vừa bắt đầu nhập học bởi vì chân của cô bị thương nên không theo kịp các bạn, ngoại ngữ của cô cũng không tốt, vừa luyện tập phục hôi chân còn phải vừa học tập, mãi đến sau này cuối cùng cũng từ từ theo kịp, mà sau này dù chân của cô bị thương nhưng do cần cù luyện tập cũng đã nhận được hồi báo.
Trường học ở nước ngoài cho cô rất nhiều cơ hội biểu diễn, mặc dù múa theo đoàn, nhưng đối với cô đã là không tệ.
Đây chỉ là năm đầu, cùng học bên đó còn có chủ tịch CLB khiêu vũ lúc trước, hôm nay anh ấy ở nước ngoài cũng đã có danh tiếng của mình, vẫn thường hay giúp đỡ Tống Hiểu
/113
|