Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 32 - Hiển Hoa Phu Nhân

/1156




- Cái gì!

Phương Vân trong đầu chấn động, trong giây lát hắn liền nhớ tới lúc hắn từ động quật đi ra, có thấy những dấu chân xốc xếch. Vốn hắn còn tưởng rằng đó là do cấm quân đuổi đến, tiến vào động quật giết chết Hoàng Kim Giác Mãng, không ngờ rằng, cái con cự mãng đó lại là do đại ca Phương Lâm giết chết.

Phương Vân để đũa xuống, cũng không có muốn ăn nữa. Đúng rồi, đại ca nhất định là do thấy hắn bị Hoàng Kim Giác Mãng ngậm lấy cho nên mới theo sát phía sau. Lấy thực lực của đại ca chắc chắn không phải là đối thủ của Hoàng Kim Giác Mãng, nhưng hắn vẫn đi theo.

Máu Phương Vân sôi trào lên, hắn có thể tưởng tượng được, nhất định là do đại ca quy hết trách nhiệm lên người hắn, cho nên mới điên cuồng như vậy.

- Đại ca a!

Phương Vân lúc này thực sự cảm nhận được cái gì gọi là máu mủ tình thâm của huynh đệ. Lỗ mũi hồng lên, những giọt lệ như muốn rơi xuống.

- Lát nữa, sau khi dùng cơm xong, con trở về nghỉ ngơi đi. Trong khoảng thời gian này, nên ít đi ra ngoài. Tin tức con trở về sợ rằng đã truyền ra ngoài, ta chỉ sợ Hiển Hoa phu nhân sau khi biết lại làm ra những chuyện điên cuồng!

- Vâng, mẫu thân. Hài nhi biết!

Trở lại sương phòng, Phương Vân trong đầu nghĩ miên man. Một lần sĩ tử tiến hành săn thú ở Đông Giao như mọi năm lại tạo ra chuyện lớn như vậy, một gã thế tử bỏ mình, đại ca của mình cũng thiếu chút nữa là chết ở Đông Giao mà không về được.

Phương Vân lấy Thiên Địa Vạn Hóa Chuông ở trong ngực ra, cái chuông mang đầy khí chất cổ xưa. Dao động chuông một chút, mười bức họa đồ màu vàng lại xuất hiện trong hư không.

Lần này mạo hiểm lớn đến như vậy, hi vọng đáng giá!

Phương Vân thu Thiên Địa Vạn Hóa Chuông lại, khoanh chân tĩnh tọa. Sau khi hấp thu xong trái quả, thực lực của hắn đã đạt đến Cương Khí đỉnh phong. Phương Vân dường như có cảm giác, trong mấy ngày tới hắn có thể đột phá Cương Khí cấp đạt đến Khí Tràng cấp.

........

Vào một buổi sáng sớm, một gã nam tử đầu đội mũ dê đi vào trong Bình Đỉnh hầu phủ.

- Cái gì? Phương Vân còn không có chết!

Trong phòng, một phụ nhân vỗ mạnh xuống cái bàn bằng gỗ lim, trên mặt vô cùng giận dữ. Vị phu nhân này trên đầu có cài kim trâm, tóc hơi trải dài xuống, mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng vẫn có thể thấy nét xinh đẹp lúc còn trẻ giữa lông màu. Chỉ là đôi môi của nàng quá mỏng, vốn là có chút đoan trang, lại hiện thêm một phần ngoan độc, tàn khốc.

Người này đúng la chánh thê của Bình Đỉnh hầu, Hiển Hoa phu nhân Lưu thị. Sắc mặt của nàng lúc này tái nhợt, vành mắt thâm đen, hai mắt lại huyết hồng, dường như đã khóc rất lâu, mà cũng không có nghỉ ngơi.

- Vâng, phu nhân. Chuyện này đúng là chính xác vô cùng ạ!

Hiển Hoa phu nhân hai mắt giận trợn lên, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mà trắng bệch ra, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Phương Vân, Phương Lâm, Bưu nhi đã chết, những các ngươi tại sao vẫn còn sống? Ta nhất định bắt các ngươi phải chôn cùng với Bưu nhi.

Nam tử bên cạnh nghe vậy toàn thân rùng mình, nhưng cũng không dám nói gì cả.

Hiển Hoa Phu Nhân chú ý tới nam tử còn trong phòng, thần sắc lạnh lẻo, phất phất tay.

- Đi ra ngoài đi.

Đúng lúc này...

- Đại phu nhân.

Một lão mụ mặt hơi nhăn lại, sắc mặt âm tàn, bước lên một bước nói.

- Đại thế tử chết thảm ở Đông Giao, Hoàng hậu nương nương lại không quan tâm đến chuyện này. Hay là, chúng ta phái người tiến vào trong Tứ Phương hầu phủ, giết chết Phương Vân, báo thù cho đại thế tử.

Chát!

Một cái bạt tai tát mạnh lên mặt của lão mụ, sắc mặt vốn là hơi nhăn lúc này lại sưng lên, xanh tím lại.

- Phu nhân?

Lão mụ tử vẻ mặt kinh ngạc, nàng vốn là muốn lấy lòng, nhưng không ngờ lại nhận lấy một bạt tai, không thể nào hiểu nổi.

- Ngươi già hồ đồ rồi sao? Ngươi cho rằng đây là chuyện gì?

Hiển Hoa phu nhân nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt dữ tợn nói.

- Ngươi cho rằng ta cũng ngu xuẩn giống như Tuyên Hoa phu nhân, không có đầu óc sao? Kinh thành là trọng địa của triều đình, có vô số cấm quân tuần tra, còn có đại nho của triều đình trấn áp, ngươi lại giật dây ta...bảo ta phái người đi tới một phủ của một cáo mệnh phu nhân giết người! Ngươi muốn rước họa cho lão gia sao?

- Lão nô biết sai rồi, xin phu nhân trách phạt.

Lão mụ trong lòng rùng mình, nàng cũng không có nghĩ sâu đến như vậy.

- Cút ngay cho ta, tự mình lãnh hai mươi gậy!

- Các ngươi cũng đi ra ngoài hết đi, quản gia lưu lại!

Hiển Hoa phu nhân phất phất tay, tất cả nha hoàn cũng với lão mụ đều nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ để lại một lão giả đầu tóc trắng bệch, hơi cúi người.

- Phu nhân, ngươi thật là muốn bỏ qua cho huynh đệ Phương gia?

Lão quản gia đứng thẳng lại, từ từ đi tới. Thần sắc liền thay đổi, đối mặt với vị phu nhân đang hứng chịu nỗi đau mất con, tánh khí tàn bạo này mà lại không hề có chút sợ hãi.

- Bỏ qua sao? Hừ! Làm sao có thể. Chuyện này, nếu như Hoàng hậu nương nương đã không quan tâm, ta sẽ tự làm bằng cách của ta. Hai huynh đệ nhà Phương gia, nhất định phải chôn cùng cho ta!

Hiển hoa phu nhân ngoan độc nói.

- Trưởng tử Phương gia Phương Lâm hiện đang được cấm quân bảo vệ. Nghe nói hắn đã nuốt tinh huyết Hoàng Kim Giác Mãng, tiền đồ ngày sau e rằng rất rộng mở. Dường như ngay cả Nhân Hoàng cũng đã bắt đầu chú ý đến hắn. Nếu như lúc này mà giết hắn, sợ rằng sẽ rước lấy cơn thịnh nộ của hoàng thất.

Lão giả chậm rãi nói.

- Vậy hãy để cho Phương Vân phải chôn cùng với Dương Bưu đi!

Hiển Hoa phu nhân ngoan độc nói ra.

Lão giả khẽ gật đầu.

- Nhưng mà, hiện tại đại thế tử vừa mới chết. Phu nhân lại cùng với Tứ Phương hầu phủ trở mặt, nếu như lúc này Phương Vân đột ngột chết đi, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người nghĩ là do phu nhân làm. Phu nhân, đã nghĩ kỹ chưa?

- Nếu như trước mắt làm không được, thì hãy đợi thêm một thời gian nữa đi. Ta từ nhỏ cho đến bây giờ, cái gọi là thời gian thì không hề thiếu. Ngụy Diên, có phải không bao lâu nữa là tết Nguyên Tiêu?

- Hả?

Lão giả tên Ngụy Diên kinh ngạc, không hiểu vì sao nàng lại hỏi tới vấn đề này, nhưng vẫn là trả lời.

- Không sao, còn có hơn một tháng nữa chính là tết Nguyên Tiêu rồi.

- Ta nhớ không nhầm thì năm nay Phương Vân được mười bốn tuổi đi. Thoáng qua tết nguyên tiêu, lập tức chính là mười lăm. Theo luật định của Đại Chu, mười lăm trưởng thành, hai mươi làm quan. Phàm là những sĩ tử của Đại Chu, sau khi đến tuổi mười lăm, phải đi đến quặng mỏ để rèn luyện....

Lão quản gia ngẩng đầu lên, trong cái đường cong của con ngươi, hiện lên một tia ý tứ.

- Ý của phu nhân là......

- Không sai! Kinh thành là trọng địa của triều đình, có cấm quân bảo vệ, ngay cả con muỗi nếu muốn bước vào cũng không còn mạng mà ra. Nhưng sau khi đi ra khỏi kinh thành thì lại khác rồi...Hừ hừ, cũng chỉ là hơn một tháng thôi. Vì vị trí đại phu nhân này, hơn mười năm ta cũng đã chờ rồi, một tháng này có là gì đâu.

Ánh mắt của Hiển Hoa phu nhân lạnh như băng.

- Đã như vậy, chuyện này cứ giao cho ta đi!

Lão quản gia mỉm cười, từ từ đứng dậy. Trong thân thể của hắn phát ra tiếng kêu răng rắc, vốn thân thể có chút hơi khom khom, lại là đứng thẳng như mũi kiếm. Da mặt của hắn lúc này có thể thấy được bằng mắt thường đang trở nên trẻ vô cùng.

Chỉ trong một chốc lát, lão quản gia Ngụy Diên từ một lão giả lưng gù, đã biến thành một tráng hán khôi ngô cao lớn. Lặng lẽ cười một tiếng, phất tay áo rời đi.

.......

Liên tiếp mấy ngày sau, Phương Vân cũng chỉ ở trong hầu phủ, ở trong phòng mình. Mỗi ngày trừ lúc ăn uống, còn lại chính là tu luyện, không ngừng củng cố lại căn cơ của mình.

Một ngày sáng sớm, Phương Vân vẫn như ngày thường, đang ngồi tĩnh tọa trên giường.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, cửa phòng mở tung ra, một trận gió lạnh cùng với bông tuyết tràn vào, đánh tới bả vai của Phương Vân.

- Người nào!

Phương Vân tâm lập tức cảnh giác, bàn tay vỗ trên mặt đất, nhanh chóng lui về phía sau, bóng đen trước mặt lại mang theo một cỗ hơi thở cường đại đánh tới, một đôi tay cứng rắn bóp chặt Phương Vân,

Phương Vân vô cùng cả kinh, nơi này là Tứ Phương hầu phủ, thủ vệ mặc dù không sâm nghiêm lắm, nhưng cũng tuyệt đối không tồi, thế nhưng người này lại có thể xông vào nơi đây. Cương khí trong cơ thể bạo lên, Phương Vân liền muốn phế đi cánh tay của đối phương.

- Tiểu đệ, là ta. Là ta, đại ca đây!

Thanh âm hùng hậu mà quen thuộc truyền vào trong tai. Phương Vân ngẩn ngơ, không thể tin nhìn vào người tráng hán đang mặc chiến giáp Huyền thiết trước mắt này.

- Đại ca?

- Ha ha ha, là ta!

Cười một tiếng, người tráng hán này nhấc mặt nạ lên, từ cái áo giáp lạnh như băng đó, liền xuất hiện một khuôn mặt vô cùng cao hứng, chính là Phương Lâm.

- Đại ca, ngươi?...

Phương Vân giật mình nhìn Phương Lâm, xem qua Phương Lâm một chút, một lát sau hắn đã nhận ra được bộ khôi giáp này. Đây chính là bộ giáp của quân đoàn Đằng Xà, cấm quân của Đại Chu.

- Ha ha, giật mình chứ. Nói cho ngươi biết một tin tức tốt, sau mùa đông này, ta cũng không cần gia nhập quân đội nữa.

- Chẳng lẽ ngươi...

Phương Vân kinh nghi nói.

- Không sao, ở Đông Giao, ta đã nuốt lấy tinh huyết của con Hoàng Kim Giác Mãng, một bước đột phá đến cảnh giới Trận Pháp cấp. Đã không cần thiết phải đi nhập ngũ nữa rồi. Triều đình quyết định, đặc biệt cho ta gia nhập cấm quân, thuộc sự quản lý của thống lĩnh Tào Báo.

Phương Lâm ha ha cười nói, hết sức cao hứng.

- Thật ư! Thật tốt quá!

Phương Lâm cũng cao hứng vô cùng, đấm mấy quyền vào người của Phương Lâm. Cấm quân a, đây chính là một bước lên trời. Bảo bối, công pháp thượng cổ, pháp quyết viễn cổ có thể từ trong hoàng thất mà lấy được.

Nguồn gốc của Bình dân hầu Đại Chu cũng là nhờ gia nhập cấm quân, đạt được công pháp thượng cổ, pháp quyết viễn cổ mà nên!

Phương Lâm ở tuổi này mà có thể gia nhập cấm quân, trên căn bản là tiền đồ vô lượng!

Hai huynh đệ ở trong sương phòng, đối diện nhìn nhau. Đều đem việc của mình kể cho người kia nghe, hai huynh đệ máu mủ tình thâm, cũng không có gì cần phải giấu diếm.

Phương Lâm nghe chuyện của Phương Vân, cũng là âm thầm kinh hãi. Vào tình huống lúc đó, chỉ cần chậm một cái thì sẽ không có chuyện Phương Vân vào trong động quật mà là rơi vào trong bụng Hoàng Kim Giác Mãng.

Còn về chuyện của Phương Lâm, Phương Vân đã sớm được mẫu thân kẻ nghe qua. Nhưng sau khi được huynh trưởng đích thân nói, vẫn còn cảm thấy quá kinh tâm. Quả nhiên là cực kỳ hung hiểm.

- Đúng rồi, đại ca. Ta nuốt được trái quả có tinh khí khổng lồ. Địa Cấp châu tạm thời cũng không cần dùng rồi. Không bằng đưa cho đại ca đi sao.

Phương Vân đưa tay vào trong ngực lấy Địa Cấp châu ra.

- Ha ha, đệ đê, hảo ý của ngươi, đại ca xin nhận. Nhưng ngươi quên những gì ta vừa nói rồi sao? Ta đã nuốt lấy tinh huyết của con Hoàng Kim Giác Mãng. Đây chính là một con cự mãng muốn hóa rồng a. Tinh khí của nó cũng không kém trái quả của ngươi đâu. Ta hiện tại đã tới Trận Pháp cấp đỉnh phong rồi, qua một thời gian nữa, cũng sẽ đột phá đến Trụ Thai cảnh. Hạt châu này đối với ta mà nói cũng không còn thiết yếu nữa. Hơn nữa, hàng năm hoàng gia cũng có ban thưởng, e rằng lúc đó cũng sẽ có thánh phẩm ngang với hạt châu này. Hạt châu này ngươi cứ giữ đi!

Công pháp võ đạo, pháp quyết cùng với thánh phẩm tu luyện chính là thủ đoạn trọng yếu lung lạc lòng quân của hoàng thất. Kế thừa bảo khố của tiền triều, cộng với tích lũy hơn ngàn năm, bảo khố của hoàng thất là rất kinh khủng.

Địa cấp châu tuy là thánh phẩm tu luyện, đối với người bình thường quả là rất quý. Nhưng đối với hoàng thất mà nói thì cũng không trân quý bao nhiêu. Bằng không, Thanh Sưởng công chúa cũng đã không tùy ý lấy ra làm tiền đánh cược, một chút cũng không hề đau lòng rồi.

Phương Vân suy nghĩ một chút. Hai huynh đệ tại lần săn thú Đông Giao lần này, thu hoạch rất phong phú, tinh khí trong cơ thể cũng vô cùng thâm hậu. Loại bảo vật như Địa Cấp châu này, lúc này lại không trọng yếu nữa rồi.

- Tốt lắm, cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Đi thôi, cùng vào vấn an mẫu thân đi.. Hiện tại đã gia nhập cấm quân, cũng không giống lúc trước nữa. Phải tuân thủ theo quân kỷ của cấm quân. Lần này ta xin Tào Báo đại tướng quân về nhà nghỉ vài ngày, coi như là trường hợp đặc biệt rồi. Sau này cũng không thể thường xuyên về nhà nữa.

Hai huynh đệ vô cùng cao hứng, cùng nhau đi vấn an Hoa Dương phu nhân. Lâu ngày, ba người cũng khó có được việc ở chung một chỗ, ăn cùng bữa cơm. Không khí rất là hòa thuận vui vẻ.


/1156

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status