Hoàng Phủ Vô Tấn ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
- Hồi bẩm điện hạ ty chức nhìn thấy hắn rồ cả nhà của hắn đều ở trong thành còn có mấy nghìn trang đinh hộ vệ đề phòng sâm nghiêm.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu đây phù hợp với tin tình báo cua rhawns, rất nhiều hộ vệ ở trong trang viên của hoàng thân quốc thích bọn họ tư dưỡng trang đinh, nuôi dưỡng cung cấp vũ khí như là quân đội, hôm nay hắn không phải là đàm phán mà là đến đánh hổ.
Hoàng Phủ Vô Tấn nói với Tô Hàn Trinh:
- Tô đại nhân ông cùng với Vương huyện lệnh đi tới huyện thành trước ta xử lý sau chuyện này sáng mai ông mang thủ hạ tới xử lý cùng.
Tô Hàn Trinh biết Hoàng Phủ Vô Tấn muốn động thủ y cũng không thể làm gì, đành phải đáp ứng một tiếng, cùng với Vương huyện lệnh trở về huyện thành, Hoàng Phủ Vô Tấn thấy bọn họ đi xa rồi thì lập tức hạ lệnh;
- Hướng về phía tòa thành xuất phát.
Hoàng hôn hai nghìn trang đinh đã bắt đầu bạo động bọ họ phát hinệ ra một chi quân đội đang hướng về phía thành, số người không nhiều chỉ có ba bốn nghìn người nhưng vũ trang đầy đủ đằng đằng sát khí khiến cho bọn họ phải kinh hồn táng đảm.
Lúc này một gã kỵ binh chạy như bay tới đem một phong thư bắn vào tường cao, con trai trưởng của Hoàng Phủ Giới là Hoàng Phủ Tín run rẩy mở ra ở bên trong chỉ có một câu:
- Hạn cho trong vòng một khắc mở cửa đầu hàng, nếu không tịch thu tài sản, giết sạch cả nhà.
Phần ký tên ghi bốn chữ Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Vô Tấn rõ ràng tự mình tới rồi, Hoàng Phủ Tín thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo chạy vào trong thành, vừa tới cửa hắn đã nhìn thấy Hoàng Phủ Giới đi ra.
- Xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như vậy/
Hoàng Phủ Giới bất mãn hỏi.
- Phụ thân đại họa lâm đầu rồi.
Hoàng Phủ Tín quỳ xuống đất đưa thư cho phụ thân Hoàng Phủ Giới mở thư ra run lên;
- Cái này... chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt ta sao?
- Phụ thân mau đầu hàng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Hoàng Phủ Giới quay đầu nhìn tòa thành, phía bên trong là gia sản trăm vạn của hắn, hắn nhìn khoa lúa chỗ đó có trăm vạn lương thực chẳng lẽ những thứ này phải bỏ đi, hắn không cam tâm.
Đúng lúc này chỉ thấy từng thanh âm rung trời vang lên tường thành cuối cùng cũng sụp xuống phụ tử Hoàng Phủ Giới nhũn cả chân, bnọ họ ôm đầu nằm rạp xuống mặt đất sợ tới mức rét run.
Nửa ngày sau phụ tử Hoàng Phủ Giới mới từ từ ngẩng đầu chỉ thấy tấm cửa sắt bị đánh cho biến hành tường cao sụp xuống, từng trang đinh đi ra ngoài đầu hàng.
Xuyên qua đại động Hoàng Phủ Giới nhìn thấy bên ngoài là quân đội dày đặc, Hoàng Phủ Giới liền co quắp ở trên mặt đất hắn còn ôm một hi vọng may mắn, mệnh cho trang đinh chống cự nhưng hiện tại đã triệt để tuyệt vọng.
Ở phía xa xa Vô Tấn nhìn thấy lũ trang đinh liên tục đầu hàng hắn hừ lạnh một tiếng.
Lúc này cửa lớn đã mở Hoàng Phủ Giới cùng với nhi tử đi ra Hoàng Phủ Giới ở phía xa hô to:
- Lương vương điện hạ lão thần đầu hàng nguyện vì điện hạ hiệu lực.
Hoàng Phủ Vô Tấn nhịn không được mà cười lên hắn vung tay:
- Vào bên trong triệt để điều tra cho ta.
Ba nghìn binh sĩ nhanh chóng tiến vào trong thành.
Sáng sớm ngày kế tiếp Tô Hàn Trinh mang theo sáu mươi quan viên thanh tra nhập vào trong thành, thẩm tra đối chiếu, triệt để rõ ràng.
Sau khi quận vương Hoàng Phủ Giới bị tịch thu ruộng đất những nơi khác ở Toánh Xuyên huyện cũng đã bắt đầu thanh tra, dần dần ảnh hưởng tới toàn bộ Hứa Xương quận.
Tuy nhiên cuộc thanh tra thu lại ruộng đất này đã ảnh hưởng tới đại bộ phận hoàng thân quốc thích ở Ung kinh.
Sau khi sự kiện huyết tinh trấn áp sĩ tử ở trường thái học bộc phát, toàn bộ thế cục Ung Kinh liền trở nên khẩn trương, Thân thái hậu tiến hành cao thấp quản chế nơi này, lệnh cho học sinh trở về quê, cũng ban bố cấm khẩu lệnh bất luận nơi nào công cộng cũng không được bàn chính sự, kẻ trái lệnh sẽ bị giam vào đại lao.
Ung kinh đại tửu quán trà lâu đều nhìn thấy thân ảnh của Tú Y vệ bọn họ đã nhận được quyền lực lớn nhất có thể bắt giam bất kỳ kẻ nào đàm luận chính sự, trên đường đi mọi người đều sợ hãi không dám nhiều chuyện.
Cùng lúc đó Thân thái hậu lại hạ hai đạo mệnh chỉ, đầu tiên là tăng lương cho quan viên trong triều lên gấp đôi tiếp theo lại quyết định di giá tới Bình An cung, để tăng cường khống chế với triều đình.
Sau một loạt thủ đoạn mạnh mẽ của thái hậu, chính sự đường cuối cùng cũng bị áp chế, đầu tháng mười hai Thân thái hậu chính thức từ Hoa Thanh cung tới Bình An cung, triều thần đủ loại quan lại ngoài thất phẩm đều phải do thái hậu phê chuẩn, bà chẳng những không nhượng bộ mà còn tăng cường quyền lực của mình.
Lúc này từng mảng tuyết như lông ngỗng rơi xuống trước cửa ngự thư phòng của thái hậu, Thân Thấm Ngọc đứng ở bên cửa sổ đã rất lâu rồi nàng thò tay hứng bông tuyết, bông tuyết trắng óng ánh tan ra trong tay của nàng, mang theo một cảm giác lạnh buốt.
Lúc này trong mắt của nàng hiện ra vẻ ôn nhu không còn cứng rắn như lúc trước nữa.
Nàng đã từng có lý tưởng là mẫu nghi thiên hạ, mỗi ngày đăm chiêu suy nghĩ cho trượng phu, nàng nằm mơ cũng muốn sinh hạ năm sáu đứa con, để cho những hài tử này ngày nào cũng quây quần bên mình, nàng nguyện làm một hiền thê lương mẫu.
Nhưng trượng phu đã làm nát tan giấc mộng của nàng, từ khi nàng sẩy thai hài tử bốn tháng, trong lòng của nàng đã dần lạnh đi, Hoa Thanh cung lúc nào cũng chỉ mang theo một mùa đông, khiến cho lòng nàng trở nên cứng rắn vô cùng, nàng cuối cùng ý thức được trên thế gian này thứ đáng tin nhất không phải trượng phu nhi tử mà là quyền lực.
Cho nên khi tin trượng phu của bà chết được truyền ra chuyện đầu tiên bà làm không phải đi nhìn trượng phu mà là cướp lấy quyền lực.
Bà thành công rồi nhưng càng ngày bà càng cảm thấy tịch mịch, ở cái tuổi nữ nhân ba mươi tuổi nhu cầu sinh lý càng lúc càng giày vò tâm khảm của bà, nhưng bà cũng biết mình không thể đi sai đường nếu không đáp đại thần đang nhìn chằm chằm sẽ dùng tội danh dâm loạn mà lật đổ địa vị của bà.
Bà chỉ có thể dùng sinh lý chuyển đổi thành ham muốn quyền lực, cho mình trở thành lạnh lùng lãnh huyết.
- Thái hậu người đã mang đến.
Trong tay của bà tuyết đã tan sự ôn nhu cũng biến mất vô ảnh vô tung, khôi phục lại vẻ lạnh buốt như trước.
- Dẫn hắn tới đây.
Nàng quay lại ngồi tên ghế hai gã thự phòng mang một người vào trong ngự thư phòng tiểu hoạn quan quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu nô Trương Đức Sinh khấu kiến nương nương.
Tiểu hoạn quan Trương Đức Sinh chính là người mà thái hậu an bài vào trong thư phòng của Hoàng Phủ Điềm để chiếu cố hắn.
- Hồi bẩm điện hạ ty chức nhìn thấy hắn rồ cả nhà của hắn đều ở trong thành còn có mấy nghìn trang đinh hộ vệ đề phòng sâm nghiêm.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu đây phù hợp với tin tình báo cua rhawns, rất nhiều hộ vệ ở trong trang viên của hoàng thân quốc thích bọn họ tư dưỡng trang đinh, nuôi dưỡng cung cấp vũ khí như là quân đội, hôm nay hắn không phải là đàm phán mà là đến đánh hổ.
Hoàng Phủ Vô Tấn nói với Tô Hàn Trinh:
- Tô đại nhân ông cùng với Vương huyện lệnh đi tới huyện thành trước ta xử lý sau chuyện này sáng mai ông mang thủ hạ tới xử lý cùng.
Tô Hàn Trinh biết Hoàng Phủ Vô Tấn muốn động thủ y cũng không thể làm gì, đành phải đáp ứng một tiếng, cùng với Vương huyện lệnh trở về huyện thành, Hoàng Phủ Vô Tấn thấy bọn họ đi xa rồi thì lập tức hạ lệnh;
- Hướng về phía tòa thành xuất phát.
Hoàng hôn hai nghìn trang đinh đã bắt đầu bạo động bọ họ phát hinệ ra một chi quân đội đang hướng về phía thành, số người không nhiều chỉ có ba bốn nghìn người nhưng vũ trang đầy đủ đằng đằng sát khí khiến cho bọn họ phải kinh hồn táng đảm.
Lúc này một gã kỵ binh chạy như bay tới đem một phong thư bắn vào tường cao, con trai trưởng của Hoàng Phủ Giới là Hoàng Phủ Tín run rẩy mở ra ở bên trong chỉ có một câu:
- Hạn cho trong vòng một khắc mở cửa đầu hàng, nếu không tịch thu tài sản, giết sạch cả nhà.
Phần ký tên ghi bốn chữ Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Vô Tấn rõ ràng tự mình tới rồi, Hoàng Phủ Tín thấy hai chân mềm nhũn, lảo đảo chạy vào trong thành, vừa tới cửa hắn đã nhìn thấy Hoàng Phủ Giới đi ra.
- Xảy ra chuyện gì mà kinh hoảng như vậy/
Hoàng Phủ Giới bất mãn hỏi.
- Phụ thân đại họa lâm đầu rồi.
Hoàng Phủ Tín quỳ xuống đất đưa thư cho phụ thân Hoàng Phủ Giới mở thư ra run lên;
- Cái này... chẳng lẽ hắn muốn tiêu diệt ta sao?
- Phụ thân mau đầu hàng bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Hoàng Phủ Giới quay đầu nhìn tòa thành, phía bên trong là gia sản trăm vạn của hắn, hắn nhìn khoa lúa chỗ đó có trăm vạn lương thực chẳng lẽ những thứ này phải bỏ đi, hắn không cam tâm.
Đúng lúc này chỉ thấy từng thanh âm rung trời vang lên tường thành cuối cùng cũng sụp xuống phụ tử Hoàng Phủ Giới nhũn cả chân, bnọ họ ôm đầu nằm rạp xuống mặt đất sợ tới mức rét run.
Nửa ngày sau phụ tử Hoàng Phủ Giới mới từ từ ngẩng đầu chỉ thấy tấm cửa sắt bị đánh cho biến hành tường cao sụp xuống, từng trang đinh đi ra ngoài đầu hàng.
Xuyên qua đại động Hoàng Phủ Giới nhìn thấy bên ngoài là quân đội dày đặc, Hoàng Phủ Giới liền co quắp ở trên mặt đất hắn còn ôm một hi vọng may mắn, mệnh cho trang đinh chống cự nhưng hiện tại đã triệt để tuyệt vọng.
Ở phía xa xa Vô Tấn nhìn thấy lũ trang đinh liên tục đầu hàng hắn hừ lạnh một tiếng.
Lúc này cửa lớn đã mở Hoàng Phủ Giới cùng với nhi tử đi ra Hoàng Phủ Giới ở phía xa hô to:
- Lương vương điện hạ lão thần đầu hàng nguyện vì điện hạ hiệu lực.
Hoàng Phủ Vô Tấn nhịn không được mà cười lên hắn vung tay:
- Vào bên trong triệt để điều tra cho ta.
Ba nghìn binh sĩ nhanh chóng tiến vào trong thành.
Sáng sớm ngày kế tiếp Tô Hàn Trinh mang theo sáu mươi quan viên thanh tra nhập vào trong thành, thẩm tra đối chiếu, triệt để rõ ràng.
Sau khi quận vương Hoàng Phủ Giới bị tịch thu ruộng đất những nơi khác ở Toánh Xuyên huyện cũng đã bắt đầu thanh tra, dần dần ảnh hưởng tới toàn bộ Hứa Xương quận.
Tuy nhiên cuộc thanh tra thu lại ruộng đất này đã ảnh hưởng tới đại bộ phận hoàng thân quốc thích ở Ung kinh.
Sau khi sự kiện huyết tinh trấn áp sĩ tử ở trường thái học bộc phát, toàn bộ thế cục Ung Kinh liền trở nên khẩn trương, Thân thái hậu tiến hành cao thấp quản chế nơi này, lệnh cho học sinh trở về quê, cũng ban bố cấm khẩu lệnh bất luận nơi nào công cộng cũng không được bàn chính sự, kẻ trái lệnh sẽ bị giam vào đại lao.
Ung kinh đại tửu quán trà lâu đều nhìn thấy thân ảnh của Tú Y vệ bọn họ đã nhận được quyền lực lớn nhất có thể bắt giam bất kỳ kẻ nào đàm luận chính sự, trên đường đi mọi người đều sợ hãi không dám nhiều chuyện.
Cùng lúc đó Thân thái hậu lại hạ hai đạo mệnh chỉ, đầu tiên là tăng lương cho quan viên trong triều lên gấp đôi tiếp theo lại quyết định di giá tới Bình An cung, để tăng cường khống chế với triều đình.
Sau một loạt thủ đoạn mạnh mẽ của thái hậu, chính sự đường cuối cùng cũng bị áp chế, đầu tháng mười hai Thân thái hậu chính thức từ Hoa Thanh cung tới Bình An cung, triều thần đủ loại quan lại ngoài thất phẩm đều phải do thái hậu phê chuẩn, bà chẳng những không nhượng bộ mà còn tăng cường quyền lực của mình.
Lúc này từng mảng tuyết như lông ngỗng rơi xuống trước cửa ngự thư phòng của thái hậu, Thân Thấm Ngọc đứng ở bên cửa sổ đã rất lâu rồi nàng thò tay hứng bông tuyết, bông tuyết trắng óng ánh tan ra trong tay của nàng, mang theo một cảm giác lạnh buốt.
Lúc này trong mắt của nàng hiện ra vẻ ôn nhu không còn cứng rắn như lúc trước nữa.
Nàng đã từng có lý tưởng là mẫu nghi thiên hạ, mỗi ngày đăm chiêu suy nghĩ cho trượng phu, nàng nằm mơ cũng muốn sinh hạ năm sáu đứa con, để cho những hài tử này ngày nào cũng quây quần bên mình, nàng nguyện làm một hiền thê lương mẫu.
Nhưng trượng phu đã làm nát tan giấc mộng của nàng, từ khi nàng sẩy thai hài tử bốn tháng, trong lòng của nàng đã dần lạnh đi, Hoa Thanh cung lúc nào cũng chỉ mang theo một mùa đông, khiến cho lòng nàng trở nên cứng rắn vô cùng, nàng cuối cùng ý thức được trên thế gian này thứ đáng tin nhất không phải trượng phu nhi tử mà là quyền lực.
Cho nên khi tin trượng phu của bà chết được truyền ra chuyện đầu tiên bà làm không phải đi nhìn trượng phu mà là cướp lấy quyền lực.
Bà thành công rồi nhưng càng ngày bà càng cảm thấy tịch mịch, ở cái tuổi nữ nhân ba mươi tuổi nhu cầu sinh lý càng lúc càng giày vò tâm khảm của bà, nhưng bà cũng biết mình không thể đi sai đường nếu không đáp đại thần đang nhìn chằm chằm sẽ dùng tội danh dâm loạn mà lật đổ địa vị của bà.
Bà chỉ có thể dùng sinh lý chuyển đổi thành ham muốn quyền lực, cho mình trở thành lạnh lùng lãnh huyết.
- Thái hậu người đã mang đến.
Trong tay của bà tuyết đã tan sự ôn nhu cũng biến mất vô ảnh vô tung, khôi phục lại vẻ lạnh buốt như trước.
- Dẫn hắn tới đây.
Nàng quay lại ngồi tên ghế hai gã thự phòng mang một người vào trong ngự thư phòng tiểu hoạn quan quỳ xuống dập đầu:
- Tiểu nô Trương Đức Sinh khấu kiến nương nương.
Tiểu hoạn quan Trương Đức Sinh chính là người mà thái hậu an bài vào trong thư phòng của Hoàng Phủ Điềm để chiếu cố hắn.
/493
|