Và thế là cả Thiên Ánh và Thiên An bất ngờ được tham gia biểu diễn ở Lễ khai giảng của Học viện Star Idol. Thời gian dành cho họ là hai tuần, tuy không nhiều nhưng hy vọng sẽ ổn. Vì lâu rồi chưa biễu diễn lại cùng nhau nên cả hai phải mất khá nhiều thời gian để tập làm quen lại nhiều thứ. Để không ảnh hưởng đến việc luyện tập nên Thiên Ánh với Thiên An chỉ đến Câu lạc bộ sau khi đi làm thêm ở Momizi vào buổi tối.
Còn ở Momizi. Có lẽ nhờ tập luyện nhiều ở Câu lạc bộ nên trong tối chủ nhật đầu tiên biểu diễn Thiên Ánh và Thiên An đã rất thành công. Ngoài biễu diễn tối chủ nhật mỗi tuần cả hai còn phải làm phụ thêm các việc trong quán vào các buổi tối còn lại.
Thời gian trôi nhanh, mới đây đã gần hai tuần. Tối nay là thứ 7, như thường lệ đúng 8h tối Thiên Ánh đã cùng Thiên An có mặt tại Momizi.
Bước ra từ phòng thay đồ của nhân viên là hai thiếu nữ rất dễ thương trong trang phục Yukata (kimono ngắn của Nhật, cái này là đồng phục nhân viên của Momizi).
- Thiên Ánh, tới rồi à?! - Ngân_ chị nhân viên pha chế lâu năm của tiệm cười tươi hỏi thăm khi thấy Thiên Ánh tới quầy.
- Dạ, để em thay ca cho chị nghỉ ngơi đi! -Thiên Ánh lễ phép lấy cái tạp dề màu trắng đeo vào.
Ngân lớn tuổi hơn Thiên Ánh nên chị ấy khá chửng tính nhưng lại rất thân thiện. Hiện Ngân đang là sinh viên năm cuối của Khoa Kế toán thuộc Đại học Kinh tế của thành phố. Sau khi tháo tạp dề ra móc lại vào chỗ Thiên Ánh vừa lấy, Ngân ngồi xuống cái ghế xoay bên quầy, vẻ mặt khá hí hửng nhìn những động tác thuần thục của Thiên Ánh đang pha chế một loại đồ uống gì đó.
Ngân đưa tay khẽ nâng nhẹ lên tách trà mà Thiên Ánh vừa pha, đôi mắt như 'thích thú' nhìn vào tách trà thủy tinh có màu đỏ hây hây với những nụ hồng nhỏ xinh xắn trang trí. Cô đưa mũi ngửi qua để cảm nhận hương thơm của trà rồi đưa lên miệng...
- Được chưa ạ? -Thiên Ánh có vẻ mong chờ nhìn thái độ của Ngân.
- Ưmh... để xem nào... -Ngân làm như đang suy xét, cô nhíu mày -Chậc! Em học nhanh đấy nhưng... có lẽ em quên mất một thứ...
Thiên Ánh hiểu ra điều gì đó quay vào... - Trà hoa hồng muốn tăng hương vị để đầu óc thư thái thì không thể thiếu nó... - Cô vừa nói vừa gấp ra hai trái táo nhỏ thả nhẹ vào cốc trà.
Ngân bật cười lại nâng tách trà lên nhìn thích thú -Màu đỏ hây hây của trà hoa hồng kết hợp với những quả táo đỏ làm cho tâm trạng của người thưởng thức sẽ thấy phấn chấn hơn. Hai thứ màu đỏ khác nhau quyện làm một như màu máu quyện vào màu trái tim ấm áp tăng thêm nhịp đập cho cuộc sống. Đem đến cuộc sống này thêm điều mới mẻ để con người thưởng thức. Em hiểu chưa? Tuy mới học nhưng em làm tốt lắm chỉ cần cố gắng thì sẽ pha chế trà giỏi lên thôi.
Thiên Ánh đang định tán thành những lời dạy bảo của đàn chị thì đúng lúc đó thì Thiên An chạy tới:
- Một Espeso nguyên chất cho bàn số 5.
- Được rồi! Chờ chị một lát... -Thiên Ánh gật đầu tiếp nhận
- Chà, đúng tủ của em rồi đó Thiên Ánh! Ly cafe đầu tiên của tối nay... -Nghe câu nói của Ngân, Thiên Ánh không đáp chỉ cắm cúi pha.
Đúng như ý từ câu nói của Ngân, trong lĩnh vực pha chế mà cô mới học hỏi tại Momizi Thiên Ánh chỉ đặc biệt thạo nhất các loại cafe. Ngày đầu vào Momizi, Thiên Ánh nói chỉ biết pha chế cafe nên cô mới xin vào quầy và cafe của cô đương nhiên cũng được Ngân duyệt ngay lập tức sau một cốc Capuchino mang một hương vị độc đáo.
- Đúng là người kì quái!
- Ai? Người vừa gọi Espeso ấy hả? - Vừa nghe Thiên An phán, Ngân đã chồm qua vẻ tò mò.
- Chị Ngân thấy không? Bây giờ là ban đêm mà trời làm gì có nắng sao lại đeo kính râm vào tiệm chứ! Đã vậy lúc gọi nước còn không thèm nhìn nhân viên nữa... Ông ta khinh người sao?! -Thiên An chỉ chỉ tay về phía chỗ số 5 cho Ngân biết, giọng hơi khó chịu.
Ngân cũng đưa mắt theo hướng chỉ của Thiên An nhìn về phía cái bàn số 5. Đúng như miêu tả, đó là một vị khách nam trong cái áo vest đen đeo kính râm không nhìn rõ mặt đang thần người ngồi nhìn vào chậu phong đỏ trên bàn.
- Khách quen rồi! -Ngân chép môi
- Hửm?! Khách quen sao?
- Ờh, thôi chị đi kêu cô đã. Thiên Ánh, pha thêm một Espeso như vậy nữa nhá! -Ngân dặn dò Thiên Ánh rồi đi vào trong.
- Kêu cả cô luôn sao? Người đó là ai vậy nhỉ? -Thiên An thắc mắc tự hỏi.
- Ai biết được, thôi em đừng đứng đó nữa... mang cafe ra đi nèk! -Thiên Ánh đặt hai ly cafe lên quầy, hối cô em mình.
Lấy cái khay đặt cafe lên, Thiên An quay ra đi về phía bàn số 5. Cô Hoàng Chi- chủ Momizi không biết từ lúc nào đã có mặt tại đó và ngồi đối diện với vị khách 'quen' ấy. Xem chừng có mối quan hệ khá thân thiết!
- Dạ cafe của cô Chi và của ... chú ạ!
- Chị Chi! Chị có dạy nhân viên rằng Khách hàng là thượng đế không vậy?! Sao mang nước ra lại mời chủ trước mà không phải là khách thế...
Thiên An nghiêng đầu, hờ hờ... Ông chú này đang cố tình làm khó sao?! Mời ai trước mà chẳng được chứ! Định 'đáp' lại Ông chú này thì...
- Đương nhiên là có và chị cũng có dạy phải 'Kính lão đắc thọ' nữa đó... chú có ý kiến gì sao? - Cô Chi lên tiếng đối đáp thay cho nhân viên của mình.
- Chị... - Ông chú đó cứng họng, dù tức nhưng không dám chấp lại.
Tiền bối đúng là tiền bối... phải tích lũy kinh nghiệm học hỏi thêm thôi. Lấy cớ có khách gọi, Thiên An nháy mắt như để cảm ơn cô Chi rồi đi vào trong với nụ cười thầm thõa mãn. Đáng đời... Ông chú kì quái!
- Sao? Có việc gì nữa à? - Vừa cầm ly cafe khoáy đường lên, cô Chi hướng tới người trước mặt chính là em trai mình_ Hoàng Sơn. Tuy hỏi vậy nhưng cô cũng đủ biết chú Sơn chắc phải có chuyện gì đó khó khăn nên mới đến Momizi để tìm mình tâm sự giải khuây.
- Công ty đang gấp rút tìm kiếm những tài năng mới! Mấy ngày nay em phải lo lắng chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị đây... đau đầu muốn chết!
- Tài năng mới?!... Chẳng phải Công ty của chú hiện đã có rất nhiều thần tượng nổi tiếng rồi sao?
- Ai mà biết được chứ chị! Em là cấp dưới, cấp trên xuống lệnh thì phải thực thi thôi!
- Thế lần này chú làm sao?
- Thì đương nhiên là... vẫn bắt đầu tại Star Idol thôi. Ngày mốt là Lễ khai giảng lúc đó sẽ có nhiều cơ hội...
- Thôi được rồi! Đã đến đây thì đừng nên nói nhiều về công việc nữa... - Cô Chi khuyên em trai mình. Là chủ quán Momizi nên cô luôn muốn bất cứ ai đặt chân vào đây đều cảm thấy thoải mái không có sự áp lực nào từ cuộc sống bận rộn ngoài kia -À... tối mai nếu chú rãnh thì ghé Momizi nhé!
- Chi vậy chị?
- Không có gì... chỉ là tối chủ nhật ngày mai Momizi có một thứ muốn cho chú thưởng thức... Một điều thú vị!
Còn ở Momizi. Có lẽ nhờ tập luyện nhiều ở Câu lạc bộ nên trong tối chủ nhật đầu tiên biểu diễn Thiên Ánh và Thiên An đã rất thành công. Ngoài biễu diễn tối chủ nhật mỗi tuần cả hai còn phải làm phụ thêm các việc trong quán vào các buổi tối còn lại.
Thời gian trôi nhanh, mới đây đã gần hai tuần. Tối nay là thứ 7, như thường lệ đúng 8h tối Thiên Ánh đã cùng Thiên An có mặt tại Momizi.
Bước ra từ phòng thay đồ của nhân viên là hai thiếu nữ rất dễ thương trong trang phục Yukata (kimono ngắn của Nhật, cái này là đồng phục nhân viên của Momizi).
- Thiên Ánh, tới rồi à?! - Ngân_ chị nhân viên pha chế lâu năm của tiệm cười tươi hỏi thăm khi thấy Thiên Ánh tới quầy.
- Dạ, để em thay ca cho chị nghỉ ngơi đi! -Thiên Ánh lễ phép lấy cái tạp dề màu trắng đeo vào.
Ngân lớn tuổi hơn Thiên Ánh nên chị ấy khá chửng tính nhưng lại rất thân thiện. Hiện Ngân đang là sinh viên năm cuối của Khoa Kế toán thuộc Đại học Kinh tế của thành phố. Sau khi tháo tạp dề ra móc lại vào chỗ Thiên Ánh vừa lấy, Ngân ngồi xuống cái ghế xoay bên quầy, vẻ mặt khá hí hửng nhìn những động tác thuần thục của Thiên Ánh đang pha chế một loại đồ uống gì đó.
Ngân đưa tay khẽ nâng nhẹ lên tách trà mà Thiên Ánh vừa pha, đôi mắt như 'thích thú' nhìn vào tách trà thủy tinh có màu đỏ hây hây với những nụ hồng nhỏ xinh xắn trang trí. Cô đưa mũi ngửi qua để cảm nhận hương thơm của trà rồi đưa lên miệng...
- Được chưa ạ? -Thiên Ánh có vẻ mong chờ nhìn thái độ của Ngân.
- Ưmh... để xem nào... -Ngân làm như đang suy xét, cô nhíu mày -Chậc! Em học nhanh đấy nhưng... có lẽ em quên mất một thứ...
Thiên Ánh hiểu ra điều gì đó quay vào... - Trà hoa hồng muốn tăng hương vị để đầu óc thư thái thì không thể thiếu nó... - Cô vừa nói vừa gấp ra hai trái táo nhỏ thả nhẹ vào cốc trà.
Ngân bật cười lại nâng tách trà lên nhìn thích thú -Màu đỏ hây hây của trà hoa hồng kết hợp với những quả táo đỏ làm cho tâm trạng của người thưởng thức sẽ thấy phấn chấn hơn. Hai thứ màu đỏ khác nhau quyện làm một như màu máu quyện vào màu trái tim ấm áp tăng thêm nhịp đập cho cuộc sống. Đem đến cuộc sống này thêm điều mới mẻ để con người thưởng thức. Em hiểu chưa? Tuy mới học nhưng em làm tốt lắm chỉ cần cố gắng thì sẽ pha chế trà giỏi lên thôi.
Thiên Ánh đang định tán thành những lời dạy bảo của đàn chị thì đúng lúc đó thì Thiên An chạy tới:
- Một Espeso nguyên chất cho bàn số 5.
- Được rồi! Chờ chị một lát... -Thiên Ánh gật đầu tiếp nhận
- Chà, đúng tủ của em rồi đó Thiên Ánh! Ly cafe đầu tiên của tối nay... -Nghe câu nói của Ngân, Thiên Ánh không đáp chỉ cắm cúi pha.
Đúng như ý từ câu nói của Ngân, trong lĩnh vực pha chế mà cô mới học hỏi tại Momizi Thiên Ánh chỉ đặc biệt thạo nhất các loại cafe. Ngày đầu vào Momizi, Thiên Ánh nói chỉ biết pha chế cafe nên cô mới xin vào quầy và cafe của cô đương nhiên cũng được Ngân duyệt ngay lập tức sau một cốc Capuchino mang một hương vị độc đáo.
- Đúng là người kì quái!
- Ai? Người vừa gọi Espeso ấy hả? - Vừa nghe Thiên An phán, Ngân đã chồm qua vẻ tò mò.
- Chị Ngân thấy không? Bây giờ là ban đêm mà trời làm gì có nắng sao lại đeo kính râm vào tiệm chứ! Đã vậy lúc gọi nước còn không thèm nhìn nhân viên nữa... Ông ta khinh người sao?! -Thiên An chỉ chỉ tay về phía chỗ số 5 cho Ngân biết, giọng hơi khó chịu.
Ngân cũng đưa mắt theo hướng chỉ của Thiên An nhìn về phía cái bàn số 5. Đúng như miêu tả, đó là một vị khách nam trong cái áo vest đen đeo kính râm không nhìn rõ mặt đang thần người ngồi nhìn vào chậu phong đỏ trên bàn.
- Khách quen rồi! -Ngân chép môi
- Hửm?! Khách quen sao?
- Ờh, thôi chị đi kêu cô đã. Thiên Ánh, pha thêm một Espeso như vậy nữa nhá! -Ngân dặn dò Thiên Ánh rồi đi vào trong.
- Kêu cả cô luôn sao? Người đó là ai vậy nhỉ? -Thiên An thắc mắc tự hỏi.
- Ai biết được, thôi em đừng đứng đó nữa... mang cafe ra đi nèk! -Thiên Ánh đặt hai ly cafe lên quầy, hối cô em mình.
Lấy cái khay đặt cafe lên, Thiên An quay ra đi về phía bàn số 5. Cô Hoàng Chi- chủ Momizi không biết từ lúc nào đã có mặt tại đó và ngồi đối diện với vị khách 'quen' ấy. Xem chừng có mối quan hệ khá thân thiết!
- Dạ cafe của cô Chi và của ... chú ạ!
- Chị Chi! Chị có dạy nhân viên rằng Khách hàng là thượng đế không vậy?! Sao mang nước ra lại mời chủ trước mà không phải là khách thế...
Thiên An nghiêng đầu, hờ hờ... Ông chú này đang cố tình làm khó sao?! Mời ai trước mà chẳng được chứ! Định 'đáp' lại Ông chú này thì...
- Đương nhiên là có và chị cũng có dạy phải 'Kính lão đắc thọ' nữa đó... chú có ý kiến gì sao? - Cô Chi lên tiếng đối đáp thay cho nhân viên của mình.
- Chị... - Ông chú đó cứng họng, dù tức nhưng không dám chấp lại.
Tiền bối đúng là tiền bối... phải tích lũy kinh nghiệm học hỏi thêm thôi. Lấy cớ có khách gọi, Thiên An nháy mắt như để cảm ơn cô Chi rồi đi vào trong với nụ cười thầm thõa mãn. Đáng đời... Ông chú kì quái!
- Sao? Có việc gì nữa à? - Vừa cầm ly cafe khoáy đường lên, cô Chi hướng tới người trước mặt chính là em trai mình_ Hoàng Sơn. Tuy hỏi vậy nhưng cô cũng đủ biết chú Sơn chắc phải có chuyện gì đó khó khăn nên mới đến Momizi để tìm mình tâm sự giải khuây.
- Công ty đang gấp rút tìm kiếm những tài năng mới! Mấy ngày nay em phải lo lắng chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị đây... đau đầu muốn chết!
- Tài năng mới?!... Chẳng phải Công ty của chú hiện đã có rất nhiều thần tượng nổi tiếng rồi sao?
- Ai mà biết được chứ chị! Em là cấp dưới, cấp trên xuống lệnh thì phải thực thi thôi!
- Thế lần này chú làm sao?
- Thì đương nhiên là... vẫn bắt đầu tại Star Idol thôi. Ngày mốt là Lễ khai giảng lúc đó sẽ có nhiều cơ hội...
- Thôi được rồi! Đã đến đây thì đừng nên nói nhiều về công việc nữa... - Cô Chi khuyên em trai mình. Là chủ quán Momizi nên cô luôn muốn bất cứ ai đặt chân vào đây đều cảm thấy thoải mái không có sự áp lực nào từ cuộc sống bận rộn ngoài kia -À... tối mai nếu chú rãnh thì ghé Momizi nhé!
- Chi vậy chị?
- Không có gì... chỉ là tối chủ nhật ngày mai Momizi có một thứ muốn cho chú thưởng thức... Một điều thú vị!
/88
|