Ôm từng người
“Mộng, mấy ngày qua cậu ở đâu, chúng tớ tìm cậu tìm thật cực khổ nha” Phỉ
“Đúng vậy, còn có người hung ác nói rằng nếu cậu mà xảy ra chuyện gì sẽ không bỏ qua cho tớ đâu” tôi liếc Vũ một cái, mới chú ý tới ngoài cửa còn có một người “Ân! Mộng, kia là ai, không giới thiệu một chút sao?” Kỳ quái, cảm giác người này nhìn rất quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào! Lại nhất thời không nghĩ ra.
“Nga, thật xin lỗi, khi nãy quá cao hứng quên mất giới thiệu” Mộng kéo Đằng Mộc đến gần mọi người hơn “Anh ta là ân nhân cứu mạng của tớ, Thượng Đảo Đằng Mộc “
“Đằng Mộc, bọn họ là bạn của tôi” sau đó giới thiệu từng người!
Mọi người ngồi ở phòng khách, nghe Mộng kể những chuyện đã xảy ra
“Nếu nói như vậy…, Mộng hẳn là bị người ám toán hoặc là cảnh cáo “
“Đúng như vậy, không sai, tớ nghe bọn họ nói như thế “ Mộng
“Nhưng là, bọn họ không phải vẫn luôn muốn đối phó với Thần sao? Sao lại tìm đến Mộng” Hạo
“Bọn họ làm như vậy đơn giản chính là muốn đánh bại từng người chúng ta, chờ tớ bị cô lập hoàn toàn sẽ ra tay” thật ác độc độc
“Nhưng mà, sẽ là ai chứ?” Vũ
Khó chịu nhìn Vũ rồi một cái “Hừ! Nhưng mà cái biện pháp này thật rất hữu dụng “
“Thần, thật xin lỗi!” Vũ đi tới trước mặt tôi thành khẩn xin lỗi.
Phất tay một cái “Quên đi, tớ lại không để ở trong lòng. Người này hẳn là bọn họ, nhưng mà là tại sao vậy chứ?” Nhỏ giọng thầm nói.
“Bọn họ? Là ai” mọi người đồng thanh hỏi tôi.
“A! Tớ có nói gì sao? Hình như là không có a! o (∩_∩ )o. . . Ha hả a được rồi a, nghỉ ngơi trước đi nha” không đợi mọi người phản đối, xoay người lên lầu. Rốt cục nhớ ra cái tên Thượng Đảo Đằng Mộc kia là ai rồi, nếu như không sai! Chính là anh ta! Vậy dễ xử lý rồi!
“Thần, cậu hôm nay rất kỳ quái” Phong cùng tôi trở lại phòng ngủ, đứng phía sau tôi.
“A, có sao? Tớ cảm thấy rất bình thường a” xoay người ôm lấy eo Phong, mùi huân y thảo(hương lavender) nhàn nhạt phát ra từ trên quần áo! Thật là thơm!
“Phong, cậu dùng nước hoa hả, là mùi Lavender, thơm quá nha”
Vỗ về mái tóc của tôi “Nào có, đây là mùi thơm cơ thể đó” (anchan: tác giả chém quá xá, mùi cơ thể nào mà có mùi lavender)
“Phải không?”
“Cậu nha! Quên đi, chậm, ngủ đi” ai! Thần, tớ biết cậu đang nói lảng sang chuyện khác, nếu như cậu không muốn nói tớ cũng không miễn cưỡng
Thật xin lỗi Phong, không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, mà là tớ cũng không nắm chắc có thể đánh thắng trận chiến này hay không! Chuyện này quan hệ đến sinh tử của bang phái, tớ không thể quyết định qua loa. Cho tớ thời gian suy nghĩ thật kỹ. Hai người đều có tâm tư riêng nằm ở trên giường! (anchan: cái này gọi là đồng sàng dị mộng a ^^!)
Tại một phòng khác.
Đằng Mộc nằm trên giường nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cô gái tóc tím tên là Thần kia hình như đối với tôi rất đề phòng, tại sao? Tôi hẳn là không biết cô ta! Cẩn thận nhớ lại những tin tức có liên quan đến cô gái tóc tím, nhưng một chút cũng không nhớ nổi! Mặc kệ, nhưng Băng Thần kia thoạt nhìn thật không đơn giản, hơn nữa, còn không dễ chọc vào? Không biết tối nay cô ấy sẽ cho tôi kinh hỉ gì? Nghĩ tới khóe miệng lộ ra nụ cười mong đợi, má lúm đồng tiền trên mặt càng sâu! Trợn tròn mắt nhìn cửa phòng!
“Cậu đang nhìn cái gì?” Ân, thanh âm làm sao lại từ phía sau truyền đến. Quay đầu nhìn thấy một cô gái đứng bên cửa sổ! Người này chính là Thần!
Thần từ sân thượng cách vách leo qua bên này, từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, nhưng thấy Đằng Mộc đang nhìn chằm chằm vào cửa, chẳng lẽ anh ta cho là tôi sẽ đi vào từ cửa, tính cảnh giác sao kém như vậy a!
Đằng Mộc vội vả bật người dậy “Cô làm sao lại vào bằng cửa sổ, tôi một chút cảm giác cũng không biết” quả nhiên Băng Thần này không đơn giản, thậm chí ngay cả tôi cũng không phát hiện, nếu cô ta là kẻ địch vậy thì…, tôi đã sớm chết rồi “Vào lúc nào “
“Vào được chừng 1 phút, không biết anh đang suy nghĩ gì, mà chăm chú thế” đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn Đằng Mộc.
“Uy ~ đã trễ thế này cô là một cô gái lại ở trong phòng nam sinh còn ra thể thống gì!”
“Stop! Anh đừng giả bộ nữa! Tôi còn không biết anh” người này da mặt dày thật, nói dối mặt cũng không biến sắc.
“Cái gì a, cô rất hiểu rõ tôi sao? Hơn nữa, hơn nửa đêm cô tại sao lại chạy đến phòng này, có ý đồ gì” nói xong còn giả bộ làm như tôi sẽ làm gì anh ta còn lấy chăn quấn người thật chặc! Tôi trợn mắt một cái thật chịu không được, thật mắc ói.
“Phi! Anh có cho tôi cũng không thèm” tức chết tôi
“Nga, tặng cô cũng không muốn, vậy cô đến tìm tôi làm gì” buông chăn ra, ngồi xếp bằng ở bên giường nhìn tôi.
“Mắc ói, anh đến gần Mộng và chúng tôi rốt cuộc là có mục đích gì”
“Hả! Chỉ giáo cho” bộ dáng hồ đồ
“Hừ, còn giả vờ, anh! gia tộc Thượng Đảo là bang phái có thế lực lớn nhất ở Nhật Bản, không, phải là thế giới ! Hơn nữa còn là người điều khiển phía sau của tổ chức thối Ám U! Thượng Đảo Thiếu chủ, tôi nói không sai chứ!”
“Cô làm sao cô biết rõ ràng như thế, cô đến tột cùng là ai” Đằng Mộc sắc mặt tái nhợt nói, mọi người chỉ biết Thượng Đảo là tập đoàn xí nghiệp nổi danh quốc tế, nhưng không biết tổ chức Ám U cũng là do gia tộc Thượng Đảo một tay phát triển! Chỉ là… Lắc đầu, cười khổ!
“Tôi nghĩ tôi có thể giúp anh” hiện tại Ám U đã không còn như ngày xưa nữa.
“Cô? Giúp tôi, cô còn biết cái gì?” Kinh khủng nhìn thiếu nữ trước mắt, cô rốt cuộc là ai, tại sao lại biết nhiều đến vậy.
“Tôi là ai không quan trọng! Quan trọng là … Tôi có thể giúp anh, chỉ là anh có đồng ý hay không?” Cười nhìn Đằng Mộc, anh sẽ đồng ý.
“Tôi không miễn cưỡng anh, cho anh thời gian suy nghĩ, ba ngày đủ chứ” nói xong nhảy ra cửa sổ quay về gian phòng cách vách.
“Mộng, mấy ngày qua cậu ở đâu, chúng tớ tìm cậu tìm thật cực khổ nha” Phỉ
“Đúng vậy, còn có người hung ác nói rằng nếu cậu mà xảy ra chuyện gì sẽ không bỏ qua cho tớ đâu” tôi liếc Vũ một cái, mới chú ý tới ngoài cửa còn có một người “Ân! Mộng, kia là ai, không giới thiệu một chút sao?” Kỳ quái, cảm giác người này nhìn rất quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào! Lại nhất thời không nghĩ ra.
“Nga, thật xin lỗi, khi nãy quá cao hứng quên mất giới thiệu” Mộng kéo Đằng Mộc đến gần mọi người hơn “Anh ta là ân nhân cứu mạng của tớ, Thượng Đảo Đằng Mộc “
“Đằng Mộc, bọn họ là bạn của tôi” sau đó giới thiệu từng người!
Mọi người ngồi ở phòng khách, nghe Mộng kể những chuyện đã xảy ra
“Nếu nói như vậy…, Mộng hẳn là bị người ám toán hoặc là cảnh cáo “
“Đúng như vậy, không sai, tớ nghe bọn họ nói như thế “ Mộng
“Nhưng là, bọn họ không phải vẫn luôn muốn đối phó với Thần sao? Sao lại tìm đến Mộng” Hạo
“Bọn họ làm như vậy đơn giản chính là muốn đánh bại từng người chúng ta, chờ tớ bị cô lập hoàn toàn sẽ ra tay” thật ác độc độc
“Nhưng mà, sẽ là ai chứ?” Vũ
Khó chịu nhìn Vũ rồi một cái “Hừ! Nhưng mà cái biện pháp này thật rất hữu dụng “
“Thần, thật xin lỗi!” Vũ đi tới trước mặt tôi thành khẩn xin lỗi.
Phất tay một cái “Quên đi, tớ lại không để ở trong lòng. Người này hẳn là bọn họ, nhưng mà là tại sao vậy chứ?” Nhỏ giọng thầm nói.
“Bọn họ? Là ai” mọi người đồng thanh hỏi tôi.
“A! Tớ có nói gì sao? Hình như là không có a! o (∩_∩ )o. . . Ha hả a được rồi a, nghỉ ngơi trước đi nha” không đợi mọi người phản đối, xoay người lên lầu. Rốt cục nhớ ra cái tên Thượng Đảo Đằng Mộc kia là ai rồi, nếu như không sai! Chính là anh ta! Vậy dễ xử lý rồi!
“Thần, cậu hôm nay rất kỳ quái” Phong cùng tôi trở lại phòng ngủ, đứng phía sau tôi.
“A, có sao? Tớ cảm thấy rất bình thường a” xoay người ôm lấy eo Phong, mùi huân y thảo(hương lavender) nhàn nhạt phát ra từ trên quần áo! Thật là thơm!
“Phong, cậu dùng nước hoa hả, là mùi Lavender, thơm quá nha”
Vỗ về mái tóc của tôi “Nào có, đây là mùi thơm cơ thể đó” (anchan: tác giả chém quá xá, mùi cơ thể nào mà có mùi lavender)
“Phải không?”
“Cậu nha! Quên đi, chậm, ngủ đi” ai! Thần, tớ biết cậu đang nói lảng sang chuyện khác, nếu như cậu không muốn nói tớ cũng không miễn cưỡng
Thật xin lỗi Phong, không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, mà là tớ cũng không nắm chắc có thể đánh thắng trận chiến này hay không! Chuyện này quan hệ đến sinh tử của bang phái, tớ không thể quyết định qua loa. Cho tớ thời gian suy nghĩ thật kỹ. Hai người đều có tâm tư riêng nằm ở trên giường! (anchan: cái này gọi là đồng sàng dị mộng a ^^!)
Tại một phòng khác.
Đằng Mộc nằm trên giường nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cô gái tóc tím tên là Thần kia hình như đối với tôi rất đề phòng, tại sao? Tôi hẳn là không biết cô ta! Cẩn thận nhớ lại những tin tức có liên quan đến cô gái tóc tím, nhưng một chút cũng không nhớ nổi! Mặc kệ, nhưng Băng Thần kia thoạt nhìn thật không đơn giản, hơn nữa, còn không dễ chọc vào? Không biết tối nay cô ấy sẽ cho tôi kinh hỉ gì? Nghĩ tới khóe miệng lộ ra nụ cười mong đợi, má lúm đồng tiền trên mặt càng sâu! Trợn tròn mắt nhìn cửa phòng!
“Cậu đang nhìn cái gì?” Ân, thanh âm làm sao lại từ phía sau truyền đến. Quay đầu nhìn thấy một cô gái đứng bên cửa sổ! Người này chính là Thần!
Thần từ sân thượng cách vách leo qua bên này, từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, nhưng thấy Đằng Mộc đang nhìn chằm chằm vào cửa, chẳng lẽ anh ta cho là tôi sẽ đi vào từ cửa, tính cảnh giác sao kém như vậy a!
Đằng Mộc vội vả bật người dậy “Cô làm sao lại vào bằng cửa sổ, tôi một chút cảm giác cũng không biết” quả nhiên Băng Thần này không đơn giản, thậm chí ngay cả tôi cũng không phát hiện, nếu cô ta là kẻ địch vậy thì…, tôi đã sớm chết rồi “Vào lúc nào “
“Vào được chừng 1 phút, không biết anh đang suy nghĩ gì, mà chăm chú thế” đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, nhìn Đằng Mộc.
“Uy ~ đã trễ thế này cô là một cô gái lại ở trong phòng nam sinh còn ra thể thống gì!”
“Stop! Anh đừng giả bộ nữa! Tôi còn không biết anh” người này da mặt dày thật, nói dối mặt cũng không biến sắc.
“Cái gì a, cô rất hiểu rõ tôi sao? Hơn nữa, hơn nửa đêm cô tại sao lại chạy đến phòng này, có ý đồ gì” nói xong còn giả bộ làm như tôi sẽ làm gì anh ta còn lấy chăn quấn người thật chặc! Tôi trợn mắt một cái thật chịu không được, thật mắc ói.
“Phi! Anh có cho tôi cũng không thèm” tức chết tôi
“Nga, tặng cô cũng không muốn, vậy cô đến tìm tôi làm gì” buông chăn ra, ngồi xếp bằng ở bên giường nhìn tôi.
“Mắc ói, anh đến gần Mộng và chúng tôi rốt cuộc là có mục đích gì”
“Hả! Chỉ giáo cho” bộ dáng hồ đồ
“Hừ, còn giả vờ, anh! gia tộc Thượng Đảo là bang phái có thế lực lớn nhất ở Nhật Bản, không, phải là thế giới ! Hơn nữa còn là người điều khiển phía sau của tổ chức thối Ám U! Thượng Đảo Thiếu chủ, tôi nói không sai chứ!”
“Cô làm sao cô biết rõ ràng như thế, cô đến tột cùng là ai” Đằng Mộc sắc mặt tái nhợt nói, mọi người chỉ biết Thượng Đảo là tập đoàn xí nghiệp nổi danh quốc tế, nhưng không biết tổ chức Ám U cũng là do gia tộc Thượng Đảo một tay phát triển! Chỉ là… Lắc đầu, cười khổ!
“Tôi nghĩ tôi có thể giúp anh” hiện tại Ám U đã không còn như ngày xưa nữa.
“Cô? Giúp tôi, cô còn biết cái gì?” Kinh khủng nhìn thiếu nữ trước mắt, cô rốt cuộc là ai, tại sao lại biết nhiều đến vậy.
“Tôi là ai không quan trọng! Quan trọng là … Tôi có thể giúp anh, chỉ là anh có đồng ý hay không?” Cười nhìn Đằng Mộc, anh sẽ đồng ý.
“Tôi không miễn cưỡng anh, cho anh thời gian suy nghĩ, ba ngày đủ chứ” nói xong nhảy ra cửa sổ quay về gian phòng cách vách.
/44
|