Trong kinh thành tại chỗ ở của Đôn hoàng quận vương Hoàng Phủ Dật Biểu, diện tích chiếm khoảng bốn mươi mẫu, khí thế to lớn, tường cao vinệ sâu, nha hoàn tới hơn nghìn người còn có năm trăm gia đinh hộ vệ, Hoàng Phủ Dật Biểu giữa trưa còn chưa tỉnh giấc, trong mộng mơ mình là Hạ vương, ở Linh Vũ quận chiêu hai mươi vạn quân, con trai chấp chưởng đại quân, ngay cả Hoàng Phủ Huyền Đức cũng phải cười hành lễ lấy lòng hắn.
Mộng đẹp như vậy khiến cho Hoàng Phủ Dật Biểu sau khi tỉnh lại vẫn nhắm mắt tận hưởng dư vị ngọt ngào đó.
- Tổ phụ.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Tôn nhi giữa trưa muốn đi Bách Phú tửu lâu ăn cơm, tổ phụ có đồng ý không?
Hoàng Phủ Dật Biểu từ từ mở to mắt gật đầu nói:
- Đi đi.
Hoàng Phủ Anh Tuấn chính là nhi tử của con trai hắn đã qua đời hắn chính là trưởng tôn lớn lên giống hắn hồi còn trẻ như đúc. Hoàng Phủ Dật Biểu thích nhất đứa cháu trai này, có lẽ từ nhỏ làm hư cho nên sau này lớn lên hắn hoành hành không úy kỵ ai, gây chuyện sinh sự khắp nơi, hai tháng trước suất lĩnh Tú Y vệ trùng kích phủ đệ của Hoàng Phủ Cương, bị bãi miễn chức vụ, trở thành dân thường, chuyện này khiến Hoàng Phủ Dật Biểu vô cùng đau lòng.
Nhưng thực tế sau đó đột nhiên cháu trai của hắn trở nên vô cùng nhu thuận, điều này khiến cho Hoàng Phủ Dật Biểu vô cùng vui mừng:
- Nếu như ngươi không có tiền thì đi tới chỗ thu chi nhận một vạn lượng tiêu vặt, làm nam nhân cần phải hào phóng một chút.
- Đa tạ tổ phụ lần trước tổ phụ cho tôn nhi một vạn lượng còn chưa dùng xong Tôn nhi khi nào dùng hết lại hỏi tổ phụ.
Hoàng Phủ Anh Tuấn vô cùng nhu thuận khiêm cung.
- Được thật là hảo hài tử.
Hoàng Phủ Dật Biểu vuốt râu cười:
- Ngươi đi đi.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, chỉ nghe thanh âm của quản gia hô to:
- Lão gia thánh chỉ đã tới, nói trưởng tôn và lão gia đi nhận.
Hoàng Phủ Dật Biểu đứng lên kinh hô:
- Mau đi.
Ở ngoài cửa ra vào, Hoàng Phủ Anh Tuấn nở ra nụ cười đắc ý, hắn biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Ở ngoài cửa lớn, Hoàng Phủ Dật Biểu mang theo cháu trai của mình là Hoàng Phủ Anh Tuấn cùng với mười đứa cháu khác ở trước hương án quỳ xuống:
- Thần Đôn Hoàng quận vương tiếp chỉ.
Hoạn quan tuyên chỉ giơ cao thanh chỉ lên mà cao giọng đọc nói:
- Đại Ninh vương triều hoàng đế thấy Đôn Hoàng quận vương kìm chế bản thân, biết khiêm cung, hay làm việc thiện, là mẫu mực trong hoàng tộc, đặc biệt gia phong làm Thái Tử Thiếu Bảo, ban thưởng Kim Long quải trượng một cái, Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng phong làm Quảng Lăng quận công, lập tức tiến cung thụ quan, khâm thử!
Hoàng Phủ Dật Biểu vừa mừng vừa sợ, cuống quít dập đầu tạ ơn:
- Thần tạ thánh ân.
Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng cuồng hỉ, xem ra mình đã đặt đúng cửa rồi, hắn cũng được phong làm quận công, vội vàng cuống quít dập đầu:
- Thần tạ hoàng thượng thánh ân.
Hắn bắt đầu đỡ tổ phụ, Hoàng Phủ Dật Biểu mừng rỡ như điên, liên tục vỗ vai hắn:
- Hảo hài tử, chúng ta được vùng lên rồi.
Hoạn quan tuyên chỉ tiến tới cạnh hắn mà nói:
- Lão vương gia chúc mừng lão vương gia, bảo lệnh tôn mau lập gia đình khi đó có thể phong làm quốc công.
Hoàng Phủ Dật Biểu kéo hoạn quan qua một bên lấy ra một cái vòng tay phỉ thúy trân quý kín đáo đưa cho hắn rồi thấp giọng nói:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tôn nhi của ta tại sao lại được phong làm quận công?
Hoạn quan nhận cái vòng tay thấp giọng cười nói:
- Nghe nói là người kế vị đề đạt với hoàng thượng Lương vương hệ một mình độc đại, cho nên đề nghị lão vương gia vùng lên để cân đối một chút.
Hoàng Phủ Dật Biểu lập tức tỉnh ngộ cháu trai của hắn được phong làm Quảng Lăng quận công cũng có nghĩa là đi Sở châu làm quan, nếu như lập gia đình tức là trở thành quốc công, giống như Hoàng Phủ Vô Tấn, chỉ là cháu của mình không có quân đội cần phải thấp hơn một cấp.
- Hóa ra là như vậy.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Hoạn quan tiến lên cười nói:
- Mong lệnh tôn theo ta tiến cung để phong quan.
- Được ta sẽ nói với hắn.
Hoàng Phủ Dật Biểu quay sang nhìn Hoàng Phủ Anh Tuấn sửa sang quần áo cho hắn rồi nói:
- Bái kiến hoàng thượng cần phải chú ý tới lễ tiết hoàng thượng bất kể phong chức quan gì cũng phải dập đầu chín cái tạ ân.
Hoàng Phủ Anh Tuấn cảm động nói với tổ phụ:
- Tôn nhi minh bạch mong tổ phụ yên tâm.
Hắn đi tới trước ngựa trở mình lên:
- Tổ phụ tôn nhi tiến cung, chờ Tôn nhi báo tin tức tốt.
Hắn đánh ngựa chạy gấp đi, Hoàng Phủ Dật Biểu nhìn tư thế oai hùng của tôn nhi mình, nước mắt kích động chảy ra, xem ra mình có hậu nhân rồi.
Trong lòng hắn cũng hiểu, thái tử vào thời khắc mấu chốt giúp mình, điều này nhắc nhở mình, một trăm năm mươi vạn lượng cũng không đủ, nếu như lần này thuận lợi tiêu diệt Tề Thụy Phúc cho y hai trăm vạn lượng cũng không sao.
Ở trong ngự thư phòng Hoàng Phủ Anh Tuấn cung kính quỳ xuống trước mặt hoàng đế khấu đầu chín cái.
- Thần Hoàng Phủ Anh Tuấn bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng Phủ Huyền Đức cười cười khoát tay nói:
- Hoàng chất miễn lễ bình thân.
Hoàng Phủ Anh Tuấn nghe thấy hoàng đế gọi mình là hoàng chất thì trong lòng cảm động:
- Đa tạ bệ hạ.
Hắn đứng lên cúi đầu khoanh tay ngoài ngân tuyến Hoàng Phủ Huyền Đức dò xét hắn rồi nói:
- Hoàng chất trẫm không rõ, ngươi tại sao lại phản lại tổ phụ của mình, chuyện này thật là bất hiếu, ngươi phải giải thích cho trẫm.
Hoàng Phủ Anh Tuấn trong lòng đã sớm chuẩn bị, hắn khom người nói:
- Hồi bẩm bệ hạ thần không cho là bất hiếu, nếu như tổ phụ một mực chấp mê bất ngộ, không uốn nắn sai lầm đó mới là bất hiếu.
- Nhưng dù sao y cũng là tổ phụ của ngươi ngươi hoạch tội của y như vậy sẽ bị gọt tước lưu vong ngươi có biết không?
Hoàng Phủ Anh Tuấn lại quỳ xuống:
- Thần biết rõ thần đau khổ mà cân nhắc, không nói cho bệ hạ là bất trung nói ra là bất hiếu, thần rốt cuộc chọn trung không chọn hiếu, cổ nhân nói, Thiên Địa quân sư ngũ luân, quân tại trước thân dĩ nhiên là lấy quân làm trọng.
- Nói hay lắm.
Hoàng Phủ Huyền Đức tán dương nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Người này ngoan tâm thủ lạt ngay cả tổ phụ cũng bán đứng cầu vinh, có thể dùng hắn một lúc cho hắn đi đối phó với Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Huyền Đức liền cười nói:
- Ngươi trung thành với trẫm trẫm hiểu rõ, trẫm đã phong cho ngươi làm Quảng Lăng quận công, chuẩn bị cho ngươi đi Sở Châu, như vậy đi trẫm nghe nói ngươi đã cùng với hình bộ thị lang Bạch Minh Khải đính hôn, ngươi trước hết lập gia đã, trẫm sẽ phong thêm cho ngươi tước quốc công sau đó ngươi đi Sở châu làm Quảng Lăng tướng quân kiêm Tú Y vệ ở Sở Châu.
Mộng đẹp như vậy khiến cho Hoàng Phủ Dật Biểu sau khi tỉnh lại vẫn nhắm mắt tận hưởng dư vị ngọt ngào đó.
- Tổ phụ.
Bên ngoài truyền tới thanh âm của Hoàng Phủ Anh Tuấn:
- Tôn nhi giữa trưa muốn đi Bách Phú tửu lâu ăn cơm, tổ phụ có đồng ý không?
Hoàng Phủ Dật Biểu từ từ mở to mắt gật đầu nói:
- Đi đi.
Hoàng Phủ Anh Tuấn chính là nhi tử của con trai hắn đã qua đời hắn chính là trưởng tôn lớn lên giống hắn hồi còn trẻ như đúc. Hoàng Phủ Dật Biểu thích nhất đứa cháu trai này, có lẽ từ nhỏ làm hư cho nên sau này lớn lên hắn hoành hành không úy kỵ ai, gây chuyện sinh sự khắp nơi, hai tháng trước suất lĩnh Tú Y vệ trùng kích phủ đệ của Hoàng Phủ Cương, bị bãi miễn chức vụ, trở thành dân thường, chuyện này khiến Hoàng Phủ Dật Biểu vô cùng đau lòng.
Nhưng thực tế sau đó đột nhiên cháu trai của hắn trở nên vô cùng nhu thuận, điều này khiến cho Hoàng Phủ Dật Biểu vô cùng vui mừng:
- Nếu như ngươi không có tiền thì đi tới chỗ thu chi nhận một vạn lượng tiêu vặt, làm nam nhân cần phải hào phóng một chút.
- Đa tạ tổ phụ lần trước tổ phụ cho tôn nhi một vạn lượng còn chưa dùng xong Tôn nhi khi nào dùng hết lại hỏi tổ phụ.
Hoàng Phủ Anh Tuấn vô cùng nhu thuận khiêm cung.
- Được thật là hảo hài tử.
Hoàng Phủ Dật Biểu vuốt râu cười:
- Ngươi đi đi.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, chỉ nghe thanh âm của quản gia hô to:
- Lão gia thánh chỉ đã tới, nói trưởng tôn và lão gia đi nhận.
Hoàng Phủ Dật Biểu đứng lên kinh hô:
- Mau đi.
Ở ngoài cửa ra vào, Hoàng Phủ Anh Tuấn nở ra nụ cười đắc ý, hắn biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Ở ngoài cửa lớn, Hoàng Phủ Dật Biểu mang theo cháu trai của mình là Hoàng Phủ Anh Tuấn cùng với mười đứa cháu khác ở trước hương án quỳ xuống:
- Thần Đôn Hoàng quận vương tiếp chỉ.
Hoạn quan tuyên chỉ giơ cao thanh chỉ lên mà cao giọng đọc nói:
- Đại Ninh vương triều hoàng đế thấy Đôn Hoàng quận vương kìm chế bản thân, biết khiêm cung, hay làm việc thiện, là mẫu mực trong hoàng tộc, đặc biệt gia phong làm Thái Tử Thiếu Bảo, ban thưởng Kim Long quải trượng một cái, Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng phong làm Quảng Lăng quận công, lập tức tiến cung thụ quan, khâm thử!
Hoàng Phủ Dật Biểu vừa mừng vừa sợ, cuống quít dập đầu tạ ơn:
- Thần tạ thánh ân.
Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng cuồng hỉ, xem ra mình đã đặt đúng cửa rồi, hắn cũng được phong làm quận công, vội vàng cuống quít dập đầu:
- Thần tạ hoàng thượng thánh ân.
Hắn bắt đầu đỡ tổ phụ, Hoàng Phủ Dật Biểu mừng rỡ như điên, liên tục vỗ vai hắn:
- Hảo hài tử, chúng ta được vùng lên rồi.
Hoạn quan tuyên chỉ tiến tới cạnh hắn mà nói:
- Lão vương gia chúc mừng lão vương gia, bảo lệnh tôn mau lập gia đình khi đó có thể phong làm quốc công.
Hoàng Phủ Dật Biểu kéo hoạn quan qua một bên lấy ra một cái vòng tay phỉ thúy trân quý kín đáo đưa cho hắn rồi thấp giọng nói:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Tôn nhi của ta tại sao lại được phong làm quận công?
Hoạn quan nhận cái vòng tay thấp giọng cười nói:
- Nghe nói là người kế vị đề đạt với hoàng thượng Lương vương hệ một mình độc đại, cho nên đề nghị lão vương gia vùng lên để cân đối một chút.
Hoàng Phủ Dật Biểu lập tức tỉnh ngộ cháu trai của hắn được phong làm Quảng Lăng quận công cũng có nghĩa là đi Sở châu làm quan, nếu như lập gia đình tức là trở thành quốc công, giống như Hoàng Phủ Vô Tấn, chỉ là cháu của mình không có quân đội cần phải thấp hơn một cấp.
- Hóa ra là như vậy.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Hoạn quan tiến lên cười nói:
- Mong lệnh tôn theo ta tiến cung để phong quan.
- Được ta sẽ nói với hắn.
Hoàng Phủ Dật Biểu quay sang nhìn Hoàng Phủ Anh Tuấn sửa sang quần áo cho hắn rồi nói:
- Bái kiến hoàng thượng cần phải chú ý tới lễ tiết hoàng thượng bất kể phong chức quan gì cũng phải dập đầu chín cái tạ ân.
Hoàng Phủ Anh Tuấn cảm động nói với tổ phụ:
- Tôn nhi minh bạch mong tổ phụ yên tâm.
Hắn đi tới trước ngựa trở mình lên:
- Tổ phụ tôn nhi tiến cung, chờ Tôn nhi báo tin tức tốt.
Hắn đánh ngựa chạy gấp đi, Hoàng Phủ Dật Biểu nhìn tư thế oai hùng của tôn nhi mình, nước mắt kích động chảy ra, xem ra mình có hậu nhân rồi.
Trong lòng hắn cũng hiểu, thái tử vào thời khắc mấu chốt giúp mình, điều này nhắc nhở mình, một trăm năm mươi vạn lượng cũng không đủ, nếu như lần này thuận lợi tiêu diệt Tề Thụy Phúc cho y hai trăm vạn lượng cũng không sao.
Ở trong ngự thư phòng Hoàng Phủ Anh Tuấn cung kính quỳ xuống trước mặt hoàng đế khấu đầu chín cái.
- Thần Hoàng Phủ Anh Tuấn bái kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng Phủ Huyền Đức cười cười khoát tay nói:
- Hoàng chất miễn lễ bình thân.
Hoàng Phủ Anh Tuấn nghe thấy hoàng đế gọi mình là hoàng chất thì trong lòng cảm động:
- Đa tạ bệ hạ.
Hắn đứng lên cúi đầu khoanh tay ngoài ngân tuyến Hoàng Phủ Huyền Đức dò xét hắn rồi nói:
- Hoàng chất trẫm không rõ, ngươi tại sao lại phản lại tổ phụ của mình, chuyện này thật là bất hiếu, ngươi phải giải thích cho trẫm.
Hoàng Phủ Anh Tuấn trong lòng đã sớm chuẩn bị, hắn khom người nói:
- Hồi bẩm bệ hạ thần không cho là bất hiếu, nếu như tổ phụ một mực chấp mê bất ngộ, không uốn nắn sai lầm đó mới là bất hiếu.
- Nhưng dù sao y cũng là tổ phụ của ngươi ngươi hoạch tội của y như vậy sẽ bị gọt tước lưu vong ngươi có biết không?
Hoàng Phủ Anh Tuấn lại quỳ xuống:
- Thần biết rõ thần đau khổ mà cân nhắc, không nói cho bệ hạ là bất trung nói ra là bất hiếu, thần rốt cuộc chọn trung không chọn hiếu, cổ nhân nói, Thiên Địa quân sư ngũ luân, quân tại trước thân dĩ nhiên là lấy quân làm trọng.
- Nói hay lắm.
Hoàng Phủ Huyền Đức tán dương nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Người này ngoan tâm thủ lạt ngay cả tổ phụ cũng bán đứng cầu vinh, có thể dùng hắn một lúc cho hắn đi đối phó với Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Huyền Đức liền cười nói:
- Ngươi trung thành với trẫm trẫm hiểu rõ, trẫm đã phong cho ngươi làm Quảng Lăng quận công, chuẩn bị cho ngươi đi Sở Châu, như vậy đi trẫm nghe nói ngươi đã cùng với hình bộ thị lang Bạch Minh Khải đính hôn, ngươi trước hết lập gia đã, trẫm sẽ phong thêm cho ngươi tước quốc công sau đó ngươi đi Sở châu làm Quảng Lăng tướng quân kiêm Tú Y vệ ở Sở Châu.
/493
|